Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 53

Buổi tối, trong cung treo đèn kết hoa rực rỡ, tựa như một chiếc đèn lồng lớn nằm giữa kinh thành phồn hoa. Mọi người vui vẻ vừa đi vừa nói chuyện với nhau, nói nhiều nhất cũng là tin vui Tần Quý phi mang thai. Ai cũng nghĩ nàng gả đi một năm ròng mà vẫn chưa có tin vui, mười phần là do thân thể không tốt, nào ngờ lại bất ngờ giáng xuống tin vui chấn động như vậy.

Người hầu hạ trong Thiên Danh điện cũng vui mừng không thôi, đại vương vì chuyện Tần Quý phi mang thai mà xuất thủ hào phóng, thưởng cho bọn họ rất nhiều, có thể nói hầu hạ cho tâm can bảo bối của đại vương là một lựa chọn khôn ngoan.

Tần Hoàn cũng vui vẻ ra trông thấy, vì là lần đầu mang thai, nàng không ngại tìm các cung nữ lớn tuổi đã từng sinh con, hỏi thăm vài thứ cần phải kiêng kỵ. Nhiều người thấy Tần Hoàn không ngại học hỏi người dưới, cũng ra sức chỉ bảo nàng, nhắc nhở nàng đủ thứ chuyện để làm sao sinh con ra là tước quý.

Kỳ thật Tần Hoàn cũng không thật sự khát cầu hài tử của mình là tước quý, nàng chỉ mong nó có thể bình bình an an mà sinh ra, bình bình an an mà trưởng thành, như vậy là tốt rồi.

Đến tối, đêm nay vừa vặn là trung thu tiết, đêm trăng tròn nhất, soi sáng toàn bộ hoàng thành hoa lệ.

Tần Hoàn ngồi kiệu đến Thiên Hà điện, cùng với đại vương và bá quan văn võ nhập tiệc. Yến tiệc này là tổ chức dành cho Tần Hoàn, thế nhưng Dao Tư cũng đang mang thai, không thể phất đi mặt mũi của Lễ bộ thượng thư, cho nên Cao Lộng Ngọc chỉ nói là tiệc vi hỷ sự.

An ổn ngồi bên cạnh Cao Lộng Ngọc, Tần Hoàn đưa mắt nhìn nàng, phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, một mảng tình ý trong mắt, mỉm cười thật ngọt ngào.

Lát sau, các vị hoàng tước thạc quân cũng đến, đối Cao Lộng Ngọc và Tần Hoàn hành lễ, rồi ai nấy trở về chỗ ngồi.

Cao Cảnh Quyên vừa ngồi xuống, đã đưa mắt nhìn Tần Hoàn, rồi nhìn xuống tiểu phúc của nàng, trong mắt lóe lên một tia chán nản cùng bi thương. Mà hôm nay Nhiễm Thiên Hoa cũng được mời tới, nhìn thấy ánh mắt của Cao Cảnh Quyên, liền cười khổ một tiếng.

"Điện hạ, Tần Quý phi sắp sinh ra một tiểu hoàng tước, có thể là đệ đệ hoặc muội muội của ngài."

Cao Cảnh Quyên hờ hững buông xuống ánh mắt, liếc nhìn Nhiễm Thiên Hoa, cũng không có cảm kích trước lời nhắc nhở của nàng.

Nhiễm Thiên Hoa cố tỏ ra bình tĩnh, chậm chạp nói: "Nếu ngài thật sự thích hài tử như vậy, chi bằng để Thiên Hoa sinh cho ngài một đứa."

"Không cần thiết, dù sao ta cũng không muốn lấy ngươi."

Trong mắt Nhiễm Thiên Hoa ẩn chứa một tia ảm đạm, cúi đầu xuống, cũng không nói lời nào, nàng không tin Thất điện hạ có thể duy trì lâu hơn nữa.

Chốc lát, người được mời dự tiệc cũng đến gần như đông đủ, lúc này Lý công công mới phân phó người dâng thức ăn lên.

Thức ăn trước mặt đầy đủ màu sắc lẫn hương vị, nhưng Tần Hoàn lại không động đũa, cứ đưa mắt nhìn chúng rất lâu.

Cao Lộng Ngọc thấy vậy, liền hỏi: "Làm sao vậy? Ăn không vô à?"

"Không biết, cứ có cảm giác không muốn ăn."

"Sao lại như vậy chứ?"

Cao Lộng Ngọc cầm đũa lên, gắp một ít thức ăn đặt vào bát của Tần Hoàn, ôn giọng: "Dù không muốn cũng phải ăn một chút, bây giờ là nàng ăn cho hai người đấy."

Tần Hoàn híp mắt cười, cong lên khóe môi, gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo lời của Cao Lộng Ngọc.

Cầm lấy đôi đũa bạc ở trên bàn, Tần Hoàn gắp một chút cho vào miệng, không ngờ đầu lưỡi vừa cảm nhận được mùi vị thức ăn liền lập tức cong người ôm bụng muốn nôn. Xuân Nhiêu hoảng thủ hoảng cước dâng lên ống nhổ, Tần Hoàn chưa ăn gì lại nôn ra nhiều như vậy, cổ họng cũng bắt đầu phát đau.

Cao Lộng Ngọc vội vàng thay Tần Hoàn vuốt lưng mấy cái, lo lắng hiện rõ trên mặt, cuống quít hỏi: "Nàng làm sao vậy?"

Cao Cảnh Quyên ngồi cách đó không xa, cũng nhìn thấy được, định đứng lên thì bị Nhiễm Thiên Hoa dùng sức níu tay áo nàng lại.

"Điện hạ!" Nhiễm Thiên Hoa liễm mắt: "Nàng hiện tại chính là mẫu phi của ngài!"

Hai vai Cao Cảnh Quyên thoáng run rẩy, liếc nhìn Nhiễm Thiên Hoa, cũng không nói gì, hít một hơi, vờ như khi nãy không có chuyện gì xảy ra.

Cao Nhã Tề và Cao Trường Ca cũng đồng loạt đứng lên, khiến nhiều người dự tiệc kinh hãi một phen, hai vị điện hạ này định làm cái gì đây?

Tần Hoàn phát hiện trong chuyện này có điểm không đúng, lại không biết không đúng ở điểm nào, sau khi dùng khăn tay lau miệng sạch sẽ, nàng mới đưa mắt nhìn hai vị hoàng tước đang đấu mắt với nhau.

Cao Lộng Ngọc trầm giọng: "Các ngươi đứng lên làm cái gì? Còn không mau ngồi xuống!"

Cao Nhã Tề đột ngột mở miệng: "Mẫu hoàng, nhi thần thấy Tần quý phi thân thể không tốt, lại mang thai tránh không khỏi sẽ có sơ xuất xảy ra, chi bằng..."

Lời này Cao Nhã Tề nói ra, chính là ngụ ý muốn Tần Hoàn lạc thai.

Hai chân mày của Tần Hoàn thình lình chau lại, nàng ta không nhận ra nàng phải khổ sở thế nào mới có được một đứa con sao? bây giờ lại muốn nàng lạc thai, rốt cuộc là có ý gì đây?

Không khí xung quanh rơi xuống đến mức thấp nhất, hơn nữa còn có dấu hiệu xuống thấp hơn nữa. Bá quan văn võ nuốt khan một trận, tam điện hạ cư nhiên dám nói những lời này trước mặt đại vương!?

Một luồng sát phạt tin tức tố của tước quý tràn ngập khắp điện, khiến mọi người có chút hít thở không thông, đây chính là khí tức của một bậc đế vương mà không kẻ nào có thể kháng cự lại được. Đôi mắt thuần đen xinh đẹp lại nhiễm một tia lệ khí, không bày ra một chút cảm xúc nào, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được, nàng đang rất giận dữ. Xung quanh lại có rất nhiều quân quý, cũng có những cung nữ vừa mới trưởng thành, nhiều quân quý trụ không được, kịch liệt hô hấp, mặt trướng đỏ, lảo đảo ngã ngồi trên sàn.

Không cần nói ra Tần Hoàn cũng biết Cao Lộng Ngọc cường đại như thế nào, chỉ là tức giận như vậy chính là lần đầu tiên, tuyến thể sau gáy cũng cảm nhận được một đợt cuồn cuộn tin tức tố mãnh liệt của tước quý.

"Đại vương."

Tần Hoàn gọi, nhưng Cao Lộng Ngọc vẫn không nghe thấy, nàng bất đắc dĩ phải gọi lại lần nữa.

"Đại vương!"

Cao Lộng Ngọc hơi nhấc khóe mi, đưa mắt nhìn Tần Hoàn, chờ đợi nghe nàng muốn nói cái gì.

Tần Hoàn ở bên thắt lưng Cao Lộng Ngọc vuốt ve một chút, đây cũng là yếu điểm của nàng ấy, vuốt xong khí tức sát phạt xung quanh cũng giảm đi đáng kể.

"Đại vương, đừng sinh khí, tùy ý tam điện hạ nói thôi, ngài cũng không nên để ở trong lòng."

Cao Lộng Ngọc lại không cho là vậy, không nhanh không chậm nói: "Có những chuyện nàng không thể xen vào được."

Tần Hoàn có chút ủy khuất, đành ngậm miệng lại, không nói gì nữa.

Cao Lộng Ngọc đưa mắt nhìn sang Cao Nhã Tề, nói: "Chuyện của quả nhân, khi nào đã đến lượt ngươi quyết định vậy?"

Cao Nhã Tề vội vàng quỳ xuống: "Mẫu hoàng tha tội, nhi thần cũng chỉ vì nghĩ cho..."

"Nghĩ cho Tần quý phi?"

Cao Nhã Tề có chút chột dạ, gật đầu: "Vâng."

"Ngay cả người của quả nhân, ngươi cũng dám nghĩ đến!?"

Tiếng đập bàn vang lên khiến mọi người giật mình, ai nấy đều không dám ngẩng đầu lên, sợ hãi đến hai vai cũng run rẩy.

Trịnh Chiêu nghi hoảng trương tiến đến giúp Cao Nhã Tề giải vây: "Đại vương, Nhã Tề nàng xem Tần quý phi như người thân trong gia đình, hỏi thăm một chút cũng không phải quá phận."

Lúc này người không ngờ tới lại đứng lên giải vây là Lệ Tần, nàng giống như sắp khóc đến nơi, quỳ xuống đất mà nói: "Đại vương, tam điện hạ chỉ muốn quan tâm đến Tần quý phi mà thôi, không có ý gì khác, xin đại vương khai ân."

Nghe Lệ Tần nói xong, Tần Hoàn có chút nghi hoặc, Lệ Tần này vì sao lại có bộ dáng vừa gấp gáp vừa bi thương như vậy a?

Cao Lộng Ngọc cũng nhận ra Lệ Tần có chút kỳ quái, lại không biết kỳ quái ở đâu, hai chân mày cứ nhíu chặt lại với nhau.

Tần Hoàn cũng không muốn day dưa quá lâu, sẵn giọng: "Đại vương cũng không phải thật sự muốn trách phạt, mọi người không cần phải căng thẳng như vậy."

Trong mắt Cao Lộng Ngọc lóe ra một tia kinh ngạc, đưa mắt nhìn Tần Hoàn: "Quả nhân có nói vậy sao?"

Tần Hoàn cong khóe môi, nói: "Nể mặt con của chúng ta đi."

Cuối cùng Cao Lộng Ngọc cũng chịu thỏa hiệp, không cùng Cao Nhã Tề tính toán nữa, lúc này mọi chuyện mới được giải quyết ổn thỏa.

Sau đó Tần Hoàn cũng không động đũa vào món nào cả, thái y có nói qua, nàng đang trong giai đoạn ốm nghén, ăn không vô cũng không thể ép bản thân. Cao Lộng Ngọc đành phải phân phó người mang thêm thức ăn lên, chẳng may Tần Hoàn lại không chọn được món nào. Vì không thể ngay tại chỗ hủy đi yến tiệc, cho nên Cao Lộng Ngọc đành đợi khi về Thiên Danh điện sẽ cho người mang thức ăn khác lên.

Phát hiện Cao Lộng Ngọc đang uống rượu, Tần Hoàn liền đoạt lấy chén rượu của nàng, bất mãn gọi: "Đại vương!"

Cao Lộng Ngọc cười khổ, nói: "Hôm nay cũng là ngày vui mà."

"Không cho ngài uống đâu, thân thể không tốt lại uống nhiều rượu, ngài không muốn sống nữa sao?"

Cao Lộng Ngọc dở khóc dở cười, cố gắng xoa dịu tiểu đông tây đang tạc mao bên cạnh nàng.

"Hoàn nhi."

Tần Hoàn kiên định lắc đầu, nàng không muốn con của nàng có một mẫu hoàng lúc nào cũng động đến rượu đâu~

Dao Tư lại nhân lúc này đứng dậy đi về phía của Cao Lộng Ngọc, hôm nay nàng ta còn cố tình chọn một bộ y phục thai phụ màu hồng phấn, đặc biệt nổi bật. Cung nữ phía sau cầm theo một trản rượu, hương thơm ngào ngạt, có thể nhận ra đây là rượu thượng hạng mang về từ Ba Tư.

Cầm lấy chén rượu, Dao Tư nhỏ nhẹ mở miệng: "Đại vương, hôm nay là ngày vui, ngài cùng Dao Tư uống một chén có được hay không?"

Tần Hoàn biết rõ Dao Tư đang muốn làm cái gì, rõ ràng nhìn thấy nàng không cho Cao Lộng Ngọc dùng rượu, lại cố tình mang rượu đến, đúng là muốn gây chiến với nàng đây mà.

Trong mắt Tần Hoàn lóe lên một tia gian xảo, nàng đặt chén rượu xuống, ôm bụng của mình, ủy ủy khuất khuất mà tố cáo.

"Con mau mau xem, mẫu hoàng của con không ngoan, không nghe lời mẫu phi."

Cao Lộng Ngọc mở to mắt, sau đó lại chuyển sang vui vẻ, mỉm cười sủng nịch nhìn tiểu đông tây ở trong lòng mình, bỗng nhiên có một cảm giác đạt được một thành tựu lớn.

Vươn tay xoa xoa đôi gò má phấn nộn của Tần Hoàn, Cao Lộng Ngọc cười đến sáng lạn: "Hảo, quả nhân chịu thua nàng, không nên nháo a."

Tần Hoàn bĩu môi: "Ta mới không có nháo."

Cao Lộng Ngọc sủng nịch cười, cũng không có ý kiến gì, hơi nâng khóe mắt nhìn tiểu phúc của Tần Hoàn, trong mắt ngập tràn tia vui mừng.

Dao Tư cứ như vậy bị bỏ quên, đứng cũng rất lâu, chân bắt đầu tê mỏi phát ra một tia rên rỉ khó chịu, hai người mới nhớ đến Dao Tư vẫn còn đang ở đây.

"Ngươi về chỗ đi."

Dao Tư có chút xấu hổ, đành cúi đầu vâng dạ nghe theo, nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.

Tần Hoàn cũng thấy mình hơi khắc khe với Cao Lộng Ngọc, liền thỏa hiệp cho Cao Lộng Ngọc uống một chút rượu, nhưng Tần Hoàn vẫn giám sát rất kỹ không cho nàng ấy uống nhiều. Thứ nhất Cao Lộng Ngọc thân thể không thật sự tốt, đôi lúc sẽ nhiễm phong hàn, hoặc sẽ dễ bị đau đầu, nàng cũng không muốn nhìn thấy nàng ấy mệt mỏi như vậy. Thứ hai chính là Cao Lộng Ngọc khi uống rượu sẽ uống rất nhiều, nếu nàng không giám sát kỹ, nữ nhân này sẽ uống đến tận hứng mới thôi.

Uống được vài ba chén, trong mắt đã nhiễm một chút tia sương mờ, đôi mắt càng thêm trong trẻo tinh anh, như nhìn thấu tâm tư của Tần Hoàn. Mắt đối mắt, thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói rõ cảm xúc lúc này, tay Cao Lộng Ngọc đặt lên trên tiểu phúc của Tần Hoàn, an tĩnh xoa nhẹ một cái. Khóe môi Tần Hoàn bất giác cong lên, đặt tay mình phủ lên tay của Cao Lộng Ngọc, cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng.

Tiếng bước chân thu hút sự chú ý của các nàng, Tần Hoàn ngẩng đầu lên trước tiên, nhìn thấy chính là Hiền phi.

Cao Trường Ca cũng nhìn thấy Hiền phi, có chút khó hiểu, nàng đưa mắt sang Cao Trường Lạc đang ở cách đó không xa, nhấc lên đuôi mắt. Cao Trường Lạc đương nhiên biết Cao Trường Ca đang muốn hỏi cái gì, nàng cúi đầu xuống, không có trả lời. Điều này càng khiến Cao Trường Ca thêm khó hiểu, ánh mắt dán chặt trên lưng của Hiền phi, hồi hộp chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Hiền phi là con gái của Vương tướng quân, nàng gọi Vương Thục Châu, từ nhỏ đã nổi tiếng là tài nữ, rất có mắt nhìn người. Vương Thục Châu từ lâu đã nhận ra Cảnh vương Cao Lộng Ngọc là nhân trung long phượng, khí chất hơn người, không ngừng dốc lòng dốc sức ở phía sau ủng hộ. Sau khi Cảnh vương lên ngôi, nàng cũng nghiễm nhiên trở thành Hiền phi được nhiều người kính nể, nhưng nào ai biết được, mỗi đêm đều phải chìm đắm trong cô đơn.

Nếu biết trước ngài đã không còn hướng ánh mắt về phía ta, ta sẽ không ở Khôn Ninh cung ngày nhớ đêm mong ngài đến nhìn ta...

Nếu biết trước tâm ngài vốn là từ sỏi đá, ta cũng sẽ không nuôi thêm bất cứ hy vọng nào với ngài...

Nếu biết trước ngài yêu nữ nhân đó hơn ta, ta đã hủy nàng ta từ rất lâu trước đó...

Hôm nay, ngài chính tay hủy ta, hủy tiền đồ của Trường Ca, ta cũng chính tay hủy đi nữ nhân ngài yêu nhất...

Hiền phi Vương Thục Châu nâng lên chén rượu, chậm rãi nói: "Tần quý phi, bản cung chúc mừng ngươi mang được long thai, chén này chúc mừng ngươi, ngươi nhất định phải uống cạn."

Tần Hoàn nhìn chén rượu một chút, nói: "Cái này... ta thật sự không thể uống được."

Hiền phi cười nói: "Không phải rượu bình thường, thứ này rất tốt cho thai phụ."

Cao Lộng Ngọc buông chén rượu trên tay mình xuống, liếc nhìn chất lỏng trong chiếc chén bạc trên tay Hiền phi, hai chân mày thoáng nhíu lại.

"Đại vương ngài không cần lo, thứ này khi mang thai Trường Ca, ta cũng đã uống qua một lần."

Tần Hoàn có chút nghi hoặc, nhưng cũng không thể ở chỗ này phất hết mặt mũi của Hiền phi, đành nâng tay cầm lấy chén rượu.

Nước rượu có hơi đục, mùi hương nhàn nhạt, Tần Hoàn có chút thích thú, muốn nếm thử một chút xem mùi vị như thế nào. Nào ngờ từ phía sau, một khối lông trắng phóng thẳng lên người Tần Hoàn, chính là con thỏ nhỏ nàng đem về từ chuyến đi săn, vốn đang nằm yên trong tay cung nữ không hiểu bị cái gì lại kích động nhảy lung tung. Không ngờ vô tình khiến Tần Hoàn đánh rơi chén rượu xuống đất, nước rượu tràn ra ướt đẫm tấm thảm dưới sàn. Chuyện không thể ngờ đến chính là rượu cư nhiên sủi bọt, sau đó lại ăn mòn cả tấm thảm bên dưới, lan ra đến chiếc bàn bằng bạc, cuối cùng chỉ còn lưu lại một mảng tơ đỏ và bạc vụn nứt ra rơi xuống. Nhìn lại chén bạc trong tay cũng đã bị ăn mòn một góc, thế nhưng Tần Hoàn vẫn không nhận ra, hoảng trương cách xa số rượu bị đổ xuống đất. Tần Hoàn sợ đến run rẩy, nếu như nàng thật sự uống chén rượu đó, chỉ sợ cả nàng và hài tử cũng không giữ nổi mạng.

Trong mắt Cao Lộng Ngọc lóe lên một tia lệ khí, giận dữ quát lên: "Người đâu, bắt Hiền phi lại cho ta!"

Hai hộ vệ bên ngoài xông thẳng vào trong điện, dùng sức chế trụ Hiền phi, ấn mạnh nàng xuống sàn nhà. Hiền phi chỉ giãy dụa một chút rồi không phản kháng nữa, đưa mắt nhìn thẳng Cao Lộng Ngọc, trong mắt lóe lên một tia tức giận.

Cao Lộng Ngọc bước khỏi chỗ ngồi, dùng sức siết cằm Hiền phi, dứt khoát nâng lên, trong cổ họng rít ra một tiếng: "Ngươi có phải chán sống rồi không?"

Hiền phi kiên định nhìn vào mắt của Cao Lộng Ngọc, trào phúng cười: "Ngài muốn gì? Giết ta sao?"

"Ngươi nghĩ ta không dám?"

"Ta biết ngài chuyện gì mà không dám làm, đơn giản là giết người cùng mình đầu ấp tai gối gần hai mươi năm thôi mà."

Hai chân mày Cao Lộng Ngọc thình lình chau lại, phun ra từng chữ từng chữ: "Ngươi đừng nghĩ đến việc dùng những lời này đe dọa quả nhân, chỉ cần quả nhân muốn giết ngươi, dù phụ thân ngươi có là công thần khai quốc quả nhân cũng giết ngươi!"

Trong lòng Vương Thục Châu rét lạnh nửa đoạn, nàng đưa mắt nhìn nữ nhân cao cao tại thượng trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy rất chua xót. Gần hai mươi năm không đổi được một tia ánh nhìn ôn nhu, chỉ có tia nhìn lạnh lùng cùng khinh mạn, lẽ ra nàng phải nhận ra được nữ nhân này không phải dành cho nàng.

"Mẫu hoàng!"

Cao Trường Ca gấp gáp rời khỏi chỗ ngồi, vội vàng quỳ xuống: "Mẫu hoàng, trong chuyện này nhất định còn uẩn khúc, xin ngài đừng tại chỗ ban tử cho mẫu phi!"

"Ngươi nghĩ còn uẩn khúc gì?" Cao Lộng Ngọc trào phúng cười: "Ngay cả biện minh nàng ta cũng không có nữa, quả nhân lẽ nào không nhận ra được ai là hung thủ sao?"

"Mẫu phi nhất định là bị người khác xúi giục, mẫu hoàng nhất định không nên quy chụp hết tội lỗi lên người nàng."

Hồng Tụ trong lúc này liền chạy ra, quỳ xuống nói: "Đại vương, chính nô tỳ là hung thủ, độc tửu cũng là do nô tỳ chuẩn bị, thật ra Hiền phi nương nương không biết chuyện gì cả."

"Không biết chuyện gì cả?" Cao Lộng Ngọc cười lạnh: "Nghe thật buồn cười, căn bản ngươi cùng nàng ta thông đồng hãm hại Tần Quý phi, giờ lại diễn một màn chủ tớ tình thâm sao?"

Hồng Tụ sợ đến phát run, cúi gầm đầu xuống, cũng không có dám mở miệng nói gì nữa.

"Đều mang xuống hết cho quả nhân, quả nhân không muốn gặp là nàng ta lần nào nữa!"

Hiền phi kinh hãi mở to mắt: "Ngài... ngài thật sự tuyệt tình đến như vậy sao?"

Trong mắt Cao Lộng Ngọc không hề xuất hiện một tia dao động, bình tĩnh như cũ, không nhanh không chậm nói: "Ngươi nghĩ giữa chúng ta có tình cảm sao?"

Mắt Hiền phi mở lớn hơn nữa, run rẩy ngã ngồi xuống đất, giữa chúng ta căn bản không có thứ gì gọi là tình cảm hay sao?

Bị người khác lôi xuống một đoạn, Hiền phi mới kịp phản ứng, hét lớn: "Tần Hoàn, bản cung hận ngươi, ngươi lần này có thể thoát, nhưng lần sau nhất định sẽ không dễ dàng thoát đâu!"

Trong lòng Tần Hoàn phát lạnh, vô thức đưa tay sờ lên tiểu phúc của mình, nàng đoán không sai, đứa nhỏ này căn bản là cái gai trong mắt của rất nhiều người. Hành động nhỏ của Tần Hoàn nhưng lại dễ dàng rơi vào mắt của Cao Lộng Ngọc, nàng thoáng chau mày suy nghĩ, sau đó cũng không mở miệng nói gì cả.

Cao Trường Lạc nhìn theo bóng lưng của Hiền phi, hai vai giận đến run rẩy, hướng ánh mắt tràn đầy lệ khí nhìn Tần Hoàn, nữ nhân này nhất định phải trả giá cho tất cả mọi chuyện!

Cao Trường Ca hơi cúi đầu xuống, yếu ớt thì thầm: "Mẫu phi... ngài lại sai rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro