Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Bách hợp tiểu thuyết][Đoản văn] Lãnh Thiên truyện

Cre: vnsharing

Lãnh Thiên truyện

----------------------------------

-----------------------------------

Tác giả: Nhất Nguyệt Thanh Vu

Editor: Geum

-----------------------------------

[Lãnh Thiên là ai?]

Ngươi đã nghe kể về câu chuyện của người này chưa?

Người nào?

Một người tên là Lãnh Thiên.

Lãnh huyết vô tình thiên nhân trảm.

Không sai, lãnh huyết vô tình thiên nhân trảm!

Quán trà khá là náo nhiệt, mỗi bàn đều ngồi đầy người, tiểu nhị ngày hôm nay chạy đến sắp gãy chân, dù vậy, vẫn có một số vị khách phàn nàn hắn ta chậm chạp.

Chủ quán không dám lỗ mãng, nhìn đi, bàn khách đó ai mà không có tướng mạo kì quái, tay cầm binh khí chứ?

Ở chiếc bàn ngay trước cửa quán, một ông lão, tầm tuổi biết đến số trời, mặc một chiếc áo choàng sắc đỏ tươi, còn rực rỡ hơn rất nhiều so với một chàng Thám hoa mới nhậm chức.

Bàn bên cạnh của lão còn kì lạ hơn nữa, một tên đầu trọc bóng loáng, phía sau ót lại để một đuôi tóc nhỏ, như kiểu của mấy đứa trẻ mới học chữ vậy. Khắp người hắn tỏa ra mùi tanh hôi của những tên đồ tể làm cho người ta khó chịu muốn bịt kín cả mũi lại.

Những kẻ có tướng mạo tương tự như thế, chẳng hiểu sao, hôm nay đều chen chúc chui vào quán trà nhỏ không có chút danh tiếng nào này.

Chủ quan vừa sợ sệt vừa lo lắng, chỉ biết cẩn thận hầu hạ khách, vừa nơm nớp quan sát sắc mặt, vừa tìm mọi cách làm hài lòng họ.

Tiện thể, ông cũng nghe được một ít lí do, nhưng càng nghe ông ta càng cảm thấy kì lạ!

“Trong thiên hạ thời nay, xin hỏi những người đang ngồi đây bội phục vị đại hiệp nào nhất?”

“Không cần nói, thiên hạ cùng đề cử võ nghệ của Thôi Phùng Tuyết là nhất. Bội phục từng cử chỉ nho nhã, phong lưu của chàng. Bội phục một thân bạch y không tì vết của chàng. Bội phục chàng không đánh mà thắng Vô Ảnh kiếm pháp!” Một vị mặc áo xanh ngồi bên dưới cất lời.

“Không sai, Thôi Phùng Tuyết có thể xem là kẻ hào kiệt trong chốn võ lâm! Dù là ngay khi chàng tự tay đâm chết Thiên vương Ma giáo, làn bạch y của chàng vẫn không dính một hạt bụi! Sự diệu kì trong khinh công của chàng đúng là cái thế vô song!” Một hán tử mặt đỏ mở miệng.

Ha hả - ai đó cười lớn.

Mọi người trong đám đông nhìn lại, một kẻ trẻ tuổi ăn mặc như một tiên sinh kể chuyện đang ngồi nơi góc quán, rất nhàn nhã uống trà.

“Tiên sinh cười gì thế?” Người áo xanh hỏi.

“Không có gì.” Kẻ nọ vẫn mỉm cười.

“Tiên sinh cảm thấy mọi người nói không đúng sao?” Người áo xanh lại hỏi.

Kẻ nọ vẫn cười: “Nói đúng cũng là đúng, nói không đúng cũng là đúng. Huynh hỏi ta ta cười cái gì, ta cười huynh huynh hỏi cái gì. Còn không bằng huynh nói phần huynh, hắn nói kệ hắn, ta cười mặc ta.”

Chàng nói chuyện lộn xộn, mọi người nhất thời cũng không đoán được lai lịch chàng là ai. Người áo xanh bị chàng nói đến mức trắng xanh cả khuôn mặt, lại không tiện phát tác, nhân tiện nói: “Nếu thế, ắt trong lòng tiên sinh cũng đã tuyển một người. Không bằng chỉ ra cho mọi người cùng biết.”

Người nọ cười, tinh tế nhấp một ngụm trà: “Ta chỉ nói một người.”

“Ai?”

“Nàng gọi là Lãnh Thiên!”

Trong quán không có chút âm thanh. Như trong mùa tuyết lớn tháng Sáu, người ta bị đông lạnh đến mức không hé được một lời.

Chủ quán cũng ngơ ngác. Tựa hồ, ông cảm thấy kẻ này là một nhân vật quan trọng, thế nên, chỉ cần chàng nói ra một cái tên cũng đủ làm cho cả quán im bặt.

Nhưng mà chỉ lát sau, cả quán trà như muốn nổ tung, ai ai cũng rối rít nghị luận.

Câu hỏi nhiều nhất: Lãnh Thiên là ai?

Lãnh Thiên là ai? Là người hay là heo, là chó hay là ngựa, là nam hay là nữ, thuộc môn phái gì, có võ công chi, cử chỉ thế nào, mặt mũi ra sao......

Những người trong quán nhìn nhau, chẳng một ai biết.

Những người ở đây, nếu không phải kẻ thành danh đã lâu, thì cũng là dị loại của giang hồ, có chăng cũng là tam giáo cửu lưu*…nhưng không một ai có thể chỉ ra Lãnh Thiên là thứ gì.

Người áo xanh đột nhiên cười lớn, nói: “Tiên sinh cứ đùa, chắc chắn một nửa, huynh là kẻ bịa đặt kiếm chuyện! Vô danh tiểu tốt nào thể đánh đồng với một kiếm khách vĩ đại?”

“Hừm, sao lại không, Công Tôn tiên sinh của Bách Hiểu Sanh trong giang hồ đang ngồi bên dưới, nếu huynh tò mò thì cứ đến mà hỏi!” Kẻ kể chuyện ấy mỉm cười lạnh lùng.

Người áo xanh thấy chàng vẫn ngoan cố, bèn cao giọng: “Công Tôn tiên sinh, xin hỏi người biết kẻ nào tên Lãnh Thiên chăng?”

Lúc này, ông lão áo đỏ ngồi trước cửa quán mới từ từ quay đầu lại, cất lời: “Chuyện của giang hồ, người của giang hồ, quy củ của giang hồ, tác phong của giang hồ.”

Người áo xanh bối rối bởi những lời lão nói.

“Nghe đồn Công Tôn tiên sinh là người của thư viện Bách Hiểu Sanh, thường thường vì lấy một tin tức mà làm mất trên mười mạng, có thể thấy thời này , bí mật còn có giá hơn cả con người.” Kẻ kể chuyện mỉm cười, hỏi: “Công Tôn tiên sinh cứ nói, người phải thu bao nhiêu?”

Ông lão áo đỏ ấy gật nhẹ đầu, bàn tay gầy guộc giơ lên, chìa ra ba ngón. Không ít người đang ngồi đấy hít một hơi khí lạnh, cừ thật, một cái tên, một chút lai lịch, đã đòi người ta đến ba trăm lạng bạc.

Quán lại chìm vào trong im lặng.

Chợt thấy đại hán trông như tên đồ tể kia lấy ra một thỏi hoàng kim, lên tiếng: “Ta mua! Lão nói đi!”

Giọng nói của hắn vừa thô, lại trầm. Cái đầu bóng loáng sáng bóng như bôi mỡ, làm cho người ta không thể không chú ý.

Công Tôn Mạnh nhìn hắn: “Người ta nói, tiền bạc có thể sai khiến cả ma quỷ. Da Luật A Lực giàu có nơi Liêu Tây vì cớ gì phải đến chốn này uống trà, rồi quan tâm đến loại chuyện chết người này?”

“Ta muốn mua, lão cứ nói. Ta đây muốn nghe kẻ tên Lãnh Thiên mà ta chưa biết là nhân vật nổi tiếng nào!” Da Luật A Lực ngẩng đầu nói.

Mọi người chưa từng nghĩ rằng, vị đại hán mặt đầy dầu mỡ này chính là nhân vật phong vân chốn Liêu Tây, Da Luật A Lực!

Công Tôn Mạnh gật đầu, nói: “Xem ra lão hủ đến chết cũng không đổi được tật nhiều chuyện này của bản thân rồi.”

“Công Tôn tiên sinh nếu không nhiều chuyện, sao bí mật trong giang hồ có thể lưu truyền? Theo ta thấy, bất luận là anh hùng hào kiệt phương nào, Đệ nhất Võ lâm phải là Công Tôn tiên sinh mới đúng!” Kẻ kể chuyện trên lầu cười.

“Không dám! Không dám! Lão hủ thích nhiều chuyện, thích tiền tài, là do yêu tính mạng!” Công Tôn Mạnh nói thế, nhét thỏi hoàng kim vào trong áo.

“Thế Lãnh Thiên là người nào?!” Người áo xanh rốt cuộc không kiên nhẫn nổi nữa.

Công Tôn Mạnh mới ngẩng đầu, nhìn những người đang ngồi đấy, nhấp một ngụm trà rồi cất tiếng: “Các vị không biết Lãnh Thiên cũng là điều đương nhiên, những người ở đây ít nhất cũng đã thành danh được mười năm, mà Lãnh Thiên mới chỉ xuất đạo có ba tháng!”

Quán trà lại xôn xao. Một kẻ mới xuất đạo mới ba tháng sao có thể so được với một kiếm khách đã thành danh hơn mười năm trong giang hồ?

“Trong lòng chư vị ắt đều đã tò mò, ta nói ra một nơi, chắc các vị sẽ hiểu!”

“Nơi nào?”

“Minh Nguyệt nhai!”

Thiên nhai hữu Minh Nguyệt, Minh Nguyệt chiếu thiên nhai. (Chân trời có trăng sáng, trăng sáng chiếu nơi chân trời.)

Ánh trăng và chân trời dưới ngòi bút của văn nhân đều rất đẹp, nhưng Minh Nguyệt nhai lại khác.

Nghe đồn, tên ma đầu lợi hại nhất, khiến cho người ta sợ hãi nhất trên giang hồ sống ở Minh Nguyệt nhai.

“A! Chẳng lẽ Lãnh Thiên là truyền nhân của Lãnh Minh Nguyệt?”

“Không sai, truyền nhân ruột thịt của Công chúa Sát thủ Lãnh Minh Nguyệt trong Ma giáo là Lãnh Thiên!”

Công Tôn Mạnh nói xong thì ngậm miệng lại thật chặt. Những kẻ trong quán cũng thế.

Hơn mười vị cao thủ hạng nhất chờ đợi ở đây, chỉ để nhìn thấy phong thái của Đệ nhất Sát thủ Lãnh Minh Nguyệt. Vẻ đẹp của ả, võ công của ả, cử chỉ của ả, đã sớm là tấm bia sừng sững trong mưa gió giang hồ.

“Không ai biết Lãnh Thiên vào Minh Nguyệt nhai bằng cách nào. Minh Nguyệt công chúa thu ả làm đệ tử, cẩn thận đào tạo ả, mười mấy năm qua không một ai hay, mãi đến ba tháng trước mới phái ả ra khỏi Minh Nguyệt nhai!”

“Có thật là ả lợi hại như thế không?”

“Hừ, các người biết Minh Nguyệt Công chúa bồi dưỡng sát thủ như thế nào sao?” Công Tôn Mạnh thản nhiên hỏi.

“Như thế nào?”

“Nghe đồn vì rèn luyện sát khí của đệ tử, Công chúa mỗi ngày mặc chúng ngoài bãi tha ma, để chúng đánh nhau với bầy sói hoang và lũ kền kền.”

“Thế ả có kế thừa võ công của Minh Nguyệt Công chúa không?”

“Võ công của Minh Nguyệt Công chúa? Nếu các người đều cho rằng võ công của Minh Nguyệt Công chúa là cái thế thì lầm rồi... Võ công của Minh Nguyệt công chúa vốn dĩ không hề tinh diệu, ả luyện thành nó là nhờ lọt vào lưới đuổi giết của rất nhiều bang phái nhân sĩ trong giang hồ. Nếu muốn giữ mạng, ả phải đem kẻ địch của mình giết chết, trong khi những kẻ đó khó tránh khỏi có một vài chiêu thức đã thành danh. Kể từ đó, mỗi khi giết một người, ả lại thêm tiến bộ vài phần trong võ học, cho đến cuối cùng, không ai tìm giết ả nữa, đổi lại là ả đi tìm giết người khác.”

“Thế Lãnh Thiên thì sao? Rốt cuộc ả là người như thế nào?”

“Để ta kể một câu chuyện cho mọi người!”

------------------------

Chú thích

*Tam giáo cửu lưu

- Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia

- Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội

[Kẻ sát nhân đến]

“Đệ tử của Minh Nguyệt nhai không chỉ riêng mình Lãnh Thiên, từ trước khi Lãnh Thiên vào đã có kẻ càng nổi danh hơn!”

“Triêu Diêm!”

“Diêm Vương thôi mệnh, triêu sinh mộ tử!”

“Không sai, vốn có một sát thủ tinh anh xưng danh là Tiểu Diêm Vương. Nếu Lãnh Thiên muốn trở thành truyền nhân của Công chúa, nếu Công chúa muốn ả thành sát thủ giỏi nhất, thì nhất định ả phải qua được cửa của Tiểu Diêm Vương này đã!”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, Tiểu Diêm Vương thỏa thuận với Lãnh Thiên, cả hai hẹn nhau hoàng hôn ba ngày sau sẽ luận võ ở bìa nhai.”

“Trận chiến ấy như thế nào?”

“Tiểu Diêm Vương đương nhiên là kẻ thân kinh bách chiến, có vô số kinh nghiệm giết người. Hắn thản nhiên nghỉ ngơi dưỡng sức, ăn no ngủ đủ, chờ đợi buổi quyết đấu ba ngày sau.”

“Khá lắm một tên sát thủ máu lạnh ung dung, bình tĩnh!”

“Không những thong dong, hắn còn thập phần cơ trí. Tiểu Diêm Vương hiểu rõ đạo lí biết người biết ta, thời hạn ba ngày còn chưa đến, hắn đã vội vã trèo đèo lội suối, tiến đến vách núi. Hắn tính toán, phải mai phục cẩn thận nơi ấy, chỉ chờ Lãnh Thiên đến thì cho ả một kiếm chí mạng.”

“Rồi sao?”

“Nhưng mà, khi hắn đến vách núi lại phát hiện Lãnh Thiên vẫn chưa tới. Hắn tỉ mỉ cân nhắc, liền thấy một cây đại thụ không xa vách đá. Hắn nghĩ, nên mai phục Lãnh Thiên ở đấy, vì thế leo lên cây.”

“Tiểu Diêm Vương có thành công không?”

“Hừm hừm, không hề thành công, hơn nữa, khi vừa leo lên cây, đầu của hắn đã bị người ta chém bay! Hóa ra ngày đó Lãnh Thiên thỏa thuận với hắn xong đã vội vã chạy đến đấy, không ăn không uống ba ngày, canh giữ nơi ấy cho đến thời khắc đó!”

Cứ như vậy, cao thủ trong quán trà này tuy nhiều, lại không ai hỏi thêm về Lãnh Thiên.

Người áo xanh không thắc mắc đến kẻ vô danh ấy nữa, nhưng lại mơ hồ hết sức mong đợi.

Ngày hai mươi lăm tháng này, Vạn Mã Đường bị tấn công, bọn sát thủ công khai khiêu khích Đệ nhất Bang phái của Giang Nam là không có can đảm.

Nhưng mà, ngay trong một đêm, Vạn Mã Đường không còn chút sinh vật nào, thậm chí là một con gà, con chó. Không thể không nói, lũ sát thủ này quá mức nhẫn tâm.

Chờ Vạn Mã Đường Chủ từ bên ngoài trở về Tổng đường, chỉ thấy một tên gia đinh bị chặt đi hai chân còn thoi thóp trong vũng máu, nói hết một câu đã tắt thở.

Ngày ba mươi tháng này, hẹn nhau tại lầu trà Gia Hưng.

Giết cả nhà người ta, còn có thể ung dung hẹn người.

Giang hồ lại dậy sóng.

Người ta đồn rằng chuyện này là do người của Minh Nguyệt nhai làm, hoặc có thể do chính Minh Nguyệt công chúa đích thân động thủ. Nhiều ngày đã qua, vô số cao thủ của chính phái tập hợp lại, muốn chờ kẻ sát nhân đến…

Nhưng mà hiện tại, tựa hồ bọn họ phải đợi là một tên sát thủ không chỉ mới, còn không có tên tuổi...

Đã qua giờ ngọ. Ngoài cửa đột nhiên có thêm ba người.

Ngoài đó vồn là một con hẻm, đâu chỉ có ba người, tướng mạo ba người này không kì dị, trang phục của họ không làm người ta sợ hãi, chỉ là khí chất của họ rất đặc biệt.

Người đầu tiên, rất mạnh mẽ, nhưng một tay của hắn trước sau lại không rời chuôi đao. Hắn đi một bước, hai kẻ phía sau cũng đi một bước. Hành vi máy móc ấy thoạt nhìn rất buồn cười, nhưng người ta lại không cười được, bởi từng bước của họ rất vững chãi, như cây đinh đã đóng chặt vào đất, không cách nào nhổ ra!

Người thứ hai, cũng rất mạnh mẽ, nhưng sự mạnh mẽ của hắn không thể nhìn ra từ bộ dáng. Ngoại hình hắn thậm chí không có chút thu hút, chỉ có đôi mắt vô cùng hữu thần, ánh mắt ấy tựa như ánh nhìn của kẻ vô địch khi đối mặt với đối thủ của mình.

Người thứ ba là kì quái nhất, bộ dáng cũng rất tệ. Thật ra người này không to cao, nhưng thoạt nhìn lại thật lều khều. Quần áo người này vô cùng tùy tiện, lại khiến kẻ khác cảm thấy ngạt thở. Hắn ta không có đao, ngay cả vũ khí cũng không có, thậm chí không ai nhìn ra phi tiêu, ám tiễn hay nỏ, hắn chỉ đi tay không.

Nhưng những người trong lầu đều biết, chủ sự đến rồi.

Ba người này, là ba tên thủ hạ của Vạn Mã Đường Chủ.

Kẻ thứ nhất gọi là Tiết Đao.

Kẻ thứ hai gọi là Lí Kiếm.

Kẻ thứ ba gọi là Vương Quyền.

Nếu ngươi muốn hỏi tên họ là gì, người ta chỉ có thể nói rằng họ không hề có tên. Thời mới vào giang hồ, họ nổi tiếng nhờ gì, thì gọi họ như thế. Thứ nhất là dễ gọi, thứ hai là trừ thế ra, không ai nghĩ ra cái tên nào phong nhã hơn. Thật ra thì, bọn họ cũng không liên quan đến chút phong nhã nào!

Nhất đao lưỡng đoạn, sát nhân vô toán (giết người mà không cần tính toán), Tiết Đao.

Âm dương song kiếm, hồn phi phách tán, Lí Kiếm.

Song quyền tứ thủ, bất lưu hoạt khẩu (không để lại người sống), Vương Quyền.

Mỗi cái tên thô tục đều ứng với hoặc ít hoặc nhiều câu chuyện đẫm máu.

Vạn Mã Đường có thể có được thanh thế ngày hôm nay, những kẻ này có công lao rất lớn.

Chỉ thấy ba kẻ đó bước vào, tìm chỗ để ngồi xuống, mọi người cũng chỉ biết nhìn chằm chằm vào họ.

Tiết Đao vô luận đi đến đâu đều cầm đao, nghe nói, hắn cầm cả khi đi ngủ, đi tắm, thậm chí đi nhà xí…

Lúc này, hắn vẫn cầm đao, ngẩng đầu lên nói: “Vị nào là Lãnh Thiên?”

Căn lầu thật yên lặng.

Hắn không hỏi nữa, tiếp tục ngồi bất động như một pho tượng.

Những người trong lầu nhìn nhau, vậy có thể nói rằng tên sát thủ vô danh gọi là Lãnh Thiên kia vẫn chưa đến.

Không khí mất đi sự căng thẳng khi nãy.

Mọi người trong lầu dường như vừa thở phào, không ít kẻ la hét đòi tiểu nhị mang thêm trà ra.

Chợt kẻ kể chuyện kia mở miệng: “Chư vị có nghĩ rằng, Lãnh Thiên lề mề không chịu xuất hiện phải chăng là do ả đã ở ngay tại chung quanh chúng ta?”

Chàng chợt lên tiếng làm mọi người đồng thời quay đầu lại nhìn chàng, nhưng lại khó tránh khỏi việc thì thầm khẽ khẽ.

“Huynh nói thế là có ý gì? Hay là huynh hoài nghi Lãnh Thiên đã sớm trốn trong lầu này, chờ đợi Vạn Đường chủ đến, rồi giết ngài khi ngài trở tay không kịp?” Người áo xanh đột nhiên đứng dậy, vỗ bàn.

“Không sai, ta hoài nghi tên sát thủ dám công khai khiêu khích Vạn Mã Đường này đương nhiên phải chuẩn bị kế hoạch cho thật cẩn thận. Nếu không sao ả dám đơn thân độc chiến với ba vị cao thủ?” Kẻ kể chuyện nói.

Lầu trà nhất thời trở nên vô cùng căng thẳng, không ít người, ngay cả tiểu nhị cũng phải thay đổi sắc mặt.

“Nhưng người đang ngồi đây tuy rằng đều là cao thủ đã thành danh, nhưng rất nhiều người vẫn chưa gặp qua nhau, khó bảo đảm rằng sẽ không có kẻ tận dụng cơ hội này…” Kẻ kể chuyện lại nói.

“Chuyện này nào có đáng gì! Người ta chưa gặp qua, người ta không biết, chẳng lẽ Công Tôn tiên sinh cũng không biết sao?” Da Luật A Lực nói.

Công Tôn Mạnh gật nhẹ đầu: “Quả thật là Lãnh Thiên không có ở trong đó. Chư vị đang ngồi đây đều là nam tử, Lãnh Thiên kia lại là một nữ tử…”

Tiết Đao nghe đến đó, nhịn không được liếc qua Công Tôn Mạnh.

Cả quán nhất thời không thể tin vào tai mình.

“Có gì kì lạ đâu? Bản tính bướng bỉnh của Minh Nguyệt công chúa chẳng lẽ có thể thương yêu một nam tử, rồi để hắn làm truyền nhân? Cả đời ả ta chỉ chung tình với một nữ tử. Ả rơi vào ma đạo cũng do công nghĩa của chính đạo không chấp nhận được tác phong nghịch thiên ấy mà thôi.” Công Tôn Mạnh nói.

“Thế có phải Lãnh Thiên cố ý tỏ vẻ cao siêu để làm cho ba vị cao thủ nôn nóng dao động?” Kẻ kể chuyện hỏi.

“Hừ, bọn người kia cứ như làm từ đồng từ sắt, muốn ba kẻ máu lạnh như thế mất kiên nhẫn không biết phải dùng bao nhiêu thời gian!” Người áo xanh không tin, cười lớn.

Tất cả mọi người nhìn ra ngoài quán, tựa hồ mọi nữ nhân trong hẻm đều trở thành Lãnh Thiên, già trẻ, xấu đẹp, dường như tên sát nhân Lãnh Thiên đang thật chui nhủi trong con hẻm cũ kĩ nơi Giang Nam này…

Đương nhiên, người chưa đến không chỉ là một mình Lãnh Thiên, Vạn Mã Đường Chủ Vạn Đường Xuân cũng chưa đến.

Sự thất vọng của mọi người lại thêm một tầng…

Cho đến khi trời tối, Lãnh Thiên vẫn chưa xuất hiện.

Mọi người cũng chỉ biết chờ đợi.

Tối nay cũng thật kì quái, nguyệt hắc phong cao*, ánh nến trong quán dường như nhận ra sát khí chung quanh, bắt đầu lắc lư thật mạnh.

Vừa lúc ấy chợt có một luồng gió, từa tựa tiếng xé gió của ám khí.

“Phựt!” Toàn bộ nến trong quán chợt tắt.

“Lãnh Thiên!”

Ai đó gào lên.

Nhất thời, quán ngập tràn trong âm thanh đánh nhau.

Người đến đương nhiên phải là Lãnh Thiên. Ả muốn tận dụng lúc mọi người mất cảnh giác để tấn công bất ngờ.

Một khắc sau, chủ quán mới mang ra một chiếc đèn lồng.

Khi đèn sáng lên, mọi người không khỏi ngừng tay.

Hóa ra trong quán vẫn chưa xuất hiện nữ tử nào. Chỉ là không ai hiểu tại sao mọi người lại đánh nhau trong bóng tối?

“Sợ bóng sợ gió một hồi!” Kẻ kể chuyện cười.

Mọi người tuy muốn cười, nhưng lại không cười được.

Dưới lầu, máu chảy thành sông!

Bàn tay của Tiết Đao vẫn đặt ở chuôi đao, song kiếm của Lí Kiếm vẫn giắt tại ngang hông, quả đấm của Vương Quyền vẫn còn nắm hờ.

Chỉ thấy miệng vết thương trên lưng Công Tôn Mạnh đang không ngừng chảy máu, đầu lão không biết đã ở nơi đâu…

Thi thể nằm giữa đại đường.

Da Luật A Lực cuống quít xoay gót, dường như nhớ đến điều gì nhanh chóng chạy lại chỗ thi thể, lấy ra một thỏi hoàng kim dính máu, rồi phóng đi như bay.

“Thương nhân rốt cuộc vẫn là thương nhân, chỉ tiếc Công Tôn tiên sinh......” Kẻ kể chuyện khó chịu gằn giọng, như bất bình thay cho người đã khuất.

Người áo xanh thất thần không thốt một lời, thật lâu sau mới nói: “Tiết thiếu hiệp, Lí thiếu hiệp, Vương thiếu hiệp, tại hạ chỉ là đi ngang qua đây, tiện thể vào chung vui, chứ không phải là đến vì kho tàng của Vạn Mã Đường... Võ công của ba vị cao như vậy, không nhất thiết phải lo lắng, quan tâm đến một tên sát thủ vô danh…”

Nhưng khi mọi người thấy hắn muốn đi khỏi cửa, thì miệng chợt phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã nhào xuống đất.

Đương nhiên, Vương Quyền chính là kẻ giết hắn.

Ngay khi kẻ áo xanh đó phóng ám khí tới, hắn liền nhảy lên, sau đó là một quyền.

Không ít người đang ngồi ở đấy thay đổi sắc mặt.

Kẻ áo xanh ai mà chẳng biết. Bích Xà Lang Quân, Trác Thanh Linh.

Bề ngoài thì lỗ mãng ngu xuẩn, kì thực là tên hai mặt, tâm ngoan thủ lạt, công phu ám khí lại tuyệt đỉnh!

Đèn sáng, ai cũng thấy rõ ràng. Mà có gì lại không rõ ràng? Ắt hẳn phân nửa người đến đây trong lòng đều có quỷ!

Tổng đường Vạn Mã Đường bị huyết tẩy, tính mạng Đường chủ thì lúc nào cũng trong bề nguy hiểm.

Mọi người biết Minh Nguyệt nhai là lũ sát nhân, nhưng chỉ giết người, không lấy tiền, cho nên nơi nơi kẻ theo đuôi Minh Nguyệt nhiều như lũ ruồi...

Minh Nguyệt nhai sừng sững không ngã nhiều năm như vậy, ngoại trừ sự lợi hại của Minh Nguyệt Công chúa, nó còn được một ít nhân sĩ giang hồ âm thầm ủng hộ.

Giang hồ có biến, có hung hiểm, mới có cơ hội!

“Có bao giờ nghĩ đến, có lẽ Lãnh Thiên sẽ không tới đây?” Kẻ kể chuyện thở dài.

Tiết Đao nhìn chàng rồi nói: “Không.”

“Sao huynh có thể chắc chắn như vậy?” Kẻ kể chuyện hỏi.

“Bởi vì Công Tôn Mạnh, không phải là do ta giết!” Tiết Đao thản nhiên nói.

----------------------------

Chú thích:

*Nguyệt hắc phong cao [月黑风高] : Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” [月黑杀人夜, 风高放火天. ]. Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối)

[Theo ta đi]

Khi Tiết Đao nói như vậy, ngoài cửa đột nhiên có động tĩnh.

Mọi người thật sự trông thấy một nữ tử đứng ngay cạnh cửa.

Ả đứng như vậy, cứ như ả vốn ở đó đã lâu rồi. Không phải là đột nhiên xuất hiện, chẳng qua là do người ta không trông thấy ả mà thôi.

Ánh mắt của mọi người như muốn xuyên thấu qua ả vậy.

Trước khi Lãnh Thiên tới, tất cả mọi người đều cố đoán trước đó là một nữ tử như thế nào. Truyền nhân của Minh Nguyệt công chúa phải chăng cũng xuất sắc như ả ta?

Một nữ tử xinh đẹp, một thân xiêm y phiêu dật, cầm trong tay một thanh bảo kiếm Long Tuyền.

Nhưng đến khi Lãnh Thiên chân chính xuất hiện, mọi người khó tránh khỏi có chút thất vọng, nhưng điều đó rất hợp lí, như bộ dạng của ả vốn phải như thế, không thể hơn một phần lại không thế thiếu một phần.

Đầu tóc rối bời, gầy go như que củi, một thân áo vải, một đôi giầy rơm.

Một thanh Trường Đao.

Tựa như thầy trừ quỷ đến từ nông thôn.

Ngươi nói nàng đến từ Minh Nguyệt nhai, hay là người thừa kế tiếp theo của nó? Sẽ chẳng ai tin.

Nhưng mà một nữ tử đứng nơi đó như thế, thì ai cũng biết rằng ả đến để giết người , không phải để uống trà...

Vương Quyền xông lên đầu tiên, đánh ra một quyền.

Song kiếm của Lí Kiếm cũng được rút ra.

Chỉ có Tiết Đao vẫn nắm đao như cũ, đứng thẳng bất động.

Ai cũng nhìn ra, hắn ta là đợi một lát nữa, chỉ cần ả kia vừa di chuyển, hắn sẽ rút đao ra, hơn nữa còn là nhất đao lưỡng đoạn, không chút nương tay!

Chợt ngay lúc này, đèn lồng của chủ quán phụt tắt.

Quán lại chìm vào bóng tối.

Nhưng mà kẻ có thị lực tốt cũng thấy rõ ràng, một vệt đao chợt lóe trong đêm.

Chỉ nghe thấy tiếng đao chém vào xương cốt.

Sau đó lại có một cây đao ra khỏi vỏ.

Hai thanh Trường Đao chạm nhau, nhất thời tạo ra vô số tia lửa rực rỡ.

Có kẻ lấy diêm ra đốt đèn.

Lầu dưới đã có ba cỗ thi thể.

Nhưng vẫn còn một người đứng sừng sững. Hắn đứng thật vững chãi, tay còn đặt trên vỏ đao.

Máu nhuộm hết cả người.

Nhưng Lãnh Thiên lại thật sự là nhất đao lưỡng đoạn, đầu thân hai nơi!

Không ít người bụm kín miệng, còn có vài kẻ không kịp phản ứng, bản năng bởi vì hưng phấn, khẩn trương, bởi vì kích thích, bởi vì hết thảy thứ máu tươi tanh tưởi, nôn hết ra.

Tiết Đao thắng.

Hắn thật sự chiến thắng! Nhưng bộ dạng hắn lại không hề vui vẻ, Lí Kiếm và Vương Quyền đều đã chết.

Sau khi Tiết Đao thắng, hắn không hề có ý muốn cười, mọi người trông thấy rõ ràng, hắn lại ngược đời khóc lên.

Không hề có chút bình tĩnh như khi mới vào quán.

Lúc đầu là những giọt nước mắt im lặng, sau đó là gào khóc.

Kích động không kềm chế được.

Đây không phải là vị đao khách máu lạnh vô tình trong lời đồn.

Nhưng mà cũng chẳng ai dám hoài nghi đao của hắn. Bàn tay đặt trên đao kia vẫn còn nguyên tại chỗ cũ!

Chẵng lẽ điên rồi?

Mọi người đối mặt nhìn nhau, miệng mở lớn nhưng lại không thốt nên lời.

Cảnh tượng quỷ dị như vậy, kẻ quỷ dị như vậy, nói thế nào thì cũng làm người ta bất khả tư nghị.

“Ha hả, Tiết Đao, quả thực là ta không nhìn lầm thực lực của ngươi!”

Đột nhiên một người bước ra từ chiếc xe ngựa ngoài cửa.

Vạn Đường Xuân!

Chủ nhân của Vạn Mã Đường, chủ nhân của Tiết Đao, chủ nhân chân chính của chuyện này.

Đương nhiên là ngài đến , chỉ là vẫn ẩn trong bóng đêm, không chịu xuất hiện.

Lúc này thấy mọi chuyện đã kết thúc, mới đạp bước hổ đi ra.

“An táng đàng hoàng hai vị huynh đệ này!” Vạn Đường Xuân mở miệng. Ngài nếu mở miệng, thì đó là khuôn vàng thước ngọc.

Tiết Đao gật đầu.

Vạn Đường Xuân thở dài.

“Những kẻ đang ngồi đây, còn ai là dư nghiệt của Minh Nguyệt nhai?” Vạn Đường Xuân hỏi, đảo mắt qua. Lại thấy không ít kẻ đều đã cúi đầu không dám đối mặt với ngài, uy nghiêm của Vạn Đường Xuân đương nhiên là bất khả xâm phạm!

“Chủ nhân. Xin cho phép ta hỏi một câu.” Tiết Đao lên tiếng.

Vạn Đường Xuân quay lại, hỏi: “Cái gì?”

Nhưng mà ngay dưới ánh đèn, đao của Tiết Đao ra khỏi vỏ .

Ánh sáng trắng bạc chợt lóe lên.

Vạn Đường Xuân chưa phòng bị, không kịp ngăn cản.

Máu lại phun ra lần nữa.

Bàn tay của Tiết Đao lúc này lại không thu đao vào vỏ nữa. Hắn không khóc, cũng không cười, chỉ nhìn chằm chằm vào Vạn Đường Xuân.

Vạn Đường Xuân vẫn chưa chết, hoảng sợ nhìn tên thuộc hạ lâu năm của mình, hỏi: “Vì sao lại thế?! Ta đối xử với ngươi không tệ!”

Tiết Đao một bên nhìn hắn, một bên tháo xuống mặt nạ, nhạt nhẽo nói: “Minh Nguyệt Công chúa muốn ta truyền lời, hai chân nàng mặc dù đã tàn, nhưng lời hứa giết ngươi năm đó vẫn còn có giá trị!”

Mọi người liền thấy rõ ràng , đó là khuôn mặt của một nữ tử.

Một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.

Bộ quần áo của Tiết Đao trên người ả trông thật kì quái.

“Được, được, thế Tiết Đao đâu rồi?” Vạn Đường Xuân hỏi.

“Từ lúc ba ngày trước Tiết Đao đã bị ta một đao chém đầu rồi.” Lãnh Thiên thản nhiên nói.

Vạn Đường Xuân kinh ngạc nhìn ả: “Nữ tử bị chém chết dưới lầu không phải là ngươi?”

“Không phải. Nàng chỉ là một đồng môn cùng ta chấp hành nhiệm vụ này mà thôi.” Lãnh Thiên nói.

“Sao ngươi có thể tự tay giết chết đồng môn của mình?” Vạn Đường Xuân nhìn ả.

Lãnh Thiên nói: “Sao lại không? Nếu ta không giết nàng để lấy được sự tin tưởng của ngươi, thì sao ngươi có thể xuất hiện?”

Trái tim mọi người như đang bị một đâm bởi một cây gai băng giá. Không ai dám bước lên cứu Vạn Đường Xuân.

Ngay khi cây đao vừa định chém xuống.

Một bóng người nhảy lên.

“Keng” một tiếng, gạt ra Trường Đao của Lãnh Thiên.

“Là ngươi!” Lãnh Thiên nói.

“Có thể là đúng, cũng có thể là sai.” Kẻ kể chuyện gấp quạt lại.

“Hứa...” Vạn Đường Xuân chỉ thốt lên một cái tên xong liền không nói nữa, nhưng mà vẻ mặt của hắn lại vui sướng như vậy, miệng như muốn gọi ra, âm thanh lại bị nghẹn nơi cuống họng.

Khi kẻ kể chuyện vừa định trở về bảo hộ Vạn Đường Xuân, Vạn Mã Đường Chủ đã sớm ngầm vận công, mặc kệ bản thân giờ khắc này đang bị trọng thương vẫn nhảy lên thật cao, muốn toàn lực đánh một trận.

Nhưng mà, lúc này ánh đao lại chợt lóe!

Vì thế, cái tên Lãnh Thiên cũng ngay tại ngày ấy truyền khắp giang hồ.

Từ nay về sau, trong chốn giang hồ không còn Vạn Mã Đường, cũng không còn Vạn Đường Xuân, lại thêm một Lãnh Thiên.

Công Tôn Mạnh đã chết, nhưng rất nhiều tin tức trên giang hồ vẫn được lan truyền rất nhanh.

Người ta nói, kẻ kể chuyện ngày ấy họ Hứa tên Nghiên.

Vị sư muội mà Lãnh Minh Nguyệt thương nhớ nhiều năm.

Mà Vạn Đường Xuân là hôn phu của vị cô nương này.

Vì muốn đoạt lấy Hứa cô nương,Vạn Đường Xuân không ngại âm thầm hãm hại Lãnh Minh Nguyệt. Nhưng Lãnh Minh Nguyệt cửu tử nhất sinh, rốt cục rơi vào ma đạo.

Hứa Nghiên bị giằng co giữa hai người, lựa chọn từ nay về sau phiêu bạc giang hồ.

“Nếu ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, cớ sao lại chưa rời đi?” Kẻ kể chuyện nhìn Lãnh Thiên.

Lãnh Thiên thản nhiên nói: “Chỉ vì phần cuối cùng của nhiệm vụ này còn chưa làm xong.”

“Là gì?” Kẻ kể chuyện hỏi.

“Gia sư ra lệnh cho ta phải dẫn người lộ diện cuối cùng về Minh Nguyệt nhai!” Lãnh Thiên nói.

“Sao ngươi biết đó là ta?” Kẻ kể chuyện lột mặt nạ, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp lại che kín ưu sầu.

“Hai chân gia sư sớm đã tàn, nhưng trong lòng vẫn vương vấn cô nương, dịch dung thuật của cô nương lại là Thiên Hạ Vô Song, gia sư không tiện tìm kiếm, liền bày cục này dẫn người hiện thân!” Lãnh Thiên thản nhiên nói.

“Nàng giết nhiều người như vậy, đúng là vì ta... A, ta sớm phải hiểu, tính tình của nàng... Nàng vốn là bị người vu oan, lại cố tình trở thành một tên đại ma đầu sát nhân...” Hứa Nghiên nói.

“Gia sư nói, vì cô nương giết hết người trong giang hồ cũng không có một câu oán hận, huống chi hôm nay ta nếu không giết nhân sĩ giang hồ, ngày mai hắn cũng sẽ chết, ta nếu không giết bọn họ, sao người có thể tái kiến cô nương?” Lãnh Thiên nói.

“Hảo một cái thà ta phụ người trong thiên hạ, chớ để người trong thiên hạ phụ ta...” Hứa Nghiên buồn bã nói.

“Gia sư đúng là ý này, hy vọng cô nương chớ cô phụ một mảnh tâm ý của người...” Lãnh Thiên nói.

“Sao vậy, công cụ giết người như ngươi cũng hiểu tình sao..?” Hứa Nghiên hỏi.

Khuôn mặt vốn dĩ không chút thay đổi của Lãnh Thiên chợt nhẹ nhàng mỉm cười: “Sát thủ có thể vô tình, nhưng sát thủ không thể vô nghĩa! Sống là người của Minh Nguyệt nhai, chết là quỷ của Minh Nguyệt nhai. Sát thủ còn có nghĩa, cô nương nào có thể vô tình?”

“Hảo một Lãnh Minh Nguyệt! Hảo một Lãnh Thiên...” Ánh mắt của Hứa Nghiên đột nhiên trở nên ảm đạm.

“Cô nương theo ta đi.” Lãnh Thiên không chờ nàng mở miệng, đưa tay điểm hai huyệt của nàng, cõng Hứa Nghiên rời đi như bay trong tầm mắt của một đám nhân sĩ giang hồ…

-Hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: