Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 93

Lại một ngày, vương hậu rời đi từ sáng sớm, đến tận chiều tà vẫn chưa trở về.

Nha Ly buồn chán cùng tiểu điện hạ nói chuyện, cùng nhau cắn hột dưa, kể về vài ba câu chuyện cười ngoài phố. Cao Hy Cửu đang lúc cao hứng, đột nhiên nói đến chuyện lần trước Cao Trường Ca đến đòi binh phù, nhất thanh nhị sở kể cho Nha Ly nghe. Quen biết nhau được hơn ba tháng, Cao Hy Cửu đã xem Nha Ly như bằng hữu, chuyện gì cũng kể cho nàng nghe, kể cả đại sự như vậy cũng không ngần ngại nói ra.

Nha Ly lúc này rơi vào trầm mặc, lại hỏi Cao Hy Cửu biết nơi cất giấu binh phù không, bé liền nói nó nằm trong mật thất ở Thiên Danh điện.

Đến chạng vạng tối, Tần Hoàn trở về, lại mang theo một vết thương khác. Nửa đêm thì Cao Trường Ca cũng hồi Thiên Danh điện, bồi ái hậu một đêm, trong Thiên Danh điện cũng khôi phục an tĩnh.

Nha Ly ở đây ba tháng phát hiện Cao Trường Ca càng lúc càng kỳ quái, rất hay đau đầu, nhưng mỗi lần Tần Hoàn đốt loại huân hương đó đều sẽ ngủ trầm, tỉnh dậy sẽ ngây ngây ngốc ngốc rất lâu. Lúc đầu chỉ là dùng hai đợt huân hương một ngày, nhưng bây giờ nếu không dùng huân hương này, sẽ đau đầu đến mức đập vỡ hết đồ đạc, giống như bị ai đạp trúng đuôi vậy. Cứ như vậy, số lần dùng huân hương càng lúc càng nhiều, Nha Ly mấy lần trộm xem thử bã huân hương, cũng không đoán ra loại huân hương này là cái gì. Tuyệt nhiên chỉ có Cao Trường Ca bị như vậy, còn những người trong Thiên Danh điện, hoàn toàn không có ai gặp tình trạng đau đầu này.

Đến canh tư, Nha Ly mới xuống giường, tiến vào trong Thiên Danh điện, tìm mật thất mà Cao Hy Cửu chỉ mình. Nào ngờ xuống đến lại đụng ngay cơ quan, Nha Ly đi vội vã không có hỏi bản đồ cơ quan ở đâu, liền bị ám khí làm bị thương, cũng may mắn ám khí không dày đặc, cùng lắm là làm mấy lỗ trên người nàng. Mấy lần gặp cơ quan, thân thể sớm đã nhuộm đỏ máu, Nha Ly lại không dám dừng lại, chỉ sợ trời sáng sự việc bại lộ, gấp gáp tăng nhanh bước chân. Không ngoài dự đoán nơi này là nơi cất binh phù Lương quốc, Nha Ly cầm vội theo binh phù chạy ra ngoài.

Khi từ mật thất bước ra, phía trước sáng loáng độ lạnh của binh khí, khiến Nha Ly run rẩy lùi về một chút.

Cao Trường Ca ánh mắt thâm trầm nhìn Nha Ly, phía sau còn có Tần Hoàn đang ôm Cao Hy Cửu.

Cao Hy Cửu chỉ vào Nha Ly, nói: "Mẫu hoàng, là nàng ta trộm binh phù đó!"

Nha Ly tự cười nhạo bản thân ngu ngốc, cứ như vậy bước vào cái bẫy, lẽ ra nàng phải nhận ra Cao Hy Cửu sao lại dễ dàng chỉ nàng lối vào mật thất như vậy chứ?

Cao Trường Ca quét mắt nhìn thị vệ, nói: "Bắt nàng ta lại."

Thị vệ phía sau cầm binh khí hùng hổ bước tới, đem Nha Ly vây ở giữa, không cách nào thoát ra được.

Nha Ly chỉ hơi cười, tay đặt ở bên hông lại rút ra, phất tay một cái. Một đợt khói trắng bay ra, rất nhanh bao phủ khắp Thiên Danh điện.

"Cẩn thận, là mê hương!"

Một ai đó hét lên, sau đó vài ba tên gục xuống đất, thấm mê hương mà ngã quỵ.

Mê hương tan đi, chẳng còn thấy bóng Nha Ly đâu nữa, Cao Trường Ca tức giận quát lên: "Chính ả ta mới là kẻ trộm binh phù, mau đuổi theo cho ta!"

Đám hộ vệ còn thanh tỉnh vội vàng đuổi theo Nha Ly, khắp hoàng cung được dịp náo loạn.

Cao Hy Cửu trúng mê hương, nằm trong lòng Tần Hoàn ngủ thiếp đi, hai chân mày nhỏ hơi chau lại.

Cao Trường Ca nhìn mẫu tử các nàng, nói: "Ta đi bắt gián điệp, nàng ở đây trông chừng A Cửu."

"Hảo, ngài đi đi."

Đợi khi Cao Trường Ca đi khuất rồi, Tần Hoàn mới cong khóe môi cười nhạo, từ trong góc tối, Xuân Nhiêu và Đào Nhi bước ra.

"Nương nương, an bài xong rồi, nô tỳ đã gọi Tương vương đợi ở ngoài thành."

"Lần này phải cảm ơn Nha Ly đó rồi, đem mối nghi ngờ trên người bản cung chuyển sang nàng, đành để nàng ủy khuất một trận thôi." Tần Hoàn cười nói: "Bản cung cũng đã cho nàng binh phù, nàng nhất định sẽ biết làm gì tiếp theo, đại sự sắp thành rồi."

Cao Hy Cửu vốn đang ngủ lại tỉnh dậy, nắm lấy vạt áo của Tần Hoàn, nhe răng cười nói: "Mẫu hậu, A Cửu làm tốt không?"

"Hảo, A Cửu con làm tốt lắm, không phụ kỳ vọng của mẫu hậu." Tần Hoàn vuốt ve chu sa trên trán bé, ôn giọng: "Bây giờ thì mẫu hậu đưa con đi nghỉ, chắc mệt rồi đúng không?"

Cao Hy Cửu đưa tay che miệng ngáp, dáng vẻ ngốc nghếch thập phần đáng yêu, sau đó chui rúc vào lòng Tần Hoàn ngáy ngủ.

Tần Hoàn nhìn sang Đào Nhi, nói: "Bấy lâu nay lưu lạc bên ngoài, có nghe được tin tức nào của A Nguyệt không?"

"Thần nghe được điện hạ đang ở Lương quốc, và ngũ công chúa vẫn còn sống."

"Nàng còn sống, hẳn là đang đeo đẳng mối thù giết chồng giống như ta..." Tần Hoàn ảm đạm cười: "Cao Trường Ca, nàng ta tự mình gây nghiệt, không thể trách ai được."

Xuân Nhiêu nói tiếp: "Nương nương, sao ngài không cho cửu công chúa biết thái tử điện hạ còn sống?"

Tần Hoàn yếu ớt nói: "Ta còn không biết A Nguyệt có còn muốn nhận một mẫu hậu vô liêm sỉ như ta hay không, làm sao dám cho A Cửu biết, nếu lúc đó A Nguyệt không nhận mẫu tử ta, lại khiến A Cửu thương tâm vạn lần."

"Nương nương ngài đừng nói như vậy, ngài làm tất cả đều vì đại sự báo thù, nào phải như thiên hạ đồn đãi."

"Đối với A Nguyệt, đại vương chính là tín ngưỡng trong lòng nó, ta phụ đi tín ngưỡng của nó, nó sẽ dùng cả đời này hận ta..."

Nói đến đây, Tần Hoàn rơi vào trầm mặc, nghĩ đến nhi nữ chối bỏ mình, tâm can đều đau thắt lại.

Lộng Ngọc ngài nói đi, ta còn phải chịu dày vò này thêm bao lâu nữa đây?

...

"Mau đuổi theo, ả ta chạy theo hướng kia kìa!"

Hàng loạt tiếng sưu phát ra từ mũi tên rời khỏi cung tiễn, xuyên qua thân thể yếu ớt như nhành liễu, mỗi bước chân đều lưu lại những vệt máu tanh nồng. Nha Ly biết rõ bản thân đã chảy ra bao nhiêu máu, nàng cũng sắp không cầm cự nổi nữa, xem ra đúng là thiên ý, cãi không nổi vận mệnh tựa phù hoa trong tay. Chỉ là nghĩ đến nữ nhân kia, lại không chấp nhận buông bỏ, binh phù nàng còn chưa đưa cho người đó, nàng không thể chết như vậy được. Suy nghĩ đó cứ thôi thúc Nha Ly chạy về phía trước, không biết đã té ngã bao nhiêu lần, rồi lại loạng choạng đứng dậy bao nhiêu lần, trước mắt ngoài bóng đêm cùng mùi máu tanh nồng ra thì nàng đã không còn cảm nhận được gì nữa rồi.

Chết thì sao?

Không đáng sợ, chỉ sợ người đó quên lãng nàng...

Gục xuống bên tường thành, máu nhuộm đỏ hết cả góc tường, Nha Ly ôm ngực thở hổn hển, nàng sắp không xong rồi.

Chỉ là, muốn gặp người đó một lần, chỉ một lần thôi cũng được...

Thân thể nghiêng ngã xuống, cứ ngỡ đau đớn sẽ ập tới, nào ngờ lại cảm nhận được hương hoa thanh thuần của đối phương.

Nha Ly yếu ớt gọi: "Nhã..."

"Không cần nói gì cả, ta đưa ngươi ra khỏi đây."

Lúc này Cao Nhã Tề đã không còn nhìn thấy một Nha Ly hoạt bát thích chạy theo phía sau nàng nữa, bây giờ chỉ còn một Nha Ly cả người đầy máu, khắp người loang lỗ những ám khí mũi tên, hơi thở mỏng manh đến độ sắp không cảm nhận được nữa rồi.

Cao Nhã Tề luồn tay xuống dưới đầu gối Nha Ly, ôm nàng lên chạy đi, nàng lúc này chỉ nghĩ phải rời khỏi nơi này, đi thật xa, mang theo Nha Ly trốn chạy khỏi nơi đáng sợ này.

Vừa lúc đó Cao Trường Ca đuổi tới, nhìn thấy bóng lưng liền nhận ra là Cao Nhã Tề, lập tức đoạt cung tiễn trên tay thị vệ bên cạnh.

"Cao Nhã Tề, không ngờ ngươi còn sống, nhưng để quả nhân gặp ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ sống sót nữa!"

Mũi tên xé gió lao đi, chuẩn xác xuyên qua bả vai trái của Cao Nhã Tề!

Cao Nhã Tề gục xuống đất, máu theo vai trái chảy xuống, ướt đẫm một mạt hắc y.

"Nhã Tề..."

Nha Ly run rẩy dùng tay giữ chặt miệng vết thương của Cao Nhã Tề, thay nàng cầm máu, lại chẳng biết vết thương trên người mình cũng không tốt hơn chút nào.

Cao Nhã Tề đến lúc này vẫn có thể trêu đùa nói một câu: "Xem ra chúng ta thật sự phải đồng quy vu tận rồi."

Hốc mắt Nha Ly đỏ bừng, nàng run rẩy nói: "Không cho ngươi nói, ta không để ngươi chết, dù Nha Ly ta có chết cũng sẽ tìm mọi cách cứu ngươi."

Nói xong, Nha Ly giãy nhẹ thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Cao Nhã Tề, cố chống đỡ đứng dậy: "Ngươi đi trước, ta ở lại cầm chân bọn chúng."

Cao Nhã Tề kinh hãi mở to mắt, nữ nhân này tuy là quân quý yếu đuối, rất thích khóc, nhưng chấp niệm đối với nàng chưa bao giờ là giả, đến bây giờ vẫn muốn vì nàng mà hy sinh...

Thân thể Nha Ly run nhè nhẹ, đứng trước Cao Nhã Tề, dùng thân thể nhỏ bé của mình che chắn cho nàng.

"Ngươi đi đi, không cần quan tâm đến ta. Ta đã nói qua, nếu ta có xảy ra bất trắc gì... xem như đời này Nha Ly cùng Cao Nhã Tề vô duyên vô phận... kiếp sau sẽ là bằng hữu của nhau..."

Lời nói Nha Ly nhẹ nhàng, không ai đoán ra được nàng đang đứng trước cái chết, bình thản đến mức tựa như buông bỏ được mọi thứ.

Cao Trường Ca cười khẩy, giương cung tên, nói: "Để ta thành toàn cho các ngươi, hảo hảo làm một đôi quỷ phu thê đi!"

Mũi tên xé gió bay đi, chỉ thấy huyết hoa đầy trời...

"Nha Ly!!!"

Nếu có thể vì ngươi mà hy sinh, đời này ta cũng không còn gì để hối tiếc...

Thân thể nhỏ đó, đã không biết có bao nhiêu vết thương, đã không biết trên người có bao nhiêu lỗ thủng, cứ như vậy vì Cao Nhã Tề lãnh hết tất thảy.

Cao Nhã Tề vươn tay ra, chỉ thấy một trời huyết hoa, nàng không cam lòng!!!

Dùng tất cả sức lực còn lại, đem thân thể yếu ớt kia ôm lấy, xoay người nhảy khỏi tường thành.

Cao Trường Ca chạy nhanh đến, lại không đuổi kịp, tức giận quát: "Mở cổng thành, đuổi theo bọn chúng!"

"Vâng, đại vương!"

...

Một đường chỉ biết chạy, biết rõ dù chạy bao xa, vẫn sẽ nghe thấy tiếng la hét chém giết ở phía sau, nhưng Cao Nhã Tề vẫn không buông bỏ hy vọng. Trước ngã ba, Cao Nhã Tề cúi người gỡ ngọc bội của mình ném về đường đi bên phải, rồi lại ôm Nha Ly chạy thẳng về phía trước.

Tiếng chém giết, tiếng bước chân đuổi theo phía sau cũng không còn nữa, Cao Nhã Tề lại không dám thả chậm tốc độ, mãi đến khi thấy một ngôi chùa bỏ hoang mới chạy vào trong đó.

Bên ngoài đã xuất hiện vài tia ánh sáng yếu ớt, một ngày mới lại sắp bắt đầu...

Cao Nhã Tề run rẩy kiểm tra hơi thở của Nha Ly, đã yếu ớt lắm rồi.

Nha Ly chậm chạp nắm lấy bàn tay của Cao Nhã Tề, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Khóc cái gì... đều chẳng phải nói tước quý không nên rơi lệ sao?"

"Không nên nói, ta thay nàng tìm đại phu."

"Không cần... cũng không kịp nữa rồi..." Nha Ly thì thào thật nhỏ, càng lúc càng yếu ớt: "Vì ngươi mà chết... coi như hoàn thành tâm nguyện cả đời ta..."

"Đừng nói nữa, ta không muốn nghe."

"Hảo... ngươi không muốn nghe... ta sẽ không nói..." Nha Ly rút tay ngực áo một tấm binh phù, chậm chạp đưa lên cho Cao Nhã Tề: "Ngươi xem... binh phù ở đây, coi như ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi..."

"Ta không cần binh phù nữa, làm ơn..." Cao Nhã Tề run rẩy lau đi nước mắt đọng ở khóe mi Nha Ly: "Làm ơn... đừng bỏ ta... coi như ta xin nàng..."

Nha Ly yếu ớt cười, tay đặt trên gò má của Cao Nhã Tề, thì thầm: "Nhã Tề... quên ta đi... tìm người khác tốt hơn... xứng đáng với ngươi hơn..."

"Không, không cần nói, ta trước đi tìm đại phu."

"Không cần, ngươi đừng đi..." Nha Ly ghì chặt bàn tay của Cao Nhã Tề: "Ta muốn... trước khi chết còn có thể nhìn thấy ngươi... lần cuối cùng..."

"Không phải lần cuối cùng, chúng ta còn gặp lại nhau nữa, không phải lần cuối cùng!" Cao Nhã Tề ôm Nha Ly vào trong lòng, để nàng tựa vào vai mình: "Không phải nàng nói nhớ ta sao? nhớ ta lại bỏ ta đi sao?"

"Nhớ ngươi là thật, nhưng ta sắp chết... cũng là thật..." Nha Ly yếu ớt nói: "Quên ta sẽ tốt cho ngươi, Nhã Tề... đại nghiệp khôi phục Đại Thống nằm trong tay ngươi... đừng chần chờ nữa..."

"Ta bây giờ không muốn khôi phục cái gì nữa, ta chỉ muốn nàng!"

"Sao lại nói như vậy, ngươi là hoàng tước Cao gia, sao lại vô trách nhiệm như vậy chứ?" Nha Ly nói tiếp: "Để ta lại đi, còn ngươi quay về Lương quốc... khi quay lại, chỉ cần cho ta một bình sứ thanh hoa..."

"Ta không muốn! Đại Thống khôi phục rồi, ta lại mất nàng, ta không cam lòng!"

"Nhã Tề... hy sinh một cái Nha Ly... là đáng giá..." Nha Ly ở trên gương mặt Cao Nhã Tề lưu luyến vuốt ve: "Chỉ tiếc không được nhìn thấy ánh mặt trời mùa xuân, nhưng không sao...ngươi... đi đi..."

"Nha Ly, đừng bỏ ta, ta không đi đâu hết, ta cùng nàng đồng quy vu tận."

"Nếu ngươi cùng ta đồng quy vu tận, ta kiếp sau cũng không cùng ngươi làm bằng hữu nữa..."

"Ta không cần kiếp sau, ta chỉ cần kiếp này!"

Nha Ly cuối cùng cũng chỉ có thể yếu ớt cười một cái, nói: "Ngươi sẽ tìm được người khác tốt hơn ta... không cần áy náy...không cần chịu trách nhiệm...quên ta đi... Nhã Tề... đời này ta chưa từng hối hận khi yêu ngươi..."

"Nha Ly!!!!"

Ngọc thủ tinh tế theo sườn mặt tinh mỹ trượt xuống, buông thõng trên đất, đôi mi dài cũng nặng nề khép lại, mang theo tất cả yêu thương quyến luyến đến kiếp sau.

"Nha Ly, đừng bỏ ta!" Cao Nhã Tề xốc người Nha Ly lên, vỗ vài cái vào mặt nàng: "Mau tỉnh lại đi, Nha Ly, đừng bỏ ta. Nàng nói nàng nhớ ta mà, ta cũng nhớ nàng nữa, chúng ta khôi phục Đại Thống xong sẽ trở về thành thân, có được hay không? đừng bỏ ta đi, đừng bỏ ta mà... Nha Ly..."

"Chẳng phải nàng nói những ai có tên giống nhau sẽ có số phu thê sao? tên ta và nàng rất giống nhau, nàng phải gả cho ta, nàng không thể chết như vậy được, nàng thật sự muốn ta cả đời cô độc sao!?"

"Nha Ly!"

Ta yêu nàng... ta cũng yêu nàng... Nha Ly...

Biết rõ là nghiệt duyên, lại không buông xuống được chấp niệm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro