Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 63

Bước vào tháng thứ tư của thai kỳ, bụng Tần Hoàn to đến mức sau lớp y phục rộng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Thái y xem qua đều nói Tần Hoàn mang long thai, đứa nhỏ lớn nhanh, bụng cũng lớn, sau này phải đi dạo thật nhiều mới dễ sinh đứa nhỏ.

Đầu đông, Thất hoàng nữ Cao Cảnh Quyên được phong Cảnh vương, thành thân cùng Nhiễm tiểu thư Nhiễm Thiên Hoa. Khắp hoàng cung treo đèn lồng đỏ, lụa đỏ phần phật bay, mang theo một cỗ không khí vui vẻ của ngày đại hôn.

Vì chuyện này Tần Hoàn lao tâm không ít, phải lo chuẩn bị sính lễ thật hậu hĩnh, còn phải an bài một số việc trong hôn lễ, có thể nói là bận đến không thấy mặt trời. Ngày đại hôn đến, Tần Hoàn cũng thảnh thơi được một chút, sau đó lại phải tham gia đại lễ quan trọng này.

An tọa ở vị trí cao nhất của hậu cung, Tần Hoàn lén đưa khăn lau mồ hôi ở trên trán, dạo này chỉ đi mấy bước đã mệt chết nàng, thai nhi lớn lên không biết sẽ còn ăn bao nhiêu khổ.

Loạt động tác vừa rồi của Tần Hoàn vừa vặn rơi vào tầm mắt của Cao Lộng Ngọc, nàng liền nâng tay cầm lấy khăn tay của Tần Hoàn, giúp nàng ấy lau đi mồ hôi đọng bên thái dương.

"A?!" Tần Hoàn gượng cười, ngăn Cao Lộng Ngọc lại: "Đừng như vậy, để thần thiếp tự lau."

"Nàng ngồi yên, quả nhân giúp nàng lau."

Tần Hoàn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên để Cao Lộng Ngọc lau mồ hồi, sau đó chỉnh vài sợi tóc mai của nàng.

Đoàn đưa dâu cũng vừa vặn đến đại môn Cảnh vương phủ, phu thê bước vào trong chính gian, hồng y rực rỡ, nhưng không khí xung quanh lại có điểm kỳ quái. Lẽ ra ngày đại hôn Cảnh vương phải nên vui vẻ, nào ngờ lại một mặt chán nản, sau khi bước vào điện, cảm giác được còn có tia bi thương.

Cao Cảnh Quyên nhìn thấy mẫu hoàng cùng Tần Hoàn cười đùa qua lại, trong lòng có điểm chua xót, hơi cúi đầu xuống, kia là mẫu hậu của nàng, nàng lại suy nghĩ loạn thất bát táo gì đây?

Tay áo có cảm giác bị kéo một cái, Cao Cảnh Quyên nhìn sang bên cạnh, nguyên lai là Nhiễm Thiên Hoa kéo mảnh đồng tâm kết giữa các nàng.

"Điện hạ, ngài làm sao thế?"

"Không có gì."

Cao Cảnh Quyên lạnh nhạt trả lời, sau đó bước đến phía trước một chút, đối diện với Cao Lộng Ngọc và Tần Hoàn.

"Nhất bái thiên địa!"

Ánh mắt trong suốt, không ẩn chứa một tia tạp niệm, thuần khiết đến mức khiến bất cứ ai cũng muốn dang tay bảo hộ, chỉ là nàng không phải là nữ nhân mà ai cũng có thể vọng tưởng đến.

Tần Hoàn, kiếp này, nàng chính là nữ nhân duy nhất mà ta yêu thương, là người mà ta sẽ dùng cả đời này để bảo hộ...

"Nhị bái cao đường."

Có thể cùng nàng đứng chung trong một lễ đường, mặc dù nàng không phải tân nương tử, nhưng ta có thể ở trước nàng bái một cái, như vậy liền thỏa khát khao của ta.

"Phu thê đối bái."

Nhiễm Thiên Hoa, xem như đời này Cao Cảnh Quyên ta nợ ngươi...

"Lễ hoàn!"

Tiếng vừa dứt, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay rất lớn, nhiều người không ngừng chúc tụng một đôi uyên ương tuyệt mỹ. Nha hoàn tiến đến dìu Nhiễm Thiên Hoa trở về tân phòng nghỉ ngơi, còn Cao Cảnh Quyên sẽ ở lại tiếp khách nhân.

Khi thức ăn được dọn lên, Tần Hoàn cảm thấy có điểm đói, mặc dù đã dùng qua điểm tâm rồi.

Cao Lộng Ngọc tinh ý nhận ra, gắp thật nhiều thức ăn vào bát của Tần Hoàn, sủng nịch nói: "Mau ăn, kẻo nguội không ngon."

"Hảo."

Tần Hoàn cầm lấy đôi đũa, gắp thức ăn cho vào miệng, bộ dáng rất phấn khởi.

Dạo gần đây Tần Hoàn ăn rất nhiều, vòng eo nhỏ nhắn trước đây đã tăng lên một vòng, cũng đã có da thịt hơn. Mỗi đêm Cao Lộng Ngọc ôm ngủ, cũng không còn giống trước đây cảm thấy toàn xương với xương nữa, mà là mềm mại nhẵn nhụi, luôn tỏa ra hương sữa thơm ngọt. Lén lút ôm lấy cái eo của Tần Hoàn, Cao Lộng Ngọc có chút thỏa mãn, mềm mại thật a~

Tần Hoàn đang ăn cũng để tùy ý Cao Lộng Ngọc làm càn, ăn hết bữa chính, lại chuyển qua dùng một bàn cao điểm.

Thấy Cao Lộng Ngọc nhìn mình cười, Tần Hoàn xấu hổ nói: "Là con của ngài ăn, không phải ta!"

"Hảo, là con của ta ăn, không phải là nàng ăn."

Cao Lộng Ngọc vươn tay nhéo nhéo gò má phấn nộn của Tần Hoàn, gương mặt nhỏ nhắn có điểm hốc hác lúc trước lại trở nên đầy đặn như màn thầu nhỏ, càng nhéo càng thích không rời tay được.

Bị nhéo đau, Tần Hoàn bất mãn quơ tay, phồng tròn hai má, trừng trừng nhìn Cao Lộng Ngọc. Dáng vẻ này không biết có bao nhiêu khả ái, khiến Cao Lộng Ngọc suýt chút đã nhịn không được ở tại nơi này cầu thân mật.

Hai người các nàng mày đưa mắt lại, mà không phát hiện rất nhiều người xung quanh có thể nhìn thấy, đều cúi đầu che miệng cười.

Cao Cảnh Quyên đương nhiên cũng sẽ nhìn thấy, thoáng chau mày, sau đó xoay lưng bước đi.

Ta thà không nhìn thấy nàng, còn hơn nhìn nàng thân mật cùng người khác...

====================

Màn đêm buông xuống, hơi lạnh của mùa đông tràn về, thổi phất phơ rèm nhung trước cửa. Tân nương ngồi trên giường, hỷ khăn vẫn chưa được vén lên, căng thẳng vò nát tay áo, gò má lại có điểm ửng hồng.

Trăng treo trên cao, hương hoa đêm ngào ngạt, trên bàn có ánh nến le lói...

Tiếng đẩy cửa chi nha vang lên, sau đó lại nghe được tiếng nói của nha hoàn hầu hạ: "Cảnh vương điện hạ."

"Lui xuống đi."

"Vâng, điện hạ."

Tiếng bước chân vang lên đều đặn, rồi nghe được âm thanh đóng cửa. Trong phòng chỉ còn hai người, bầu không khí vẫn duy trì yên lặng, mãi cũng không nghe thấy động tĩnh nào từ đối phương.

Nhiễm Thiên Hoa đặt một tay lên ngực, có điểm hít thở không thông.

Không lâu sau đó có tiếng bước chân vang lên chậm rãi, hướng về phía giường mà bước đến, nhẹ nhàng xốc lên hồng cân.

Dung mạo diễm lệ, gương mặt thon nhỏ trắng nõn, đôi sóng mắt đào hoa nhu tình, phiến môi anh đào phủ một tầng yên chi hồng, không thể phủ nhận Nhiễm tiểu thư rất xinh đẹp.

Gò má thoáng ửng đỏ, nhẹ như gió gọi một tiếng: "Điện hạ."

Cằm bị nhấc lên, trong mắt Nhiễm Thiên Hoa có điểm hoang mang, tròn mắt nhìn đối phương. Mà đối phương lại chẳng nói gì, chăm chú nhìn vào gương mặt nàng, giống như muốn qua đôi mắt nhìn thấu tâm tư của nàng.

"Nếu ngươi là nàng thì tốt biết mấy."

Trong mắt Nhiễm Thiên Hoa lóe lên một tia ảm đạm, dùng sức đẩy mạnh Cao Cảnh Quyên ra, châu sa nghẹn ngào trượt dài trên gương mặt tuyệt diễm.

"Cao Cảnh Quyên, người ngài cưới chính là ta Nhiễm Thiên Hoa, ngài sao có thể nói những lời như vậy với ta?"

"Ta chẳng phải đã nói qua ta chưa hề có ý muốn lấy ngươi sao?"

"Điện hạ!" Nhiễm Thiên Hoa đứng bật dây, kêu lên một tiếng bi thương: "Ngài nói không cảm thấy nực cười hay sao? vậy chứ hiện tại ngài đang làm gì? ngài mang sính lễ đến Nhiễm phủ, còn chính miệng nói muốn lấy Nhiễm Thiên Hoa ta, bây giờ ngài lại nói không muốn lấy ta,là ngài đang đùa với ta sao?"

"Đó là những điều Tần Hoàn mong muốn."

Nhiễm Thiên Hoa cảm thấy có điểm khó thở, loạng choạng lùi về phía sau, ngã ngồi xuống giường, hai mắt mở lớn nhìn Cao Cảnh Quyên.

"Ngài chỉ vì muốn Hoàng hậu nương nương vui vẻ, mà lấy ta sao?"

"Phải."

"Ngài tàn nhẫn lắm Cao Cảnh Quyên!"

Nhiễm Thiên Hoa bước xuống giường, đánh tới tấp vào người Cao Cảnh Quyên, khóc đến thật bi thương: "Ta làm gì sai chứ? ngài nói đi? ta đã làm gì sai? Tại sao lại đối xử với ta như vậy?"

"Ngươi không làm gì sai cả, là ta sai, ta nợ ngươi."

"Ngài luôn nợ ta!" Nhiễm Thiên Hoa bi thống nói: "Ngài nợ ta kiếp này, ngài cô phụ ta, Cao Cảnh Quyên!"

Cao Cảnh Quyên nhắm mắt lại, chấp nhận để Nhiễm Thiên Hoa chỉ trích, chỉ là lòng nàng vẫn chưa buông xuống được Tần Hoàn.

"Cao Cảnh Quyên ngài trả lời ta!" Nhiễm Thiên Hoa ghì chặt cổ áo của Cao Cảnh Quyên, nức nở nói: "Tần Hoàn có gì tốt? Tần Hoàn có điểm nào hơn ta? cầm kỳ thi họa ngay cả vũ khúc ta cũng biết, ta thua kém Tần Hoàn ở điểm nào ngài nói đi?"

"Chính vì ngươi quá hoàn mỹ, nên ngươi không phải là Hoàn nhi."

"Sao?"

"Hoàn nhi mặc dù cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nhưng tính cách hơi bốc đồng, lại thích quản chuyện người khác, nhiều lúc ngốc đến không ai bằng. Còn ngươi phong hoa tuyệt đại, thông minh yểu điệu, ngươi hoàn mỹ đến vô khuyết, cho nên ta không thể yêu nổi ngươi."

"Ngài chỉ đang viện lý do thôi!" Nhiễm Thiên Hoa khụy xuống ôm mặt khóc: "Vì cái gì mà ai cũng đều hướng về Tần Hoàn? Vì cái gì mà nữ nhân bọn ta thua kém Tần Hoàn chứ?"

"Đừng khóc."

Cao Cảnh Quyên cúi xuống, đưa ra một chiếc khăn tay, nói: "Ta hiện tại chỉ muốn ở một mình, ngươi nên sớm nghỉ ngơi đi."

"Điện hạ!"

Nhiễm Thiên Hoa nhanh chóng túm lấy tay áo của Cao Cảnh Quyên, nức nở nói: "Cho ta một cơ hội có được không?"

Cao Cảnh Quyên thở dài, xòe bàn tay ra, nói: "Nhìn thấy không? trong tay ta căn bản không có gì cả, không quyền lực, không người thân, cái gì cũng không có, hà tất phải cùng một người như ta dây dưa?"

"Ta mặc kệ, chỉ cần là ngài, chỉ cần là Cao Cảnh Quyên, cho dù ngài có là khất cái bên đường, ta cũng sẽ yêu!"

Cao Cảnh Quyên chỉ lắc đầu thở dài, sau đó bước ra ngoài, đem cửa đóng lại cẩn thận.

Một thân hồng y hoa lệ bước đi trong gió đông, cõi lòng buốt lạnh, nào phải nàng không muốn tranh đoạt vị trí đó, chỉ là nghĩ đến sau này Tần Hoàn sẽ dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng, liền không có đủ dũng khí tranh đoạt.

Một đôi bàn tay trắng, chẳng chiếm được ánh mắt giai nhân, âu cũng là lẽ thường...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro