CHƯƠNG 54
Tiệc kéo dài đến nửa đêm mới tàn, kiệu xe lắc lư một đường trở về Thiên Danh điện, ánh trăng trên đỉnh đầu viên mãn lại đặc biệt sáng. Trở về đến Thiên Danh điện, Cao Lộng Ngọc bước xuống kiệu trước, sau đó mới quay lại dìu Tần Hoàn cùng xuống, không ai nói với ai lời nào, bởi vì cả hai tâm trạng đều không tốt.
Tắm rửa xong, như thường lệ Tần Hoàn sẽ nằm ở trên giường, còn Cao Lộng Ngọc sẽ ngồi ở thư án yên lặng phê tấu chương. Chuyện này cũng rất đỗi bình thường, hàng ngàyđều diễn ra nhưng trong lòng Tần Hoàn lại có chút chua xót, cuộn mình chui vào chăn, tay vuốt ve tiểu phúc của mình. Đứa nhỏ này tồn tại dường như đã trở thành gánh nặng với Cao Lộng Ngọc, hôm nay nàng ấy đối xử với Hiền phi như vậy, chỉ sợ trong triều sẽ nổi lên một đợt phong ba bão táp. Vương tướng quân là khai quốc công thần, hắn mặc dù đã cáo lão hồi hương gần mười năm, nhưng vây cánh của hắn không phải không ít, nếu hắn thật sự vì chuyện của Hiền phi mà đối đầu với Cao Lộng Ngọc, e là lưỡng bại câu thương. Đại Thống duy trì bình an bao nhiêu năm nay, bây giờ lại vì một cái nho nhỏ Tần Hoàn nàng làm cho xáo trộn, nàng cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Hốc mắt có điểm xót cay, Tần Hoàn càng thu người lại, muốn bản thân biến thành một hạt bụi nhỏ, như vậy sẽ không còn ai nhìn thấy nàng nữa.
Nào ngờ nhất cử nhất động của Tần Hoàn đều bị Cao Lộng Ngọc nhìn thấu, buông ra một tiếng thở dài thật nhẹ, sau đó thì buông bút đứng dậy, tiến về chỗ của Tần Hoàn đang nằm.
"Hoàn nhi."
Tần Hoàn lung tung lau nước mắt, sau đó mới kéo chăn xuống, đưa mắt nhìn Cao Lộng Ngọc: "Lộng Ngọc."
"Đang khóc sao?"
"Không có."
"Mắt đều đỏ cả lên rồi."
Tần Hoàn có chút xấu hổ cúi đầu xuống, cũng không có ý định tiếp tục nói.
"Hoàn nhi, quả nhân biết lúc này nàng đang nghĩ cái gì, nếu thật sự nàng cảm thấy có con với ta là một gánh nặng, ta cũng sẽ không bắt ép nàng."
Tần Hoàn kinh hãi, xốc chăn ra khỏi người, trợn mắt nói: "Ngài nói cái gì a? ta thật sự khó khăn lắm mới có thể cùng ngài có một đứa nhỏ, ngài lại nói như vậy là ý gì đây?"
Cao Lộng Ngọc thở dài, ở bên đuôi mắt của Tần Hoàn hôn nhẹ một cái: "Quả nhân rất sợ nàng hối hận."
"Ta không hối hận! Không hối hận!" Tần Hoàn kiên định nhìn nàng: "Cho dù ta vì chuyện gì mà hối hận, cũng không hối hận chuyện gả cho ngài, càng không hối hận khi có con với ngài!"
Đáy mắt Cao Lộng Ngọc hiện lên ý cười nhu hòa, nhẹ nhàng xoa đầu Tần Hoàn, không nhanh không chậm mà nói.
"Nếu như vậy, cũng không nên nghĩ nhiều, quả nhân nhất định sẽ bảo vệ mẫu tử nàng an toàn."
Tần Hoàn tin tưởng gật đầu, sau đó lại nói: "Đại vương, có thể hay không, ta muốn gặp nương."
"Được, sắp tới ta sẽ càng bận rộn, vì vậy để nương cùng nàng trò chuyện cũng sẽ đỡ hiu quạnh."
Tần Hoàn biết Cao Lộng Ngọc sắp tới sẽ vì chuyện gì mà bận rộn, nàng cũng không cưỡng cầu, ngoan ngoãn gật đầu. Cao Lộng Ngọc xoay người ngồi xuống giường, giúp Tần Hoàn điều chỉnh lại tư thế nằm, sau đó mới ngã lưng nằm xuống bên cạnh. Tìm một chỗ thoải mái trên người Cao Lộng Ngọc mà nằm, Tần Hoàn gối đầu lên tay nàng ấy, tay ôm chặt lấy thắt lưng tinh mỹ.
Cao Lộng Ngọc chiều chuộng sờ cằm Tần Hoàn, thì thầm thật khẽ: "Hoàn nhi, nàng sắp tới không nên rời khỏi nơi này, có biết không?"
Tần Hoàn ngẩn ra một chút, sau đó cũng gật đầu, nàng cũng không hy vọng chuyện tối nay sẽ lặp lại lần nữa.
"Chỉ cần đứa nhỏ này ra đời, dù là tước quý hay quân quý, đều sẽ là Thái tử của Đại Thống ta."
Tần Hoàn mạc danh kỳ diệu mở to mắt, sau đó lại phát vào cánh tay của Cao Lộng Ngọc: "Cái này thì không được, nếu là quân quý, sẽ trở thành mục tiêu của người khác, ta không muốn đứa nhỏ của chúng ta phải chịu bất kỳ áp lực nào. Nếu thật sự là quân quý, liền hảo hảo dưỡng nàng thành một tiểu thạc quân xinh đẹp, giỏi giang, như vậy là được rồi."
"Quả nhân lại muốn nhường ngôi cho con của chúng ta."
"Nếu vậy..." Tần Hoàn có chút xấu hổ: "Ta lại sinh thêm cho ngài một đứa."
Hai mắt Cao Lộng Ngọc lập tức sáng lên, kề sát mặt mình vào mặt nàng, trán chạm vào trán, cười đến thật câu nhân.
"Đây chính là nàng nói, quả nhân cũng không có ép nàng."
Lúc này Tần Hoàn mới phát hiện mình bị người ta dụ dỗ rồi, tức giận trừng mắt, đào hoa nhãn phủ một làn sương, chân mày nhỏ hơi nhíu nhíu lại, môi hồng khẽ nhếch, lại là một dạng phong tình. Nữ nhân này chính là như vậy, trưởng thành rồi vẫn sẽ như trẻ con, lúc lại trưởng thành quá mức, lúc lại quá phận trẻ con. Đôi lúc sẽ vì một vài chuyện nhỏ nhặt mà tức giận, nhưng có thể một mình cáng đáng tất cả những việc lớn, ra sức bảo hộ người mình yêu thương nhất. Có khi sẽ vì vài câu nói mà để ở trong lòng, nhưng cũng có khi lại bao dung đến mức tha thứ cho tất cả mọi thứ, nàng một mặt trẻ con, một mặt hiểu chuyện, khiến cho Cao Lộng Ngọc vẫn không thể hiểu hết được.
Ở bên khóe môi lưu lại một nụ hôn, Cao Lộng Ngọc ôn giọng: "Thái tử Đại Thống, cũng chỉ có thể là con của chúng ta."
Tần Hoàn hơi rũ làn mi xuống, rốt cuộc nàng đã tích được đức gì mà kiếp này có thể gặp được nữ nhân phong hoa tuyệt đại này đây!?
Đơn giản là ôm nhau, cũng có thể cảm thấy vô cùng hạnh phúc. An tĩnh lắng nghe nhịp tim đập của đối phương vì mình mà loạn nhịp, thậm chí nghe cả hơi thở nồng đượm hương hoa mai, cũng khiến lòng thập phần thư thái.
Yêu không cần oanh oanh liệt liệt, chỉ cần bình bình đạm đạm...
=====================
Ngoài sân có tiếng chổi quét lá lạt xạt, lại có tiếng bước chân rõ ràng rồi lại nhỏ dần, nhỏ dần. Đôi khi sẽ có tiếng cười khúc khích, hoặc tiếng nói chuyện nho nhỏ, tuy không quá mức ồn ào, nhưng cũng đủ lớn để nghe thấy.
Âm thanh huyên náo bên ngoài làm Tần Hoàn thức dậy, nàng vô thức đưa tay sang bên cạnh, nhưng bên cạnh cũng chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo. Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài, bây giờ chắc cũng gần đến chính ngọ rồi, nàng lại lần nữa dậy trễ không kịp tiễn Cao Lộng Ngọc thượng triều.
Ảm đạm thở dài một tiếng, Tần Hoàn chán nản ngồi dậy, phân phó người vào giúp nàng chuẩn bị nước tắm.
Xuân Nhiêu đi vào, nói: "Nương nương, đại vương sáng sớm có dặn, ngài hôm nay không nên rời khỏi Thiên Danh điện, bãi triều đại vương sẽ đến thăm ngài."
"Ân, ta biết rồi."
Truyền lời lại xong, Xuân Nhiêu cũng nhanh chóng đi chuẩn bị nước tắm cho Tần Hoàn, sau đó thì lui xuống mang y phục mới đến.
Tần Hoàn ngâm mình trong dục trì, khoan khoái thở ra một hơi, nhưng trong mắt lại có chút ảm đạm, xem ra nàng phải giam mình trong Thiên Danh điện gần một năm rồi. Tay vốc nước lên, nước theo kẽ tay rơi xuống, khiến mặt nước dao động. Đôi đào hoa nhãn thâm thúy lại mềm mại, dõi theo từng cánh hoa hồng trôi lững lờ, môi hồng khẽ nhếch, nhưng không có chữ nào phát ra.
Ngâm mình một lúc, Tần Hoàn cũng rời khỏi dục trì, mặc vào sa y mỏng, sau đó mới để Xuân Nhiêu tiến lên hầu hạ y phục.
"Ta đi dạo một chút được không?"
Xuân Nhiêu gật đầu, nói: "Đại vương cho phép ngài đi dạo ở Thiên Danh điện."
"Hảo."
Chỉnh tề mặc xong y phục, tay áo hồng sắc nhẹ nhàng lay động, mang theo một cỗ hương khí tiên nhân, tựa như trích tiên. Chậm rãi đẩy cửa ra, một đợi gió mang theo cánh hoa đào bay vào phòng, trong mắt Tần Hoàn ánh lên sắc hồng tiên diễm đó.
Trước một trăm dặm đào hoa, nở rộ ở một góc trời, cánh hoa no tròn màu hồng phấn, mặc dù bây giờ đã là mùa thu rồi. Hoa đào trái mùa lại có vẻ đẹp khiến người ta si mê, Tần Hoàn tăng nhanh cước bộ, lạc giữa rừng đào trăm dặm. Cánh hoa rơi trên mái tóc, lưu lại hương thơm thanh mát, rì rào gió thổi, cánh hoa bay lên không trung rồi là đà rơi xuống mặt đất. Rừng đào như một mê cung, đi mãi cũng không tìm ra được lối ra, Tần Hoàn nhìn lại, đã chẳng thấy Xuân Nhiêu đâu nữa.
Trong lúc lo lắng, vai lại bị vỗ một cái, quay đầu lại thì chẳng thấy ai, nghi hoặc nhìn về hướng cũ. Eo đột ngột bị ôm lấy, Tần Hoàn chấn kinh, chưa kịp thét lên, môi đã bị đối phương áp nhẹ, day dưa hôn môi. Nhận ra được đối phương, Tần Hoàn an tâm hơn rất nhiều, cũng không còn giãy dụa, ngoan ngoãn để yên cho đối phương hôn mình.
Trăm dặm đào hoa rực rỡ, cánh hoa bay lượn, mang theo một cỗ tiên khí mê người, cảnh sắc như chốn bồng lai tiên cảnh. Gió thổi tung mái tóc dài, tóc đan tóc, tay nắm chặt tay, quyến luyến mãi không rời xa.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng buông nhau ra, lưu lại một sợi chỉ bạc tinh mỹ. Gấp gáp hô hấp một phen, gò má nhiễm một tầng phấn hồng, đôi môi hé mở câu nhân.
"Lộng Ngọc..."
Suýt chút đã bị hai chữ 'Lộng Ngọc' này làm cho tan chảy, Cao Lộng Ngọc cong khóe môi, áp bàn tay lên gò má Tần Hoàn, nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt ve một chút.
"Hoàn nhi, nơi này thế nào?"
"Bách lý đào hoa, phong hoa tuyệt đại."
"Nơi này, sẽ là hàng rào vững chắc nhất để bảo về nàng và hài tử." Cao Lộng Ngọc không nhanh không chậm nói: "Rừng đào này, là vì nàng mà có, nơi này sẽ chỉ thuộc về nàng."
Trong mắt Tần Hoàn ngập sắc đào hoa, khóe môi cong lên, nở một nụ cười đủ khuynh tẫn thiên hạ.
"Lộng Ngọc, cảm ơn ngài..."
"Giữa ta và nàng còn cần nói những lời khách sáo này sao?"
Tần Hoàn như thật như đùa nói: "Ngài thật sự tin lời ta nói sao?"
Cao Lộng Ngọc hơi híp mắt lại, không cần nói, chỉ cần hành động, một phát cởi ngoại bào ra, sau đó đem Tần Hoàn ấn ngã xuống đất, vừa vặn ngã xuống ngoại bào trên đất. Không cần hỏi cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, Tần Hoàn cắn nhẹ môi dưới, đưa mắt nhìn Cao Lộng Ngọc, lại không biết loạt động tác này có bao nhiêu câu nhân.
"Lộng Ngọc, ngài a..." Tần Hoàn xấu hổ nói: "Ta đang mang thai mà."
Cao Lộng Ngọc cong khóe môi, ấn Tần Hoàn nằm xuống ngoại bào mềm mại, thấp giọng bên tai nàng nói: "Không vấn đề gì, chỉ cần nàng không nháo, quả nhân sẽ nhẹ nhàng với nàng."
Không hiểu sao, Tần Hoàn lại ngây ngốc nghe theo, gật đầu một cái, bất tri bất giác cảm thấy nguy hiểm. Nhưng lại không có thời gian cho nàng nghĩ nhiều, Cao Lộng Ngọc đã dứt khoát hôn xuống, đem tất cả minh bạch còn sót lại của nàng thiêu hủy hết tất cả.
Hoa đào trăm dặm...
Phong hoa tuyệt đại...
---------------------------
Bước ra khỏi cửa, Nhiễm Thiên Hoa đã nhìn thấy Dao Tư, không khỏi nhíu mày nghi hoặc, nơi này không phải là Nhiễm phủ sao? sao Dao Tư lại đến đây chứ?
Nhiễm Thiên Hoa nghi hoặc, nhanh chân đuổi theo phía sau Dao Tư, phát hiện nàng ta đi về phía thư phòng của đại tỷ, nghi hoặc càng thêm lớn. Càng thêm tăng nhanh cước bộ, lúc Dao Tư dừng trước cửa phòng, nàng liền nghiêng người trốn phía sau cột trụ lớn. Dao Tư cảnh giác nhìn quanh, sau đó mới đẩy cửa bước phòng, đem cửa đóng lại cẩn thận.
Nghi hoặc càng thêm sâu, Nhiễm Thiên Hoa nhanh chân đi đến cửa, đẩy nhẹ một cái, nhìn qua khe cửa xem thử sự việc xảy ra bên trong.
Lại nói ở trong phòng, Nhiễm Không Hoa nhìn thấy Dao Tư liền chau mày: "Ngươi đến đây làm cái gì?"
Dao Tư không nhanh không chậm nói: "Hôm nay muốn cùng ngươi nói rõ."
"Có chuyện gì?" Nhiễm Không Hoa vừa xem sách vừa nói: "Ta không có nhiều thời gian."
"Đứa nhỏ trong bụng ta không phải con của đại vương."
Trước mắt Nhiễm Thiên Hoa tối xầm, đứa nhỏ trong bụng Dao Tư không phải con của đại vương, vậy là con của ai? Chuyện này thì liên quan gì đến tỷ tỷ của nàng?
Nhiễm Không Hoa nâng mắt lên nhìn, cười như không cười: "Chuyện này thì liên quan gì đến ta? Dù cho trong bụng ngươi không phải là đứa nhỏ của Cao Lộng Ngọc, thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kế hoạch của ta."
"Nhưng nó là con của ngươi."
Nhiễm Thiên Hoa sợ đến xanh mặt, vội vàng che miệng lại, đứa con trong bụng của Dao tiệp dư sao lại là con của đại tỷ chứ?
Nhiễm Không Hoa thoáng kinh ngạc, sau đó lại thản nhiên nói: "Nếu bị phát hiện, liền giết nó đi."
Dao Tư trước phản ứng của Nhiễm Không Hoa cũng không cảm thấy kỳ lạ, bình tĩnh nói: "Nó dù sao cũng là con của ngươi, có thể cho nó mang họ của ngươi không?"
"Không." Nhiễm Không Hoa bình thản nói: "Chỉ có con của Hoàn nhi mới được mang họ Nhiễm."
Trong mắt Dao Tư lóe ra một tia khinh thường, nói: "Con của Tần Hoàn, sẽ mang họ Cao."
Trước lời nói khiêu khích của Dao Tư, Nhiễm Không Hoa vẫn bình tĩnh như cũ, nói: "Cũng không đến lượt đứa nhỏ kia mang họ Nhiễm."
Dao Tư cười nhạt: "Ngay cả con của mình, ngươi cũng không lộ ra một chút cảm xúc nào, có phải tâm ngươi làm từ sỏi đá hay không?"
"Đương nhiên là không."
"Tước quý các ngươi vì một nho nhỏ Tần Hoàn mà gây ra bao nhiêu chuyện, các ngươi không thấy nực cười sao?"
"Cũng không liên quan đến ngươi."
"Ngươi thật sự không muốn đứa nhỏ này chào đời?"
"Kế hoạch thành công rồi, ta cũng không muốn thấy nó nữa."
Trong mắt Dao Tư chỉ còn ảm đạm, cười nhạt: "Nếu vậy ngươi cũng đừng trách ta tàn nhẫn."
Nói xong, Dao Tư xoay người muốn đi ra ngoài.
"Dừng lại."
Cước bộ chậm dần: "Sao? hối hận rồi?"
"Ngươi nếu dám tùy tiện để đứa nhỏ đó mang họ Nhiễm, ta sẽ không tha cho ngươi."
Dao Tư trào phúng cười, tiếp tục bước ra ngoài.
Nhiễm Thiên Hoa rất nhanh đã chạy trốn ra khỏi nơi đó, nàng run lên sợ hãi, nguyên lai tất cả mọi chuyện xảy ra đều có tỷ tỷ nàng nhún tay vào. Nếu thật sự chuyện này rơi vào tai của đại vương, chỉ sợ Dao Tư và đại tỷ khó tránh khỏi tội chết, chưa kể còn có đứa nhỏ vô tội vẫn còn đang ở trong bụng Dao Tư. Mặc dù bản thân thật sự không thích đại vương, vì nàng đã cướp đi người tỷ tỷ mình yêu nhất, nhưng Nhiễm Thiên Hoa cũng không muốn Tần Hoàn vì kế hoạch này mà xảy ra nguy hiểm gì, nếu không Thất điện hạ cũng...
Tựa lưng vào tường, Nhiễm Thiên Hoa ngẩng đầu lên, trong mắt nhiễm một tầng nhãn lệ trong suốt, rốt cuộc Tần Hoàn đó là ai? Cao gia vì nàng là đấu đá tranh giành, tình cảm tỷ muội tan vỡ, Nhiễm gia vì nàng mà không có ngày nào yên ổn. Nghe qua ai phạm mệnh đào hoa, đều phải chịu loại tai ương này, Nhiễm Thiên Hoa có chút đau xót thay cho Tần Hoàn, xem ra ngày tháng tiếp theo thật sự là khó sống rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro