Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 67

Đừng nói... nàng sắp sinh rồi đi?

Đau đớn càng thêm rõ ràng, Tần Hoàn bấm ngón tay vào đùi, cố gắng nhịn đau, nhưng có lẽ nàng sắp trụ không được rồi. Trên đùi truyền đến cảm giác ẩm ướt, Tần Hoàn run lên, nàng đúng thật sắp sinh rồi.

"Hô..."

Cao Lộng Ngọc vừa vặn nghe thấy tiếng rên thống khổ, vội nhấc chân tiến về phía phát ra âm thanh.

Lúc này Tần Hoàn đã quá đau đớn, không đủ sức quan tâm ai sắp đến, nàng chỉ muốn con nàng có thể chào đời.

"Ai?"

"Hộc..."

Cao Lộng Ngọc càng tăng nhanh cước bộ, phát hiện có người đang cuộn tròn trong góc khuất, liền dùng sức kéo người nọ ra ngoài. Ánh sáng từ ngọn đuốc hắt lên trên mặt đối phương, hoa dung vì đau đớn mà vặn vẹo, trên trán chảy xuống rất nhiều mồ hôi.

"Hoàn nhi?"

Tần Hoàn không đủ thanh tỉnh để nhận ra Cao Lộng Ngọc, đau đến thân thể co rúm lại. Cảm giác được có người chạm vào mình, Tần Hoàn hất mạnh ra, thất thanh kêu lên: "Không được chạm vào ta, cút đi!"

"Hoàn nhi, là ta, là Lộng Ngọc đây, nàng làm sao thế?"

"Lộng..."

Tần Hoàn phát run, gắng gượng nhìn đối phương, nhận ra đúng là người mình tâm tâm niệm niệm, liền ủy khuất đến phát khóc.

"Lộng Ngọc!"

"Đừng khóc, ta ở đây, ta đưa nàng trở về."

"Khoan... ta... ta..." Tần Hoàn ghì chặt tay áo của Cao Lộng Ngọc, hô lên: "Ta sắp sinh rồi!"

"Sao?"

Cao Lộng Ngọc mở lớn mắt, sau khi trấn định lại liền phát hiện tính nghiêm trọng của sự việc, tay chân cuống quít bế Tần Hoàn rời đi.

"Người đâu! Mau đi tìm bà đỡ đến!"

"A?"

Một đám thủ vệ nhìn nhau, nơi này là rừng âm u, lấy đâu ra bà đỡ a?

"Đại vương, nơi này không có bà đỡ."

"Khốn khiếp, vậy phải làm sao?"

Đào Nhi vội nói: "Rời khỏi khu rừng này trước, chắc sẽ có bà đỡ."

"Hảo."

Cao Lộng Ngọc vội vàng ôm Tần Hoàn đặt lên đống rơm khô trong hang, nói: "Cử người rời khỏi khu rừng này, đi tìm bà đỡ đến!"

"Vâng!"

Tận mắt nhìn thấy thủ vệ rời khỏi rừng rồi, Cao Lộng Ngọc mới an tâm quay vào trong hang, ra sức an ủi Tần Hoàn.

"Ráng chịu một chút, bà đỡ sẽ đến rất nhanh thôi."

"Hô... ta đau lắm... Lộng Ngọc..."

"Ta biết nàng đang rất đau, nhưng nàng phải nghĩ đến con của chúng ta, con của chúng ta sắp chào đời rồi."

"Hô... ta sẽ cố gắng..."

Tần Hoàn đau đến cả người đều nhiễm đầy mồ hôi, tay run run bấu víu lấy Cao Lộng Ngọc như phao cứu sinh cuối cùng.

Chẳng mấy chốc thủ vệ cũng mang được hai bà đỡ đến, nhìn qua quan phục, hai bà đỡ khẳng định là phu nhân nhà quyền quý sinh con, liền tận lực đến giúp đỡ.

"Hô, đại vương đau quá!!"

Nghe thai phụ hét lên 'đại vương', hai bà đỡ sợ đến tái mặt, cái này khẳng định là quý phi a!!!

"Cố chịu một chút, bà đỡ đến rồi."

Hai bà đỡ loay hoay một hồi, sau đó nói: "Ách... đại vương xin ngài rời khỏi nơi này, phòng sinh là nơi ô uế."

"Ta muốn bồi bên cạnh nàng ấy."

Hai bà đỡ đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể nói: "Đại vương, ngài không thể lưu lại được!"

Đào Nhi vội vàng khuyên nhủ Cao Lộng Ngọc rời khỏi hang động: "Ngài không nên lưu lại, kéo dài thời gian chỉ khiến hoàng hậu nương nương thêm đau đớn."

"Ân, ta đi."

Cao Lộng Ngọc chậm chạp rời đi, bên tai vẫn còn có tiếng thét đau đớn của Tần Hoàn.

"Lộng Ngọc, hô... đừng bỏ lại ta... Lộng Ngọc!"

Cao Lộng Ngọc không thể để Tần Hoàn một mình, vội vàng quay trở lại, mặc kệ bà đỡ khuyên can, nhất định bồi bên cạnh Tần Hoàn.

Thấy Cao Lộng Ngọc ở bên cạnh, Tần Hoàn an tâm rất nhiều, trong mắt lại hiện ra một tia hạnh phúc. Nhưng sau đó lại bị cơn ập tới đau đánh mất thanh tỉnh, hét lên một tiếng đầy đau đớn.

"Nương nương cố lên, hít thở đều đặn."

"Hô... hô..."

Tần Hoàn hít thở không được, bị nghẹn lại ở cổ họng, mặt cũng tím tái. Cao Lộng Ngọc giúp nàng vuốt ngực thuận khí, ra sức thổi hơi vào miệng Tần Hoàn, giúp nàng hô hấp lại. Hơi thở tuy yếu nhưng sắc mặt cũng tốt hơn khi nãy rất nhiều, Tần Hoàn bám lấy tay của Cao Lộng Ngọc, vừa khóc vừa kêu la.

Tiếng la đau đớn vẫn không giảm đi, mà còn nhiều hơn, bà đỡ chỉ liên tục nói: "Nương nương cố gắng lên." Ngoài ra cũng không có hành động nào.

Nhìn Tần Hoàn đau đến mấy lần ngất đi, Cao Lộng Ngọc giận dữ quát: "Các ngươi có biết đỡ hài tử không vậy hả?"

"Đại vương đừng nóng giận, nương nương sinh khó nên mới như vậy, thêm một chút thời gian mới tốt."

Cao Lộng Ngọc cũng chỉ có thể nhịn xuống cơn giận dữ, nhìn Tần Hoàn quằn quại trong đau đớn, lòng như bị ai cào ai xé.

Tiếng thét càng lúc càng lớn, thân thể nhiễm đầy mồ hôi, giống như vừa được vớt từ dưới nước lên. Thời gian trôi qua càng khiến lòng Cao Lộng Ngọc như bị lửa đốt, Tần Hoàn đau đớn khóc hô cũng hơn một canh giờ rồi, sao vẫn chưa sinh được a?

"Nương nương cố lên, thấy đầu của hài tử rồi!"

Cơn đau mỗi lần ập đến lại càng thêm dữ dội, Tần Hoàn không dám lơi lỏng dù chỉ là một khắc, nàng rất sợ mình không trụ nỗi sẽ đánh mất hài tử mà nàng khó khăn lắm mới có được.

Cao Lộng Ngọc không ngừng lau mồ hôi cho Tần Hoàn, nắm chặt tay của nàng, run giọng nói: "Hoàn nhi, cố thêm một chút nữa, hài tử sắp ra đời rồi."

"Đau..."

Tần Hoàn ra sức cắn môi dưới của mình, cố ngăn tiếng hét đau đớn phát ra, hơi thở cũng trở nên yếu ớt đi.

"Nương nương cẩn thận, đừng để cắn trúng lưỡi."

"Ha..."

Tần Hoàn hét lên một tiếng rất lớn rồi lại cắn mạnh vào môi dưới, một đợt máu đỏ tràn ra, thập phần chói mắt.

Cao Lộng Ngọc không thể nhìn Tần Hoàn tự ngược đãi chính mình, liền đưa tay mình cho nàng cắn vào. Còn chút thanh tỉnh cuối cùng, Tần Hoàn ra sức lắc đầu từ chối, không muốn bản thân trong vô thức làm đau Cao Lộng Ngọc.

"Nàng nghe lời, mau cắn đi."

"Hộc... ta không... ách..."

Tần Hoàn đau đến hít thở không thông, chỉ biết làm theo bản năng, cắn mạnh vào tay Cao Lộng Ngọc. Chiếc răng nanh trắng nhọn nhuộm đỏ máu, tia máu đỏ theo khóe môi chảy xuống, mùi máu tươi bốc lên tanh nồng.

Mặc dù đau đến mặt cũng trắng bệt nhưng Cao Lộng Ngọc cũng không rút tay ra, tay kia cầm khăn vải giúp Tần Hoàn lau mồ hôi.

"Ha!"

Khóe mắt ẩn hiện thứ chất lỏng trong suốt, men theo gương mặt trượt dài xuống, hòa cùng máu tươi tanh nồng. Tiếng thét rất lớn, xen lẫn là tiếng khóc yếu ớt của một đứa trẻ, không khí áp lực xung quanh hoàn toàn thay bằng cảm xúc vui mừng.

"Sinh liễu! Sinh liễu! Là một tiểu nữ tính hoàng tước!"

Nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ, Tần Hoàn mới an tâm buông xuống lo lắng, nặng nề chìm vào mê man.

"Hoàn nhi!" Thấy Tần Hoàn không có cử động, Cao Lộng Ngọc sợ đến hoa dung thất sắc: "Nàng làm sao thế, Hoàn nhi?"

"Đại vương đừng lo, nương nương là do mệt mỏi quá nên mới ngất đi."

Một bà đỡ nói: "Chuyện ở đây để bọn ta thu dọn, ngài nên lo lắng cho vết thương của mình trước."

"Khi nào thì Hoàn nhi mới tỉnh lại?"

"Rất nhanh thôi, một lát nương nương sẽ tỉnh lại."

"Hảo."

Lúc này Cao Lộng Ngọc mới an tâm rời đi, qua loa băng bó lại vết thương ở trên tay, lúc quay lại đã thấy một cung nữ ôm theo một bọc vải nhỏ bước ra.

"Đại vương, tiểu hoàng tước đây."

Cao Lộng Ngọc ôm tiểu hoàng tước từ trong tay cung nữ, kéo bọc vải màu vàng nhạt ra, bên trong là một đứa nhỏ vẫn chưa mở mắt, gương mặt đỏ hỏn, cái miệng nhỏ hé mở lại muốn khóc thêm lần nữa.

"Làm sao lại thích khóc như vậy a?"

"Đại vương ngài không biết, hài tử mới sinh phải khóc nhiều một chút mới tốt."

"A, thì ra là vậy."

Cao Lộng Ngọc dùng ngón cái vuốt ve gương mặt của tiểu hài tử trong tay, cảm giác mềm mại nhẵn nhụi, mà gương mặt lại còn rất nhỏ, so với một bàn tay còn nhỏ hơn. Lúc ôm trong tay, Cao Lộng Ngọc rất cẩn thận, chỉ sợ bản thân mạnh tay một chút có thể làm khối thân thể nhỏ bị thương.

Đây cũng là lần đầu tiên Cao Lộng Ngọc bồng hài tử, có điểm chật vật, nhưng nhìn ra được tia yêu thương trong mắt của nàng. Người ngoài nhìn vào còn tưởng tiểu hoàng tước là hài tử đầu lòng của đại vương, người biết chuyện lại cảm thấy kỳ quái, nhận ra Cao Lộng Ngọc đặc biệt thiên vị tiểu hoàng tước này.

Cao Lộng Ngọc cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, nàng ôm đứa nhỏ vào trong tìm Tần Hoàn. Lúc này bên trong đã được thu dọn sạch sẽ, đống rơm nhiễm máu cũng đã bị đưa đến nơi khác.

Tần Hoàn lúc này cũng đã tỉnh, dựa lưng vào một tảng đá nhẵn, cùng với bà đỡ nói vài câu. Nhìn thấy Cao Lộng Ngọc cùng với bọc vải trên tay nàng ấy, Tần Hoàn liền trở nên gấp gáp, muốn mở miệng nói, cổ họng lại đau buốt không thể nói tròn câu.

Không cần hỏi Cao Lộng Ngọc cũng biết Tần Hoàn muốn nói gì, liền ôm bọc vải đến bên cạnh nàng ấy. Tần Hoàn gấp gáp muốn xem mặt hài tử, tay chân lại vô lực, hai mắt cũng ngấn lệ, chỉ có thể đưa mắt nhìn Cao Lộng Ngọc.

Cao Lộng Ngọc hiểu ý vén góc khăn qua cho Tần Hoàn được nhìn thấy hài tử, ôn giọng ở bên tai nàng nói: "Hoàn nhi, nhìn xem, là hài tử của chúng ta."

Tần Hoàn yếu ớt gật đầu, nước mắt tràn mi, khóe môi lại cong lên nở nụ cười hạnh phúc. Đây là hài tử của nàng, là hài tử thiên tân vạn khổ nàng mới có được, nhìn thấy đứa nhỏ đỏ hỏn nằm trong khăn vải, nàng vui mừng đến mức rơi lệ.

"Không khóc, nàng đang không khỏe, khóc lại càng thêm mệt mỏi nữa."

Cao Lộng Ngọc vừa nói vừa giúp Tần Hoàn lau nước mắt, ý cười càng thêm ôn hòa: "Đã làm mẫu thân rồi còn khóc như vậy sao?"

Tần Hoàn trừng mắng, muốn mở miệng nói lại không đủ sức, chỉ hừ nhẹ một tiếng.

Cao Lộng Ngọc sủng nịch cười, đưa tay vuốt ve gò má hồng nộn của Tần Hoàn, cũng may nàng không đánh mất nữ nhân này...

Màn đêm âm u lại yên ắng đến kỳ lạ, nhiều thủ vệ thức đêm canh chừng ở bên ngoài hang, ánh đuốc sáng một vùng. Trong hang lửa vẫn tí tách cháy, tỏa ra hơi nóng ấm áp xua tan cái lạnh của màn đêm.

Tần Hoàn đem hài tử đặt giữa các nàng, đứa nhỏ này khóc nháo một trận rồi lại lăn ra ngủ, dáng vẻ khi ngủ trông rất khả ái. Da thịt hài tử mềm đến đáng ngưỡng mộ, sờ không nỡ rời tay, còn là con của mình, Tần Hoàn vừa nhìn vừa sờ gương mặt nhỏ đến cao hứng.

Cao Lộng Ngọc thấy Tần Hoàn vẫn chưa chịu ngủ, liền chống người ngồi dậy, suối tóc đen dài buông xõa, mềm mượt như tơ.

"Người đâu, mang tiểu hoàng tước đi nghỉ ngơi đi."

"A?!" Tần Hoàn cuống quít nói: "Tại sao a? để hài tử ở đây không được sao?"

"Để ở đây nàng sẽ ngắm con đến sáng mất, nàng phải lo nghỉ ngơi đi."

"Nhưng mà..."

Tần Hoàn chưa nói dứt câu thì đứa nhỏ đã bị cung nữ mang đi mất, ủy ủy khuất khuất nhìn theo con của mình, hốc mắt cũng đỏ bừng lên.

"Lo ngủ đi, sáng mai ta đưa nàng đi thăm nương."

Nghe Cao Lộng Ngọc nói xong, Tần Hoàn mới nhớ mục đích mình rời khỏi cung, nhớ đến chuyện cũ, không khỏi rùng mình một cái.

"Nàng làm sao thế?"

"Lộng Ngọc, ta... ta rất sợ..."

"Sao?"

Tần Hoàn càng run rẩy kịch liệt hơn, ra sức bám trụ hai vai của Cao Lộng Ngọc, khóe mắt đã nhiễm đầy nước.

"Là Dao Tư... là nàng ta..."

Hai chân mày Cao Lộng Ngọc nhíu lại, nói: "Chuyện này ta đã nghe Xuân Nhiêu nói qua, nàng đừng sợ, sau khi hồi cung ta nhất định sẽ không tha cho ả."

"Lúc bị đẩy xuống vực, ta thật sự rất tuyệt vọng, nếu như lúc đó ta nghe lời ngài mà lưu lại hoàng cung, đợi ngài cùng đi theo, thì sự tình sẽ không nghiêm trọng đến vậy. Ta nghĩ rất nhiều, ta nghĩ nếu ta rơi xuống vực, hài tử... hài tử nhất định sẽ không còn... ta cũng... không còn cơ hội để gặp ngài nữa..."

Câu cuối Tần Hoàn nói không rõ ràng, xen lẫn tiếng nức nở nho nhỏ.

Cao Lộng Ngọc nhịn không được mà đem Tần Hoàn ôm vào trong lòng, ra sức vuốt ve lưng nàng dỗ dành, nhìn thấy giọt lệ nàng rơi xuống, tâm đau đến không thở được.

"Hoàn nhi, nói cho ta nghe, rốt cuộc một tháng nay đã xảy ra chuyện gì?"

Tần Hoàn ngẩng đầu nhìn Cao Lộng Ngọc, cuối cùng lại nghẹn ngào mà nói: "Ta suýt chút đã phụ ngài, gả cho người khác rồi."

Trước mắt Cao Lộng Ngọc mọi thứ dường như tan vỡ, cuống quít nhìn Tần Hoàn, lời đến cổ họng lại không thể thốt ra.

"Nhiễm Không Hoa nàng ta lừa ta..." Tần Hoàn đau đớn nói: "Ta ngã xuống vực, mất đi ký ức, bị nàng ta năm lần bảy lượt lừa gạt thành thân, nhưng cũng may ta kịp thời nhớ lại, nên mới bỏ trốn đến nơi này."

Cao Lộng Ngọc không nói được câu nào, chỉ biết ôm lấy gương mặt Tần Hoàn, hôn lên những giọt nước mắt vừa rơi xuống. Đã từng hứa sẽ bảo vệ nàng ấy, thế nhưng lại khiến nàng ấy chịu đủ loại khổ sở dày vò, lưu lạc đến tận nơi thâm sơn cùng cốc này, nàng chính là đế vương vô dụng nhất.

"Lộng Ngọc... ngài nhất định phải đòi lại công đạo cho ta... ta suýt chút đã đánh mất con của chúng ta rồi."

"Ta biết, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho nàng, Dao Tư đó không thể an ổn sống được."

Một tháng xa cách khiến Tần Hoàn không thể nào nguôi đi nhung nhớ, ra sức ôm lấy đế vương của nàng, hít lấy mùi hương trầm thơm ngát quen thuộc. Cao Lộng Ngọc cũng ở bên vai Tần Hoàn hôn hít một trận, tham luyến mùi hương ngọt ngào của nàng, một tháng không gặp, nàng gần như phát điên lên, chỉ khi ôm được trong vòng tay mới cảm thấy an tâm.

"Hoàn nhi, ta nhớ nàng, rất nhớ nàng..."

Trong lúc này, cũng chỉ có thể nói 'ta nhớ nàng' mới có thể bộc lộ nỗi niềm của mình, một tháng cách xa trong nhung nhớ, dày vò cả hai đến điên loạn.

Đáy mắt ngập tràn tia vui sướng, ngọt ngào nói: "Ta cũng nhớ ngài, Lộng Ngọc, nhớ đến ngài đều không nhịn được mà rơi lệ."

"Hoàn nhi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro