CHƯƠNG 71
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, ánh trăng vàng treo cao trên đỉnh đầu, phát ra ánh sáng nhu hòa. Rừng đào trăm dặm dưới ánh trăng vàng càng thêm mỹ lệ mà bí ẩn, đem Thiên Danh điện cẩn thận mà bảo vệ.
Sau khi an bài Cao Phỉ Nguyệt trở về nghỉ ngơi, Tần Hoàn cũng đến Dưỡng Tâm điện, giờ này Cao Lộng Ngọc vẫn chưa về khiến nàng có điểm lo lắng.
Dưỡng Tâm điện vẫn còn sáng đèn, Tần Hoàn liền biết Cao Lộng Ngọc vẫn còn đang xem tấu chương, ba bước biến hai nhanh chóng tiến vào. Từ xa đã nhìn thấy thân ảnh mặc hoàng bào ngồi bên thư án, chăm chú xem tấu chương, dáng vẻ có điểm mệt nhọc, nhưng vẫn kiên cường thẳng lưng xem tấu chương.
"Lộng Ngọc."
Cao Lộng Ngọc nghe thấy âm thanh nhu nhuyễn ấm áp quen thuộc, liền dời mắt ra nhìn thử, phát hiện đúng là Tần Hoàn, liền mỉm cười thật ôn hòa.
Nụ cười của Cao Lộng Ngọc khiến Tần Hoàn có điểm si mê, nhanh chóng bước đến bên cạnh nàng ấy, không nhanh không chậm tìm cách chui vào trong vòng tay ấm áp đó. Cao Lộng Ngọc lại không thấy phiền, vươn tay ôm lấy tiểu đông tây nghịch ngợm nhà nàng vào lòng, đầu ngón tay vẽ lung tung trên cái trán trơn nhẵn.
"Lộng Ngọc, tối rồi, nên nghỉ ngơi đi đừng thức khuya như vậy."
"Còn rất nhiều tấu chương, hôm nay ta buộc lòng phải xem cho hết."
Tần Hoàn nhìn núi tấu chương bên cạnh, thở dài một tiếng, nói: "Chi bằng để ta bồi ngài xem."
"Không sợ mệt sao?"
"Không sợ, cùng ngài chia sẻ mệt nhọc, ta liền cảm thấy vui vẻ."
Ý cười trên môi Cao Lộng Ngọc càng thêm nhu hòa, nhẹ nhàng ấn trên cái trán trơn bóng của Tần Hoàn, vừa như trách cứ vừa như sủng nịch. Tần Hoàn cong khóe môi, xoay người ngồi trong lòng của Cao Lộng Ngọc, sau đó cầm lấy tấu chương trên bàn, an tĩnh ngồi xem.
Các nàng không ai nói ai câu nói, bầu không khí yên lặng dễ chịu diễn ra. Phảng phất trong điện hương trầm thơm ngát, tiếng mưa đêm rả rích ngoài sân, còn có ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ.
Ánh nến trên bàn cũng yếu ớt dần, rồi đột ngột tắt đi, một phần của Dưỡng Tâm điện chìm vào bóng tối.
Tần Hoàn giật mình, thoáng run rẩy, kí ức khi còn ở Thái úy phủ chợt ùa về. Lúc còn nhỏ bị Liêu thị giam trong phòng củi tối om không chút ánh sáng, cũng không biết bên ngoài là ngày hay đêm, đưa tay ra cũng không thấy rõ năm ngón. Lúc này đây Dưỡng Tâm điện chìm vào bóng tối, mặc dù một phần điện có ánh nến soi đến, nhưng vẫn khiến Tần Hoàn phát run, cả người co rúm lại thành một đoàn.
"Lộng... Lộng Ngọc..."
"Hoàn nhi?"
Cao Lộng Ngọc quay sang mới phát hiện Tần Hoàn đang run rẩy đến lợi hại, vội vàng ôm chặt lấy nàng: "Làm sao thế? Sao nàng lại lạnh như vậy?"
"Ta rất sợ..."
"Không cần sợ, ta ở đây với nàng." Cao Lộng Ngọc ôn giọng: "Đợi ta thắp đèn lên thì sẽ không sao nữa."
"Không được, không nên rời bỏ ta."
"..."
Cao Lộng Ngọc thở dài, cúi xuống vén tóc dài của Tần Hoàn ra sau, chậm rãi mở miệng: "Nắm lấy tay của ta, ta dẫn nàng đi."
"Ân."
Tần Hoàn nắm chặt lấy bàn tay của Cao Lộng Ngọc, chậm chạp đi theo phía sau nàng ấy. Cũng thật kỳ quái, chỉ cần nắm lấy tay của Cao Lộng Ngọc, nhìn thấy bóng lưng cao gầy của nàng ấy, liền như nhìn thấy phía trước là ánh sáng ấm áp đến chói mắt, an tâm đến kỳ lạ.
Trong lòng tĩnh lặng, nối bước theo phía sau, trong điện chỉ còn tiếng mưa rả rích ngoài sân cùng với tiếng bước chân chậm chạp. Từng ánh nến được thắp lên, sự hôn ám bị xua tan, lúc này Tần Hoàn mới an tâm hơn, nhưng vẫn không buông tay Cao Lộng Ngọc ra.
Ngọn nến cuối cùng được thắp lên, Cao Lộng Ngọc quay lại nhìn Tần Hoàn, mỉm cười thật ôn hòa: "Đã hết sợ rồi đi?"
Tần Hoàn ngẩng đầu lên, đôi đào hoa nhãn linh động, trong mắt chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của Cao Lộng Ngọc.
"Có ngài ở đây, sẽ không sợ nữa."
Cao Lộng Ngọc mỗi lần mỉm cười đều sẽ cười đến thật ôn nhu, cười ngọt ngào đến mức tâm Tần Hoàn cũng muốn tan chảy, rốt cuộc nàng tích được phúc gì lại có thể nắm giữ được trái tim của đế vương si tình này a?
Thoáng nhìn qua sắc trời, Cao Lộng Ngọc ôn giọng nói: "Cũng trễ rồi, nên nghỉ ngơi thôi."
Tấu chương cũng đã xem gần xong, chỉ cần dậy sớm một chút liền có thể giải quyết hết. Tần Hoàn cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, gật đầu đồng ý, nhanh chóng cùng Cao Lộng Ngọc tiến vào trong tẩm điện nghỉ ngơi.
Biết rõ Tần Hoàn sợ bóng tối, Cao Lộng Ngọc luôn để sáng tẩm điện.
Đồng sàn cộng chẩm, bốn từ này Tần Hoàn cảm thấy đặc biệt thích nghe, cùng nằm chung trên một chiếc giường, gối đầu trên cùng một chiếc gối, vừa gần gũi vừa ấm áp. Cảm thấy cảnh tượng lúc này của các nàng, bốn chữ đồng sàn cộng chẩm cũng không hình dung đủ sự hạnh phúc, đối phương ở bên cạnh, cho dù không sàn không chẩm cũng cảm thấy rất khoái lạc.
Bốn phía yên tĩnh, mưa rơi rả rích mang theo hơi ẩm lạnh tràn vào trong tẩm điện, vùi vào lòng đối phương liền cảm thấy ấm áp vạn phần.
"Lộng Ngọc..."
Đột nhiên Tần Hoàn lại gọi, khiến Cao Lộng Ngọc thoáng kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn tiểu đông tây trong lòng mình.
"Làm sao vậy?"
"Để A Nguyệt vi Thái tử, ngài nhất định chịu không ít áp lực rồi đi?"
Cao Lộng Ngọc ngây người ra một lúc, sau đó ở trên mũi của Tần Hoàn điểm nhẹ một cái: "Tiểu đông tây, nàng đừng để ý lời của Cảnh Quyên nói, nó muốn tranh đoạt ngôi vị Thái tử, lời khó nghe hơn cũng có thể nói ra."
"Nhưng mà..."
"Nàng nghe ta nói." Cao Lộng Ngọc ôm lấy gò má nộn thịt của Tần Hoàn, chậm rãi lại ôn nhu mở miệng: "Hoàn nhi, không phải ta tùy hứng, thật ra A Nguyệt rất có bản lĩnh, ta nhìn người trước giờ không sai, ta tin nhất định A Nguyệt của chúng ta sẽ làm nên đại sự. Có thể người khác cho rằng ta thiên vị mẫu tử các nàng, nhưng ta cũng không hồ đồ đến mức đặt Đại Thống vào tay của một người vô dụng, vì vậy nàng không cần phải quá lo lắng."
Tần Hoàn nghe những lời trấn an của Cao Lộng Ngọc như vừa ăn xong một viên định tâm đan, mọi lo lắng sợ hãi khi nãy đều có thể buông xuống hết, thoải mái như từ nãy đến giờ không có chuyện gì xảy ra.
"Ta luôn tin tưởng ngài, đại vương, cho dù A Nguyệt có là một người vô dụng, được ngài đào tạo ắt sẽ làm nên đại sự."
Cao Lộng Ngọc cong khóe môi, miết gò má của nàng: "Tiểu đông tây, miệng nàng khi nào ngọt như vậy? khiến ta nghe cũng cảm thấy tâm can tan chảy thành nước."
Tần Hoàn cười cong khóe mắt, đưa tay xoa xoa gò má của Cao Lộng Ngọc, nhu nhu nhuyễn nhuyễn mở miệng: "Đại vương của ta, đi ngủ thôi~"
"Hảo, cùng nhau ngủ."
Màn đêm an tĩnh, ánh trăng bàng bạc trên cao, đêm nay vạn phần an tĩnh...
...
Đèn lồng trên tay phát ra tia ánh sáng ảm đạm, bạch y phất phơ lay động, mang theo một cỗ lạnh lẽo đến gai người.
Xung quanh chìm vào bóng tối, bàn tay đưa ra cũng không nhìn thấy năm ngón, khiến nội tâm một trận run rẩy.
"Đại vương, ngài đang ở đâu vậy?"
Không có tiếp đáp lại, khiến Tần Hoàn càng thêm hoảng sợ, bắt đầu nhấc chân chạy đi tìm kiếm. Xung quanh đều là bóng đêm u tối, bỗng một tia sáng xuất hiện từ chiếc lồng đèn giấy, khiến Tần Hoàn chói mắt, phải nâng tay che khuất tia sáng đang chiếu trực tiếp vào mắt mình.
Trước mặt xuất hiện đôi hài thêu trắng nhiễm một ít chất lỏng màu đỏ, sau đó lại cảm nhận chân người nọ có điểm kỳ quái, kia... là không có chạm đất!!!
Tần Hoàn hoảng sợ lùi về sau, đưa mắt lên nhìn thử, chỉ thấy một bộ bạch y nhuốm đỏ máu, khắp người loang lỗ những lỗ thủng đang không ngừng túa ra máu. Mùi máu tanh nồng xộc lên, khiến Tần Hoàn buồn nôn vô cùng, có điểm hoa mắt chóng mặt. Nhìn lên một chút, là cái cổ bị ép đến biến dạng, méo mó, dường như xương cổ cũng đã bị siết gãy.
"Ngươi là..."
Chiếc cổ méo mó hơi hơi cử động, phát ra tiếng nói, máu theo cử động của môi tràn ra bên ngoài: "Tần Hoàn, là ngươi... tất cả là do ngươi..."
Tần Hoàn sửng sốt, ánh sáng từ chiếc đèn lồng hắt vào gương mặt đối phương, chỉ thấy một mảng huyết nhục mơ hồ, chỉ có khỏa lệ chí ở đuôi mắt trái còn nguyên vẹn.
"Ngươi là Dao Tư?"
Đối phương khàn khàn cất giọng: "Nếu ngươi chết thì mọi việc đã tốt hơn rất nhiều..."
"Sao?" Tần Hoàn mặc dù trong lòng rất sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra thật bình tĩnh: "Dao Tư, ta không quan tâm ngươi vì cái gì mà tự vẫn, nhưng chuyện đều đã qua rồi, nhưng cũng đừng cố gây thêm chuyện thị phi."
"Chuyện thị phi?" Âm thanh trầm đục lại vang lên bên tai: "Tần Hoàn... chỉ cần ngươi còn sống, sẽ còn nhiều người khác vì ngươi mà chết..."
"Ngươi nói là ý tứ gì?"
Tần Hoàn không minh bạch, tại sao nàng sống lại khiến người khác chết chứ?!
Dao Tư không có trả lời, nhếch nhếch lên khóe môi, máu theo thất khiếu trào ra, nhầy nhụa thứ chất lỏng nóng đỏ đặc sệt. Bàn tay đầy những vết cắt lởm chởm hướng về phía Tần Hoàn, thứ chất lỏng đỏ rơi trên y phục của Tần Hoàn, xộc lên mùi hôi thối khó chịu.
"Không... không được..."
Tần Hoàn sợ đến cứng người, tay chân vô lực lại không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay đầy máu đỏ hướng về phía mình.
"Không!"
Bốn bề giăng bóng đêm mịt mờ, trước mắt cũng chỉa là màn đêm âm u, còn có tiếng mưa rả rích bên ngoài.
"Lộng Ngọc! Lộng Ngọc!"
Cao Lộng Ngọc bị tiếng kêu thảm thiết của Tần Hoàn đánh thức, vội vàng ngồi dậy đem nàng ôm vào trong lòng.
"Không cần sợ, ta ở đây với nàng."
Tần Hoàn run lên, hơi thở đôi lúc sẽ đứt quãng vì quá mức sợ hãi, ra sức bám víu cánh tay của Cao Lộng Ngọc.
"Lộng Ngọc, khi nãy ta mơ thấy một việc rất đáng sợ." Tần Hoàn thân thể phát run, giọng nói cũng kiềm không được có điểm đứt quãng: "Ta mơ thấy Dao Tư... nàng ta thân thể đầy máu... nói ta là nguyên nhân khiến nhiều người vì ta mà chết... cho nên nàng ta muốn lấy mạng của ta..."
"Đều là mơ, sẽ không có chuyện gì đâu."
Cao Lộng Ngọc đem Tần Hoàn đang run sợ vào lòng, nhẹ nhàng trấn an: "Những chuyện trong mơ đều không có thật, nàng không cần phải lo lắng làm gì. Hơn nữa Dao Tư đã chết lâu như vậy rồi, những gì nàng mơ thấy đều chỉ là do ban ngày nàng suy nghĩ quá nhiều thôi, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Ta cũng mong như vậy."
Tần Hoàn chợt phát hiện Cao Lộng Ngọc còn có điểm mơ màng chưa tỉnh ngủ, nhất định là do bị đánh thức đột ngột nên vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Trong lòng cảm thấy có điểm tội lỗi, Tần Hoàn không đành lòng nói: "Cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên ngủ thôi."
"Hảo, đi ngủ."
Cao Lộng Ngọc trước đợi Tần Hoàn ngã lưng xuống giường, sau đó mới nằm xuống bên cạnh nàng. Ngay cả Tần Hoàn cũng đợi Cao Lộng Ngọc nằm xuống, rồi gối đầu lên tay nàng ấy, chìm trong hơi ấm cùng hương trầm thơm ngát.
"Lộng Ngọc, ngủ ngon."
"Ân, Hoàn nhi, nàng cũng ngủ ngon, không nên gặp thêm ác mộng."
Trăng trên cao thật sáng, đỏ máu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro