Chương 30 - Nếu như
Vừa chạy không xa, Tiêu Nhược Thiên liền bị té ngã trên mặt đất, nàng cảm giác sức lực của mình ngày càng giảm, vết thương ở phần bụng mỗi khi cử động, đau như xé.
“Ah…” Tiêu Nhược Thiên không còn gắng gượng nỗi nữa, té trên mặt đất. Mộ Kiệt đỡ Tiêu Nhược Thiên về phía bên đường, đây là trong ngỏ hẻm, căn bản không có xe đi qua, hai người nhất định phải tìm đến đường cái mới có thể kiếm được xe. Mô Kiệt nhìn khuôn mặt đang tái nhợt của Tiêu Nhược Thiên, trên môi đã không còn tý sắc huyết nào, ở phần bụng thì máu đã nhuộm đỏ toàn bộ quần áo.
“Ngươi cố lên một chút, ta đã gọi 110 rồi, cảnh sát sẽ lập tức tới.”
Tiêu Nhược Thiên miễn cưỡng mở mắt ra, từng hơi từng hơi thở phì phò. “Đừng . . .lo lắng. . .ta . . .không có việc gì. . . ta chỉ là hơi mệt . . . hơi mệt thôi. . .” Tiêu Nhược Thiên cảm thấy mí mặt mình như đeo chì, nàng muốn mở mắt nhìn Mộ Kiệt, muốn vươn tay ra ôm lấy Mộ Kiệt, nhưng hoàn toàn không còn chút khí lực nào.
“Tiêu Nhược Thiên! Ngươi dậy cho ta, ngươi không thể ngủ! Ngươi phải tỉnh!” Mộ Kiệt dùng tay vỗ vỗ mặt Tiêu Nhược Thiên, không chút phát hiện, tiếng nói của mình đã mang theo tiếng khóc nức nở.
“Kiệt. . . ngươi lại quên. . . đừng . . đừng như vậy. . . Như vậy bảo ta. . . “
Mộ Kiệt đem Tiêu Nhược Thiên gắt gao ôm trong ngực, “Ta biết, ta biết, Nhược Thiên, ngươi phải cố gắng được không? Ta van ngươi, đừng rời bỏ ta, ta van ngươi đừng rời bỏ ta!”
Cảm thấy được những giọt nước nóng ấm rơi trên mặt, Tiêu Nhược Thiên cố gắng mở mắt, thấy những giọt nước mắt óng ánh từ trên mắt Mộ Kiệt chảy xuống cằm.
“Đừng khóc. . .ta muốn . . . muốn nhìn ngươi cười. . . ngươi. . . cười lên. . . thật sự. . . thật sự nhìn rất đẹp.” Nhấc tay lên, dùng bàn tay thấm đầy máu lau nước mắt trên mặt Mộ Kiệt, lại làm cho mặt Mộ Kiệt trở nên bết bát hơn, ánh mắt Tiêu Nhược Thiên ảm đạm xuống, chậm rãi thả tay xuống. Mộ Kiệt nắm chặt tay Tiêu Nhược Thiên lại không cho tay buông ra.
“Nhược Thiên, ta hiện tại không cười, ta không muốn cười với ngươi bây giờ, ta phải đợi ngươi tốt hơn mới cười cho ngươi xem, cho nên ngươi không thể chết được. Sau khi ngươi khỏe lại, ta sẽ cùng ngươi ra ngoài, ta sẽ vẽ tranh cho ngươi, nếu ngươi muốn nhìn ta cười, ta sẽ mỗi ngày cười cho ngươi xem!”
“Ha ha. . . Ngươi thật đúng là keo kiệt a, ngay trong thời điểm này cũng không chịu cho ta xem, cái kia. . . vậy được rồi, ta chờ ngươi. . .” Tiêu Nhược Thiên gượng cười, máu không ngừng từ khóe miệng của nào trào ra, nàng dùng hết tia khí lực cuối cùng, vòng qua eo Mộ Kiệt, đem mặt chôn trong bụng Mộ Kiệt. “Khục khục khục . . . Mộ Kiệt. . . Ta yêu ngươi . . . ta yêu ngươi . . . ” Tiêu Nhược Thiên không ngừng lặp lại 3 từ “Ta yêu ngươi” kia, âm thanh ngày càng yếu. Nếu như, không phải gặp ta, ngươi sẽ không yêu mến ta. Nếu như không phải bảo vệ ta, ngươi sẽ không bị thương. Nếu như có thể quay ngược thời gian lại, ta thà rằng không gặp được ngươi. Ngươi luôn kéo ta từ trong bóng tối đi ra, không ngừng yêu thương ta, mà ta hết lần này đến lần khác làm ngươi rơi vào hiểm cảnh. Ta không nên tiếp nhận tình yêu của ngươi, có lẽ ngay từ đầu ta quyết cự tuyệt ngươi, như vậy ngươi sẽ không bị thương. Ta quên đi ta căn bản không xứng nói yêu, lại càng không xứng đáng được ngươi yêu. Ngươi có lẽ bây giờ nên nhận được ánh mắt hâm mộ của nhiều người, ngươi có lẽ giờ này đang nhảy múa vua chơi, ngươi có lẽ giờ này nằm trong ngực nữ nhân âu yếm ngươi. Chứ không phải như bây giờ, yêu ta, chỉ làm ngươi bị thương, ta căn bản không phải là người nên yêu. Mộ Kiệt nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tiêu Nhược Thiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Nhược Thiên. Hãy để cho ta nhìn ngươi, đến chết cũng không quên.
Cảm thấy nhiệt độ cơ thể Tiêu Nhược Thiên dần dần lạnh xuống, tay đang đặt ở tay nàng cũng rũ xuống. “Cũng may, có thể nói được nhiều từ ta yêu ngươi như vậy, có thể lắp đầy về sau. Mộ Kiệt. . . Ta yêu ngươi. . . Quên ta. . .” Khi âm thanh bỗng nhiên tiêu biến, thời gian, không khí như ngưng kết lại trong một giây này. Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên bên khóe miệng vẫn còn cười, vì cái gì? Vì cái gì? Muốn. . . cười?
“Đừng! Đừng! Sao tất cả mọi người đều rời xa ta? Máu! Tất cả đều là máu! Thật đáng sợ! Ba ba! Đừng! Đừng như vậy! Vì cái gì? Mẹ ? Vì cái gì lại dùng súng chỉa vào người của ta? Ah —!” Mộ Kiệt nắm lấy tóc mình, hô hào điên cuồng. Máu từ trong mũi, miệng nàng không ngừng trào ra, nhuộm đỏ cả cái áo sơmi. Móng tay cắm thật sâu vào da thịt, lòng bàn tay vì móng tay mà tràn máu. Mắt Mộ Kiệt trở nên đỏ bừng, khuôn mặt tái nhợt mang theo vết máu đỏ tươi, lộ ra quỷ dị mà yêu mị. Mộ Kiệt quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy, nàng bây giờ, giống như một con mãnh thú bị thương.
“Ôi!!!, Chúng ta tới chậm rồi, đã xong một tên, như thế nào lại dễ dàng chết như vậy, ta còn chưa chơi chán! Uy, Hồng Mị, còn một tên, ta tiếp . . . A. . .” Âm thanh chói tai từ Mộ Kiệt vang lên, là nữ nhân kia, là nàng . . . ? Ba người chạy tới, liền chứng kiến Tiêu Nhược Thiên nằm trên mặt đất, cùng với Mộ Kiệt quỳ trên mặt đất. Giờ khắc này, khuôn mặt Mộ Kiệt hoàn toàn bị tóc dài phủ xuống, các nàng không thể nhìn rõ được ánh mắt của Mộ Kiệt. Hồng Mị che miệng Tử Kỳ lại, ngăn cản nàng nói tiếp. Không phải là do Hồng Mị đồng cảm, đối với bọn họ, một người chết đi, cũng giống như một con kiến chết đi hoàn toàn không đáng kể gì. Hiện tại Hồng Mị cảm thấy, cái người đang quỳ trước mắt này toàn thân tỏa ra khí tức rất nguy hiểm.
“Hồng Mị ngươi làm gì thế? Ta còn chưa nói xong, ngươi làm gì mà che miệng của ta? Để cho ta đem những thứ rác rưởi này thu thập hết a, ta xem hai nàng chính là một đôi, nếu chỉ chết một người thì lại nó ta phá hỏng đôi uyên ương.” Tử Kỳ nói xong, liền hướng Mộ Kiệt đi đến, lại bị Hắc Khôi ngăn cản.
“Này? Ngươi lại làm gì vậy? Ngươi vừa rồi lại bị bại bởi tay nàng, giờ còn muốn thua thêm một lần nữa?”
Hắc Khôi không để ý tới lời nói trào phúng của Tử Kỳ, ánh mắt dừng trên người Mộ Kiệt. “Nàng rất kỳ quái, cẩn thận một chút.”
“Cẩn thận cái gì? Nàng sao? Không cần! Để ta tiễn nàng đi theo cái tên cảnh sát kia.” Người đang quỳ trên đất nghe được hai từ cảnh sát kia thân thể liền run lên, Mộ Kiệt chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn bọn hắn.
Ba người vừa thấy được khuôn mặt Mộ Kiệt, đều hít vào một hơi. Đây là người vừa rồi sao? Mắt Mộ Kiệt bởi vì sung huyết mà trở nên đỏ bừng, mũi và miệng cũng không ngừng chảy máu, trên khuôn mặt tái nhợt dính đầy vết máu. Vết thương trên đầu kia vì hoạt động quá nhiều mà nặng hơn, máu theo tóc đen dài nhỏ xuống. Bàn tay nắm chặt, những mạch máu tím xanh bạo lộ trên mu bàn tay. Cái thân thể vô cùng suy yếu lắc lư trong gió, từ từ tiến gần lại phía 3 người, căn bản đây không thể nói là người bình thường, giống như một bóng ma. Hận, có thể làm cho người ta buông bỏ hết thảy, cũng có thể làm cho một người thay đổi hết thảy.
Hồng Mị nhìn thấy Tử Kỳ hoảng hốt, nàng dùng thân đem Tử Kỳ hộ tại sau lưng. “Đừng sợ, nàng dù thế nào, vẫn là một con người, đừng để bề ngoài nàng hù, chúng ta hiện tại có lẽ nên đem nàng về.” Tử Kỳ gật gật đầu, sờ lên trán, phát hiện mình đã đổ mồ hôi toàn thân. Một trận gió thổi tới, Mộ Kiệt đột nhiên xông lại, “Không tốt! Tản ra!” Hồng Mị hô to một tiếng, vội vàng hướng bên cạnh thối lui. Mộ Kiệt theo sát lấy Tử Kỳ, nàng vươn tay, hướng cổ Tử Kỳ nắm tới, Tử Kỳ sớm đã bị dọa hoảng hốt, lập tức giơ chân lên, hướng Mộ Kiệt đá vào. Mộ Kiệt ngẩn người nhìn chiếc dao bên giày, trên đó còn lưu một ít mau. Là máu của ai? Là nàng! Là máu của nàng sao?( ý nói máu của TNT) Chính là con dao này, người này! Mộ Kiệt hoàn toàn không né tránh, thẳng tắp hướng cây đao kia phóng tới. Tử Kỳ có thể nghe rõ tiếng dao đâm vào thịt, nhìn thấy Mộ Kiệt muốn chiến đấu đến không màn mạng sống, nàng muốn đem chân rút về, nhưng mà không kịp nữa rồi.
Mộ Kiệt mặc kệ cây đao đâm sâu vào thân thể của mình, nàng nắm lấy chân của Tử Kỳ, hướng chính mình kéo tới. Mỗi khi gần hơn một tấc, thì cái đao đâm sâu vào cơ thể thêm một tấc. Nàng hoàn toàn không cảm thấy đau, nàng hiện tại chỉ muốn giết người này, giết nàng. . . giết nàng! Mộ Kiệt hung hăng dùng tay bóp cổ Tử Kỳ, hai đồng tử Tử Kỳ đã có dấu hiệu rối loạn. Hắc Khôi cùng Hồng Mị tiến lên cứu lấy Tử Kỳ, hai người túm chặt tay Mộ Kiệt, muốn nàng buông cổ Tử Kỳ ra. Lại không nghĩ nàng càng ngày càng siết chặt, mặt Tử Kỳ vì thiếu dưỡng khí mà trở nên đỏ bừng. “Hắc Khôi, đao! Đừng tổn thương chỗ hiểm của nàng!” Hai người đồng thời từ bên hông rút ra một bả đao, đâm vào bụng Mộ Kiệt. Mộ Kiệt nhẹ buông tay, đã bị hai người một cước đá văng ra.
Tử Kỳ nằm trên mặt đất thở phì phò, vừa rồi chỉ một bước nữa thôi nàng sẽ vào Địa Ngục, hiện tại tựa như chết đi sống lại. Hồng Mị nhìn trên cổ Tử Kỳ có một vết hằn đỏ bừng, trong nội tâm ẩn ẩn đau.
“Có sao không? Ta đưa ngươi đi bệnh viện” Hồng Mị vừa nghĩ đến tình cảnh vừa rồi mà vẫn còn sợ, nàng thiếu chút nữa là mất đi người này. Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý. nhưng sau khi xảy ra việc này, vẫn là sợ.
“Khục khục khục. . . Không có. . . Không có việc gì. . . Coi chừng!”
Ngay lúc 3 người đang nói chuyện, Mộ Kiệt từ mặt đất đứng lên, tự mình nhổ ra cây đao đang cắm trên người. Máu chảy ra, thân thể đau, nhưng không phải nội tâm còn đau hơn gấp 10 lần sao? Nàng phóng tới chỗ Hồng Mị và Hắc Khôi. Thừa dịp bọn hắn không chú ý, một bả đao cắm vào lưng Hắc Khôi, sau đó dùng tay đem hai tay Hắc Khôi giữ chặt sau lưng, Hắc Khôi đau kêu một tiếng quỳ trên mặt đất. Mộ Kiệt chân dẫm phía sau lưng của hắn, Hắc Khôi cảm thấy ta mình giống như bị gãy đi.
“Mộ Kiệt, ngươi dừng tay!” Hồng Mị hô to nhưng cũng không được gì, hiện tại Mộ Kiệt giống như hoàn toàn mất đi lý trí, nàng bây giờ vì báo thù mà trở thành một cỗ máy giết người.
Hồng Mị cầm đao hướng ngực Mộ Kiệt đâm tới, bị Mộ Kiệt một cước đá văng ra.”Ah —!” Hắc Khôi té trên mặt đất, hai tay của hắn cứ thế mà bị Mộ Kiệt bẻ ta từng đoạn. Nhìn Tử Kỳ đang nằm trên mặt đất, Mộ Kiệt cười hướng nàng đi đến. Tử Kỳ bò lui về phía sau, dùng chân đạp chân Mộ Kiệt, “Đừng! Ngươi đừng tới đây!” Đảo mắt nhìn xem Hồng Mị cùng Hắc Khôi, bọn hắn bây giờ cũng không khá hơn mình là bao nhiêu, nhìn đôi tay dính đầy huyết đang hướng mình đưa ra, Tử Kỳ nhắm mắt lại. Một mái tóc trắng bạc tán loạn trước mắt. Mắt tím, tóc trắng bạc — Bạch Phong? Nàng một tay ôm Lam Vũ, tay kia nắm lại một Mộ Kiệt đã mất đi ý thức. Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi ngay lúc Mộ Kiệt vươn tay bắt lấy Tử Kỳ, một đạo bạch sắc bóng dáng xuất hiện ở trước mặt mình, sau đó? Mình bị đánh một quyền? Là bị đánh sao? Chỉ một quyền sao? Ngay sau đó trước mặt tối sầm, mọi thứ đều biến mất. Không nhìn thấy, không nghe thấy, dùng tia khí lực cuối cùng, nhìn về phía Tiêu Nhược Thiên. . .
“Vũ, đem người lên xe” Bạch Phong bố trí tốt Mộ Kiệt, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, quay đầu hướng bọn hắn nói: “Ta nghĩ các ngươi có thể tự mình đi đến bệnh viện a?” Tử Kỳ kịp phản ứng, ngay lập tức đi kiểm tra Hồng Mị đang bị thương, không có chuyện gì, chỉ là bị gãy mấy cái xương sườn thôi. Bất quá vết thương của Hắc Khôi, tựa hồ rất nghiêm trọng. Hai người đỡ Hắc Khôi lên xe, một mạch chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro