Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 89

Trên đất ngập tràn tuyết trắng, dấu chân in lại vẫn rất rõ ràng, thế nhưng lại lần lượt bị từng đợt gió tuyết thổi tung, dấu chân cũng biến mất vô thanh vô thức. Trên đường, một người đội đấu lạp ung dung đi về phía trước, bên hông treo một chuỗi ngọc bội, bạch y phiêu dật lẫn trong tuyết, không còn nhận rõ đâu là bạch y đâu là tuyết nữa.

Một vùng đất hoang vu rộng lớn này chỉ có mỗi bạch y nhân dắt theo một con ngựa đen, thật sự rất kỳ quái, cũng khiến người ta tò mò bạch y nhân này là ai. Thế nhưng bước chân ấy vẫn chưa dừng lại một phút giây nào, vẫn cứ bước về phía trước, tay áo căng phồng lộng gió, tóc đen vương đầy sương tuyết hóa bạc đầu.

Băng qua vùng đất hoang vu cằn cỗi, chính là kinh thành xa hoa náo nhiệt, bạch y nhân cứ thế lầm lũi đi tiếp. Đến trước cổng thành, bạch y nhân hơi dừng cước bộ, nâng mắt nhìn bức hoành trên cao, rồi lại tiếp tục dắt ngựa đi vào trong thành.

Đi đến khi trước mắt hiện lên tòa cổ thành trang nghiêm, bạch y nhân mới thật sự dừng cước bộ, vỗ vào lưng con ngựa hai cái, rồi nhún người nhảy qua tường thành, an toàn trà trộn vào trong cung cấm.

Dưỡng Tâm điện vẫn an tĩnh như cũ, mãi đến khi có tiếng đẩy cửa phát ra, mới xua đi được vài ba phần trầm mặc.

Tiếng nói trong trẻo như cũ phát ra: "Điện hạ, nên dùng trà thôi."

Cao Phỉ Nguyệt không cần hỏi cũng biết là ai đến, cũng chẳng quay đầu lại, nhẹ nhàng vỗ vào vị trí bên cạnh mình, không cao không thấp mở miệng.

"Chân nhi, qua đây ngồi cạnh ta."

Thác Bạch Chân vui vẻ cong lên khóe môi, bưng khay trà tiến về phía Cao Phỉ Nguyệt, dường như Dưỡng Tâm điện này đã quá quen thuộc với nàng rồi, cho dù không nhìn thấy vẫn có thể an toàn đến chỗ của Cao Phỉ Nguyệt mà ngồi xuống.

"Điện hạ đoán xem hôm nay Chân nhi mang đến cho ngài trà gì?"

Cao Phỉ Nguyệt hơi nâng mày, nói: "Lại là Phổ Nhĩ đi."

"Ngài đoán sai rồi." Thác Bạch Chân cười đến thật rạng rỡ, vươn tay cầm lấy bình trà, cẩn dực rót ra chén: "Thiết Quan Âm đợt cuối của năm nay, hương vị tuy không thể so với Thiết Quan Âm đầu mùa, nhưng vẫn rất thơm ngọt."

"Nguyên lai là Thiết Quan Âm."

Cao Phỉ Nguyệt đón lấy chén trà từ trong tay của Thác Bạch Chân, nhấp một ngụm nhỏ, lập tức đầu lưỡi liền cảm nhận được vị đắng đến tê dại. Trà pha rất đặc, mùi cũng rất thơm, nhưng đắng đến mức Cao Phỉ Nguyệt cũng phải nhăn mặt, bất đắc dĩ buông chén trà xuống.

"Chân nhi à, trà này..."

Thác Bạch Chân đột nhiên đưa ngón trỏ đặt lên môi Cao Phỉ Nguyệt, cười thật dịu dàng, tựa như nắng ấm xua tan đêm đông lạnh giá.

"Yên tĩnh, ngài lại cảm nhận thử xem."

Cao Phỉ Nguyệt hơi hơi nhướn mày, nhưng cũng nghe theo Thác Bạch Chân, nhắm mắt lại, cảm nhận thêm một lần nữa. Chỉ là ngụm thứ hai, cảm giác tê dại đắng buốt ở đầu lưỡi cũng giảm đi đáng kể, khiến Cao Phỉ Nguyệt có chút bất khả tư nghị, lại uống thêm một ngụm nữa. Đến ngụm thứ ba, trong miệng đều là hương trà thanh thuần cùng vị ngọt nhạt lan tỏa khắp đầu lưỡi, hóa ra đây chính là ngọt ngào trong cay đắng mà bất cứ ai yêu thích trà đều muốn cảm nhận.

"Hảo trà."

Thác Bạch Chân nghe Cao Phỉ Nguyệt khen trà ngon, liền nhịn không được vui vẻ, vốn dĩ chỉ là cong lên khóe môi phấn hồng, nhưng lại đủ sức điên đảo chúng sinh. Hơi chồm người về phía Cao Phỉ Nguyệt, Thác Bạch Chân giữ lấy vai của nàng, trước gò má mềm mại trắng nõn nhẹ phủ lên một nụ hôn. Gương mặt Cao Phỉ Nguyệt mềm mịn vô cùng, Thác Bạch Chân hôn một chút lại muốn hôn thêm lần nữa, nhưng nàng dù gì cũng là quân quý, không thể không giữ ý tứ. Tuy là như vậy thế mà lại vô pháp thoát khỏi sự mê hoặc của đối phương, cứ như vậy mà trầm luân, đem thân thể rúc sâu vào lòng của đối phương.

Hiện tại Cao Phỉ Nguyệt cũng không còn là đứa trẻ chín tuổi nữa, nàng đã hơn mười hai tuổi rồi, có khi qua vài tháng nữa là sẽ vỡ lòng, vậy mà ngày đêm gần gũi Thác Bạch Chân, sớm đã không chừa đường lui cho Thác Bạch Chân nữa rồi. Nhưng Thác Bạch Chân không sợ, nàng cam tâm tình nguyện, đời này ngoại trừ Cao Phỉ Nguyệt, nàng cũng không gả cho bất kỳ ai, kể cả là ép buộc nàng cũng vĩnh viễn không phục tùng.

Cao Phỉ Nguyệt đưa tay sờ mái tóc dài của Thác Bạch Chân, hơi cong khóe môi, trong mắt đều là nhu hòa ấm áp. Đại sự sắp thành, khẳng định ngày trở về Đại Thống cũng không còn xa nữa, cũng đến lúc Cao Phỉ Nguyệt nên cho Thác Bạch Chân một lời hứa hẹn. Đại thù báo xong, Cao Phỉ Nguyệt sẽ dùng chính phi chi lễ rước Thác Bạch Chân vào Cao gia, không ngại nàng là quân quý ngoại tộc, cũng sẽ không ngại nàng từng có hôn ước cùng Lăng gia.

Thác Bạch Chân giống như con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng Cao Phỉ Nguyệt, nhận ra nàng có tâm sự, chần chờ một lúc cũng chịu mở miệng hỏi.

"Điện hạ, ngài đang phiền lòng sao? có phải Chân nhi làm phiền ngài không?"

Cao Phỉ Nguyệt hơi lắc đầu, vươn tay xoa vành tai vừa nhỏ vừa trắng của Thác Bạch Chân, ôn giọng mở miệng: "Chỉ là đang nghĩ đến, sau khi vỡ lòng sẽ phải bận rộn nạp phi."

Nghe đến đây, lòng Thác Bạch Chân có chút tê lạnh, vội ngồi bật dậy: "Điện hạ ngài muốn nạp phi sao? ngài không cần Chân nhi hầu hạ nữa sao? ngài... ngài... ngài đã ái thượng quân quý khác rồi sao?"

Nghĩ đến bát điện hạ cùng một quân quý khác ân ân ái ái, phu thê mặn nồng, Thác Bạch Chân không kiềm được nước mắt, cứ như vậy vô thố nức nở. Bị Thác Bạch Chân hỏi cùng lúc nhiều câu như vậy, Cao Phỉ Nguyệt chưa kịp phản ứng thì nàng ấy đã khóc đến thương tâm, nàng cũng không biết phải nói thế nào cho phải.

Không nghe Cao Phỉ Nguyệt nói gì, lại càng khẳng định suy nghĩ của bản thân là đúng, Thác Bạch Chân dường như đã không còn bất kỳ cảm giác nào ngoài đau đớn cùng thương tâm. Nước mắt rơi xuống như chuỗi ngọc đứt, không thể khống chế được, nhưng lại chẳng dám phát ra một tiếng nức nở nào. Thác Bạch Chân cho rằng bản thân lâu nay làm phiền bát điện hạ rồi, nàng căn bản không nên lưu lại nữa, càng không thể mặt dày bám lấy người ta nữa rồi.

Mò mẫm chống tay xuống tháp ngồi dậy, Thác Bạch Chân lảo đảo rời khỏi tháp, lại làm rơi khay trà xuống đất, âm thanh sứ vỡ vang lên cực kỳ chói tai. Thấy Thác Bạch Chân lảo đảo muốn ngã, Cao Phỉ Nguyệt vội đỡ nàng lại, nhưng lại bị đối phương lạnh lùng gạt tay ra.

Tiếng nói mang theo bảy phần nghẹn ngào ai oán vang lên: "Tạ ơn điện hạ, Thác Bạch Chân ta từ nay về sau sẽ không làm phiền ngài nữa..."

"Chân nhi ta, cái kia..."

Thác Bạch Chân lại không muốn nghe thêm gì nữa, vươn tay về phía trước mò mẫm đường đi, bạch y như tuyết, bị gió thổi mà phần phật lay động. Bóng lưng có bao nhiêu cô đơn, có bao nhiêu ảm đạm, chỉ cần nhìn cũng đã có thể nhìn ra nội tâm yếu đuối của nàng.

"Chân nhi!"

Cao Phỉ Nguyệt vội rời khỏi tháp, định đuổi theo Thác Bạch Chân lại nhìn thấy một bóng người đứng dựa ở bên cửa, đưa mắt nhìn nàng, thông qua mạn che trước đấu lạp có thể nhận ra người này là ai.

Một mặt nhìn Thác Bạch Chân rời đi, một mặt lại nhìn người kia, Cao Phỉ Nguyệt buồn bực một hồi, hôm nay như thế nào lại gặp nhiều chuyện phiền toái như vậy a?

Bạch y nhân nâng lên đấu lạp, cười nói: "Tiểu quân quý kia vừa đi vừa khóc, khẳng định là có tiểu điện hạ nào đó khi dễ nàng rồi."

Cao Phỉ Nguyệt liếc nhìn bạch y nhân, cũng không có nói gì, quay người đi vào trong điện, ném bản thân ngồi xuống tháp.

Bạch y nhân cũng nhấc chân bước vào trong điện, thuận tay kéo xuống đấu lạp, hiện ra khuôn dung tuyệt sắc, mang theo ba phần lãnh đạm.

"Thấy ta trở về, ngươi cũng không mấy ngạc nhiên nhỉ?"

Cao Phỉ Nguyệt nghiêng người nằm xuống tháp, đầu tựa vào cổ tay trái, hơi hơi liếc nhìn bạch y nhân.

"Trước khi đến Lương quốc, ta nghe nói ngươi được trung thần cứu đưa ra khỏi hoàng cung, sau đó thì không còn nghe được tin tức về ngươi, ta liền khẳng định ngươi vẫn còn sống."

Cao Nhã Tề chỉ hơi cười, nói: "Đúng là ngươi rất giống mẫu hoàng."

"Còn cần ngươi phải nói sao?" Cao Phỉ Nguyệt thản nhiên nói: "Lần này đến đây, ngươi muốn nhờ ta làm gì?"

"Sao lại dùng từ nhờ vả khi chúng ta có chung một kẻ thù nhỉ?"

Cao Phỉ Nguyệt nâng mắt nhìn Cao Nhã Tề một chút, rồi xoay người ngồi dậy, nói: "Qua kia ngồi đi, ta cũng đang có chuyện muốn nói với ngươi."

"Vậy để xem chúng ta có cùng suy nghĩ hay không."

Cao Phỉ Nguyệt gật đầu, nói: "Ta cần binh phù của Lương quốc trong tay Cao Trường Ca, có thứ đó ta mới có thể điều động binh sĩ Lương quốc được."

"Đó cũng là điều ta đang nghĩ." Cao Nhã Tề chậm rãi nói tiếp: "Ta định tự mình lấy tấm binh phù đó."

"Quá nguy hiểm rồi." Cao Phỉ Nguyệt nhíu mày, lập tức phản bác: "Ngươi đi như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết."

"Nhưng cũng chỉ còn có cách đó, ta tự mình đi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, ngươi hiện tại đang là nhân vật quan trọng ở Lương quốc, ngươi đi gặp vấn đề gì khẳng định công sức bao lâu nay của ngươi đều đổ sông đổ biển."

"Chuyện này..."

Cao Nhã Tề đứng dậy, thản nhiên lại ung dung kỳ lạ: "Ta đã quyết rồi, ngươi cũng không cần nói gì nữa, lần này đi thì không biết khi nào có thể trở lại, nhưng dù gì cũng mong tiểu thái tử ngươi trưởng thành một chút, không nên khi dễ một quân quý như vậy, ta nhìn ra nàng cũng có ý với ngươi."

Cao Phỉ Nguyệt lập tức xua tay đuổi người: "Lắm lời, đi đi."

"Nha đầu, ta nói cho ngươi biết, bản vương đến giờ vẫn chưa lập phi, nhìn thấy nàng cũng hợp ý đấy, nếu ngươi không thích thì..."

Cao Phỉ Nguyệt trực tiếp cầm tấu chương ném về phía Cao Nhã Tề: "Ngươi cút cho ta!"

Cao Nhã Tề ưu nhã né được, khanh khách cười: "Hóa ra tiểu thái tử cũng động chân tâm rồi a."

Cao Phỉ Nguyệt giận đến phì phò thở, giống như Cao Nhã Tề còn nói lung tung thêm một lần nữa, là sẽ ngay lập tức có một màn đầu rơi máu chảy. Mà Cao Nhã Tề cũng không muốn chọc giận con sư tử đang nổi giận này, phất nhẹ tay áo, tiêu sái xoay người rời khỏi Dưỡng Tâm điện, không quên cười châm chọc Cao Phỉ Nguyệt.

Âm thầm nghiến răng một trận: "Hỗn trướng, sao lúc đó ngươi không chết luôn đi!?"

...

"Bạch Chân tỷ tỷ, tỷ mau mở cửa ra đi a!"

Thác Bạch Chân đem cả người rúc vào trong góc tối nhất, không một tia sáng nào có thể chiếu vào, đem đầu vùi vào hai tay, tiếng nức nở cứ như vậy vang vọng khắp tẩm cung.

Nhu Tiệp Huân ở bên ngoài gọi đến cổ họng cũng bắt đầu đau, thế mà Thác Bạch Chân vẫn không chịu mở cửa, liền tức giận đá mạnh vào cửa một cái.

"Ta nói tỷ ngu ngốc tỷ lại không tin, cô cô nàng chính là một kẻ vô tâm vô phế a, tỷ còn trông chờ gì vào nàng ta chứ?" Nhu Tiệp Huân bất mãn nói: "Cô cô nàng là do quá cô đơn nên mới chọn tỷ thôi, người đặt tầm mắt cao như nàng, sẽ nhìn đến tỷ hay sao a? đừng nói đến chuyện đó, trước nói cô cô là một tước quý không có trách nhiệm, cùng tỷ quấn quít ba năm lại không chịu lấy tỷ, tỷ xem bị lăn qua lăn lại cũng đã mười bảy mười tám tuổi rồi, còn không gả sẽ trở thành bà cô già đó!"

Mặc kệ Nhu Tiệp Huân nói gì ở bên ngoài, Thác Bạch Chân đều không muốn nghe, dùng hai tay che tai lại, khóc đến thật thương tâm. Hóa ra trước giờ điện hạ chỉ đùa giỡn nàng, xem nàng là đứa nhỏ ngu ngốc mà đùa giỡn trong lòng bàn tay. Thế mà nàng lại làm tròn vai trò của kẻ ngốc, cứ bám lấy điện hạ không buông, tự mình rước nhục, mặt mũi Thác gia đều bị nàng hủy hết rồi!

Nhu Tiệp Huân ở bên ngoài định nói tiếp, lại nghe thấy tiếng nói thanh lảnh của cung nữ ở phía sau: "Tham kiến Thục phi nương nương."

"Mẫu phi!?"

Cao Phiên Khâu bước đến chỗ Nhu Tiệp Huân, còn dẫn theo một đứa nhỏ ba tuổi--- Lăng Minh.

Lăng Minh thấy tỷ tỷ liền chấp tay hành lễ: "Hoàng tỷ thiên an."

"Ai u, Minh nhi a~" Nhu Tiệp Huân đem Lăng Minh ôm lên, không quên nhéo nhéo gò má nộn thịt trắng nõn của bé: "Nhìn xem nhìn xem, Minh nhi chúng ta càng lớn càng xinh đẹp, giống như mẫu hoàng vậy~"

Lăng Minh cười híp mắt lại, vung vung tay nói: "Minh nhi muốn lớn lên giống mẫu hoàng."

"Hảo."

Nhu Tiệp Huân kéo chỉnh cổ áo của Lăng Minh, nói: "Minh nhi ngoan, mau gọi ái phi của muội ra ngoài đi."

Lăng Minh gật gật đầu, đợi Nhu Tiệp Huân thả mình xuống đất, mới nhấc chân đến gõ cửa.

"Ái phi a, mau mở cửa ra đi."

Thác Bạch Chân run rẩy một chút, ngay cả Thái tử điện hạ cũng đến rồi sao?

Vội vội vàng vàng chống đỡ thân thể đứng dậy, Thác Bạch Chân lảo đảo đi về phía cánh cửa, yếu ớt đẩy cửa ra, từng đợt tia sáng ấm áp truyền thẳng vào trong tẩm cung.

Lăng Minh nhấc tay béo ôm lấy chân của Thác Bạch Chân, ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói: "Ái phi, ai dám chọc nàng khóc? Bản thái tử nhất định sẽ trừng trị kẻ đó!"

Thác Bạch Chân cũng không có trả lời, nàng hơi cúi người xuống, gỡ tay Lăng Minh ra, nói: "Thái tử điện hạ, ta cũng chưa gả cho ngài, ngài cũng không nên gọi như vậy."

"Cũng không cần lo lắng nhiều như vậy a, sau này nàng cũng gả cho ta mà." Lăng Minh hươ tay béo giữ lấy gương mặt nhỏ của Thác Bạch Chân, in một nụ hôn đầy nước bọt lên mặt nàng: "Ái phi, nàng sau này là người của Lăng Minh ta rồi, không có quyền hối hận."

"Điện hạ à, ta..."

"Lăng Minh!"

Lăng Minh quay đầu lại, nhìn thấy người gọi mình, liền vội hành lễ: "Tham kiến cô cô, cô cô vạn an."

Cao Phỉ Nguyệt tức giận chau mày, nàng đi chưa lâu, đứa nhỏ này đã dám đến chiếm tiện nghi Chân nhi rồi!?

Một phát đem Lăng Minh ôm lên, dúi hẳn vào trong tay Cao Phiên Khâu, Cao Phỉ Nguyệt lạnh nhạt nói: "Là thái tử lại không có chí lớn, chỉ nghĩ đến chuyện nữ nhi thường tình, đúng là không có chút phong thái nào!"

Lăng Minh bị mắng đến ủy khuất, ép ra hai giọt nước mắt cá sấu: "Nhưng Chân nhi được gả cho Minh nhi rồi, Minh nhi yêu thương nàng là sai sao a?"

"Nàng khi nào gả cho ngươi? Nha đầu ngươi còn chưa cai sữa, nói chuyện này ra không sợ người ta cười nhạo sao?"

"Ai dám cười nhạo nàng?" Cao Phiên Khâu tức giận đánh gãy lời Cao Phỉ Nguyệt: "Nàng là Thái tử Lương quốc, kẻ nào dám cười nhạo nàng? bản cung đều đem chúng trảm đầu thị chúng, xem thử còn kẻ nào dám cười nhạo nàng không. Hơn nữa Bạch Chân đã được ước định gả cho Minh nhi, nàng cũng không có làm gì sai, ngươi thân là cô cô lại làm ra loại chuyện xấu hổ với chất nhi mình, còn không biết ngượng mà đi chỉ trích nó sao?"

"Ta chính là như vậy đấy." Cao Phỉ Nguyệt lạnh giọng nói: "Ngũ tỷ ngươi đừng quên, nếu không có ta giúp đỡ, mẫu tử các ngươi cũng không sống an ổn đâu. Đừng nói ta tuyệt tình, chỉ là Thái tử Đại Thống ta lời nào nói ra đều có giá trị, nếu không nghe theo đừng trách ta tuyệt tình."

"Cao Phỉ Nguyệt, ngươi càng lúc càng hồ đồ!" Cao Phiên Khâu giận dữ quát lên một tiếng: "Thứ nào ngươi nên chạm, thứ nào ngươi không nên chạm, ngươi đều phải phân biệt thật rạch ròi, đừng để tại nơi này bản cung vạch trần bộ mặt xấu xa của ngươi!"

Cảm thấy lửa giận của Thục phi càng lúc càng lớn, Thác Bạch Chân sợ nàng tổn thương tình cảm tỷ muội bao năm qua, không nghĩ ngợi liền đứng ra giải vây cho Cao Phỉ Nguyệt.

"Nương nương thỉnh đừng thượng hỏa, điện hạ không có ý chọc giận ngài đâu, chỉ là nàng..."

"Ngươi không cần nói giúp cho nó!" Cao Phiên Khâu trừng mắt nói: "Nó được chiều chuộng quen rồi, chẳng xem ai ra gì, ngay cả bản cung nó cũng dám coi thường!"

"Điện hạ ngài không phải là người như vậy đâu, ngài ấy..."

Cao Phỉ Nguyệt lên tiếng đánh gãy lời Thác Bạch Chân: "Cũng không cần nói nữa, ngũ tỷ, chúng ta sắp tới sẽ phải bận rộn nhiều chuyện, ta cũng không muốn vì chút chuyện ảnh hưởng hòa khí giữa ta và tỷ. Hơn nữa chuyện này ta cũng nói qua rồi, tỷ lại xem như gió thoảng qua tai, chính là tỷ xem thường ta, không phải là ta xem thường tỷ."

"Ngươi..."

Cao Phỉ Nguyệt chấp tay, nói: "Ta về cung trước, chuyện này cứ để ta giải quyết là được rồi."

Nói xong, Cao Phỉ Nguyệt kéo tay Thác Bạch Chân rời khỏi nơi này.

Lăng Minh hoảng sợ định đuổi theo lại bị Cao Phiên Khâu kéo tay lại, nói: "Không cần đuổi theo nữa."

Lăng Minh ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Mẫu phi ngài làm sao thế? Không phải ngài muốn Bạch Chân gả cho nhi thần sao?"

"Ngươi đều thấy rồi đó, còn có thể nói được gì nữa." Cao Phiên Khâu thở dài một hơi: "Đều trách mẫu phi vô dụng, ngay cả thê tử của nhi nữ mình, cũng không thể giúp nhi nữ mình giữ lại, con nhất định là rất buồn mẫu phi đi?"

"Nhi thần không dám, mẫu phi ngài cũng không cần lo nghĩ nhiều như vậy, Minh nhi không có chuyện gì đâu."

"Minh nhi, có phải con rất muốn lấy Bạch Chân không?"

Lăng Minh ngây phỗng ra một lúc, rồi xấu hổ gãi đầu: "Mẫu phi, thực ra ta cũng không hiểu yêu thích mà ngài nói là cái gì, hơn nữa với Bạch Chân ta cũng chỉ có cảm giác tỷ muội a. Ta nghĩ lấy nàng là nguyện vọng lớn nhất của mẫu hoàng và mẫu phi, nhi nữ chỉ nghĩ nên lấy nàng thôi, còn lại... nhi nữ cũng không biết có thể yêu thương nàng như mẫu hoàng yêu thương ngài hay không."

Cao Phiên Khâu cảm giác như bản thân bị ai giáng một đòn thật đau, hóa ra trước giờ Minh nhi của nàng không hề yêu thích Thác Bạch Chân, nhưng chỉ vì muốn nàng và Lăng La vui vẻ, nó đã không ngại cố gắng yêu thương Thác Bạch Chân. Thân là mẫu phi, lại không biết nhi nữ mình nghĩ gì, Cao Phiên Khâu vừa xấu hổ vừa xót xa, nàng đúng là mẫu phi vô dụng nhất mà.

"Minh nhi ngoan, chuyện này sau này không nói đến nữa, mẫu phi sẽ không ép con lấy Bạch Chân nữa." Cao Phiên Khâu cúi xuống vuốt mép áo hơi nhăn của Lăng Minh, ôn giọng: "Con nên giống mẫu hoàng con, mặc dù hơi tùy hứng một chút, nhưng muốn làm gì thì làm, không ai cản nổi nàng, một khi quyết định sẽ không bao giờ hối hận."

"Vâng, Minh nhi nhất định sẽ giống mẫu hoàng, sẽ bảo vệ mẫu phi và tỷ tỷ."

Bỗng nhiên, Cao Phiên Khâu lại nhìn thấy như bóng dáng nhỏ đó biến thành dáng người cao gầy khác, ý cười dịu dàng trên môi, trong mắt đều ngập tràn sủng nịch ôn nhu. Tay áo trắng hơi lay động, tựa như chất chứa cả bầu trời lộng gió bên trong tay áo căng phồng ấy.

"Khâu nhi, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng và Huân nhi..."

Tay áo Cao Phiên Khâu hơi lay động, nàng đưa mắt nhìn xuống tay áo của mình, ý cười yếu ớt lại mỹ lệ.

Lăng La vẫn ở đây... vẫn ở bên cạnh mẫu tử nàng...

Lăng La, ngài thấy không? con của chúng ta, Minh nhi, thật giống ngài, càng nhìn con ta càng cảm giác được ngài vẫn ở bên cạnh chúng ta. Khi con chúng ta lớn lên, ta sẽ cho con biết mẫu hoàng chúng tuyệt vời thế nào, là một minh quân hoàn hảo như thế nào, để cho con biết được ngài là chỗ dựa vững chắc như thế nào...

Ngài vẫn ở đây, Lăng La, ngài không bỏ rơi Khâu nhi được đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro