CHƯƠNG 90
"Hộc... điện hạ... đừng chạy nữa a..."
Thác Bạch Chân dù gì cũng chỉ là một quân quý nhu nhược, một đường bị Cao Phỉ Nguyệt kéo đi, một khắc để thở cũng không có, chân nàng sắp mất cảm giác luôn rồi.
Cao Phỉ Nguyệt nghe xong liền dừng cước bộ, quay lại thì nhìn thấy Thác Bạch Chân đã mệt đến thở dốc, không ngừng đưa tay lên lau mồ hôi đọng trên trán. Ánh mắt các nàng vừa vặn chạm vào nhau, chỉ là Thác Bạch Chân không thể nhìn thấy, chỉ có Cao Phỉ Nguyệt nhìn rất rõ trong đôi mắt phát hàn quang ngân bạch của Thác Bạch Chân mang theo vài tia quyến luyến. Cùng lúc đó Thác Bạch Chân vội vàng rút tay mình ra khỏi bàn tay của Cao Phỉ Nguyệt, loạt động tác diễn ra rất nhanh, đến mức Cao Phỉ Nguyệt cũng không kịp phản ứng lại.
"Điện hạ, chuyện của nô tỳ, không cần ngài nhọc lòng quan tâm đâu, nô tỳ tự có thể giải quyết." Thác Bạch Chân một bên thở dốc, một bên nói tiếp: "Vừa rồi nô tỳ vô ý, xin điện hạ khai ân."
"Vô ý?" Cao Phỉ Nguyệt nhàn nhạt cười, nói: "Phải nói là bản thái tử vô ý mới đúng, là ta nắm tay của nàng kia mà."
Thác Bạch Chân hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có ý vạch trần, cúi đầu nói: "Nô tỳ cũng không làm phiền điện hạ nữa, nô tỳ đi trước."
Nói xong, Thác Bạch Chân xoay lưng định đi, lại nghe thấy tiếng nói trầm thấp mê hoặc phát ra ở phía sau.
"Nàng có thể nhìn thấy đường đi sao?"
Hai vai Thác Bạch Chân thoáng run lên, không sai, nàng chính là một nữ tử mù lòa, thế lại không biết xấu hổ đeo bám bát điện hạ không buông. Chính nàng phải biết rõ, bát điện hạ sau này sẽ là nhất quốc chi quân, nếu để ai đó biết được điện hạ cùng một nữ tử mù lòa day dưa, sẽ tự nhiên biến thành vết nhơ trong cuộc đời bát điện hạ.
Còn đang miên man nghĩ ngợi, vai bị ai đó giữ lấy, đột ngột kéo về sau. Thác Bạch Chân mất thăng bằng ngã ra sau, cứ ngỡ sẽ ngã ngay xuống đất, nhưng sau đó lại cảm nhận được một đợt hương trầm thơm ngát khiến nàng mê muội.
"Thế nào? hối hận rồi sao?"
"A?!" Thác Bạch Chân mấy lần muốn thoát ly khỏi vòng tay ôm ấp kia, nhưng lại không thành, giọng nói mang theo vài tia run rẩy: "Điện hạ, ngài nói gì, nô tỳ nghe không hiểu."
"Không hiểu?"
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười nhạt, sau đó cằm cũng bị đối phương nâng lên. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Thác Bạch Chân vẫn cảm giác được đối phương đang rất giận dữ, tin tức tố vừa nồng vừa đậm khiến nàng có chút khó khăn trong việc hô hấp. Tin tức tố này tuy cường đại mãnh liệt, nhưng cũng như nước ấm nhu hòa vỗ về thân thể bất an của Thác Bạch Chân, khiến nàng vô pháp chống cự, như bị ngàn vạn xích sắt trói chặt thân thể nàng, buộc nàng trầm luân.
"Điện... điện hạ..."
"Ba năm rồi, cũng chỉ gọi ta là điện hạ, không cảm thấy nhàm chán sao?" Cao Phỉ Nguyệt bỗng nhiên cao giọng: "Chi bằng gọi tên ta đi, một lần thôi, thế nào?"
Hai mắt Thác Bạch Chân mở lớn, lộ ra tia kinh hoàng, nàng vội vàng vùng vẫy, hô lên một tiếng: "Điện hạ không nên đùa giỡn nô tỳ, tên ngài làm sao nô tỳ dám gọi a?"
"Vậy là không dám?"
"Nô tỳ..." Thác Bạch Chân run giọng: "Nô tỳ không dám."
Cao Phỉ Nguyệt lại thản nhiên nói một câu: "Không sao, không gọi được cũng không có vấn đề gì, cứ tập dần là được thôi."
"A? Hả?"
Thác Bạch Chân tròn mắt nhìn đối phương, chỉ là nhìn không được dung mạo của người nọ, cũng nhìn không ra trong thâm tâm người đó đang nghĩ về cái gì.
Cao Phỉ Nguyệt đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Thác Bạch Chân, nàng chỉ hơi mỉm cười, bàn tay mang theo hơi lạnh của mùa đông nhẹ nhàng áp lên gò má của nàng ấy.
"Chân nhi, lúc này ta vẫn không dám cho nàng một lời hứa hẹn nào, nhưng chỉ cần đại sự thành công, ta sẽ đưa nàng về Đại Thống ra mắt mẫu hậu. Đợi ta vỡ lòng rồi, ta dùng chính phi chi lễ rước nàng vào Cao gia, cho nàng một danh phận, nàng có thể đợi được hay không?"
Thác Bạch Chân kinh ngạc mở lớn mắt, rồi lại lo lắng có phải mình nghe nhầm rồi hay không, lời điện hạ nói không phải là đùa giỡn nàng chứ?
"Lại đang nghĩ lung tung phải không?"
"Điện hạ... nô tỳ..."
"Làm sao lại tự xưng nô tỳ mãi thế?" Cao Phỉ Nguyệt có chút không vui: "Chẳng phải trước nay đều tự gọi Chân nhi sao?"
"Nô... Chân... Chân nhi không biết phải nói thế nào, chỉ là..." Thác Bạch Chân yếu ớt nói: "Chân nhi thật sự không thể tiếp nhận loại trò đùa này đâu, điện hạ không nên đùa giỡn Chân nhi."
Trên trán Cao Phỉ Nguyệt cuồn cuộn nổi gân xanh, suýt chút đã mắng Thác Bạch Chân ngu ngốc, nhưng vẫn kiềm nén lại.
"Ta đùa giỡn nàng làm gì? ta trước giờ thích đùa giỡn người khác lắm sao?"
"Chân nhi không dám."
"Nàng thôi dùng thái độ khép nép sợ hãi đó nói với ta đi!" Cao Phỉ Nguyệt tức giận không nhẹ, trừng lớn mắt nói: "Nàng chỉ cần cho ta câu trả lời, nguyện ý hay không nguyện ý mà thôi!"
"Cái này, nô tỳ... à không, Chân nhi không dám..."
"Vậy là nàng không nguyện ý?"
Thác Bạch Chân yếu ớt cúi đầu, nàng không phải sợ Cao Phỉ Nguyệt đùa giỡn nàng, chỉ là nàng nhận ra nàng không xứng đáng với điện hạ. Chính phi chi lễ, nàng cũng không xứng đáng được nhận, nếu để người khác biết bát điện hạ lấy một nữ tử mù lòa, nàng ấy... sẽ bị mọi người cười nhạo...
Cằm đột nhiên bị ai dùng sức siết lấy, ép buộc ngẩng lên, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì trên môi đã cảm nhận được một trận ẩm ướt.
Là điện hạ hôn nàng sao!?
Nụ hôn này có chút thô lỗ, nhưng không hiểu sao, trong lòng Thác Bạch Chân lại ấm áp ngọt ngào.
Bị hôn đến choáng váng, tất cả thanh tỉnh cũng bị thổi bay đi mất, Thác Bạch Chân mới được Cao Phỉ Nguyệt buông ra, có chút lảo đảo lùi về sau một chút.
Cao Phỉ Nguyệt vội đỡ lấy thân thể sắp đổ của Thác Bạch Chân, giúp nàng vén mấy lọn tóc bị gió thổi rối.
"Lại cho nàng lựa chọn một lần nữa, nguyện ý hay không?"
Thác Bạch Chân hé môi, mấy lần muốn nói lại nói không ra chữ, cuối cùng cũng đành bỏ cuộc.
Cao Phỉ Nguyệt nheo nheo mắt, không báo trước lại kéo Thác Bạch Chân vào một nụ hôn khác.
"Hô... điện hạ!"
Cao Phỉ Nguyệt vờ như không nghe thấy, vòng tay vẫn không lơi lỏng dù chỉ là một phút, mong muốn đem đối phương lãm tiến vào lòng. Lần này liền bị hôn đến không phân định được thiên địa, Thác Bạch Chân mặt cũng đã tái nhợt, cuống quít giãy dụa mấy lần Cao Phỉ Nguyệt mới chịu buông tha cho nàng.
"Lại nói, nàng nguyện ý hay không?"
Cảm nhận được một tia nguy hiểm, Thác Bạch Chân cũng không dám trả lời bậy, nói không lại bị hôn đến chết ngạt a!!!
"Cái này... điện hạ..." Thác Bạch Chân gương mặt méo mó mở lời: "Thật sự chúng ta là không thể được a, ngài lấy ta về, người khác sẽ cười nhạo ngài."
"Ta mặc kệ ai cười nhạo, chỉ cần một lời của nàng, nguyện ý hay không mà thôi."
"Ta..."
Nghe được ý phân vân trong câu nói của Thác Bạch Chân, Cao Phỉ Nguyệt lại đem eo nàng siết chặt, muốn hôn thêm một lần nữa.
Thác Bạch Chân liền cuống quít kêu to: "Điện hạ, ta nguyện ý, ngài không nên hôn nữa a!"
Lúc này Cao Phỉ Nguyệt mới hài lòng gật đầu, nhưng cũng không có buông cái eo nhỏ của Thác Bạch Chân ra, quyến luyến ở bên phiến môi anh đào, đặt một nụ hôn phớt nhẹ qua.
"Là nàng nói, ta không có ép nàng."
Thác Bạch Chân trợn trắng mắt, bát điện hạ ngài còn không biết xấu hổ khi nói lời này sao? nếu ta không nguyện ý ngài chịu tha cho ta sao?
Tuy nghĩ là nghĩ như thế, nhưng Thác Bạch Chân trong lòng vẫn rất đỗi ngọt ngào, cảm giác này hạnh phúc hơn những gì trước đây nàng từng tưởng tượng đến.
Điện hạ trẻ con của nàng, dường như cũng trưởng thành rồi a~
--------------------------------------
Một đường lẩn trốn vào trong đám hộ vệ gác đêm, Cao Nhã Tề đưa mắt quan sát xung quanh, sau khi xác định được nơi nào là Thiên Danh điện, mới tìm cách tách khỏi đám hộ vệ lẻn đi.
Nghe qua Cao Trường Ca sủng ái Tần Hoàn, lạnh nhạt với phi tử trong hậu cung, ngày ngày đều bồi cạnh Tần Hoàn, ngay cả binh phù lẫn phượng ấn đều giao cho nàng nắm giữ. Hôm trước lại nghe được Tần Hoàn không bao giờ rời khỏi Thiên Danh điện, khẳng định binh phù không ở chỗ nào khác ngoài Thiên Danh điện, Cao Nhã Tề không ngừng tìm cách trộm đi binh phù.
Lúc đi ngang qua Thái Hòa điện, Cao Nhã Tề cảm thấy dáng người kia có điểm quen thuộc, không khỏi nghi hoặc, người kia hình như là...
Đối phương vừa vặn quay đầu lại, gương mặt quen thuộc đó liền đập vào mắt Cao Nhã Tề.
Nha Ly!?
Cao Nhã Tề vội vã thoát ly khỏi nhóm hộ vệ gác đêm, đi đến chỗ của Nha Ly, một phát lôi nàng đến chỗ góc khuất ít người qua lại. Nha Ly đột ngột bị kéo đi liền sợ đến hoa dung thất sắc, định hô lên thì bị Cao Nhã Tề bịt miệng lại.
"Suỵt, đừng la lên."
Nha Ly nương theo ánh trăng nhìn thử đối phương là ai, sườn mặt tinh mỹ, đôi mắt đen thâm thúy cùng với khóe môi trời sinh khẽ nhếch, khẳng định được không ai khác chính là Cao Nhã Tề!
"Nhã Tề."
Cao Nhã Tề đau đầu nói: "Ngươi sao lại ở đây?"
"Ta..."
Nha Ly hơi cúi đầu xuống, nâng tay vò mép áo, dáng vẻ giống như tiểu hài tử bị người khác bắt gặp làm chuyện xấu. Làm sao có thể nói nàng vì nhớ người này đến nỗi kiềm lòng không nổi mà chạy đến đây tìm chứ?! Làm gì còn mặt mũi nhìn người nữa chứ!?
Cao Nhã Tề không cần hỏi cũng biết Nha Ly đang xoắn xuýt chuyện gì, nheo mắt nói: "Ngươi nhớ ta đến mức chạy đến nơi này tìm ta sao?"
"Ta..." Nha Ly cúi đầu thấp hơn nữa, rồi lại ngẩng đầu lên, mỹ nhân rơi lệ như lê hoa đái vũ: "Ta đúng là nhớ ngươi, nhớ ngươi muốn chết rồi, không kiềm lòng được nên mới chạy đến đây tìm ngươi."
Cao Nhã Tề không nghĩ Nha Ly thành thật như vậy, thở dài một tiếng, nói: "Nơi này không thể ở lâu, ta đưa ngươi đi."
"Ta không đi, khó khăn lắm ta mới có thể gặp ngươi, ta tuyệt đối không đi đâu nữa."
"Ngươi..."
"Nói ta cứng đầu cũng được, nhưng ta không muốn một mình nữa, ta đi theo ngươi, cho dù ngươi không cần ta, ta cũng nguyện ý đi theo ngươi."
Nha Ly nói rất lưu loát, ánh mắt nàng kiên định, nhìn không ra một tia vui đùa nào.
Cao Nhã Tề lần đầu bị khí thế của một quân quý áp đảo, không biết phải giải quyết thế nào, bắt đầu chau mày nghĩ ngơi.
"Ngươi đi theo ta được ích gì, ngươi nên trở về với phụ thân ngươi đi."
"Ta không muốn về, ngươi đuổi ta về, ta liền chạy ra hô lớn, ta và ngươi liền đồng quy vu tận!"
"Ngươi..." Cao Nhã Tề nghẹn một bụng tức giận: "Có gì đáng để theo chứ? ta phải đi trộm binh phù đó, là thập tử vô sinh, ngươi đi theo ta chỉ có chết thôi."
"Chết thì sao chứ? ta không sợ, ta muốn đi theo ngươi!" Nha Ly kiên định nói: "Đời này kiếp này đi theo ngươi!"
"Ngươi..."
"Ngươi đừng lo, ta sẽ không làm phiền ngươi đâu, chuyện binh phù cứ để ta lo."
"Sao?"
Nha Ly hơi cười, nói: "Để ta giả thành cung nữ, đến nơi đó hầu hạ, tìm cơ hội thích hợp sẽ trộm binh phù cho ngươi."
Cao Nhã Tề lập tức phản bác: "Chuyện này quá nguy hiểm, quân quý như ngươi không nên can thiệp vào."
"Ta đoán hẳn binh phù ở Thiên Danh điện đi, mà Thiên Danh điện sâm nghiêm, tước quý hộ vệ không thể bước vào, ta làm cung nữ vào hầu hạ trong Thiên Danh điện là hợp lý nhất."
"Nhưng chuyện này không có liên quan đến ngươi, ngươi đi gặp phải bất trắc gì, bản vương cũng không..."
"Cái này thì ngươi không cần lo." Nha Ly mỉm cười ôn hòa, ánh trăng phủ lên người nàng, một mạt màu bàng bạc: "Ta tự có thể lo cho mình, dù là có bất trắc gì xảy ra đi nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến ngươi đâu."
"Ta..."
Cao Nhã Tề nhìn nữ nhân trước mắt, rõ ràng chỉ là một quân quý nhu nhược chỉ biết bốc thuốc chữa bệnh, lấy đâu ra dũng khí lớn như thế chứ!?
"Ai, hảo, đều theo ý ngươi vậy." Cao Nhã Tề nói tiếp: "Sáng mai ta đưa ngươi đến Thiên Danh điện, nhớ sau này ngươi là cung nữ trong Thiên Danh điện, không thể tùy hứng như lúc trước được."
"Ta biết rồi mà."
Lần này đi, Nha Ly đã quyết tâm phải lấy bằng được binh phù, nếu thật sự xảy ra bất trắc gì, thì càng khẳng định nàng cùng nữ nhân này căn bản là vô duyên vô phận, cũng chẳng còn gì hối tiếc nữa...
...
Sáng sớm, Tần Hoàn nhận được tin có một tiểu cung nữ vừa được chuyển đến Thiên Danh điện hầu hạ tiểu thạc quân, không khỏi tò mò bước ra xem mặt mũi của tiểu cung nữ đó.
Tiểu cung nữ không đi một mình, bên cạnh còn có một tước quý hộ vệ, khí tức này hẳn phải là cao đẳng hoàng tước mới đúng...
Tần Hoàn nghi hoặc nhìn tước quý hộ vệ trước mặt, cũng không có nói gì, lại nhìn tiểu quân quý bên cạnh tước quý hộ vệ.
"Ngươi gọi là gì?"
"Tiểu nữ gọi Nha Ly."
"Nha Ly, Nha Ly, tên nghe rất hay."
Tần Hoàn đưa mắt nhìn Tiểu Thục, lát sau Tiểu Thục liền bế ra tiểu thạc quân đang ngủ say giao cho Nha Ly.
"Ngươi sau này chăm sóc cho tiểu điện hạ, không được sơ suất."
"Nô tỳ đã rõ."
Nha Ly lén lút nhìn Cao Nhã Tề, phát hiện nàng ấy đang dán chặt ánh mắt trên người vương hậu, cuối cùng cũng chỉ cười chế giễu bản thân một phen. Biết rõ Cao Nhã Tề yêu thương người khác, nàng lại cứ vọng tưởng một ngày nào đó được nữ nhân ấy dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn mình, nàng đúng là ngu ngốc mà...
Tần Hoàn phân phó xong, mới đưa mắt nhìn tước quý hộ vệ đối diện: "Ngươi lui ra là được rồi."
"Ách... vâng..."
Cao Nhã Tề luyến tiếc nhìn thêm một lúc rồi mới hành lễ, xoay người rời khỏi Thiên Danh điện.
Suốt quá trình đó, Nha Ly luôn mong Cao Nhã Tề nhìn đến mình một cái, dù chỉ là một cái liếc mắt thôi cũng được, đáng tiếc... ngay cả một cái liếc mắt thờ ơ cũng không có...
Nha Ly ảm đạm nhìn tiểu công chúa trong tay mình, đưa tay vuốt vuốt vết chu sa trên trán bé, thì thầm: "Tiểu điện hạ, ngài ngủ thật say a."
Tần Hoàn nhìn thấy loạt động tác của Nha Ly, liền cười nói: "Nha đầu này rất ham ngủ, nếu nó dậy khóc nháo thì cho nó ăn, nhớ phải để cái trống bỏi cho nó ngoạn. Bản cung có chút việc, lần này rời đi đến chiều mới về, ngươi hảo hảo chăm sóc tiểu điện hạ biết không?"
"Nô tỳ đã biết."
"Hảo."
Phân phó xong, Tần Hoàn cũng cùng Tiểu Thục rời khỏi Thiên Danh điện, rất nhanh đã không thấy người đâu nữa.
Nha Ly cúi đầu, thở dài một tiếng, thì thầm: "Tiểu điện hạ, ta thật mong bản thân có thể giống ngài vô tư vô lo, không ngủ thì ăn, không có việc gì vướng bận đến được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro