Chương 44 -> 46
Chương 44
Bài loan (*Bẻ cong*)
Tả Khinh Hoan cảm thấy Lý Hâm từ lúc tiến vào quán vẫn giữ nguyên nụ cười dâm~đãng của nàng, còn thường thường hướng nữ nhân hơi có chút nhan sắc đang ngồi trong quán phao mị nhãn, nhưng thực hiển nhiên bị trúng điện toàn là công, không có mẫu.
“Bồ đừng cười nữa, mình nổi hết da gà da vịt lên rồi nè.” Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng vỗ vào mặt Lý Hâm, chuẩn bị đánh tan nụ cười quyến rũ yêu nghiệt của nàng.
“Tiểu Hoan Hoan, tỷ tỷ chưa từng được đắc ý như vậy!” Nghĩ đến biểu tình của Nghiêm Nhược Vấn, Lý Hâm vẫn nhịn không được cười thành tiếng.
“Bồ thu phục được Nghiêm Nhược Vấn rồi sao?” Tả Khinh Hoan chọn mi hỏi.
“So với việc đó càng lợi hại hơn!” Lý Hâm trong đầu vẽ ra cảnh sắc tươi đẹp, Nghiêm Nhược Vấn và Tiền Thiếu Văn ly hôn, nàng làm tình phụ của mình, ở nhà chờ mình lâm hạnh, nghĩ đến Lý Hâm phấn khích không thôi.
“Ân?” Tả Khinh Hoan nổi lên trí tò mò, Lý Hâm tại trước mặt Nghiêm Nhược Vấn luôn luôn yếu thế, như thế đắc ý thời điểm thật đúng là không gặp được.
Lý Hâm lấy cực nhanh tốc độ kể sơ một lần tình cảnh của Nghiêm Nhược Vấn, Tả Khinh Hoan vừa nghe, cảm thấy thế giới này thật sự rất kỳ diệu, Tiền Thiếu Văn ấm sắc thuốc kia thế nhưng ở Lý Hâm trong tay, quả nhiên ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây (30 năm nước chảy về hướng đông, 30 năm sau lại chảy về hướng tây - ý chỉ thời thế thay đổi thất thường), chẳng trách Lý hâm đắc ý như thế.
“Tiền gia không thiếu tiền, chẳng lẽ tìm không ra bác sỹ khác mổ cho hắn?” Tả Khinh Hoan khỏ hiểu hỏi, không muốn làm cho Lý Hâm vui quá hóa buồn.
“Nếu là ai cũng có thể mổ cho hắn, Tiền Thiếu Văn tới hiện tại vẫn phải nhập viện điều trị sao?” Lý Hâm chọn mi hỏi ngược lại.
“Nhưng bồ thật muốn buộc nàng mở họp báo mời phóng viên thừa nhận quan hệ của hai người sao?” Tả Khinh Hoan cảm thấy làm như vậy có chút ác độc.
Lý Hâm không trả lời, thu liễm tươi cười, nàng tuy muốn chiêu cáo thiên hạ, công khai quan hệ của cả hai với mọi người, chuyện này đối mình mà nói ảnh hưởng không lớn, nhưng đối Nghiêm Nhược Vấn quả thật trí mạng.
Tả Khinh Hoan nhìn thấy bộ dáng của Lý Hâm, trong lòng đã có đáp án, miệng lưỡi tàn nhẫn, nhưng Tả Khinh Hoan biết Lý Hâm so với ai khác đều mềm lòng.
“Nhưng cũng chẳng sao, nếu Nghiêm Nhược Vấn có thể đáp ứng cùng Tiều Thiếu Văn ly hôn, lại chịu làm tình phụ, trên cơ bản bồ nên thỏa mãn.” Tả Khinh Hoan cảm thấy Nghiêm Nhược Vấn là người coi trọng chữ tín, hơn nữa, lấy thái độ Nghiêm Nhược Vấn đối đãi Tiền Thiếu Văn mà xem, Nghiêm Nhược Vấn cũng không phải là người đặc biệt máu lạnh, đối Lý Hâm lãnh huyết như thế thật ra có chút kỳ lạ.
“Lý Hâm, hai người lúc trước rốt cuộc như thế nào nhận thức?” Tả Khinh Hoan tò mò hỏi, Nghiêm Nhược Vấn thấy thế nào cũng không giống người nuôi dưỡng tình phụ bên ngoài, chỉ nghe Lý Hâm nói qua nàng đối Nghiêm Nhược Vấn nhất kiến chung tình.
Lý Hâm bị hỏi có chút chột dạ, nàng vẫn đối với những nữ nhân thoạt nhìn giỏi giang, khôn khéo, cường thế cùng lạnh lùng đặc biệt có hảo cảm, mà Nghiêm Nhược Vấn là người khiến mình liếc mắt một cái liền khắc ở trong lòng.
Khi đó Nghiêm Nhược Vấn một mình ở quán bar uống rượu giải sầu, khuôn mặt trắng nõn tuy không tính xinh đẹp, nhưng lại thu hút ánh mắt của mình, một thân âu phục nữ trang chuyên nghiệp lão luyện, áo sơ-mi trắng, cúc áo được cài kín kẽ. Nàng mặc tiểu tây trang cắt xén khéo léo, thoạt nhìn cực kỳ cẩn trọng nghiêm khắc, đôi môi mỏng giương lên một độ cong vừa phải, thực bất đồng với những nữ nhân khác trong quán bar, Lý Hâm thầm nghĩ, vẫn âm thầm quan sát nữ nhân này. Đôi môi hơi mở kia là cặp môi khiến Lý Hâm mê muội mong được chạm vào, tóc dài được búi cao gọn gàng nếu thả ra nhất định hội quyến rũ cực kỳ, Lý Hâm liếc mắt một cái liền nhìn ra cất giấu bên dưới bộ dáng bảo thủ của Nghiêm Nhược Vấn là một cơ thể xinh đẹp, nhất định trắng nõn tinh trí, Lý Hâm trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng hai nữ nhân thân thể gắt gao giao triền cùng một chỗ…
Lý Hâm lắc đầu, phát hiện miệng lưỡi của mình hơi khô nóng, nàng chưa từng vì một nữ nhân xa lạ mà nảy sinh ảo tưởng ham muốn, nghĩ đến Lý Hâm đều cảm thấy mình rất dâm~đãng. Lý Hâm biết mình xong đời rồi, nàng đối nữ nhân này có cảm giác thật mãnh liệt, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Lý Hâm bước đến gần, trời biết, mình khi đó cỡ nào khẩn trương, trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.
So với cảm giác mãnh liệt của Lý Hâm, Nghiêm Nhược Vấn có ấn tượng không tốt về nàng, phải biết Lý Hâm trời sinh diện mạo giống như hồ ly tinh, lại hoàn toàn không kiềm chế, phong cách tương đối nóng bỏng, vừa nhìn đã cảm thấy không phải nữ nhân đứng đắn. Nghiêm Nhược Vấn vốn không để ý Lý Hâm, trên thực tế, nàng chưa bao giờ đi quán bar, hôm nay tâm tình thật sự rất tệ, nghĩ đến uống rượu, ven đường vừa lúc nhìn thấy một quán mới vào, nàng không nghĩ quan tâm bất luận kẻ nào.
Lý Hâm bị vô thị, trực giác nói cho bản thân, nàng là một trực nữ, thẳng như một mũi tên, bình thường trực nữ sẽ không thích mình, ngay cả làm bằng hữu cũng không lựa chọn mình.
Lý Hâm chán nản quay lại chỗ ngồi, nhưng tầm mắt vô tình vẫn đảo quanh trên người Nghiêm Nhược Vấn, càng nhìn càng thấy hứng thú, trong lòng có một thanh âm tà ác đang cổ vũ bản thân, muốn *bẻ cong* nàng, nhúng chàm nàng.
Lý Hâm cố tình ngồi ngắm Nghiêm Nhược Vấn uống rượu, phi thường kiên nhẫn, thậm chí còn kêu người pha rượu pha trộn một ít rượu mạnh đưa đến bàn Nghiêm Nhược Vấn, quả nhiên không bao lâu ý thức của nàng bắt đầu có chút mê mang.
“Ta đưa ngươi về nhà được không?” Lý Hâm giả mù sa mưa hỏi, tay đã ôm lấy Nghiêm Nhược Vấn.
Nghiêm Nhược Vấn nghĩ cự tuyệt, nhưng thân thể không có sức lực, nàng muốn gọi điện thoại kêu tài xế đến đón, nhưng lại sợ bộ dáng của mình bị người khác bắt gặp, nên đành từ bỏ, chẳng qua là một nữ nhân, nhưng Nghiêm Nhược Vấn đã đánh giá sai tính nguy hại của Lý Hâm, nàng có lẽ nằm mơ cũng không ngờ nữ nhân và nữ nhân cũng có thể phát sinh quan hệ, đặc biệt do Lý Hâm cố ý tạo ra tình huống.
Lý Hâm nhìn trên giường một đạo hồng sắc, có chút lo lắng phản ứng của người kia sau khi tỉnh lại, nữ nhân đang nằm trên giường là một trực nhân, còn là xử ~ nữ, nghĩ đến Lý Hâm cảm thấy mình quả thật đáng hận, thế nhưng giậu đổ bìm leo, Lý Hâm hung hăng khinh bỉ bản thân.
----------------------------------------
“Ngươi đang làm cái gì?” Hiện tại không có khách hàng, nàng muốn gặp Tần Vãn Thư, nên gọi điện hẹn Tần Vãn Thư.
“Ta đang nghiên cứu một cái tị yên hồ (lọ thuốc hít).” Tần Vãn Thư tiếp điện thoại di động thời điểm, trong tay đang cầm một lọ thuốc hít cũ kỹ đặt lên bàn.
“Một lát có rảnh không?” Tả Khinh Hoan hỏi.
Tần Vãn Thư nhìn đồng hồ một chút, “Có khoảng 3 tiếng rảnh rỗi.” Buổi tối tám giờ có một cái vũ hội từ thiện, bảy giờ phải về nhà.
“Đủ thời gian, ta ở chỗ cũ chờ ngươi.” Tả Khinh Hoan cúp máy, hướng người giúp việc công đạo vài câu, lập tức nhanh chóng thay đổi y phục khác, ngắm mình trong gương một chút sau đó lái xe đến trung ương quảng trường.
“Chỉ còn lại 2 tiếng 40 phút, chúng ta nhanh một chút cho kịp thời gian nga.” Tả Khinh Hoan nhìn thấy Tần Vãn Thư xuất hiện, liền chầm chậm chạy đến.
“Ân?” Tần Vãn Thư hỏi, vội vàng đi theo, mới phát hiện quên hỏi Tả Khinh Hoan muốn làm cái gì.
“Theo giúp ta đi bấm lỗ tai.” Tả Khinh Hoan nắm tay Tần Vãn Thư, Tần Vãn Thư nghiêng mặt xem lỗ tai của Tả Khinh Hoan, phát hiện trên lỗ tai nàng thực không có nhĩ động, lỗ tai nho nhỏ bộ dáng rất khả ái.
“Như thế nào đột nhiên nghĩ muốn bấm lỗ tai vậy?” Tần Vãn Thư hỏi.
“Bởi vì muốn đeo bông tai, ta cảm thấy nữ nhân đeo bông tai càng đẹp mắt hơn.” Tả Khinh Hoan hướng Tần Vãn Thư cười thực sáng lạn, trước đây xem Lý Hâm đeo khuyên tai liền vẫn có ý niệm này trong đầu, chẳng qua nàng không có can đảm hành động.
Tần Vãn Thư cũng cười, Tả Khinh Hoan hôm nay giống như tiểu nữ sinh thích làm đẹp, Tần Vãn Thư tươi cười cùng Tả Khinh Hoan bất đồng, luôn thực nội liễm, thản nhiên, như gió xuân bình thường khác với nụ cười như mặt trời sáng sớm của Tả Khinh Hoan.
“Trước đây không nghĩ bấm lỗ tai, nghe nói nữ nhân bấm lỗ tai rồi kiếp sau vẫn là nữ nhân, ta cảm thấy làm nữ nhân thực khổ, nếu có kiếp sau, nhất định không muốn làm nữ nhân, nhưng hiện tại ta thay đổi ý tưởng, kiếp sau, ta vẫn muốn làm nữ nhân.” Tả Khinh Hoan chân thành nói.
“Ngốc tử, chuyện đời này còn không lo xong, đã nghĩ đến kiếp sau làm gì?” Tần Vãn Thư nhẹ nhàng sờ đầu Tả Khinh Hoan, trong nụ cười lại mang theo một chút sủng nịch.
“Có đau hay không?” Tần Vãn Thư hỏi vừa bấm lỗ tai Tả Khinh Hoan.
“Không đau, chúng ta hiện tại đi mua bông tai đi.” Tả Khinh Hoan lôi kéo Tần Vãn Thư vào một cửa tiệm tên Tiffany’s chuyên về trang sức các loại.
“Ngươi bây giờ không thể đeo được.” Tần Vãn Thư nhắc nhở nói.
“Mua cho ngươi, lỗ tai của ngươi không phải có nhĩ động sao? Ta nghĩ nhìn ngươi đeo.” Tả Khinh Hoan cảm thấy với ngũ quan xinh xắn của Tần Vãn Thư đeo khuyên tai nhất định rất đẹp.
Tần Vãn Thư trong nhà thật ra có rất nhiều loại bông tai khác nhau, nhưng nhìn đến bộ dáng hưng trí bừng bừng của Tả Khinh Hoan, Tần Vãn Thư đành phải theo Tả Khinh Hoan bước vào tiệm.
Tả Khinh Hoan chọn một bộ tinh xảo xinh xắn khuyên tai quay đầu lại hỏi Tần Vãn Thư: “Bộ này đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Tần Vãn Thư gật đầu.
“Ta đeo cho ngươi được không?” Tả Khinh Hoan thấy Tần Vãn Thư đồng ý, lập tức muốn giúp Tần Vãn Thư đeo vào, vẻ mặt hào hứng muốn xem bộ dáng Tần Vãn Thư khi đeo đôi bông tai này, chẳng qua nàng cảm thấy Tần Vãn Thư đeo cái gì cũng hợp mắt cả.
“Ân.” Tần Vãn Thư không có cự tuyệt, Tả Khinh Hoan thật cẩn thận giúp nàng đeo, lúc này hai người cách nhau thật gần, khoảng cách quá gần làm cho Tần Vãn Thư có thể cảm nhận Tả Khinh Hoan thở ra nhiệt khí, còn có lỗ tai hơi hơi nóng lên, Tần Vãn Thư nhìn biểu tình chăm chú của nàng, trong lòng có loại khác thường cảm giác.
“Tần Vãn Thư, ngươi thật đẹp!” Tả Khinh Hoan nhìn khuôn mặt của Tần Vãn Thư đeo vào khuyên tai sau càng tăng thêm vẻ tinh xảo thanh lịch cho ngũ quan của nàng, Tả Khinh Hoan nhìn xem không thể dời đi tầm mắt.
Tần Vãn Thư nhìn trong gương bản thân, tổng cảm thấy người bên trong quen thuộc rồi lại xa lạ, có lẽ do Tả Khinh Hoan, nàng thường đem lại một ít cảm giác xa lạ cho mình, nhưng Tần Vãn Thư không chán ghét cảm giác này, đây rốt cuộc là tốt vẫn là xấu đâu? Tần Vãn Thư bản thân cũng không hiểu được.
Đối với lời khen của Tả Khinh Hoan, Tần Vãn Thư chỉ mỉm cười đáp lại.
“Thời gian không sai biệt lắm, buổi tối ngươi còn có chuyện sao?” Thời gian như thế nào qua nhanh như vậy, Tả Khinh Hoan không tha lôi kéo Tần Vãn Thư tay áo.
“Buổi tối ta có một buổi từ thiện vũ hội đã đáp ứng Hàn Sĩ Bân cùng đi.” Tần Vãn Thư nhìn vẻ mặt không tha của Tả Khinh Hoan, như là còn chưa dứt sữa hài tử giống nhau, thật sự đáng yêu.
Tả Khinh Hoan vừa nghe đã nhíu mày, vũ hội, vậy là phải khiêu vũ với Hàn Sĩ Bân, tâm tình của Tả Khinh Hoan đang tốt lập tức tiêu thất.
“Nga.” Tả Khinh Hoan miễn cưỡng nở ra nụ cười đáp lại.
Tần Vãn Thư nhìn nụ cười miễn cưỡng của Tả Khinh Hoan, nhưng cũng không biết nói cái gì cho phải, liền ngừng lại đề tài này.
“Đêm nay trước khi đi, phải nhớ âm thầm điện thoại cho ta.” Được rồi, ai làm cho mình ngay cả tình phụ chính thức còn chưa làm được, tiếp tục yêu đương vụng trộm thôi, năng lực tự điều tiết của Tả Khinh Hoan vẫn rất cường đại.
“Ân.” Tần Vãn Thư gật đầu.
Chương 45
Mầm họa
Trước khi Tần Vãn Thư đi vũ hội, vốn định thay khuyên tai mà Tả Khinh Hoan mua cho mình, nhưng Tần Vãn Thư ngắm bản thân trong gương, do dự một chút, quên đi, đeo nó cũng được. Tần Vãn Thư cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài, Hàn Sĩ Bân đã đậu xe chờ sẵn.
Hàn Sĩ Bân thấy Tần Vãn Thư bước ra liền mỉm cười, một thân váy dài màu bạc lễ phục dạ hội, tóc cao cao búi lên, lộ ra trắng nõn khiêu gợi cần cổ, tinh tế trang dung tăng thêm vẻ xinh đẹp khéo léo của ngũ quan, Tần Vãn Thư vĩnh viễn đều cao quý tao nhã, không thẹn là lão bà do mình lấy về. (Hàn Sĩ Bân ngươi coi Tần tỷ là cái gì, giải thưởng sao… nông cạn nam nhân!!!! )
“Vô luận là bao nhiêu lần đi nữa thì từ ánh mắt đầu tiên em đã làm cho anh rung động.”Hàn Sĩ Bân bước đến, thân sĩ mở cửa xe cho Tần Vãn Thư.
-----------------------------------------
“Khuyên tai của đại tiểu thư hôm nay đẹp lắm.” Nữ nhân đối nữ nhân có bề ngoài mang tính uy hiếp mỹ mạo của mình luôn đặc biệt mẫn cảm, chẳng qua thay đổi khuyên tai nhỏ nhặt chi tiết như vậy cũng bị Thi Vân Dạng liếc mắt một cái đã phát hiện.
“Ta cũng thấy vậy.” Tần Vãn Thư mỉm cười hồi đáp, nàng biết không thể trốn thoát hỏa nhãn của Thi Vân Dạng.
“Thế nhưng phong cách này không phải của đại tiểu thư, hình như nó càng tôn thêm vẻ hoạt bát của ngươi.” Thi Vân Dạng chọn mi nói, đôi khuyên tai này chắc chắn không phải của Tần Vãn Thư mua, nàng luôn chọn những kiểu thanh lịch nội liễm.
“Có đôi khi thay đổi khẩu vị một chút cũng không sai.” Tần Vãn Thư thản nhiên nói.
“Ân, ta cũng thấy đôi khuyên tai này rất đẹp.” Hàn Sĩ Bân vốn chú ý không đến chi tiết này, hắn cảm thấy tự gia lão bà mặc cái gì mà chẳng đẹp.
“Khẩu vị thường xuyên thay đổi cũng tốt, bằng không cuộc sống sẽ nhàm chán.” Tựa như có đôi khi nên thử làm một ít chuyện trọng khẩu vị, nhân sinh trước đây của Tần Vãn Thư rất tẻ nhạt.
Tần Vãn Thư tự nhiên là nghe ra ám chỉ của Thi Vân Dạng. Nàng bất động thanh sắc, chỉ có không rõ chân tướng Hàn Sĩ Bân còn chưa hiểu thâm ý của Thi Vân Dạng, hắn chỉ cảm thấy tán gẫu mấy chuyện của phụ nữ không có thú vị.
Thi Vân Dạng luôn là hoàng hậu vũ hội, nàng rất nhanh đã chọn được một vị ứng cử viên tương đối xuất sắc ở trong đám đông, giống như bướm lượn quanh hoa nhẹ nhàng bắt đầu điệu vũ đầu tiên. Thi Vân Dạng là trời sinh phát quang thể (vật phát sáng), chỉ cần địa phương nào có nàng sẽ luôn có một đám người giống như thiêu thân vây quanh. Trái lại chung quanh Tần Vãn Thư so ra có vẻ vắng lặng, không ai dám mời nàng khiêu vũ, tuy hiện tại bên người nàng có một vị Hàn Sĩ Bân canh giữ chặt chẽ, nhưng ngay cả trước kia khi chưa kết hôn, nàng vẫn tỏ ra lạnh lùng, không phải ai đều có can đảm tiếp cận nàng.
“Tỷ tỷ xinh đẹp có thể theo giúp ta nhảy bài đầu tiên không?” Tần Đằng hướng Tần Vãn Thư nghiêng mình cúi người, thân sĩ hỏi.
Hàn Sĩ Bân không cao hứng cho lắm, điệu nhảy đầu tiên của Tần Vãn Thư đáng lẽ nên thuộc về mình.
“Tỷ phu sẽ không nhỏ mọn, hẳn là không chấp nhất đúng không?” Tần Đằng nhìn Hàn Sĩ Bân vừa cười vừa hỏi, kỳ thật Tần Đằng rất ít kêu Hàn Sĩ Bân là tỷ phu, một tiếng tỷ phu này mũ đã chụp lên đầu, Hàn Sĩ Bân nghĩ cự tuyệt đều khó.
“Sẽ không.” Hàn Sĩ Bân miễn cưỡng cười đáp lại.
Nếu hai vị nam sĩ đạt thành nhất trí, Tần Vãn Thư cũng không có ý kiến gì.
“Tỷ, sắc mặt của tỷ phu thật khó coi, hắn keo kiệt quá.” Tần Đằng là loại người chiếm được tiện nghi còn thích khoe mẽ.
Tần Vãn Thư đưa lưng về phía Hàn Sĩ Bân, cho nên không nhìn thấy biểu tình của hắn, chẳng qua nàng cũng lường trước Hàn Sĩ Bân sẽ so đo chuyện này. Trước đây nàng vẫn che chở cho hắn, sẽ không mặc kệ Tần Đằng làm ra những chuyện quá đáng, bây giờ nàng đối hành vi của Tần Đằng có phần dung túng, đệ đệ vĩnh viễn là đệ đệ, mà trượng phu không nhất định vĩnh viễn là trượng phu. Lúc trước Tần Vãn Thư không có loại ý tưởng này, nhưng hiện tại trong tiềm thức đã hình thành nó, có thể nói, nữ nhân một khi thay đổi, sẽ trở nên thực vô tình, Tần Vãn Thư cũng không là ngoại lệ.
“Trước đây cũng không thấy ngươi gọi hắn là tỷ phu.” Tần Vãn Thư chọn mi hỏi.
“Nói như thế nào, muốn lấy tỷ tỷ ít nhất phải có điểm năng lực, hắn ngay cả ta còn đấu không lại, làm sao xứng với tỷ tỷ?” Tần Đằng không đồng ý nói, hắn luôn khinh thường kẻ yếu.
“Hắn chỉ là nhường nhịn ngươi thôi.” Tuy Hàn Sĩ Bân trong lòng đối Tần Đằng phi thường bất mãn, ít nhất ngoài mặt công phu giả trang không tệ lắm, cho tới bây giờ không bao giờ lộ ra.
“Không có chuyện này.” Ban đầu có lẽ hắn còn nhân nhượng mình, sau bị phá rối mấy lần, không phải cũng trở nên nghiêm túc sao, chẳng qua là đấu không lại, bây giờ biết tâm của tỷ tỷ không còn ở trên người Hàn Sĩ Bân, Tần Đằng càng không đem hắn để vào mắt.
“Tỷ, ta phát hiện Thi tỷ tỷ càng ngày càng hấp dẫn.” Ánh mắt của Tần Đằng đảo quanh trên người Thi Vân Dạng, nàng thật sự là vưu vật câu nhân, mặc dù hắn từng được nếm qua nhưng đến bây giờ vẫn không quên tư vị đó. Đây là lần đầu tiên Tần Đằng thật lòng muốn theo đuổi một người, khi hắn nhìn thấy Thi Vân Dạng cùng người khác tán tỉnh sẽ cảm thấy bản thân sinh khí, nhưng khi nàng nói: “Tần Đằng, ngươi thật sự muốn theo đuổi ta, nếu ngươi động tâm chứng tỏ ngươi thua.” trong nháy mắt Tần Đằng thấy mình thật ngốc, hắn tuyệt đối không thừa nhận mình yêu nàng. Kỳ thật Tần Đằng biết mình sợ thua, cho nên tự nói với bản thân không thể để Thi Vân Dạng coi thường, từ đó về sau, hắn lại *ngựa quen đường cũ*. Tần Đằng mơ hồ nhận ra Thi Vân Dạng biết tâm tư lúc ấy của mình thế nhưng nàng tàn nhẫn bóp chết một tia tình ái ngây ngô thuần khiết duy nhất đó, nghĩ đến Tần Đằng cảm thấy nữ nhân này còn vô tình hơn mình.
Tần Vãn Thư chợt nhớ đến mười năm trước, Thi Vân Dạng cùng mình bàn về Tần Đằng.
“Đại tiểu thư, đệ đệ của ngươi hình như thật tình thích ta, phiền phức nga…” Thi Vân Dạng tuy nói như vậy nhưng Tần Vãn Thư cũng không thấy nàng có bộ dáng khó xử, ngược lại là biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
“Thì sao?” Tần Vãn Thư chọn mi hỏi lại, nàng muốn xem hai kẻ thích đùa giỡn người khác bị trừng phạt.
“Ngươi không biết hắn rất giống ta sao?” Thi Vân Dạng tuy thưởng thức Tần Đằng, nhưng nàng thích hắn chỉ vì đơn giản y như chuyện thấy bản thân trong gương, hình phản chiếu đột nhiên biến dạng sẽ không tốt, nàng không muốn mất nó.
“Có một người hoang đường giống ngươi, cho ngươi trên thế giới này có cảm giác đồng cảm, cho nên ngươi không muốn nó biến mất.” Tần Vãn Thư đã sớm biết đến bản chất ác liệt của Thi Vân Dạng, đáng tiếc trái tim của Tần Đằng nhất định bị nữ nhân này giẫm nát. Thi Vân Dạng chính là đóa hoa thủy tiên, bản chất của nàng không những tự tư tự lợi mà còn cực kỳ tự kỷ, đáng tiếc người bình thường đều bị sắc đẹp của nàng mê hoặc.
“Cho nên không phải không có đạo lý khi ta bội phục và thích nhất là đại tiểu thư, ngươi vĩnh viễn là người hiểu biết ta.” Nhân không nhất định hiểu rõ bản thân, do đó Tần Đằng vĩnh viễn cũng không hiểu rõ Thi Vân Dạng.
“Giảm thiểu thương tổn đến mức thấp nhất, hắn dù sao cũng là đệ đệ của ta.” Tần Vãn Thư làm tỷ tỷ, tài cán vì đệ đệ tranh thủ chỉ đến đó. Thi Vân Dạng am hiểu nhất là giết người không thấy máu, làm người khác đau mà họ lại không thể nói vì cái gì đau như vậy.
“Điểm ấy đại tiểu thư có thể yên tâm.” Mình vẫn thực thích cái bóng này.
Tần Vãn Thư không nghĩ tới, Tần Đằng đến bây giờ còn đối Thi Vân Dạng tình cũ không quên. Tần Đằng ở Thi Vân Dạng thất bại một lần, không biết Thi Vân Dạng khi nào thì mới bị té ngã, nàng thực chờ mong người có thể trị được Thi Vân Dạng xuất hiện.
“Thi Vân Dạng và ngươi là cùng một loại người, trước sau như một chỉ thích nhận mà không thích cho, các ngươi không hợp.” Tần Vãn Thư nhìn Thi Vân Dạng liếc mắt một cái nói, Tần Đằng có nghe hay không là chuyện của hắn, nhưng nàng thiện ý khuyên đệ đệ một câu.
Tần Đằng không đồng ý nhún nhún vai, khi hắn 18 tuổi mới có thể ngây thơ nhiệt huyết, bây giờ 28 tuổi hắn cũng không có ngu ngốc *chui đầu vào rọ* nữa.
Cùng Tần Đằng khiêu vũ xong, Tần Vãn Thư lấy cớ đi vệ sinh, tránh ra ngoài hít thở một ít không khí trong lành.
Nàng lấy ra di động, phát hiện trong di động có một tin nhắn.
“20:51, nhớ ngươi.” Một câu thực đơn giản lại làm khóe miệng của Tần Vãn Thư hơi hơi giương lên, khi nữ nhân muốn thể hiện sự lãng mạn của mình so với nam nhân tinh tế hơn nhiều, có lẽ do xuất phát từ nội tâm mà không phải chỉ coi trọnghình thức bên ngoài.
“21.13, đã thấy.” Tần Vãn Thư nhắn lại cho Tả Khinh Hoan, mặc dù có chút không nỡ nhưng nàng vẫn xóa sạch hai tin nhắn này.
Tả Khinh Hoan nhận được tin nhắn, tươi cười giống như hoa nở mùa xuân, quên mất cả đêm buồn bã không vui.
“Lão bà, em như thế nào không vào bên trong?” Hàn Sĩ Bân nhìn không thấy Tần Vãn Thư quay lại, đi ra tìm, không biết có phải mình suy nghĩ quá nhiều. Hắn tổng cảm thấy gần đây cùng Tần Vãn Thư một chỗ thời gian càng ngày càng ít, hơn nữa Tần Vãn Thư dường như càng ngày càng lãnh lạc mình, loại cảm giác này khiến Hàn Sĩ Bân bất an.
“Chỉ ra ngoài hít thở không khí.” Tần Vãn Thư thu lại điện thoại.
“Có điện thoai sao? Là ai gọi vậy?” Hàn Sĩ Bân sớm nhìn đến Tần Vãn Thư cầm di động trong tay chưa kịp cất.
“Không có.” Tần Vãn Thư mặc kệ ánh mắt nghi ngờ của Hàn Sĩ Bân, ngữ khí không thay đổi nói.
Hàn Sĩ Bân hiển nhiên không tin, nhưng hắn là người thông minh sẽ không trực tiếp chất vấn Tần Vãn Thư, chẳng qua trong lòng đã hạ một mầm móng nghi ngờ.
Chương 46
Trượng phu đa nghi
Về đến nhà, lúc Tần Vãn Thư tiến phòng tắm, Hàn Sĩ Bân mở di động của nàng ra, hắn xem lại danh sách các cuộc gọi và tin nhắn nhưng không phát hiện điểm khả nghi nào, chẳng lẽ do mình đa nghi sao? Không thể nào, Hàn Sĩ Bân chưa dám xác định, dù sao Tần Vãn Thư làm việc sẽ không dễ dàng để người nắm được nhược điểm.
Hàn Sĩ Bân thả lại di động của nàng vào túi xách, bản thân đi đến một phòng tắm khác. Từ khi đi công tác trở về nàng đã không còn cho mình chạm vào, nàng là thê tử của mình, theo lý nên tẫn hết nghĩa vụ thê tử.
Hàn Sĩ Bân tùy tiện tắm sơ qua, sau đó ngồi ở sô pha đợi Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư đi ra, nhìn thấy Hàn Sĩ Bân vẫn đợi mình, nàng đã biết ý đồ của hắn, chẳng qua hiện tại nàng giống như càng ngày càng bài xích sự đụng chạm từ hắn.
“Sĩ Bân, chúng ta nói chuyện đi.” Tần Vãn Thư đi qua, ngồi vào sô pha đối diện Hàn Sĩ Bân.
“Nói chuyện gì?” Hàn Sĩ Bân chọn mi hỏi ngược lại.
“Có lẽ em thật sự bị lãnh cảm, em luôn chán ghét chuyện vợ chồng hoan ái, cho nên không nghĩ…” Tần Vãn Thư chưa nói xong đã bị Hàn Sĩ Bân cắt ngang, bởi vì nàng rất ít khi dùng những từ ngữ quyết liệt như lúc này, nàng thường nói ‘không thích’, nhưng là cơ hồ chưa từng có nói qua từ ‘chán ghét’. Chỉ là trước đây Tần Vãn Thư quả thật không thích, nhưng từ khi biết Hàn Sĩ Bân ngoại tình sau, cảm giác này chậm rãi biến thành chán ghét, bây giờ thậm chí đến trình độ cực kỳ chán ghét.
“Em là thê tử của anh, anh không cần mỗi ngày em phải tẫn nghĩa vụ thê tử, nhưng ít nhất cũng giống trước đây, một tuần hoặc là mười ngày nửa tháng làm chuyện đó một lần cũng tốt rồi.” Thái độ của Hàn Sĩ bân đối Tần Vãn Thư cũng trở nên cường ngạnh hơn.
“Thực xin lỗi, em nghĩ mình làm không được.” Tần Vãn Thư quyết đoán cự tuyệt.
“Trước đây có thể, vì sao hiện tại không thể? Hay là?” Hàn Sĩ Bân bất mãn hỏi.
“Hay là cái gì?” Tần Vãn Thư vừa cười vừa hỏi.
“Là em trong lòng có người khác?” Hàn Sĩ Bân một chút cũng không muốn nghĩ đến chiều hướng đó, nhưng trên thực tế, thái độ của nàng đối mình tuy rằng chưa đến mức độ quyết tuyệt, nhưng hắn vẫn cảm giác được Tần Vãn Thư đang chậm rãi xa lánh.
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, quên đi, qua một thời gian em cho anh một cái công đạo.” Tần Vãn Thư cảm thấy như vậy tiếp tục chịu đựng cũng không phải biện pháp, nàng không thích bị ép buộc gò bó.
“Công đạo gì?” Hàn Sĩ Bân hỏi, trực giác của hắn, công đạo này không phải thứ gì tốt lành.
Lúc này di động của Tần Vãn Thư vang lên, là Tần Đằng gọi.
“Tỷ, Thi Vân Dạng kêu ta gọi điện thoại, hẹn tỷ ra ngoài, nàng nói tỷ sẽ hiểu.” Tần Đằng nói.
“Vậy phần đánh giá xảy ra vấn đề sao?” Tần Vãn Thư đương nhiên biết dụng ý của Thi Vân Dạng, cô nàng kia e sợ thiên hạ bất loạn, đương nhiên là kêu Tần Đằng tạo ra cơ hội yêu đương vụng trộm cho mình, bởi vì buổi tối mình không có nhiều cớ để đi ra ngoài. Tần Vãn Thư khó được một lần tán thưởng sự quấy phá của Thi Vân Dạng, nàng hiện tại không nghĩ xích mích với Hàn Sĩ Bân, mình bây giờ còn chưa xác định con đường phía trước, nhưng Tần Vãn Thư cảm thấy đáp án này rất nhanh sẽ xuất hiện.
Tần Đằng nghe tỷ tỷ nói như vậy, biết được tỷ tỷ bị Thi Vân Dạng đoán trúng, nàng quả thật muốn đi ra ngoài.
“Vừa lúc ta ở phụ cận, ta hiện tại đi qua tiếp tỷ.” Tần Đằng thức thời nói.
“Tốt.” Tần Vãn Thư nói xong liền cúp điện thoại.
“Bản đánh giá trong tay Tần Đằng nảy sinh một ít vấn đề, hắn muốn em đi ra ngoài một chuyến.” Tần Vãn Thư nói dối Hàn Sĩ Bân.
“Hắn như thế nào không thể tự thân giải quyết?” Hàn Sĩ Bân lần này đã muốn không thể che dấu bất mãn đối với Tần Đằng.
“Phần này là do em sơ sẩy, tự nhiên do em sửa lại!” Từ lần đầu tiên nói dối sau, những lần tiếp theo càng ngày càng dễ dàng.
“Sai sót gì lớn như vậy? Phải nhất định đi vào đêm hôm khuya khoắt, ngày mai không được sao?” Hàn Sĩ Bân không nghĩ chấm dứt cuộc nói chuyện với Tần Vãn Thư, hơn nữa gần nhất số lần buổi tối không ở nhà của nàng rõ ràng gia tăng.
“Sáng mai sẽ tiến hành đấu thầu số cổ phần được bán…” Tần Vãn Thư vẻ mặt khó xử nói.
“Vậy được rồi, xong việc gọi cho anh, anh sẽ đi tiếp em về.” Hàn Sĩ Bân tuy không cam lòng, nhưng cũng đành phải thỏa hiệp, dù sao chuyện này không phải chuyện nhỏ.
“Không cần, phỏng chừng sẽ làm đến khuya, anh sáng mai đến đón em là được.” Tần Vãn Thư hôn nhẹ hai má Hàn Sĩ Bân, xem như trấn an hắn.
Tần Vãn Thư thình lình chủ động thân mật, Hàn Sĩ Bân quả thực sung sướng thư thản, mỗi lần mình đi công tác, nàng đều hôn lên mặt xem như từ biệt, cảm giác thật giống như quay về thời điểm trước đây khi cả hai còn tương kính như tân, làm cho Hàn Sĩ Bân yên tâm không ít, nhưng lại không có biện pháp hoàn toàn yên tâm.
“Tần Đằng, đừng làm cho tỷ tỷ của ngươi bận rộn khuya quá.” Hàn Sĩ Bân nhìn thấy Tần Đằng đến đón Tần Vãn Thư, ân cần dặn dò.
“Đương nhiên, nàng không chỉ là lão bà của ngươi, mà còn là tỷ tỷ của ta, như thế nào sẽ để nàng mệt mỏi chứ?” Tỷ tỷ yêu đương vụng trộm mệt hay không sẽ không đến phiên mình quản, Tần Đằng mở cửa xe, giúp Tần Vãn Thư ngồi vào ghế bên cạnh người lái.
Hàn Sĩ Bân nhìn Tần Vãn Thư bị Tần Đằng chở đi, nhìn theo một chút, liền đi đến garage, hắn đã muốn hơn một tháng không chạm qua nữ nhân. Trước đây khi Tần Vãn Thư không chiều mình, hắn còn có thể đi tìm Tả Khinh Hoan giải quyết, bây giờ Tả Khinh Hoan cũng biệt tung biệt tích, thực khiến hắn bất ngờ. Tuy rốt cuộc tìm không ra tình phụ làm cho hắn thỏa mãn như Tả Khinh Hoan, nhưng là mình vẫn sống tốt khi không có Tả Khinh Hoan, thiếu gì nữ nhân chờ mình lâm hạnh, Hàn Sĩ Bân phẫn nộ thầm nghĩ.
Tả Khinh Hoan đang đợi điện thoại của Tần Vãn Thư, mắt thấy đêm nay nhanh trôi qua, Tả Khinh Hoan không đợi được điện thoại của nàng, rõ ràng Tần Vãn Thư đáp ứng mình buổi tối âm thầm gọi điện thoại cho mình, nàng không phải là người nuốt lời chẳng lẽ là bị Hàn Sĩ Bân gắt gao cuốn lấy, mà không thể rút ra thời gian gọi cho mình sao?
Tả Khinh Hoan tiếp tục nhìn di động đặt trước mặt, chỉ sợ mình bỏ lỡ một cuộc gọi từ ai đó.
Rốt cuộc làm cho Tả Khinh Hoan đợi được điện thoại của Tần Vãn Thư.
“Ngươi ra mở cửa, có lễ vật.” Tần Vãn Thư nói xong liền cúp máy.
Tả Khinh Hoan nhanh chóng chạy ra cửa, nàng khẩn cấp muốn biết Tần Vãn Thư đưa lễ vật gì cho mình.
Tả Khinh Hoan mở cửa ra, nhìn thấy Tần Vãn Thư ngay tại cửa nhà mình đang mỉm cười, nàng ngây ngẩn cả người, chưa từng có người cho mình kinh hỉ như vậy, trong lòng tràn ngập cảm giác vui sướng, nàng khắc chế không được ôm lấy Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan đôi chân trần không xỏ dép trên người mỏng manh một kiện áo ngủ, đã biết Tả Khinh Hoan gấp gáp đến độ không kịp mặc áo khoác bỏ chạy ra mở cửa, xem ra nàng thật sự chờ mong lễ vật của mình.
“Tần Vãn Thư, làm sao bây giờ, ta thật sự rất thích, rất thích ngươi.” Tả Khinh Hoan ở Tần Vãn Thư bên tai nhẹ nhàng nỉ non.
Tần Vãn Thư khẽ cười, trời biết, chuyện hoang đường như nửa đêm nói dối chạy đến tìm Tả Khinh Hoan nếu là Tần Vãn Thư trước đây tuyệt đối sẽ không xảy ra, nhưng là mình bây giờ đứng ở đây lại cảm giác hết thảy đều tự nhiên.
“Vào nhà đi.” Tần Vãn Thư nhắc nhở nói, nàng cũng không nghĩ đứng ở cửa ôm ôm ấp ấp.
------------------------------------
“Vân Dạng, ngày mai giữa trưa có thời gian không?” Hàn Sĩ Bân ở trên xe gọi điện thoại hỏi Thi Vân Dạng.
“Có chuyện gì?” Thi Vân Dạng hỏi, Hàn Sĩ Bân gọi điện thoại cho mình tám chín phần là có liên quan đến Tần Vãn Thư.
“Ở gần đường xx mới mở một nhà hàng Pháp đồ ăn khá ngon, có hứng thú đến thử không?”
“Gần đây đối với đồ ăn Pháp không còn hứng thú nữa, Tần thị phụ cận có một quán cà phê, nơi đó cà phê và đồ ngọt rất khá, nếu không, chúng ta đi quán cà phê đó như thế nào?” Trong đầu Thi Vân Dạng xoay chuyển rất nhanh, lập tức đem địa điểm ước hẹn với Hàn Sĩ Bân chuyển đến quán cà phê của Tả Khinh Hoan. Không hiểu được Hàn Sĩ Bân ở mình trước mặt nhìn thấy Tả Khinh Hoan có thể hay không giả vờ như không quen biết? Tả Khinh Hoan sẽ có phản ứng như thế nào? Nếu đại tiểu thư cũng đến, vậy nhất định là chuyện thú vị.
“Quyết định như vậy đi.” Hàn Sĩ Bân có dụng ý khác, hắn chủ yếu muốn từ Thi Vân Dạng nơi đó thăm dò điểm tin tức, không nghĩ tới mình ngược lại bị Thi Vân Dạng sau lưng đâm lén.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro