Chương 92 -> 93
Dục vọng
“Vậy làm phiền ngươi dọn dẹp, ta đến phòng khách chờ ngươi.” Tần Vãn Thư rút bàn tay bị Tả Khinh Hoan sờ soạng càng lúc càng trở nên ái muội, chạy khỏi phòng bếp, trở lại phòng khách, mới cảm giác tim đập có chút nhanh hơn, chẳng lẽ Tả Khinh Hoan rất có thiên phú trong lĩnh vực tán tỉnh.
Tả Khinh Hoan không khỏi nhếch lên khóe miệng, cười đến có vẻ gian tà, Tần Vãn Thư vẫn còn khá thẹn thùng trong chuyện này, còn đợi khai khiếu, hiện tại trước hết dọn dẹp phòng bếp một chút, còn phải điền đầy bao tử của cả hai, mới có sức lực *noãn bão tư dâm* (no cơm ấm cật, rậm rật suốt ngày).
Tả Khinh Hoan nhanh chóng thu thập phòng bếp bị Tần Vãn Thư biến thành một đống hỗn loạn, lựa chọn nấu hai chén mì ăn liền không tốn quá nhiều thời gian, nàng mỗi một phút đều hận không thể cùng Tần Vãn Thư ở chung một chỗ, tốt nhất là cùng nhau làm những việc mà người yêu nên làm, vậy đời người mới gọi là hoàn hảo.
Tần Vãn Thư ở phòng khách chờ không lâu, đã thấy Tả Khinh Hoan bưng ra hai chén mì bò thơm ngào ngạt.
“Sợ ngươi chờ lâu, đêm nay ăn mì được không?” Tả Khinh Hoan hỏi.
“Ừ.” Nhìn những lát thịt bò ngon miệng, trứng chiên vàng óng, rau cải xanh biếc, thoạt nhìn đầy đủ sắc hương vị, làm cho Tần Vãn Thư cảm thấy đói bụng, ở Tần gia cho dù món ăn có thể thịnh soạn và mỹ vị hơn cũng không thể làm cho Tần Vãn Thư cảm giác ngon miệng như vậy, có lẽ là người ăn chung tạo nên sự khác biệt.
Tả Khinh Hoan vẫn đợi cho Tần Vãn Thư cầm đũa trước, sau đó đến lượt mình.
“Ăn quen không?” Tả Khinh Hoan hỏi.
“Ngon lắm.” Tần Vãn Thư gật đầu, nàng thực thích cảm giác này, đây là hạnh phúc đơn giản lại bình thường.
Tả Khinh Hoan thế này mới nhiệt tình ăn mì trong chén của mình, giống người Nhật Bản khi ăn mì, muốn ăn thành tiếng, mới biểu lộ sự ngon miệng, Tần Vãn Thư nghe âm thanh do Tả Khinh Hoan tạo ra khi ăn mì, ý cười không khỏi lộ ra, cũng nghĩ xem thử ăn như vậy, có thể cảm thấy ngon hơn đâu, nhưng là Tần Vãn Thư thử như thế nào cũng không phát ra âm thanh, xem ra muốn dứt bỏ những thứ đã khắc sâu trên người cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
“Khinh Hoan, ở chung với ngươi, cảm giác được bản thân thay đổi.” Trước đây, bản thân đối với dục vọng hoàn toàn thờ ơ, có thể ngay từ đầu, đã được thỏa mãn tất cả, cho nên nhu cầu giảm xuống. Tựa như việc ăn uống, từ nhỏ ăn đều là sơn trân hải vị, cho nên đối với chuyện ăn uống không hề quan tâm, ăn thứ gì cũng không có cảm giác thỏa mãn trong lòng, loại cảm giác này khi nhận thức Tả Khinh Hoan, hình như bỗng nhiên được tận tình khai phá, rõ ràng tài nấu nướng của Tả Khinh Hoan không bằng đầu bếp của Tần gia, thế nhưng cảm nhận tuyệt đối bất đồng.
“Thay đổi chỗ nào?” Tả Khinh Hoan dừng đũa hỏi Tần Vãn Thư, nàng không muốn Tần Vãn Thư thay đổi.
“Dục vọng nhiều hơn.” Tần Vãn Thư nói chính là các loại nhu cầu thiết yếu của con người, giống như dục vọng ăn uống, tuyệt không nghĩ tới những lời này rất dễ bị một nữ nhân vốn không hề thuần khiết xuyên tạc.
Tả Khinh Hoan nghe vậy vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Vãn Thư, cười đến vẻ mặt cực kỳ ái muội, quả nhiên đang xuyên tạc, chẳng lẽ bị Lý Hâm nói trúng, nữ nhân 30 như lang, chẳng qua dục vọng càng nhiều càng tốt, mới có thể chịu được nhu cầu vô độ của mình.
“Đó là chuyện không thể nào tốt hơn, miễn cho nhiều lần đều khiến ta chưa kịp thỏa mãn.” Ánh mắt Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư nóng rực, Tả Khinh Hoan muốn qua loa chấm dứt bữa tối, nghĩ tới chút nữa cuộc sống về đêm hoạt sắc sinh hương, trong lòng có cỗ xung động không thể áp chế, thậm chí ngay cả giữa hai chân cũng tuôn trào một chút nóng bỏng. Dục vọng của nàng đối với Tần Vãn Thư mãnh liệt đến mức không thể tin được, đặc biệt là cảm giác tiểu biệt thắng tân hoan (chút xa cách còn hơn cả tân hôn), hận không thể lập tức đặt Tần Vãn Thư ở dưới thân dây dưa một phen.
Tần Vãn Thư nhìn ánh mắt ái muội của Tả Khinh Hoan, mới giật mình phát hiện bản thân vừa nói ra những lời ái muội và chủ động khiêu khích cỡ nào, đây đều là những chuyện thục nữ không nên nói, xấu hổ và cảm giác không quen làm cho nàng không dám nhìn Tả Khinh Hoan.
“Ta chính là nói đến chuyện ăn uống…” Tần Vãn Thư càng giải thích, càng có cảm giác giấu đầu lòi đuôi, giống như là càng sửa càng sai.
“Tần Vãn Thư, kỳ thực ta rất thích dục vọng của ngươi đối với ta càng lúc càng nhiều hơn…” Cơ thể Tả Khinh Hoan nghiêng về phía Tần Vãn Thư, đôi môi tựa hồ muốn dựa sát vào bên tai Tần Vãn Thư, bàn tay dưới bàn ăn quá phận di chuyển về phía đùi, chậm rãi hướng vào bên trong sờ soạng.
Tần Vãn Thư lập tức cảm giác được bàn tay xấu xa của Tả Khinh Hoan, bản năng kẹp chặt đôi chân, không cho nàng làm xằng làm bậy, nhưng động tác này lại làm cho bàn tay của Tả Khinh Hoan kẹp giữa hai chân, càng có vẻ ái muội hơn, làm cho Tần Vãn Thư mở ra cũng không được, tiếp tục kẹp chặt hơn cũng không đúng, hai người vẫn còn ngồi trên bàn ăn, nghĩ đến Tần Vãn Thư bên tai và gương mặt đều đỏ ửng lên.
“Đừng ở đây…” Tần Vãn Thư cự tuyệt, tuy có thể cảm giác cơ thể dưới sự khiêu khích của Tả Khinh Hoan đã nổi lên phản ứng động tình, thế nhưng trừ những khi ở trên giường, Tần Vãn Thư không thể thoải mái được.
“Được, chúng ta đợi lát nữa ở trên giường.” Tả Khinh Hoan nghĩ tối nay còn có rất nhiều thời gian để thưởng thức, không vội nhất thời ăn trọn Tần Vãn Thư vào bụng, lập tức ngồi đàng hoàng lại, tiếc nuối rút lại bàn tay ở trên đùi Tần Vãn Thư.
Tả Khinh Hoan đứng dậy dọn chén đũa, còn Tần Vãn Thư lại cương cứng ngồi bên bàn ăn, áp chế ngọn lửa trong cơ thể bị Tả Khinh Hoan khiêu khích, thân thể càng ngày càng dễ bị Tả Khinh Hoan ảnh hưởng, rốt cuộc là tốt hay là xấu đây? Tần Vãn Thư cảm thấy mình nên trở về phòng đọc lại Đạo Đức kinh một lần nữa, kiềm chế thân thể và ngọn lửa trong người, giống như lời chú đã được cởi bỏ, một khi phóng thích thì không thể thu thập.
Tả Khinh Hoan rửa sạch tay, từ trong phòng bếp đi vào phòng ngủ, phát hiện Tần Vãn Thư ngồi ở đầu giường, đang đọc sách, Tả Khinh Hoan không tin giờ phút này Tần Vãn Thư còn có tâm trạng đọc sách. Khi nào thì mới có khả năng làm cho Tần Vãn Thư đối với phương diện này tích cực hơn đây, biến từ bị động thành chủ động? Xem ra, nhiệm vụ cao cả này, thật sự là vừa nặng nề vừa xa xôi. Bất quá Tần Vãn Thư rụt rè như vậy, lại có một phen tư vị khác, nghĩ đến bộ dáng muốn mà không dám, dục cự hoàn nghênh của Tần Vãn Thư, thực sự mê người đến mức câu động lòng người.
“Đạo Đức kinh có dạy ngươi phương pháp dùng âm bổ âm không?” Tả Khinh Hoan ngồi vào bên cạnh Tần Vãn Thư, từ phía sau ôm lấy nàng, đôi tay phủ lên bộ ngực của Tần Vãn Thư, đồng thời dùng cơ thể mềm mại của mình dựa sát vào nàng, nhẹ giọng hỏi.
“Nói bậy!” Tần Vãn Thư cảm giác được bộ ngực của mình bị Tả Khinh Hoan sờ nắn có chút cương cứng.
“Không có? Không bằng ta dạy cho ngươi.” Dùng âm bổ âm, hai người đều có thể bổ khuyết cho nhau, đôi môi của Tả Khinh Hoan dán lên cổ Tần Vãn Thư, cắn nhẹ, ngày mai có lẽ ở trên cổ sẽ lưu lại ấn ký tình yêu của mình.
“Ngươi biết sao?” Tần Vãn Thư hỏi ngược lại, đều là nữ nhân, không lý do gì mỗi lần bản thân đều bị nha đầu này đùa bỡn đến không thể chống cự.
“Có thể hay không, sẽ biết sau, chúng ta tắm rửa trước không?” Tả Khinh Hoan thế nhưng thích ở trong phòng tắm, nhìn thấy hình ảnh thân mật của cả hai trong chiếc gương chiếu toàn thân, vừa nghĩ đến đã cảm thấy kích thích.
Tần Vãn Thư gật đầu, nàng thích trước khi làm chuyện đó, phải tắm rửa sạch sẽ.
Tần Vãn Thư đứng lên, Tả Khinh Hoan ngay cả chỉ trong chốc lát xa nhau đều cảm thấy luyến tiếc, nàng quấn quít lấy đôi môi Tần Vãn Thư, có chút gấp gáp, có chút nhiệt liệt, từ giường đến phòng tắm cự ly không xa, các nàng phải tốn một khoảng thời gian mới đi tới. Khi vào phòng tắm, Tả Khinh Hoan thay Tần Vãn Thư cởi y phục, quần áo của nàng từng cái từng cái được Tả Khinh Hoan lột ra, dáng người xinh đẹp hoàn mỹ bị nhìn không xót chút gì, điều này càng làm cho ánh mắt của Tả Khinh Hoan trở nên nóng rực. Tần Vãn Thư có chút trúc trắc cởi ra y phục của Tả Khinh Hoan, vòng eo của Tả Khinh Hoan rất mảnh mai, các số đo đều cực kỳ cân đối hài hòa, lộ ra một loại mềm mại, làm cho người ta bỗng chốc sinh ra cảm giác thương tiếc. Tóc ngắn, lộ ra cần cổ và cặp xương đòn trắng nõn, càng có vẻ gợi cảm hơn, sờ vào mái tóc đó có cảm giác ngứa ngáy và gai góc.
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là mái tóc ngắn cụt cỡn đó, Tả Khinh Hoan nhìn hình ảnh của mình trong gương có chút bất mãn, thế nhưng cũng may tướng mạo thanh tú thoát tục của mình, nhưng thật ra không đến mức quá đột ngột, bất quá vừa tưởng tượng đến hình ảnh cái đầu nhẵn bóng của mình chôn giữa hai chân Tần Vãn Thư, Tả Khinh Hoan cảm thấy tà ác gấp bội, không hiểu vì sao hưng phấn hơn, được rồi, nàng quả nhiên là có tiềm chất biến thái lệch lạc.
“Ta không có tóc rất xấu có phải hay không?” Tả Khinh Hoan hỏi Tần Vãn Thư, xác định hình tượng của mình ở trong lòng nữ thần không bị tổn hao gì, Tả Khinh Hoan mới yên tâm.
“Không có, ngươi trong lòng ta là đẹp nhất.” Tần Vãn Thư thoải mái nói, tóc dài hay tóc ngắn Tả Khinh Hoan đều có tư vị khác nhau, bất quá tóc ngắn làm cho Tả Khinh Hoan có vẻ trẻ hơn, Tần Vãn Thư không thích bản thân nhìn lớn tuổi hơn Tả Khinh Hoan, cho nên nàng chính thích sau này làm cho Tả Khinh Hoan nuôi tóc dài hơn nữa.
Chương 93
“Ta giúp ngươi tắm.” đôi tay của Tả Khinh Hoan chạm vào làn da Tần Vãn Thư, nói là tắm rửa, nhưng ngón tay của Tả Khinh Hoan rõ ràng ở trên người mình phóng hỏa, những chỗ đụng vào đều là những địa phương cực kỳ mẫn cảm, thân thể dần dần nóng lên, hơi thở của Tần Vãn Thư trở nên dồn dập hơn, nàng mềm nhũn dựa vào người Tả Khinh Hoan.
“Chỗ này cần rửa.” Tay của Tả Khinh Hoan tiến vào địa phương ấm áp ẩm ướt của Tần Vãn Thư, theo bản năng nàng nhanh chóng kẹp lại cặp đùi, không cho Tả Khinh Hoan thành công, đây thật sự….
“Ta… tự mình làm…” Tần Vãn Thư như thế nào làm cho Tả Khinh Hoan vì mình làm chuyện xấu hổ như vậy đây.
“Bỏ dở nửa chừng không tốt chút nào, ngoan, mở chân ra…” Tả Khinh Hoan thực thích vì Tần Vãn Thư làm chuyện thân mật như vậy.
“Không cần…” Tần Vãn Thư thẹn thùng cực kỳ, vùi mặt vào vai Tả Khinh Hoan, thật sự không dám nhìn Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan không sợ Tần Vãn Thư từ chối, ở phương diện này có bao giờ Tần Vãn Thư đấu lại mình chứ? Bàn tay Tả Khinh Hoan dời khỏi trận địa, nhẹ nhàng xoa nắn ve vuốt cặp mông săn chắc của Tần Vãn Thư, ngón tay theo xương cụt trượt dài xuống phía dưới, từ giữa khe hở xâm nhập vào bên trong, bàn tay giống như mang theo dòng điện làm cho Tần Vãn Thư bị kích thích kêu rên thành tiếng, cơ thể không khỏi thả lỏng cảnh giác, mà Tả Khinh Hoan thành công xâm nhập vào địa phương mềm mại nhất và ướt át nhất.
“Có thể mở chân ra chưa?” Tả Khinh Hoan hàm trụ một bên đầy đặn cao ngất của Tần Vãn Thư, nhẹ nhàng hỏi lại lần nữa, ngón tay như có như không vuốt ve bộ vị mẫn cảm của Tần Vãn Thư, nàng có cảm giác chân mình càng muốn nhũn ra.
Tần Vãn Thư biết Tả Khinh Hoan ở chuyện này có một trình độ chấp nhất nhất định, bản thân mình nếu không thuận theo ý nàng, đêm nay đại khái sẽ không ngừng bị ép buộc, Tần Vãn Thư nghĩ đến tinh lực vô hạn của Tả Khinh Hoan, có chút sợ hãi, mắc cỡ đỏ mặt thỏa hiệp, hơi mở hai chân ra để cho Tả Khinh Hoan muốn làm gì thì làm. Tần Vãn Thư cảm thấy tư thế này thực phóng đãng, đặc biệt ở đây còn có chiếc gương chiếu toàn thân, như thế nào nàng cũng không dám nhìn vào nó.
Tả Khinh Hoan thấy Tần Vãn Thư nhượng bộ, không khỏi giương lên khóe môi một cách gian tà, ngón tay rốt cuộc có thể tự do hoạt động, Tả Khinh Hoan khẽ tách ra cánh hoa màu hồng nhạt, rất nghiêm túc chăm chú làm cho Tần Vãn Thư cảm nhận được sự thoái mái. Động tác của Tả Khinh Hoan giống như không có mục đích, ngược lại càng thêm có hiệu quả khiêu khích và trêu chọc, Tần Vãn Thư cảm giác những động tác đó giống như âu yếm rồi lại không giống, cơ hồ muốn đem mình bức điên, nàng cảm thấy Tả Khinh Hoan tuyệt đối là đang cố ý, vui vẻ với chuyện khiêu khích giới hạn của cơ thể mình, Tả Khinh Hoan hiện tại thực sự rất đáng ghét. Ngay tại thời điểm Tần Vãn Thư cảm thấy không thể chịu được nữa, cơ hồ muốn tê liệt, ngón tay của Tả Khinh Hoan ngược lại ly khai, rõ ràng…
“Thân ái, phục vụ ngươi xong rồi, có phải là có qua có lại mới toại lòng nhau không?” Tả Khinh Hoan nhìn giống như cười rồi lại không phải cười, hỏi Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư đột nhiên có cảm giác muốn cắn Tả Khinh Hoan một cái, nữ nhân này thật rất xấu xa, trên thực tế, nàng cũng làm như thế, nhắm vào bả vai của Tả Khinh Hoan cắn một cái.
“Đau!” Tả Khinh Hoan đau đến kêu lên thành tiếng, bất quá nụ cười lại càng rực rỡ sáng lạn hơn, bộ dáng bất mãn của Tần Vãn Thư thật quá đáng yêu.
Tần Vãn Thư nhìn không quen Tả Khinh Hoan đắc ý như vậy, nàng có thể làm được, mình chẳng lẽ không thể, Tần Vãn Thư mang theo một phần giận dỗi, đẩy ngược Tả Khinh Hoan vào tường, cảm giác lạnh như băng trên tường làm cho Tả Khinh Hoan hít sâu một hơi, thế nhưng trong lòng càng thêm hưng phấn.
“Tự nhiên là có qua có lại.” Tần Vãn Thư ôn nhu hướng Tả Khinh Hoan vừa cười vừa nói, trong sự dịu dàng còn mang theo một tia nguy hiểm, đêm nay không giáo huấn nữ hài xấu xa này, mình sẽ không mang họ Tần nữa.
“Được thôi, ai sợ ai?” Tả Khinh Hoan ôm cổ Tần Vãn Thư, nở nụ cười xinh đẹp mê hoặc lòng người.
Tần Vãn Thư thân thủ ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Tả Khinh Hoan, ngón tay bắt đầu ở trên người Tả Khinh Hoan do dự, mà bộ dáng tươi cười đắc ý của Tả Khinh Hoan đã biến mất, thay vào đó là dung nhan ửng hồng say lòng người.
“Thích được phục vụ như vậy phải không?” Âm thanh mềm mại mị hoặc ở bên tai Tả Khinh Hoan nghe tới thật là gợi cảm.
Ngón tay của Tần Vãn Thư lướt qua làn da nóng bỏng, Tả Khinh Hoan biết rõ Tần Vãn Thư có ảnh hưởng như thế nào với mình, Tần Vãn Thư chỉ cần thoáng khiêu khích, bản thân đã giương cờ trắng đầu hàng, kỳ thật theo thực tế, Tần Vãn Thư vẫn còn quá mức rụt rè, mới để cho mình hơi hơi chiếm được thượng phong, bằng không bản thân tuyệt đối không có lực phản kích, tựa như hiện tại cơ thể của mình dưới sự vuốt ve của Tần Vãn Thư, sớm đã khó chống đỡ.
Lúc này đổi lại đôi chân Tả Khinh Hoan mềm nhũn ôm lấy thân thể của Tần Vãn Thư, dưới sự phản kích bắt chước của Tần Vãn Thư, Tả Khinh Hoan thở gấp <ưm> thành từng tiếng gián đoạn truyền tới trong tai Tần Vãn Thư, cực kỳ êm dịu dễ nghe.
“Mới như vậy, Khinh Hoan thật giống như chịu không nổi, đợi lát nữa như thế nào đây?” Ngữ khí Tần Vãn Thư rất là buồn bã, thế nhưng tiếu ý trong đôi mắt không thể che đậy được, nàng rất thỏa mãn về khả năng ảnh hưởng của mình đối với Tả Khinh Hoan, kỳ thật làm cho Tả Khinh Hoan hòa tan trong tay mình chính là một thành tựu đáng nhớ.
Tả Khinh Hoan bình thường tuy một bộ đùa giỡn Tần Vãn Thư, võ mồm cũng có thể chiếm tiện nghi Tần Vãn Thư, nhưng đến lúc thực chiến, lại có cảm giác miệng cọp gan thỏ, nếu không, thân thể cơ hồ muốn tan thành một bãi nước, mẫn cảm đến cực điểm.
Ngón tay của Tần Vãn Thư trượt vào nơi mềm mại tư mật, cảm giác thân thể Tả Khinh Hoan khẽ run lên, đầm nước nơi đó sớm đã tràn lan ngập lụt, pha lẫn với nước ấm từ vòi sen chảy xuống, dịch thể lộ ra màu sắc óng ánh trong suốt.
Tả Khinh Hoan cảm giác ngón tay Tần Vãn Thư đẩy ra cánh hoa của mình, đồng thời vuốt ve bộ vị mẫn cảm, cảm giác mãnh liệt này làm cho Tả Khinh Hoan đầu hàng, thầm nghĩ khuất phục dưới thân Tần Vãn Thư để hầu hạ nàng.
“Ướt quá…” Tần Vãn Thư không khỏi sợ hãi cảm khái, thân thể Tả Khinh Hoan quả thật cực kỳ mẫn cảm, động tình nhanh như vậy, nhìn khuôn mặt Tả Khinh Hoan nhiễm thượng một màu đỏ ửng, cực kỳ mê người.
Con cọp giấy Tả Khinh Hoan này, lúc này cũng mắc cỡ vùi vào bờ vai Tần Vãn Thư, thứ nhất, nàng xấu hổ vì thân thể của mình ở trong tay Tần Vãn Thư là như vậy vô dụng, thứ hai, thân thể nàng hư nhuyễn vô lực, càng muốn ôm chặt Tần Vãn Thư tìm kiếm chỗ dựa, mà hành động như vậy, làm cho thân thể của hai người càng dính sát vào nhau, mềm mại đè lên mềm mại, cảm giác này, tốt đẹp làm cho cả hai dán vào nhau càng chặt, thì ra cơ thể của nữ nhân dựa vào lại dễ chịu như vậy.
Lúc đôi môi Tần Vãn Thư dán vào giữa hai chân Tả Khinh Hoan, thân thể Tả Khinh Hoan hoàn toàn xụi lơ, làm cho Tần Vãn Thư muốn làm gì thì làm.
Phòng tắm tràn đầy cảnh xuân không che chắn được, chiếc gương bị phủ mờ bởi hơi nước, mông lung phản chiếu hai cỗ thân thể yêu kiều dây dưa cùng một chỗ, phảng phất là đến từ một thể, không biết, hai người quấn quít cùng một chỗ chính đang làm những chuyện khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Trận địa triền miên chậm rãi chuyển từ phòng tắm đến trên giường, đối với Tả Khinh Hoan mà nói, đêm nay hoan lạc chỉ vừa mới bắt đầu, mà Tần Vãn Thư cũng ý thức được, tối nay có lẽ so với dĩ vãng đều phải dài hơn, cảm giác mất mà tìm lại được, chiều ý nàng cùng nhau buông thả.
Đắm chìm trong vui sướng, cảm giác hưng phấn từ phần bụng lan xuống bộ vị mẫn cảm bên dưới sau đó truyền tới toàn thân lần lượt đánh úp lại, làm cho cả hai kiệt sức. Địa phương mềm mại ẩm ướt của Tả Khinh Hoan dán chặt lấy chỗ cũng ướt không kém của Tần Vãn Thư. Tần Vãn Thư sớm đã không còn sức lực cử động nữa, thế nhưng Tả Khinh Hoan vẫn tiếp tục nâng đôi chân của nàng lên, dùng địa phương tư mật của mình ma sát với nàng.
“Khinh Hoan… đừng nhúc nhích… ta nhanh…” Âm thanh của Tần Vãn Thư cùng với những tiếng <ưm> phát ra, vô thức đong đưa thắt lưng, tựa hồ mong đợi đối phương nhanh hơn một chút, thế nhưng chịu đựng không nổi tiếp tục duy trì khoái cảm đang dâng trào, chỉ hy vọng nhanh chóng kết thúc triền miên vô hạn vô tân này.
Tả Khinh Hoan nghĩ lúc này Tần Vãn Thư xinh đẹp như vậy, đẹp đến mức muốn tổn thương lòng mình, Tả Khinh Hoan luyến tiếc buông ra Tần Vãn Thư, phần eo tăng tốc nhanh hơn, cảm giác khoái cảm bên trong cơ thể liên tiếp tăng cao giống như muốn nổ tung, sóng nhiệt từng đợt từng đợt kéo tới, làm cho Tả Khinh Hoan và Tần Vãn Thư đổ mồ hôi nhễ nhại…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro