Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Trong di động đúng là giọng nói trầm thấp của cô: “Này, là tôi.”

Tôi cố gắng mỉm cười, nói: “Ha ha, tôi biết mà”. Chỉ cần một ngày tôi không phải kẻ điếc, tôi vẫn có thể xác định chủ nhân giọng nói ấy.

“Đang làm gì vậy?”

Tôi bước xa khỏi chỗ Trần Hải Lam mới trả lời: “Đang ngẩn người.”

“Ngẩn người? Đã ngơ ngẩn như vậy mà còn ngẩn người, sẽ trở nên ngu ngốc đó.”

“Không sao cả, vốn đã không thông minh, ha ha.”

“Ha hả, xem ra em cũng tự biết nhỉ. Gần đây có diễm ngộ nào không?”

Nghe vậy, tim tôi nhói lên đau đớn, lực nắm di động chợt tăng lên, tiếng cười cũng càng thêm lớn.

Thấy tôi chỉ cười không nói, cô lại hỏi tới: “Không trèo tường sao?” (1)

“Cô có biết thứ gì gọi là trèo tường không?”

“Đi dụ dỗ, đúng không?”

“Không đúng, trèo tường chính là khi có người yêu còn đi dụ dỗ người khác, đó mới gọi là trèo tường. Mà dụ dỗ cần sắc đẹp , quá rõ ràng là tôi không có, nên tôi chỉ đang chờ đợi bị dụ dỗ thôi. Ha ha.”

Cô cũng cười: “Em nhìn thoáng như vậy, tôi có thể an lòng, chỉ sợ em lại miên man suy nghĩ rồi đi đến cực đoan.”

“Khâu Vịnh Lâm, cô cứ yên tâm, nếu có một ngày tôi muốn chết thì cũng không phải do là bị cô đá đâu, mà là bởi vì tôi không yêu bản thân mình , ha ha…”

Khâu Vịnh Lâm im lặng vài giây, hỏi:“Em hận tôi sao?”

“Nếu tôi nói không hận, cô tin chứ?”

“Không tin.”

“Ha ha.”

Cả đời tôi hận nhất hai loại người, một loại là người bỏ rơi tôi, một loại khác là người nói không giữ lời. Nhưng là tôi sẽ không nói cho cô ấy. Bởi vì khi tình yêu và lòng căm thù của mình đều tồn tại trong cùng một người, loại tâm trạng ấy rất mâu thuẫn.

“Vậy tôi biết đáp án.”

“Ha ha, thế à?” Tôi vẫn cười, bởi vì cười có thể ngăn lại bước chân của nước mắt. Tôi thà khóc bù lu bù loa sau khi ngắt điện thoại cũng không nguyện khóc trước mặt cô một lần nữa.

Hành vi ngu ngốc nhất của một đứa con gái là dùng nước mắt giữ lại một người không yêu mình, nhưng ngày chia tay, tôi đã làm như vậy. Buổi tối ấy tôi khóc đến thiên hôn địa ám (2), mất đi chính mình, khóc đến khi đôi mắt không thể ép ra một giọt lệ nào nữa, cứ việc tôi vẫn còn muốn khóc.

“Khâu Vịnh Lâm, cô có biết rằng trước kia tôi vẫn cảm thấy cô rất đa tình, đối ai cũng thực dịu dàng không? Bây giờ mới biết được đa tình của cô thật vô tình, dịu dàng của cô cũng thật tàn nhẫn, ha ha.”

“Oh ~~”

Mấy câu nói tiếp thep đều rất khách sáo, đó là hình thức đối thoại trước khi cúp máy.

“Cô cúp máy đi.” Tôi cười nói.

“Em trước đi.”

Tôi nhấn một cái nút.

Không khí ngay tại lúc này trở nên thật loãng, tôi có điểm không thở nổi, ngực đau quá, đau quá, mắt nóng quá, nóng quá...

“Không muốn cười thì không cần cười.” Giọng nói của Trần Hải Lam kéo tôi lại từ chín tầng mây.

“Ha ha, nhưng mà… cười chẳng qua là một thói quen của tôi mà thôi.”

“Cười theo thói quen sẽ làm mất đi ý nghĩa hạnh phúc của nó.”

“Thế ư? Nếu cười là đại biểu cho hạnh phúc, vậy người vui sướng nhất cuộc đời này không phải tôi thì là ai?!” Tôi bỗng nhiên thật muốn ăn thứ gì đó, rõ ràng mới vừa rồi đã ăn trưa, nhưng tôi vẫn muốn ăn, rất muốn. Cho dù là ăn rồi tôi vẫn muốn ăn.

Cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi 7-11, xa chút nữa là cửa hàng tiện lợi OK.

Tôi kéo Trần Hải Lam cửa hàng thứ nhất ăn trứng cá, xúc xích chiên giòn, lại đi cửa hàng thứ hai ăn thêm. Chị không mua thứ gì, chỉ khi tôi kiên trì nhét thứ gì đó vào miệng chị mới miễn cưỡng nuốt xuống. Thấy Snow Kiss của Meiji (3), mắt tôi lóe sáng, đưa tay lại gần kệ định lấy lại bị chị ngăn cản.

“Em là đói lòng, chứ không đói bụng. Hư không tịch mịch đâu thể dùng đồ ăn để lấp lại?” Chị nói.

“Tôi không kiểm soát bản thân được... Làm sao bây giờ?” Giọng nói gần như van xin.

Chị lôi tôi ra khỏi cửa hàng OK, đi về phía tàu điện ngầm phía trước. Xuống tàu, vào khoang.

Tôi biết chị muốn dẫn tôi đi đâu, nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu - OnLeft, T-Bar nổi tiếng của thành phố.

Ba tháng trước, khi nhóm bạn cùng phòng tám chuyện đến đề tài nhạy cảm về một cặp đôi nữ nổi tiếng mờ ám, có người nhắc đến T-Bar, OnLeft.

Bạn cùng phòng Triệu Tiểu Lan tò mò, muốn chạy đến nơi ấy tìm tòi đến cùng nên thuyết phục cả nhóm đi chung, lại không ai hưởng ứng, cậu ta bèn kiên trì lôi tôi theo. Lúc đầu, tôi còn cố giả vờ không muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Thật ra trước đó tôi đã muốn đi rồi, nhưng lại không dám cho nên vẫn chưa hành động.

Ngay đêm ấy, ở OnLeft, chúng tôi gặp gỡ Trịnh Ân Na.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Trịnh Ân Na, trước đây ngẫu nhiên sẽ nghe được tên cậu từ miệng Triệu Tiểu Lan. Hai người này là bạn thời trung học, cùng thi vào một trường đại học nên tiếp xúc thường xuyên.

Ngay khi chạm mặt, Trịnh Ân Na có nét xấu hổ. Giây sau, Triệu Tiểu Lan liền vờ phàn nàn: “Thật là, đã hẹn nhau cùng đi mà sao cậu lại đến trước? Gia Giai, nãy tớ quên nói với cậu sẽ có người đi chung với chúng mình, cậu ấy tên là Trịnh Ân Na, cùng trường với chúng ta, cũng là bạn thời trung học của tớ.”

Triệu Tiểu Lan cho Trịnh Ân Na bậc thang để xuống, tôi đâu đến độ nhìn không ra, tuy tôi không có thiên phú diễn xuất nhưng tôi cũng phối hợp một chút. Vì thế ba người chúng tôi cười xòa cho qua.

Sau đó, hai người đó mượn danh WC, tránh ra trước.

Tôi vu vơ đi qua đi lại, tầm mắt không ngừng quét xung quanh. Gót chân đụng phải thứ gì đó, tôi quay đầu, đối mắt với một cô bé mười tám mười chín tuổi trong quầy bar.

“Muốn uống thứ gì không, thưa cô?” Cô bé lau chiếc ly thủy tinh chân dài, cười hỏi.

Tôi ngồi xuống trước quầy: “Cho tôi một ly nước lọc, cám ơn.”

Người phụ nữ ngồi cạnh tôi bỗng nhiên bị sặc, ho khan,tiếng ho xen lẫn với tiếng cười.

Cô bé trước mặt cố nín cười.

Khuôn mặt và vành tai tôi nóng muốn chết, thậm chí còn muốn tìm cái lỗ chui xuống đất.

“Tiểu Tương, muốn cười thì cười đi, không cần nghẹn, nghẹn sẽ nội thương đấy.” Người phụ nữ kia cúi đầu lấy khăn giấy lau phần cổ áo bị ướt.

Tôi không vui trừng mắt nhìn người nọ một cái.

Nhìn qua cô quá lắm hai sáu, hai bảy tuổi, tóc uốn vừa dưới vai, đuôi tóc cong cong. Mí mắt hơi hạ xuống, tầm mắt vẫn đặt ở chiếc áo bị ướt của mình, phát hiện ánh mắt khiếm nhã của tôi, cô mới ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt cô rõ ràng rất lạnh lẽo, nhưng ý cười nơi khóe miệng vẫn không rút đi.

“Đây không phải là nơi dành cho trẻ con.” Cô ấy nhìn tôi và nói.

Cô bé tên Tiểu Tương kia nhỏ tuổi hơn tôi, nếu tôi là trẻ con thì em là em bé!

“Ha ha, khó trách chỗ này lắm bác gái như vậy.” Tôi mỉa mai không chút thương tiếc.

Cô nhất thời nghẹn họng. Cứ nghĩ cô sẽ nổi giận, nhưng không, ý cười nơi khóe miệng thậm chí rõ ràng thêm .“Thật thú vị, tôi thích.”

Thích cái rắm, đồ tóc dầu! [có tật xấu]

“Khó thấy chị thích thú như vậy, Hải Lam. Rất nguy hiểm nha.” Tiểu Tương nói: “Người ta là con cừu nhỏ, chị đừng có gây rối đấy.”

“Gây rối? Đến nơi này không ngoài hai loại người, trừ đi dụ dỗ thì là đợi bị dụ dỗ.” Hải Lam quay đầu nhìn tôi: “Xin hỏi em là loại nào?”

“Không loại nào cả, tôi đến đây để trèo tường!” Tôi nói thế chỉ là do tức giận, bởi tôi đã có Khâu Vịnh Lâm.

Đến đây chẳng qua là do tò mò, cô ấy sẽ không đến nơi này cùng tôi. Tiền đồ của cô là một mảnh tươi sáng, nếu có người trông thấy thì sẽ lắm đồn đãi, sao cô có thế mạo hiểm thế vì tôi chứ?! Không thể, ha ha.

“Trèo tường, sau đó lên giường, đúng không?”

Dơ bẩn!! Không thể chịu nổi những lời đùa giỡn loại này của người xa lạ.

Xoay người, vội vã đi về phía WC, xem thứ hai người Triệu Tiểu Lan và Trịnh Ân Na có đang thảo luận lịch sử Trường Chinh không? Vào WC, hai người tựa vào bồn rửa tay bí ẩn thì thầm thứ gì đó, vừa thấy tôi đi vào lập tức dừng lại.

“Tiểu Lan, tớ muốn về.” Tôi nói.

Triệu Tiểu Lan nhìn Trịnh Ân Na, mỉm cười, nói đi thôi.

Khi đi ra, người phụ nữ tên Hải Lam vữa nãy còn ngồi trước quầy bar đã biến mất.

Khi lại bước vào quán T-Bar này đã là hai tháng sau. Khi đó, Khâu Vịnh Lâm vì muốn lấy được những lời nhận xét tích cực cho kì tốt nghiệp, ghi danh vào các lớp thi thử, nhất thời cô như bốc hơi. Dần dần, ít gặp gỡ, ít tâm sự, vô tình kéo dài khoảng cách của cả hai. Tôi quá thích dính người, ngay cả bản thân cũng chịu không nổi công lực dính người của mình, huống chi là cô ấy.

Bạn cùng phòng Triệu Tiểu Lan phát hiện dị trạng của tôi, ngay lập tức hóa thân thành một chuyên gia tư vấn tình yêu. Cậu biết tôi kết giao với người khác, lại không biết đối phương cũng như tôi, đều là nữ. Tôi dỗ dành cậu là chờ quan hệ chúng tôi ổn định lại thì sẽ cho cậu biết người kia là ai. Cậu tin. Tôi nói với cậu hiện trạng của tôi và Khâu Vịnh Lâm, cậu nghe xong, nhướng mày, hỏi: “Cậu biết chèo thuyền chứ?”

Lời của cậu làm tôi bối rối: “Này, cậu muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng, đừng dắt tớ đi hết một vòng xích đạo rồi mới chịu nói nhé.”

“Thuyền là thứ rất dễ chìm, tốt nhất cậu nên đạp hai chiếc để ngừa vạn nhất, bằng không cậu sẽ chết đuối.” Triệu Tiểu Lan là loại người một chân đạp hai thuyền, đằng sau còn kéo thêm hai chiếc nhỏ dự bị, cho nên khi nói những lời này, mặt cậu không đổi sắc , cứ như đấy mới là hành động bình thường.

Tôi đi trèo tường thật.

OnLeft.

Đứng ở trong quầy bar, cô bé tên Tiểu Tương kia thấy tôi, cười tủm tỉm chào.

Tôi ngồi xuống vị trí lần trước:“Em còn nhớ tôi à?”

“Ha ha, đương nhiên rồi, người đến đây gọi nước lọc thì chỉ có mình chị thôi, đương nhiên ấn tượng rất sâu.”

Vừa mới nói xong, bên cạnh đưa đến một ánh mắt kì lạ, như châm vào tôi. Thời khắc này, tôi thật hy vọng bản thân có bản lĩnh độn thổ.

“Gọi nước lọc? Ha ha ha.” Tiếng cười của người phụ nữ ngồi bên phải truyền vào trong tai, tiếng cười rất nhẹ lại làm cho tôi vô cớ rung động. Nhìn lại, người phụ nữ ấy tóc dài xõa vai, đôi môi mím nhẹ, xinh đẹp không gì sánh được. “Nước lọc có thể làm cưng hết đói sao, em gái nhỏ? Không bằng để chị dạy cưng thế nào là băng hỏa lưỡng trọng thiên (4) nhé. Ha ha ha.”

--------------------------

(1)Đó là câu thơ được trích ra từ bài thơ " Du viên bất trị (游园不值/ Đến thăm vườn không gặp) của tác giả Diệp Thiêu Ông (葉紹翁) đời Tống

Ưng liên kịch xỉ ấn thương đài,

Tiểu khấu sài phi cửu bất khai.

Xuân sắc mãn viên quan bất trú,

Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai

Dịch:

Sợ chăng guốc phạm lối rêu

Mười lần gõ cổng, chín đều lặng thinh

Vườn bưng khó nhốt xuân xinh

Vượt tường hạnh đỏ một cành khoe bông

★ Ở đây tác giả ý muốn nói, dù tường có cao đến mấy cũng không giấu nỗi một đóa hoa(ý nói người con gái) đang ở tuổi xuân thì.

Nhưng bây giờ câu nói "Hồng hạnh xuất tường" lại ý chỉ người phụ nữ trèo tường đi ngoại tình.

(2)Khóc đến không biết trời đất.

(3)Một loại chocolate.

(4)Vừa nóng vừa lạnh  ý nói cảm giác tê tê khó tả  thả "chí" tưởng tượng đi  thả nó ra khỏi chuồng đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: