CHƯƠNG 85
Một cỗ mùi hương thảo dược xộc thẳng vào trong mũi, khiến Cao Nhã Tề có chút choáng váng. Mang theo mệt mỏi mà mở mắt ra, chỉ thấy một khung cảnh xa lạ cùng với hương thảo dược phảng phất xung quanh.
"Ách..."
Gượng ngồi dậy không ngờ lại đụng trúng vết thương chưa lành, Cao Nhã Tề hít phải một ngụm lãnh khí, đưa mắt nhìn xung quanh, muốn tìm một thứ gì đó cầm máu lại.
Vừa vặn cửa được đẩy ra, ánh sáng chói mắt truyền vào xua tan sắc hôn ám trong phòng, một bóng người đổ xuống nền nhà. Do ngược nắng nên Cao Nhã Tề không thể nhìn thấy gương mặt của người nọ, mơ hồ nhận ra người nọ là một quân quý, dường như phẩm cấp không mấy cao.
"Ây, ngươi tỉnh rồi sao lại cử động đến rách vết thương như vậy?"
Tiếng nói trong trẻo lại thanh thúy, sau đó lại truyền đến tiếng bước chân tất tất tốt tốt. Từ trong hào quang chói mắt xuất hiện một dáng người thon thả lại mềm mại, gương mặt mang ba phần trong trẻo thanh thoát của thiếu nữ, bảy phần ngây ngô của nữ hài tử chưa trưởng thành, từ trong ánh mắt nhận ra người này chưa quá mười tám. Một thân bố y đơn giản mà thuần nhã, tóc cũng không vãn lên, tùy hứng xõa ở bên vai, cử chỉ cũng không quá thô lỗ nhưng cũng không yểu điệu thục nữ.
Nhìn nữ nhân này, Cao Nhã Tề lại nghĩ đến Tần Hoàn, mang ba phần xinh đẹp của thiếu nữ, ngay cả bảy phần trẻ con nghịch ngợm cũng đều có. Chỉ là trong mắt của Tần Hoàn đều là hồn nhiên cùng trong sáng, còn nữ tử này lại có phần điềm tĩnh hơn, ánh mắt so với Tần Hoàn thì thành thục hơn rất nhiều.
Nha Ly đem bát thuốc còn nghi ngút khói đặt xuống cái bàn gần đó, rồi xoay người ngồi xuống cái ghế đẩu đặt bên cạnh giường, đưa mắt nhìn Cao Nhã Tề.
"Ngươi hôn mê ba ngày rồi, hôm nay còn không tỉnh sẽ đói chết ngươi a."
Cao Nhã Tề đưa mắt nhìn quanh, rồi nhìn về Nha Ly, hỏi: "Nơi này là đâu? Sao ta lại ở đây? còn ngươi là ai?"
Nha Ly chống cằm, cười lộ ra một bên gò má có đồng tiền: "Ta còn nghĩ ngươi sẽ hỏi ngươi là ai nữa chứ."
Cao Nhã Tề chau mày, bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nha Ly cũng không phải người thích vòng vo, thuận tay cầm bát thuốc, vừa khoáy vừa nói: "Nơi này là y quán của nhà ta, vô tình một lần lên núi hái thuốc nhìn thấy ngươi ngất xỉu, liền đem ngươi về đây chữa trị. Còn ta chính là Nha Ly, người giúp ngươi trị thương mấy ngày nay, a, còn có phụ thân của ta nữa, thuốc này chính là y sắc cho ngươi."
Cao Nhã Tề đưa mắt nhìn xung quanh, thì thào mở miệng: "Ta hôn mê nhiều ngày như vậy, ngươi có biết chuyện xảy ra mấy hôm nay không?"
Nha Ly khoáy một chút, rồi múc một thìa thổi nguội, đưa đến bên miệng Cao Nhã Tề.
Cao Nhã Tề nhăn mặt: "Ngươi làm cái gì vậy?"
"Cũng không phải muốn uy ngươi, là do tay ngươi là một nửa tàn phế rồi, ta cũng chỉ có thể dùng cách này cho ngươi uống thuốc." Nha Ly kiên nhẫn giải thích tiếp: "Hơn nữa ta là quân quý không ngại, ngươi ngại cái gì?"
"Tay ta một nửa tàn phế?"
Nha Ly hơi gật đầu, nói: "Uống thuốc trước rồi ta nói."
Cao Nhã Tề chỉ đành ngoan ngoãn uống thìa thuốc của Nha Ly uy, có chút khổ sở nhăn mặt, như thế nào lại đắng như vậy?
Nha Ly cười giễu: "Cũng không có cho hoàng liên, hoàng tước ngươi sao lại sợ đắng như vậy a?"
Cao Nhã Tề thình lình chau mày, đôi thủy mâu lộ ra một chút lệ khí.
Nha Ly biết rõ đại nhân vật không dễ đùa giỡn, lại múc một thìa thuốc, nói: "Tay của ngươi căn bản là bị gãy rồi, ta đoán là do ngươi từ trên núi rơi xuống, gân cốt một nửa đứt đoạn. Ta cùng phụ thân mấy ngày nay đều thức đêm giúp ngươi trị cánh tay tàn phế này, cũng may cứu được cánh tay của ngươi, chỉ là mất rất lâu mới có thể cử động lại được, hơn nữa cũng không linh hoạt như lúc trước."
Cao Nhã Tề cũng không có nói gì nữa, hơi cúi đầu xuống một chút, nhưng vẫn uống thìa thuốc Nha Ly uy mình.
"Lại nói mấy hôm nay ngươi hôn mê, đại vương cho người đuổi cùng giết tận, phản thần theo ngươi đều bị giết chết, chỉ còn ngươi lưu lạc đến nơi này."
Đột nhiên con ngươi của Cao Nhã Tề co rút lại, giận dữ quát: "Cái gì gọi là phản thần?! bọn họ chính là khai quốc công thần của Đại Thống, vì không tán thành Cao Trường Ca cướp ngôi mới giúp ta trốn thoát, vậy mà lại đeo trên lưng cái danh phản thần ô nhục này sao?"
Nha Ly bị dọa cho giật mình, thấy Cao Nhã Tề giận đến ho liên tục, vội vàng đặt bát thuốc xuống giúp nàng vuốt lưng thuận khí.
"Ngươi tức giận thì được gì a? bọn họ cũng không sống lại được, chỉ bằng hảo hảo dưỡng thương, đến lúc đó lại thay họ trả thù." Nha Ly lại nói tiếp: "Mặc dù ta không biết nội bộ Cao gia các ngươi xảy ra chuyện gì, chỉ là ta cũng loáng thoáng nghe qua Tôn vương giết vua cướp ngôi, cho nên cũng không mấy tin phục. Nếu đúng như lời ngươi nói, vậy thì ta càng phải giúp ngươi trị phản thần tặc tử!"
Nhìn ra tia kiên định trong mắt Nha Ly, Cao Nhã Tề có chút mạc danh kỳ diệu, rồi lại cười khổ: "Ngươi không sợ ta liên lụy ngươi sao? bọn họ đều là vì lưu ta lại mà chết không có chỗ chôn, mang danh phản thần ô nhục trên lưng thiên thu vạn kiếp."
Nha Ly lại không như người khác hoảng sợ, mà lại càng bình thản hơn, tay chậm rãi khoáy thuốc, trong mắt mang theo vài tia quang mang trong suốt, một đôi mắt tĩnh lặng như hồ thu.
"Ta a, trước giờ chưa từng sợ chết, chính là có nhiều chuyện đã nhìn thấu rồi." Nha Ly ôn giọng nói tiếp: "Ta sống mười bảy năm, thăng trầm trải qua chưa nhiều, nhân sinh ta một lần đau khổ nhất là lúc mất đi mẫu thân, cuối cùng liền thấu rõ sống trên đời không thể cưỡng cầu hoàn mỹ. Có thì sao? không có thì sao? cuối cùng chết đi chẳng phải đều là hai bàn tay trắng sao? chết sớm thì sao? chết muộn thì sao? cuối cùng cũng phải chết a, cũng phải trở về với cát bụi. Ta trước nay hành y cứu người, những kẻ nên cứu cũng đã cứu, không nên cứu thì cũng sẽ cứu, chẳng phải ta đã chết từ rất lâu rồi sao? căn bản sống chết không quan trọng, ta cứu được ai thì sẽ cứu, cũng không nghĩ sống lâu là tốt, vì giang sơn xã tắc, phục thù cơ nghiệp, thì có chết cũng là chết trong vinh quang a."
Cao Nhã Tề nhìn nữ tử trước mặt mình, chỉ mới mười bảy tuổi đã có thể nói ra những lời này, so ra đúng là trưởng thành hơn Tần Hoàn rất nhiều. Một đôi mắt tĩnh lặng như hồ thu ngược lại với đôi đào hoa nhãn mông lung ngập tràn mị sắc của Tần Hoàn. Hai người này căn bản là hai thái cực, nhưng không hiểu sao, Cao Nhã Tề vẫn nhìn thấy hình bóng Tần Hoàn ở trong Nha Ly này.
Nha Ly lại múc một thìa thuốc uy Cao Nhã Tề, chậm chạp nói: "Nghe nói đại vương lấy vương hậu của tiên đế, cũng sắp trở thành một hôn quân không được lòng dân rồi."
Thoáng một chốc nhìn thấy hai vai Cao Nhã Tề run lên, rồi lại vô thanh vô thức không còn nữa, đôi mi thật dài rũ xuống, che đi ưu thương trong đáy mắt.
Nha Ly tinh ý nhận ra được, lẽ nào vương hậu là mẫu hậu của vị Tương vương này?
Nhưng ngẫm lại Nha Ly cảm thấy sai biệt, vị Tương vương này xem chừng bằng tuổi với vương hậu, cho nên vương hậu căn bản không thể sinh ra nàng. Chỉ là tia mờ mịt cùng ưu thương trong mắt Tương vương không cách nào che giấu được, cái ánh mắt này chính là thương xót tình nhân. Trong lòng Nha Ly đánh một cái giật mình, Cao gia này đúng là phức tạp hơn nàng nghĩ rồi.
Sau khi uy Tương vương dùng dược xong, Nha Ly mới nói: "Cái này... ngươi có thể để ta thay băng không?"
Cao Nhã Tề nâng mắt nhìn, phát hiện băng vải đã nhuộm đỏ máu, cũng cảm thấy có chút choáng váng rồi.
"Ân."
Nha Ly lúc này mới đứng lên, giúp Cao Nhã Tề nới lỏng y phục ra, ở vết thương bên vai trái cẩn thận quan sát một chút, xác định chỉ là chảy chút máu bên ngoài, không có gì đáng ngại. Loay hoay một lúc, Nha Ly mới đem đủ dược cao và vải sạch đến, xoay người ngồi xuống mép giường, xắn tay áo rửa vết thương cho Cao Nhã Tề.
"Tương vương, ta biết ta có chút quá phận, nhưng ta không thể ở nơi này gọi ngươi Tương vương được, đối với ta và ngươi đều gặp nguy hiểm. Ta có thể biết tên ngươi để gọi hay không a? ngươi cho ta một cái tên giả cũng được, không cần lo ngại ta truyền ra ngoài."
Cao Nhã Tề hơi rũ mi, nhìn không ra tâm tình gì, đôi phiến môi hoa đào chậm chạp mấp máy: "Nhã Tề."
Nha Ly lại cảm thấy mạc danh kỳ diệu, cười nói: "Nhã Tề, còn ta là Nha Ly! Nhã Tề... Nha Ly... thật giống nhau a~"
(Chú thích: chữ Nhã Tề và chữ Nha Ly đọc hơi giống nhau :3)
Từng nghe qua những người có tên gần giống nhau, hay đọc hơi giống nhau, sẽ có số phu thê...
Nha Ly phát hiện mình nghĩ lung tung rồi, liền lắc đầu xua đi cái suy nghĩ đó. Đối phương là ai a? chính là cao cao tại thượng Tương vương a, còn nàng chỉ là một nha đầu ở thôn làng hẻo lánh, có thể nói là cách xa vạn dặm. Ngay cả người này đang đeo danh phản thần trên người, nàng lại có suy nghĩ như vậy, chẳng phải là ngu ngốc gồng mình cùng đeo danh phản thần tặc tử sao?
Nghĩ một lúc lại nghĩ đến thông suốt, Nha Ly khẳng định nàng cùng Tương vương căn bản là duyên gặp gỡ, không có duyên phu thê, nếu có cũng chỉ có thể là nghiệt duyên a.
Nghĩ ngợi miên man một lúc, Nha Ly lại không ngờ bị Cao Nhã Tề quan sát, đôi mắt thuần đen lại trong suốt đến mức như nhìn thấu được nội tâm của nàng, nhưng căn bản là cái gì cũng không nhìn ra được. Đến khi nhận ra bị Cao Nhã Tề chăm chú nhìn, Nha Ly mới giật mình lại đổ rất nhiều dược cao lên vết thương của nàng ấy.
Dược cao này nên thoa ít, bởi vì thoa nhiều sẽ đau đến khóc lóc kêu cha gọi mẹ a~
Nha Ly sợ đến hốt hoảng, tay chân luống cuống tìm vải sạch lau bớt dược cao. Chỉ là vết thương đều đã sưng tấy, lồi lên như một khối u lớn, nhưng Cao Nhã Tề cũng không có dáng vẻ thống khổ gì, rất bình tĩnh mà đưa mắt nhìn Nha Ly.
"Ngươi vừa nãy nghĩ cái gì đến thất thần vậy?"
Nha Ly có chút hoảng trương nói: "Không có gì a."
Nếu nói nàng nghĩ lung tung về nàng ấy, khẳng định cũng không còn mạng để gặp phụ thân a~
Cao Nhã Tề thình lình nhíu mày, hạ thấp âm thanh: "Nếu ngươi dám phản bội ta, ta có thể cam đoan gia đình ngươi không thể an ổn sống."
Sống lưng Nha Ly một đợt rét lạnh, hai mắt kinh hoàng mở lớn, run rẩy đến vô thố ngã ngồi xuống giường. Nữ nhân này ban đầu mang đến cho người ta cảm giác khó gần, tiếp xúc một chút lại thấy người này có thật nhiều bi thương, cuối cùng là cảm giác áp bức khiến người ta sợ hãi.
Cao Nhã Tề khi ngồi đã cao bằng Nha Ly quỳ gối thẳng lưng, lúc này Nha Ly lại ngã ngồi xuống giường, căn bản không cao bằng Cao Nhã Tề, còn bị chiều cao đó áp bách không thể thở nổi.
Nữ nhân này có tâm cơ!
Đây chính là điều đầu tiên Nha Ly nghĩ đến, nữ nhân này không chỉ có tâm cơ, còn rất thủ đoạn, có thể thí đi con chốt vô dụng như nàng để có thể bảo toàn mạng sống. Rõ ràng là cách biệt rất xa, mà Nha Ly lại cứ nghĩ có thể kéo khoảng cách lại được, còn nghĩ đến duyên phu thê, có thể nói đều là do nàng đa tình mà ra. Nữ nhân này không thuộc về nàng, cũng không thuộc về thế giới của nàng, chỉ là gặp gỡ rồi, chỉ có thể oán một câu 'nghiệt duyên'.
Cao Nhã Tề dùng đôi mắt thuần đen thâm thúy như màn đêm tăm tối nhìn Nha Ly, không nhìn ra cảm xúc nào, cũng không nhìn ra bất kỳ tia thương xót nào.
Nha Ly hoảng sợ đến run rẩy một trận, chỉ có thể bối rối gật đầu, rồi lại cúi thấp đầu xuống, căn bản là bị tin tức tố của Cao Nhã Tề dọa sợ rồi.
Cao Nhã Tề lúc này mới thu hồi ánh mắt, thản nhiên ngồi đợi Nha Ly giúp mình trị thương.
Nha Ly vừa sợ lại vừa lo lắng, nữ nhân này biết rõ mị lực của bản thân, quân quý nào cũng không thể chống cự được nàng, cho nên mới ung dung đến như thế. Nàng căn bản không phải là đối thủ của nàng ấy, chỉ là cảm xúc không nên có, lại bị sự cường đại của đối phương hấp dẫn, tất cả cũng là do bản năng khát cầu cùng phối ngẫu cường đại của quân quý mà tạo thành.
Một đường băng bó yên lặng đến khó chịu, nhưng tất cả cũng chỉ là bắt đầu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro