Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


Chúng tôi muốn nhanh chóng lượn đi, nhưng mẹ của Trần Gia Minh luôn theo hai người chúng tôi “điều tra hộ khẩu gia đình”. Mục đích không cần nói cũng biết.

Thôi nào, con bác mới mười chín tuổi, có cần thiết tìm vợ cho nó nhanh như vậy không? Đây mới là đáng nói này, Trịnh Ân Na mới là bạn gái con trai bác, liên quan gì tới tôi đâu nha? Phổ tra tôi làm gì nha?

Thật vất vả lôi ra được cái lí do để thoát thân, vừa mở cửa lại thấy hai bức tường thịt chặn đường. Ngẩng đầu lên, hai cô gái khoảng hai lăm hai sáu tuổi đang cầm vali đứng ngoài cửa.

“Mẹ, con về rồi.” Một cô gái lên tiếng. Cao khoảng một mét sáu bảy, tóc thả hơi uốn được vén ra đằng trước. Mặt trái xoan, làn môi mỏng đỏ mọng, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lẽo, ý cười nơi khóe miệng rõ ràng không hề thích hợp với nét mặt của cô một chút nào.

“Ah, Hải Lam, mấy đứa về rồi. Gia Minh, mau ra đỡ vali cho chị với đồng nghiệp chị kìa con.” Mẹ của Gia Minh một bên chào hỏi đồng nhiệp của con gái, một bên thuyết phục chúng tôi ở lại ăn cơm trưa.

Thịnh tình không từ chối được, chỉ có thể đồng ý.

Trịnh Ân Na còn có thể treo cái danh nghĩa bạn gái với con dâu tương lai mà ở lại, người ta đoàn tụ gia đình, tôi lại là người ngoài, nói khó nghe chút thì gọi là ăn ké, đành phải lượn vào phòng bếp để phụ giúp. Mẹ của Gia Minh giơ tay chặt xuống, mấy món trên thớt nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi. Hảo đao pháp!

Mẹ Gia Minh bảo tôi ra ngoài ngồi nhưng tôi lại đòi ở lại. Còn một lí do nữa làm cho tôi không thể đi ra ngoài, đi ra ngoài đối mặt với một người. Tôi đang trốn tránh. Mẹ Gia Minh nheo mắt mỉm cười cột tạp dề cho tôi, nói để khỏi làm dơ quần áo, vết dầu không dễ giặt. Đó là sự thật nên tôi không từ chối.

Đồ ăn lên dĩa, tôi không còn lí do nào để không đi ra ngoài, đành bưng đồ ăn ra phòng khách.

Tôi thấy người đó mỉm cười, mím khóe môi, nhìn tôi ẩn ý như đang nhìn thứ gì thú vị. Rõ ràng diện mạo hai chị em có hơi giống nhau, sao tôi lại không phát hiện Trần Gia Minh trông giống chị ta chứ? Có lẽ là do tôi chưa từng nghiêm túc hay cẩn thận nhìn nó, lần đầu tiên quan sát nó lại là khi tôi vừa tỉnh ngủ, không mang mắt kính nữa.

Lúc ăn cơm, mọi người ai cũng có đề tài: như những chuyện thú vị khi đi công tác, như quá trình theo đuổi, như kĩ năng nấu nướng đồ ăn, còn tôi thì luôn luôn ngồi cười trừ, sau đó nói mấy câu vô thưởng vô phạt như: “Ồh? Thật không?”, “Không thể nào?”, “Sao có thế như thế được?” À, hóa ra là như vậy.”, “Ha ha...”

Một diễn viên quần chúng làm nền điển hình.

Ăn trưa xong, tôi như ở nhà, tự động dọn bát đũa, mẹ của Gia Minh lập tức giành lấy, bắn hàng loạt lời khách sáo tới. Tôi có chút xấu hổ, chính mình vô thức làm không chuyện nên làm. Việc này hẳn phải để Trịnh Ân Na làm chứ nhỉ, bởi vì như thế mới để lại ấn tượng tốt cho gia đình bạn trai, cảm thấy cậu là một cô nàng hiền lương thục đức.

Đồng nghiệp của Trần Hải Lam nói có việc nên đi trước, em trai chị sợ tôi tiếp tục ngồi đấy làm bóng đèn liền nói: “Chị à, buổi chiều chị có tiết không ha? Nếu có thì không trì hoãn thời giàn quí báu của chị nữa đâu.”

Ý tứ trong lời này quá rõ ràng. Tôi mà nói là không có tiết thì cũng quá kì cục.

Tôi nghĩ, có cần bấm đốt ngón tay, gật đầu đáp có, sau đó ôm quyền nói: “Tại hạ cáo từ” không? Tôi đã nhớ đến 108 lời kịch rời khỏi sân khấu rồi, nhưng cuối cùng lại lựa chọn câu từ giã mộc mạc nhất: “Ha ha, đúng rồi, chị đi trước vậy. Cháu chào bác.”

Trần Hải Lam tiễn đồng nghiệp, thuận đường tiễn tôi.

Đồng nghiệp chị lên taxi, tôi chen lên xe bus chật chội. Tôi dùng sức chín trâu hai hổ lách vào bên trong, lại phát hiện cho dù là cọng tóc của mình, hay dẹp lép cả người lại vẫn không chui vào nổi, tài xế gào to: “Lên cửa sau, lên cửa sau!!”

Tôi bất đắc dĩ xuống xe, chạy ra phía cửa sau. Một bàn tay kéo tôi lại, nhìn lại, người đó đúng là Trần Hải Lam.

“Làm chi vậy?”

“Thôi nào, lâu như vậy không gặp nhau, không ở lại tâm sự với tôi được chút sao?”

Lâu sao? Mới không gặp nhau hai tuần mà thôi.“Nhưng tôi phải đi học mà.”

“Có đi học thì cũng không tăng thêm IQ, EQ đâu.”

“IQ, EQ gì chứ, tôi mà thèm nó á, tôi chỉ có một chữ thôi, chính là chữ Q.”[cute: dễ thương]

Chị nhéo mặt tôi: “Em béo ra, vẫn đang rượu chè ăn uống quá độ sao? Sắp biến thành người lợn rồi.”

Trần Hải Lam, người này nhìn thấy dáng vẻ tôi hạnh phúc khi chìm trong biển tình, cũng nhìn thấy tôi bị vứt bỏ, khóc đến đến chật vật không còn là chính mình. Chị chia sẻ hạnh phúc với tôi, nhưng cũng chia sẻ nỗi buồn với tôi. Làm bạn bè, người này không tệ.

Vừa nãy vờ không quen biết nhau, có lẽ là sợ bị hỏi quen nhau như thế nào, chúng tôi đều khó mở miệng. Tôi cố ý trốn tránh chị, bởi trong lòng biết chị đang xâm chiếm thế giới của mình. Làm người yêu, chị không phù hợp với tôi, nhưng tôi là kẻ dễ thua cuộc bởi cô đơn nên rất dễ làm ra những lựa chọn sai lầm khi cô đơn, những cô gái dạng này là tàn nhẫn nhất. Bên cạnh đó, tôi cũng không muốn mất đi chị, người bạn này.

......

Chúng tôi ngồi trong một quán trà.

Trần Hải Lam đột nhiên hỏi tôi: “Này, làm một bài kiểm tra tâm lí với em được chứ?”

Không sao cả, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Tôi gật đầu nói được.

“Nếu em có một bàn tay bị thương, năm ngón tay đều bị thương như nhau, em sẽ băng nó ngón nào đầu tiên?”

Tôi giơ ngón trỏ lên, nói: “Ngón trỏ, băng bó ngón trỏ đầu tiên.”

“Ngón trỏ, em yêu đối phương nhiều hơn cả đối phương yêu em.” Trần Hải Lam hé miệng cười hỏi: “Vì sao lại chọn ngón trỏ?”

Tôi yêu đối phương nhiều hơn đối phương yêu tôi? Ha ha, điều này đã được xác minh , quá chuẩn nên tôi đã bị đá. “Đối với tôi, ngón trỏ quan trọng hơn nhiều hơn mấy ngón khác, tôi muốn nó ~ ha ha, im lặng tuyệt đối. Chị thì sao?”

Chị nhìn ngón trỏ: “Giống em thôi.”

“Chị cũng lấy nó móc mũi, móc ghèn sao?”

Khuôn mặt vốn không nhiều cảm xúc của chị chỉ còn lại một cảm xúc, đó là không cảm xúc: “Có thể sao?”

“Bất cứ thứ gì cũng là có thể - Lý Ninh.”

Rất ít khi thấy chị cười to, những lúc đùa giỡn quá lắm là hé miệng cười, khóe miệng hơi treo vui vẻ. Có đôi khi, chị có nói giỡn với tôi thì cũng bày ra cái bản mặt đứng đắn, nghiêm trọng, buồn cười nhất thì cũng đến đó mà thôi.

“Đúng rồi, nói thêm mấy ngón khác nữa đi, tôi muốn biết.”

“Ngón cái: có người sẽ yêu em cả đời. Ngón giữa: đối phương yêu em nhiều hơn em yêu đối phương. Ngón áp út: em chỉ yêu bản thân. Ngón út: em là kiểu người theo đuổi sự nghiệp, tình yêu thì bước sang một bên.”

“Àh ~~”

Lâm vào sự trầm tư bản thân.... Thật lâu trước đây, cũng có người tranh luận với tôi, ai yêu ai nhiều hơn một chút.

Tôi nói, tôi yêu cô nhiều hơn cô yêu tôi, cô mất hứng, nhấn mạnh rằng cô yêu tôi nhiều hơn tôi yêu cô. Kết quả là khi câu chuyện tình yêu của chúng tôi mới diễn đến một nửa, cô ấy cho tôi một cái kết thúc. Bi kịch là kết cục mà tôi đã sớm đoán trước, nhưng lại không nghĩ là trình diễn xong nhanh như vậy, không một lời báo trước.

Lâu sau, tôi mới phun ra được một câu: “Cô ấy muốn tôi làm bạn của cô ấy...”

“Em đã nói rồi .” Trần Hải Lam lạnh nhạt nói.

Đúng vậy, những lời này, tôi đã nói với chị hơn chín ngàn lần . Nhưng mỗi lần nói ra, tôi đều xúc động muốn khóc.

“Muốn một người, em phải lựa chọn giữa hai loại thân phận là bạn bè và người yêu... Lựa chọn làm bạn bè là ích kỉ nhất. Bạn bè có thể đối tốt với em như người yêu, nhưng em lại không cần lo lắng lí do đối phương rời xa mình.”

“Chị cũng đã nói rồi .” Những lời này, chị đã nói với tôi hơn chín ngàn lần , mỗi lần nói nét mặt chị đều như đã nhìn thấu chốn hồng trần. “Nhưng em vẫn chưa nói ba từ, ba từ mà tôi thích nghe nhất, ha ha.” Thật ra, có đôi khi nói “Làm bạn là được rồi” chính là cách tốt nhất để tình yêu ra đi.

“Tôi mời em.”

“Sao mà để chị mời được.” Tôi vừa giả bộ nói vừa giơ tay lên, vẫy phục vụ lại .“Tính tiền đi.” Khi nói, tôi nhìn Trần Hải Lam.

Người phục vụ đưa hóa đơn ra trước mặt chị.

Chị bất đắc dĩ mỉm cười: “Em đúng là.”

Rời khỏi quán trà.

Xuyên qua con đường nhộn nhịp, náo nhiệt phi thường, bước ngang qua từng ô cửa sổ... Một thành phố vì quá xem trọng vật chất mà bỏ qua cái cô đơn…

“Gia Giai, hình như tôi chưa thấy em mặc váy bao giờ.” Trần Hải Lam bỗng dừng chân trước một chiếc cửa thủy tinh, một con manocanh mặc một chiếc váy màu phấn hồng, làn váy ngay dưới đầu gối đứng ngay sau sau cửa. “Nó rất hợp với em.”

Thôi nào, nó có dáng người nào, độ cao nào a? Tôi mặc vào , đi trên phố còn có thể tiện đường làm nhân viên vệ sinh cao cấp luôn.“Thật không? Tôi thấy chiếc váy dây xanh biển kia thì hợp hơn, cho dù là xét về chiều cao hay chiều rộng.”

Con manocanh bên cạnh mặc chiếc váy thấp ngực màu xanh biển, dây được buộc sau cổ, bên dưới là làn váy tầng dài.

“Rất già, không hợp với em.”

“Cho dù là hợp tôi cũng sẽ không mua, bởi vì tôi không quen, cũng không thích mặc váy đi ra ngoài.”

Nhớ lần cuối tôi mặc váy là khi học năm nhất, họp lớp tiểu học, tôi muốn thay đổi hình ảnh liền mặc một chiếc váy denim để đi. Ai ngờ tướng đi chẳng khác nào khi mặc quần jean, xấu hổ biết bao nhiêu. Từ đó tôi thề không bao giờ mặc váy nữa.

“Mua làm váy ngủ đi.” Chị nói đùa chẳng giống đùa chút nào.

Ngược lại với tôi, khi nghiêm túc thì chẳng khác đùa.“Nếu tôi mà rảnh tiền thế thì đã trải tiền lên giường mà ngủ rồi!”

“Tôi trả tiền, em sẽ mặc chứ?”

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn chị, muốn hỏi vì sao, lại thấy trong mắt chị hai chữ “dục vọng”. Tôi hé miệng cười: “Ha ha, sẵn sàng chi tiền như vậy hả chị, thích ném tiền vào người khác lắm sao? Tôi chưa từng bị đập tiền vào người, nhưng cảm giác chắc tốt lắm.”

“Bao nhiêu tiền mới có thể đập ngất em?”

“Mười chín ngàn bảy trăm.”

“Con số này có ném em lên giường được không?”

Tôi nhếch khóe miệng, tự tiếu phi tiếu, xoay người nhìn cánh cửa thủy tinh kia, thấy bóng dáng chị trên đó.“Sẵn sàng chi tiền như vậy, thà chị đi bao một cô tiểu thư, ha ha.””

“Ồh, tôi sẽ xem xét đề xuất này.” Vừa rồi chị vừa cười giỡn vừa thử tôi sao?

Vừa định lấy câu đùa cợt để kết thúc màn dò xét này, người ấy chợt gọi tới…

---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: