CHƯƠNG 66
"Hoàn nhi, nàng chuẩn bị xong chưa?"
"Ân."
Tần Hoàn chỉnh lại búi tóc của mình, cảm giác có chút thiếu, liền đưa mắt nhìn khắp một bàn đầy trang sức.
"Không Hoa, trâm uyên ương của ta đâu?"
"Trâm uyên ương nào?"
"Là cây trâm..."
Tần Hoàn cảm thấy đầu có chút đau, ra sức lắc đầu để kéo lại một chút thanh tỉnh, bỗng nhiên rất mệt mỏi, rất buồn ngủ.
"Nàng làm sao thế?"
"Không có gì."
Nhiễm Không Hoa thở dài, bước vào trong phòng, giúp Tần Hoàn cài ngân sai lên tóc, ôn giọng nói: "Mau mau chuẩn bị, trễ giờ lành là không tốt."
"Ân."
Bước cuối cùng, Nhiễm Không Hoa phủ hồng cân lên cho Tần Hoàn, rồi nói: "Hoàn nhi đi thôi."
Tần Hoàn vô pháp nhìn thấy đường đi, đành để Nhiễm Không Hoa dìu ra ngoài. Trước nhà treo lồng đèn hỷ, vài ba dải lụa hồng, tuy đơn giản nhưng cũng đầy đủ những thứ mà một hôn lễ cần có.
Bước vào lễ đường, Tần Hoàn nghe thấy bên tai có tiếng nói rất ồn ào, còn có tiếng cười nói.
"Chúc mừng đại vương, chúc mừng nương nương."
"Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Hoàn nhi, chúng ta cuối cùng cũng thành thân rồi."
"Lộng Ngọc, ta yêu ngài."
Tần Hoàn ôm đầu rên rỉ một cái, hồng cân cũng rơi xuống đất.
"Hoàn nhi, nàng làm sao thế?"
"Đầu ta đau quá!"
"Đầu nàng lại đau sao? đợi ta, ta đi lấy thuốc cho nàng."
"Ân."
Tần Hoàn vịn bàn, cố lắc đầu kéo lại thanh tỉnh, nhưng có vẻ không tốt lên được chút nào, mà còn thêm trầm trọng.
Phượng hoàng ngũ sắc nhìn vào trong nhà, ngửa đầu lên, hót một tiếng thanh thúy. Cảm giác như bị ai bổ mạnh một đao vào đầu, đau điếng, Tần Hoàn trượt ngã xuống đất, trước mặt cảnh vật vô cùng hỗn loạn.
"Nếu già rồi thì tốt, thăng trầm gì cũng đã trải qua, đau khổ nào cũng đã cùng nhau đối mặt hết, lúc này chỉ cần nắm tay, dựa vào nhau ngắm bình minh lên, ngắm hoàng hôn xuống, chỉ còn chờ mỗi cái chết đến, liền cùng nhau đến kiếp sau."
"Hoàn nhi, kiếp này ta muốn hảo hảo trải qua cùng nàng, không muốn trôi qua vội vã như vậy."
"Nếu như cuộc sống này bình đạm như thủy, chẳng có sóng gió, thật tốt biết mấy, như vậy ai cũng đều cảm thấy thật hạnh phúc, mãn nguyện với kiếp này."
"Nếu không có sóng gió, ta cả đời này cũng không gặp được nàng, cũng chẳng lấy được nàng."
"Lộng... Ngọc..."
Tần Hoàn phát run, hơi thở cũng bắt đầu hỗn loạn.
Nhiễm Không Hoa trở ra, nhìn thấy Tần Hoàn gục trên đất, liền vội vã đỡ nàng ngồi dậy.
"Hoàn nhi thuốc đây, mau uống vào."
Bàn tay run run vươn ra, lại dứt khoát đẩy đi, chén thuốc nóng rơi xuống đất, vỡ tan.
"Nhiễm Không Hoa!" Tần Hoàn run rẩy nói: "Ta không ngờ ngươi là loại người bỉ ổi như vậy, ngươi có phải cùng Dao thị thông đồng hãm hại ta?"
Nhiễm Không Hoa vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, đôi môi run rẩy mấp máy: "Nàng... nàng nhớ ra rồi?"
"Nếu ta không nhớ ngươi sẽ lại tiếp tục lừa gạt ta sao?"
Tần Hoàn chống đỡ thân thể nặng nề đứng dậy, khàn khàn nói: "Ta ghê tởm các ngươi, Dao Tư, Nhiễm Không Hoa, các ngươi không khác gì quỷ dữ."
"Nàng nghe ta nói, Hoàn nhi, việc không như nàng nghĩ đâu."
"Ta không muốn nghe lời xảo biện của ngươi!"
Tần Hoàn run rẩy nói: "Ta không muốn ở cạnh con quỷ dữ như ngươi, ta không muốn..."
Vừa nói, Tần Hoàn vừa chậm chạp rời khỏi nhà, lại bị Nhiễm Không Hoa ra sức giữ lại.
"Ta khó khăn lắm mới có thể tìm được nàng, ta không cho phép nàng rời đi!"
Tần Hoàn yếu ớt cười, cúi người xuống nhặt lấy một mảnh chén vỡ, đưa lên cổ của mình: "Vậy thì ngươi tại nơi này nhìn ta chết đi."
"Nàng..."
Tần Hoàn bước đến gần: "Nói, ngươi muốn thế nào?"
"Nàng không được bức ta."
Tần Hoàn cười nhạt, nhanh như cắt vung tay chạm vào cổ của Nhiễm Không Hoa, một đường cắt đầy máu chảy xuống, sau đó là tiếng mảnh vỡ rơi xuống đất. Sự việc xảy ra quá nhanh, Nhiễm Không Hoa chưa kịp phản ứng đã say sẩm lùi về sau một chút, máu men theo đường cong của cổ chảy khuất xuống vạt áo.
"Ách..."
Tần Hoàn dùng hết sức đẩy mạnh Nhiễm Không Hoa, sau đó chạy nhanh ra khỏi tiểu trạch.
"Hoàn nhi nàng đứng lại cho ta!"
Con phượng hoàng ngũ sắc nghiêng đầu nhìn, phát ra tiếng kêu, rồi đập cánh bay đi...
...
"Vẫn chưa tìm được!"
"Mau qua bên kia tìm thử đi!"
"Vâng!"
Một đám thủ vệ men theo con suối tìm kiếm không biết đã là lần thứ bao nhiêu, ngay cả một con thú cũng không nhìn thấy, nói chi đến ngươi. Tìm rất lâu cũng không tìm được gì, đám thủ vệ đành trở về báo tin, thầm biết trở về sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của đại vương. Tên đi cuối nghe tiếng bì bõm phía sau lưng, liền quay đầu lại, nương theo ánh đuốc nhìn thử.
"Có người! Ở đây có người!"
Đám thủ vệ đi trước lập tức quay đầu lại nhìn, trong đêm đen một bóng người lách ra khỏi đám cỏ lao, trôi lềnh bềnh trên mặt nước.
"Có phải chết rồi không?"
"Đến xem thử là biết."
Đám thủ vệ vội vàng xuống suối đỡ lấy người đang trôi trên nước, nhìn qua dung mạo, liền chấn kinh.
"Là nha hoàn Xuân Nhiêu của nương nương!"
Vội vội vàng vàng cõng Xuân Nhiêu trở về, đám thủ vệ vừa đi vừa hét lớn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Nghe được tin tìm ra Xuân Nhiêu, Đào Nhi vội vàng chạy đến xem thử, nhận ra đúng là tâm ái nhân, kích động đến hai mắt đỏ bừng.
"A Nhiêu! A Nhiêu, nàng làm sao thế? A Nhiêu?"
Xuân Nhiêu bị lay đến khó chịu, mệt mỏi mở mắt ra, nhìn thấy Đào Nhi liền khóc to một trận: "Đào Nhi a, ta... hô..."
"Không nên khóc, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Vừa vặn lúc đó Cao Lộng Ngọc cũng tìm đến, mạnh bạo xốc người Xuân Nhiêu lên: "Mau nói, Hoàn nhi ở đâu?"
Xuân Nhiêu vì đau mà nhăn mặt, yếu ớt nói: "Nô tỳ cùng nương nương bị Dao thị hãm hại đẩy xuống vực thẳm, cũng may được một đại phu kịp thời cứu chữa, nô tỳ tỉnh dậy liền nhờ đại phu chiếu cố nương nương, còn bản thân tìm cách trở về báo tin cho đại vương."
"Thế bây giờ Hoàn nhi đang ở đâu?"
"Đang ở tiểu trạch phía đông."
"Mau đến phía đông tìm kiếm cho ta!"
"Vâng!"
Cao Lộng Ngọc nói: "Ngươi làm tốt lắm, hảo hảo nghỉ ngơi đi."
"Vâng, đại vương."
Cao Lộng Ngọc nhanh chóng leo lên con ngựa mà thủ vệ chuẩn bị, nhanh chóng đi về phía đông tìm kiếm.
Vậy là Hoàn nhi của nàng vẫn còn sống...
Tạ ơn lão thiên gia, tạ ơn ngài đã bảo hộ ái hậu của quả nhân...
Tiếng chim hót lanh lảnh thu hút sự chú ý của Cao Lộng Ngọc, nàng nâng mắt nhìn, phát hiện là phượng hoàng ngũ sắc.
"Ngươi sao lại ở đây?"
Phượng hoàng ngũ sắc mổ vào tay của Cao Lộng Ngọc, đập cánh vài cái, cái đầu hướng về khi rừng rậm rạp phía đông.
"Ngươi muốn nói Hoàn nhi đang ở đó?"
Phượng hoàng ngũ sắc đập cánh lên lần nữa, ngửa đầu hót lên một tiếng thanh lảnh.
"Đến khu rừng phía đông!"
"Vâng!"
...
Xung quanh chìm trong bóng tối, Tần Hoàn sợ hãi bước nhanh hơn, nàng còn nghe thấy tiếng bước chân của Nhiễm Không Hoa. Càng đi, phía trước càng thêm âm u, Tần Hoàn đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện cách đó không xa có một hang động không người lai vãng. Nương theo ánh trăng yếu ớt, Tần Hoàn tìm đến hang động nhỏ, vội vàng trốn vào trong đó.
Tiếng bước chân cũng đã không còn nghe thấy, Tần Hoàn an tâm đôi chút, đôi mắt đen thâm thúy nhìn xung quanh, bất giác run rẩy một trận. Cả ngày chỉ có chạy và chạy, Tần Hoàn mệt đến lả người, chỉ ăn một chút thức ăn sáng, bây giờ đã đói suýt hôn mê.
Trời đêm càng lúc càng lạnh, Tần Hoàn tự thân tìm một ít củi khô mang về, không ngờ còn đào được vài củ khoai. Tìm hai hòn đá lửa, Tần Hoàn rất nhanh đã có thể tạo ra một đống lửa lớn, bắt đầu xắn tay áo nướng khoai. Trong lúc chờ khoai chín, Tần Hoàn đi vào trong hang tìm nước uống, không phụ kỳ vọng tìm được một con suối nhỏ.
Cổ họng khát khô đến phát đau, Tần Hoàn vội vốc nước uống liền mấy hớp, cổ họng rát buốt đến khó có thể hô hấp, nhưng vẫn cắn răng nhịn đau, uống thêm vài hớp nữa.
Quay trở ra, khoai cũng đã sắp chín, Tần Hoàn liền ngồi đợi thêm một lúc nữa. Không lâu sau khoai cũng chín, Tần Hoàn đói sắp ngất, vội vàng ăn khoai nóng, chẳng may lưỡi bị khoai nóng làm bỏng, nhưng bụng lại quặn đau thê thảm.
Giải quyết xong cái bụng đói, Tần Hoàn đi vào sát góc hang, cuộn người nằm nghỉ ngơi. Tay vô thức buốt ve bụng của mình, nước mắt cũng ứa ra, chẳng biết lúc này Cao Lộng Ngọc có biết nàng và hài tử đang lưu lạc ở đây không?
Khóc một lúc, Tần Hoàn cũng mệt mỏi thiếp đi, nhưng đến nửa đêm, lại chợt bừng tỉnh vì tiếng bước chân huyên náo ở bên ngoài.
Chẳng lẽ là Nhiễm Không Hoa đuổi tới!?
Tần Hoàn sợ đến cơ thể căng cứng, vội vàng dập tắt đám lửa đang cháy, đi sâu vào trong hang, tìm một góc khuất mà chui vào.
Tiếng bước chân càng thêm rõ ràng, còn có cả tiếng vó ngựa. Tần Hoàn run lên một chút, không dám hít thở mạnh, đưa tay che miệng mình lại. Cảm giác được có người đang tiến vào trong hang, Tần Hoàn vội thu người sát vào trong góc khuất, hai mắt mở lớn cố chống đỡ sự sợ hãi.
"Nơi này vừa có người lưu lại, lửa vẫn còn đang âm ỉ cháy." Một tên thủ vệ cao giọng nói.
"Không biết có phải là Hoàn nhi không." Cao Lộng Ngọc nói: "Kiểm tra cho kỹ, nhớ đi xung quanh tìm kiếm."
"Vâng!"
Cao Lộng Ngọc nhấc chân bước vào trong hang, nương theo ánh sáng từ ngọn đuốc, cố gắng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.
Lúc này Tần Hoàn vẫn không nhận ra được là ai, bên trong này quá tối, nàng sợ đến mức cả người đều rịn mồ hôi. Chưa được bao lâu, bụng lại bắt đầu đau, Tần Hoàn cắn chặt răng ngăn tiếng rên đau phát ra, vội đưa tay xoa bụng an ủi hài tử bướng bỉnh bên trong. Nhưng chỉ được một lúc, cơn đau lại càng thêm dữ dội, Tần Hoàn hấp phải một ngụm lãnh khí, đau đến mặt mũi vặn vẹo.
Đừng nói... nàng sắp sinh rồi đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro