[Bách Hợp Tiểu Thuyết] Đại Cung(1-5)
Văn án:
Một người nhìn tựa như nữ nhân bình phàm, một người từ khi sinh ra đã là một nữ nhân không bình phàm, tương ngộ...
Nàng sinh ra đã là tiểu dân, cá tính là tiểu dân, chí hướng cũng là tiểu dân, nhưng những người nàng gặp đều không phải tiểu dân.
Nàng sinh ra đã là tôn quý vô ti, nàng một tâm muốn khai phá một thái bình thịnh thế, nàng là một hoàng đế tốt, nhưng tuyệt nhiên không phải là một người tốt.
--------------------------------------------------------------------------------
Đệ nhất chương - Lời mở đầu:
Tân Tịnh chín năm. Chính Dương Đế đăng cơ vừa tròn mười năm, Chính Dương Đế đã ba mươi lăm tuổi, chỉ có duy nhất người con là Trường Sở công chúa, trời sinh yếu ớt.
Lúc vừa cách Tiết Trung Thu không tới ba ngày, Chính Dương Đế đột nhiên lập Trường Sở công chúa làm thái tử, cả nước xôn xao, trong lịch sử không phải là chưa xuất hiện nữ đế, nhưng, cũng chỉ xuất hiện qua một vị, và cũng là tiền triều khai quốc nữ hoàng, đến nay đã hơn năm trăm năm, Hạo Thiên Nữ Vương chung sinh vị giá, cuộc đời có rất nhiều sự tích, nhưng bao biếm bất nhất.
Cho đến nay, trọng nam khinh nữ vẫn khắc sâu trong xương cốt mọi người, không nguyện chấp nhận việc như thế, trên hoàng thân quốc thích, dưới văn võ bá quan, bằng hữu cũng thế, chính địch cũng thế, không một ai là không phản đối. Mọi người đều không hiểu, Chính Dương Đế anh minh biết bao, làm thế nào lại đưa ra cái quyết định ngớ ngẩn như thế, tuy rằng tử tức bệ hạ yếu ớt, nhưng bệ hạ vẫn chỉ tuổi trung niên, cũng chưa vội, nếu quả thực không có con trai nối ngôi, đến đấy rồi tính vẫn chưa muộn. Trường Sở công chúa chỉ mới năm tuổi, nếu lập trữ vội vàng thế này, quả là không cảm thấy sáng suốt.
Những kẻ phản đối rất nhiều, à không, phải nói là phi thường nhiều, nhưng trong số những kẻ phản đối, phần lớn đều là người đọc ngẫm sách thánh hiền, hơn nữa đa số đều là trung quân chi nhân. Nói chính xác hơn, đây đều là những người mà một thanh minh hoàng triều cần, dĩ Hữu thừa tướng Vương Xung đứng đầu văn thần, lại bao gồm cả Thái phó Dương Hòa, Lễ bộ thượng thư Tân Khang vân vân. Dĩ nhiên vẫn còn võ tướng, võ tướng dĩ tôn thân quốc thích, Đại đô đốc Nguyên Cánh, Đại tướng quân Lý Hiểu làm đạo. Tất cả những kẻ phản đối đều là những nhân vật to tát, hầu như không ai nghĩ rằng, việc này có thể thành công, sau này hậu nhân bình luận, nhất định sẽ nghĩ đây là kết luận tùy hứng của Hoàng đế, tất cả mọi người đều cho là như thế.
Nhưng họ đã đánh giá thấp năng lực của Hoàng đế, à không, phải nói là, đánh giá thấp sự quyết tâm của Hoàng đế. Công bố ban ra chưa đến ba ngày, cuối cùng, Vương Xung chết, kẻ bị bãi thì bị bãi, bị giáng thì bị giáng, bị tước binh quyền thì bị tước, cuối cùng hầu như, cùng một lúc, những nhân vật trung tâm của vương triều đều vì sự kiện lập vị này mà li khai trung tâm của quyền lực. Mà Hoàng đế anh minh thì có thể vì sự tình này, bị đè trên lưng tội danh hôn quân, có thể nói, những kẻ liên quan đến sự kiện này đều đã tung tất cả trù mã trong tay mình.
Cho dù là một vương triều thanh minh, vẫn có những kẻ lợi dụng cơ hội, mà sự kiện lập vị này những kẻ được lợi nhất chính là những phần tử lợi dụng cơ hội trong chính trị, bọn chúng không hẳn là gian thần, nhưng cũng không phải là trung thần, tất cả những quyết định của bọn chúng đều là mong mang lại lợi ích cho chính bản thân. Chúng nhanh nhạy đánh hơi ra, Hoàng đế cần trợ thủ, trong ván cờ này, Hoàng đế là hắc thủ thật sự. Dĩ nhiên những kẻ này đối với sự vững vàng của thái tử, có tầm ảnh hường rất lớn, việc này để sau hẵng nói.
Rằm tháng Tám, đúng là ngày lễ rất tốt, và cũng là ngày chính thức lập vị, lập vị đại điển vô cùng long trọng. Chính ngày này, đã thay đổi vận mệnh của một nữ tử, nàng chính là người kế vị sau này, Hoàng đế Trường Sở công chúa của tương lai.
Đệ nhị chương
Mười lăm tháng tám, tuyệt đối là một ngày đặc biệt, đối với tất cả dân chúng của Vương triều Đại Dĩnh mà nói, đây không chỉ là ngày đoàn tụ cùng gia đình, mà còn là ngày lập vị trọng đại. Hôm nay, ai cũng có lý do để chúc tụng, ai cũng có thể chúc tụng, cho dù là tử tù cũng thế, bởi vì ngày lập vị thái tử trọng đại, Hoàng đế đại ân xá thiên hạ, miễn thuế một năm.
Bá tánh đối với việc người lãnh đạo sau này của họ là nữ nhân, cũng không quá mẫn cảm, bởi vì đối với họ mà nói, việc của hoàng thất là quá xa vời, quan trọng nhất là lo những việc xung quanh bản thân, chẳng hạn như việc lo bữa cơm manh áo, miễn thuế một năm quan trọng hơn so với Trường Sở công chúa nhiều a. Miễn thuế một năm, nó có nghĩa là, năm nay có thêm càng nhiều lương thực, so với năm rồi sẽ sung túc hơn một chút. Thế nên việc lập vị chỉ là chuyện trà dư phạn hậu, tuyệt đối không phải là việc mà họ chú trọng.
Ví dụ như đối với Cung Đại Nữu bảy tuổi mà nói, chính là thế này, nàng không quan tâm về sự tình này, bởi vì sự tình này không thể ăn như cơm. Cung Đại Nữu quan tâm bệnh tình của mẫu thân là hơn, có thể tìm được miếng cơm cho đệ đệ và muội muội hay không. Nhưng ngày hôm nay đối với Cung Đại Nữu lại là một ngày vô cùng may mắn, vì hôm nay, mọi người đều vui vẻ, trước tiên là tên đại địa chủ keo kiệt, đột nhiên phát gạo miễn phí Cung Đại Nữu đã lĩnh được đến ba cân gạo, vì nàng lĩnh đến ba lần, thế này thì đệ đệ và muội muội mấy ngày sắp tới có thể no bụng rồi. Sau đó, bà Trương mập bình thường có thái độ cực tệ với Cung Đại Nữu, hôm nay đột nhiên cười với nàng, tuy là khi cười lộ hết những cái răng vàng ố, so với thường ngày không cười càng khó coi, nhưng mụ cho Cung Đại Nữu thêm năm đồng bản, vì con trai mụ trong đại lao đã được thả ra. Và còn nữa là, Trương đại phu luôn xa cách đối với Cung Đại Nữu, đột nhiên miễn phí tặng thuốc cho nàng, bộ dạng như đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt đối với nàng thường ngày có vẻ khác. Nhưng Cung Đại Nữu bé bỏng vì quá vui mừng, không hề quan sát kĩ, nếu không, nàng sẽ phát hiện rằng, trong ánh mắt đó là sự thương hại.
Hôm nay quả là một ngày không tồi, vốn dĩ nàng đối với việc lập vị không có cảm giác gì, bỗng dưng lại cảm thấy, kì thật vị nữ thái tử ấy cũng không tệ, nếu ngày ngày đều may mắn như thế, ngày ngày lập cũng không vấn đề gì. Do đó, nàng đối với nữ thái tử thoáng qua có chút quan tâm, nàng ấy là Trường Sở công chúa, hình như gọi là Nguyên Mẫn, tên nàng so với mình nghe hay hơn.
Cung Đại Nữu luôn cảm thấy, mẫu thân nàng so với những người xung quanh đều bất đồng, bất đồng chỗ nào, nàng còn quá nhỏ để diễn tả được, nhưng rõ ràng là không giống. Ví dụ, mẫu thân nàng rất xinh đẹp, cho dù là luôn bị ốm, nhưng vẫn xinh đẹp như thế, nếu như khuôn mặt không quá trắng thì tốt rồi. Và còn một điểm nữa là mẫu thân nàng biết chữ, ở nơi này rất hiếm người biết chữ, hơn nữa đôi khi lại nói một vài điều mà nàng có chút hiểu, có chút không.
Nàng không thích tên của mình, nhưng mẫu thân nàng nói, là do cha nàng đặt, mẫu thân cảm thấy rất tốt, bình phàm như thế thì tốt. Nương sau đó cũng đã nói, nếu thật sự không thích, ngày nào đó gặp được một người lợi hại nào đấy, hãy để người đó đổi một cái tên tốt cho.
Với Cung Đại Nữu vừa mới bảy tuổi, định nghĩa một người lợi hại như thế nào, nàng vẫn không biết. Thế nên, nàng vẫn chưa gặp được người lợi hại đó, thế nên cái tên Cung Đại Nữu vẫn luôn theo nàng.
Lại nói, nếu như Cung Đại Nữu không biết chữ, nàng vĩnh viễn sẽ không kháng nghị cái tên của mình, dù có gọi là Cung Tiểu Cẩu cũng không vấn đề, nhưng tại cái nơi nghèo đói, không có bấy nhiêu người biết chữ này, mẫu thân nàng cư nhiên lại biết chữ. Nương luôn bị ốm đã liệt giường mấy năm rồi, trong thời gian dài như thế, cho dù là thánh nhân cũng buồn chán đến phát hoảng, thế nên nương đã dạy nàng sơ sơ một ít. Không rõ vì sao, nương luôn cố chấp muốn Cung Đại Nữu bình bình phàm phàm, nên không để Đại Nữu học quá nhiều. Nói ra cũng thật kì lạ, vô tâm sáp liễu liễu thành âm *, Cung Đại Nữu lại có khả năng thiên phú về đọc sách, viết chữ, học cực kì nhanh, nhưng có nhanh cũng vô ích, dù nàng muốn học, mẫu thân nàng về sau cũng không chịu dạy nàng, một khi Cung Đại Nữu hiếu học, mẫu thân nàng lại vô cùng suy yếu. Cung Đại Nữu là một đứa trẻ hiếu thảo, vậy nên sau đôi lần, nàng cũng không dám hiếu học nữa.
Kể ra thì, Cung Đại Nữu cảm thấy cha nàng có vẻ bình thường, một người có thân hình vạm vỡ và rất cao lớn, luôn thích ôm nàng, chòm râu trên mặt cứ thế cọ vào mặt nàng khiến nàng rất khó chịu. Việc mà nàng khó chấp nhận nhất đó là, cha nàng rất thích tung nàng lên cao, sức lực ông rất lớn nên tung nàng lên rất cao, khiến cho gan nàng cũng đã bị dọa nát, vạn nhất cha không chụp được nàng, nàng tuyệt đối sẽ trở thành cái bánh thịt, giống như trứng gà rơi xuống đất, nát bấy ra, nghĩ đến cũng khiến nàng dựng lông a. Dù là bây giờ, hay là sau này đi chăng nữa, nàng vẫn luôn sợ độ cao, đối với việc trên tuyệt nhiên có quan hệ trực tiếp, và còn một di chứng nữa, là nàng đối với những người cao tráng, vừa có cảm giác thân thiết, lại có cảm giác hoảng hốt cực độ.
Cha nàng là một thợ săn, ở nơi này đa số thợ săn đều như thế, từ nhỏ đã sống trong một đám người khỏe mạnh bất kể là nam hay nữ, thế nên nàng cảm thấy, bệnh trạng của mẫu thân nàng cỏ vẻ như không bình thường.
Không may, vào năm ngoái, người cha cường tráng của nàng, lại mất trong một trật lở tuyết, nàng luôn cho rằng, mẫu thân nàng chắc chắn sẽ mất trước cha nàng, cha nhất định sống thọ trăm tuổi cơ, giống như cụ trưởng thôn vậy, nhưng sự thật đã chứng minh, thế sự vô tuyệt đối. Cha đã mất trước nương, mất trong một tình cảnh không tài nào đoán trước được, rõ ràng trong nhóm thợ săn ấy, không ai cường tráng hơn ông, rõ ràng ông đã nói, nhất định sẽ mang đầu hổ về cho nàng xem. Nàng đã biết, ông sẽ khoác lác thôi, ông sẽ lừa nàng mà.
Cung Đại Nữu không phải là một người hay khóc, từ nhỏ nàng đã rất ít khi khóc, nhưng cái hôm ấy, nàng đã khóc loạn cả lên, nàng không biết làm thế nào để có thể giải tỏa cái cảm giác tắc nghẽn trong tim, nàng không biết phải làm gì. Cái cảm xúc đau thương đó, ở cái tuổi nàng không thể nào lý giải được. Trong cuộc đời ngắn ngủi của nàng, đã phải gánh vác sự đau xót của trách nhiệm nặng nề.
Cung Đại Nữu là một người lạc quan, vả lại nàng vẫn còn là trẻ con, cho dù nàng bắt đầu trưởng thành, nhưng cuộc sống vẫn đang tiếp diễn, nàng vẫn còn mẫu thân để chiếu cố, vẫn còn đệ đệ muội muội để chiếu cố. Với cả sau khi cha mất, tất cả trách nhiệm sinh hoạt đều đè lên vai nàng, nàng không dư dả thời gian để đau buồn.
Cung Đại Nữu lại một lần nữa hiểu được, mẫu thân nàng đối với tất cả những người xung quanh không giống nhau. Trong khi Cung Đại Nữu khóc dở sống dở chết, mẫu thân chỉ thở dài, tựa hồ chỉ là đáng tiếc, không phải bi thương. Trong tim Đại Nữu vĩnh viễn khác một vết sẹo, không sâu không nông, không khắc cốt ghi tâm, cũng không mơ hồ quên mất.
Cung Đại Nữu rất bất hạnh, vì cuộc sống rất khó khắn. Cung Đại Nữu cảm thấy bản thân thật may mắn, vì thường có người giúp đỡ, mặc dù có một số người trước giờ chưa hề giúp, Lộ Hổ thúc thúc ở lân cận sau khi đi săn, thường cho nhà nàng một hai miếng thịt ế. Nhưng nàng không biết rằng, lần lở tuyết ấy, người đáng ra sẽ chết chính là Lộ Hổ. Sau đó người trông thôn luôn cho việc nàng làm, như giặt giũ hay là những việc lặt vặt khác, tuy rằng ngày qua cực khổ, nhưng căn bản thì vẫn có thể sống.
Cung Đại Nữu chưa bao giờ oán trách qua, vì nàng cảm thấy tự bản thân nàng có thể khắc pục được những khó khăn đó, nàng vẫn luôn lạc quan, nhưng, cuộc đời luôn tàn khóc.
Sau khi về nhà, Đại Nữu phi thường thuần thục nấu cơm nấu thuốc, đây là việc làm bắt buộc hàng ngày của nàng, nàng mang chén thuốc đến cạnh giường mẫu thân. Hôm nay khí sắc của nương không tệ, khuôn mặt trắng bệch thường ngày, hôm nay lại có chút hồng hào, không biết có phải vì trăng đêm nay sáng một cách đặc biệt, dưới ánh trăng rọi xuống, nương so với thường ngày lại khác biệt, dường như xinh đẹp hơn phần. Nhiều năm sau, khi nàng nhớ đến khoảnh khắc này, nàng mới có thể dùng từ chính xác nhất để hình dung, là yêu nghiệt quỷ dị.
"Đại Nữu, mới bảy tuổi a!" Sau khi uống xong thuốc, nữ nhân đột nhiên cảm khái nói, bản thân luôn vô trách nhiệm thế này, đứa trẻ mới bảy tuổi, nhưng lại không có hạnh phúc của đáng có của một đứa bảy tuổi. Lúc bảy tuổi đang làm gì, nàng cũng không nhớ rõ, hình như là đang hưởng thụ vô hạn sủng ái, bản thân luôn không biết tiếc phúc. Kẻ ích kỉ như ta đây, thế mà lại sinh ra một đứa nữ nhi tốt, đời này trời đối đãi với ta thật không tệ.
"Đúng! Nhị tử bốn tuổi, tiểu muội ba tuổi!" Đại Nữu nghĩ rằng nương không biết tuổi của đệ đệ và muội muội, dù sao thì những năm nay, nương rất ít quan tâm họ, thời gian hôn mê của nương quá dài mà.
"Thế à? Đã lớn thế rồi cơ!" Nữ nhân thờ dài một tiếng nhe nhẹ.
"Ân, người khác đều nói, nhị tử và tiểu muội trông rất giống nương, sau này nhất định sẽ rất xinh đẹp." Cung Đại Nữu cao hứng nói, hiếm khi nương nguyện ý cùng ta chuyện trò những việc này.
"Xinh đẹp thì được gì, như Đại Nữu thề này thì tốt, bình phàm thì tốt!" Nói cũng thấy kì quái, rõ ràng đều là ta sinh ra, đối với hai đứa khác lại cảm thấy thiếu phần ôn nhu, cho dù hai đứa đó lại trông giống mình hơn.
"Nương nói tốt thì nhất định là tốt." Nương nói thì chắc chắn không sai.
Nương nói lâu như thế, không suyển, cũng không ho, nếu ngày nào cũng giống hôm nay thì tốt rồi, Đại Nữu vui mừng nghĩ. Không để Đại Nữu vui mừng xong, nữ nhân bắt đầu ho, khuôn mặt trở nên đỏ hơn, đôi mày chau chặt, trông vô cùng đau khổ.
"Nương, người cảm thấy khó chịu thì nằm xuống nghỉ ngơi đi!" Đại Nữu nhẹ nhàng vỗ về lưng của nữ nhân, động tác phi thường thuần thục.
"Nằm đủ lâu rồi... Đủ rồi..." Không nói e rằng sau không còn cơ hội nói, thân thể của bản thân, bản thân tự biết, thân thể cảm thấy phi thường mệt, nếu như ngủ rồi, sợ rằng không bao giờ tỉnh nũa. "Đại Nữu có sợ không?"
"Sợ gì cơ?" Đại Nữu khuôn mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.
"Đại Nữu, phải chiếu cố đệ đệ muội muội, Đại Nữu vẫn còn phải chịu nhiều khổ đấy, không sợ à?" Nữ nhân thương tiếc nhìn cô bé, việc này đối với cô không công bằng chút nào.
"Đại Nữu không sợ!" Đại Nữu kiên định nói.
"Một mình cũng không sợ à?"
"Không sợ!" Đại Nữu lại tuyên bố thêm lần nữa, hi vọng nương không nghĩ nàng là một người nhát gan.
"Không sợ, không sợ thì tốt..." Thanh âm của nữ nhân phi thường nhỏ, nhỏ đến mức như đang thì thầm một mình. Và rồi thân thể của nữ nhân dường như đã đến cực hạn, nàng chầm chậm nhắm mắt, và không còn nói gì nữa.
Đại Nữu bé bỏng có lẽ vẫn chưa biết sợ hãi là như thế nào.
Đệ tam chương
Với Nguyên Mẫn mà nói, hôm nay không hẳn là một ngày vui vẻ cho lắm. Ngày hôm nay không có yến hội trung thu diễn ra hằng năm, phụ hoàng luôn yêu quý nàng hôm nay lại đột nhiên nghiêm khắc nói với nàng, từ giờ trở đi, nàng không còn là công chúa, mà là thái tử.
Lúc đầu nàng cũng chẳng rõ khái niệm chuyện này là gì, nhưng nàng biết rằng đây là một việc trọng đại. Trong cung vẫn thường luôn có những nghi lễ lớn, như tế tổ, sinh thần của phụ hoàng, sinh thần của nàng, tất cả đều tiến hành rất long trọng. Nàng đã quá quen rồi, nhưng chưa lần nào giống như ngày hôm nay cả. Từ ba ngày trước, phụ hoàng đã dặn nàng chuẩn bị thật tốt, trong ba ngày này lúc nào cũng có người lập đi lập lại cái chuyện phức tạp này, thật khiến cho nàng cảm thấy vô cùng bất mãn a.
Hôm nay lúc nàng đang ngủ say thì bỗng dưng bị Vân phi đánh thức, nếu là người khác thì nhất định rằng, nàng sẽ giáo huấn kẻ đó một cách hung tàn, ai lại chẳng biết rằng công chúa ghét nhất là bị quấy rầy khi đang ngủ cơ chứ. Nhưng Vân phi đích thân đến đánh thức nàng, tuy rằng bất mãn nhưng nàng vẫn phải nhẫn nhịn, ai bảo trong cái hoàng cung này, ngoài phụ hoàng ra, người đối với nàng tốt nhất chính là Vân phi a.
"Vân phi, thái tử và công chúa không giống nhau sao?" Nguyên Mẫn hỏi nữ nhân xinh đẹp bên cạnh đang nhẹ nhàng chải tóc cho nàng.
"Không giống đâu, thái tử có quyền lực hơn, và cũng có nhiều trách nhiệm hơn a." Nữ nhân ôn nhu nói, nàng rốt cuộc vẫn không thể hiểu nam nhân ấy, cớ sao lại đưa ra quyết định như thế, sợ khiến cho hài tử này chịu khổ thôi.
"Quyền lực của công chúa không đủ sao?" Nguyên Mẫn không hiểu, trong đôi mắt nàng vẫn còn đôi phần hồn nhiên ngây thơ, dù gì nàng cũng là con cháu hoàng gia, muốn hoàn toàn đơn thuần cũng khó, nhưng may mắn là nàng vẫn còn nhỏ nên vẫn còn chút ngây thơ trẻ con.
"Đợi thêm một thời gian, con sẽ hiểu được thôi." Vân phi thở dài, sự việc phức tạp này, làm thế nào giải thích rõ ràng đây. Quyền lực của công chúa rất lớn, đó là do được Hoàng thượng sủng ái, nếu như Hoàng thượng bất sủng thì đâu ra cái quyền lực ấy.
"Vân phi, ta có thể không làm thái tử không?" Nguyên Mẫn tỏ ra hoài nghi đối với cái danh hiệu mà nàng chưa biết.
"Mẫn nhi, những lời này con đừng nói trước mặt phụ hoàng, người sẽ không vui đấy, con nhất định phải trở thành thái tử, con không có quyền lựa chọn a." Từ đầu Hoàng thượng đã không cho con bất kì cơ hội nào để lựa chọn rồi, suy cho cùng thì những người bị liên lụy tới chuyện này đã quá nhiều rồi.
"Thế à?" Kì thật Nguyên Mẫn cũng mơ hồ biết rằng nàng bắt buộc phải làm thái tử, phụ hoàng đã dùng sự nghiêm túc chưa bao giờ thấy khi nói với nàng, nàng đã biết mình không được phản bác, và cũng không thể phản bác.
Vân phi sau khi chải tóc xong cho Nguyên Mẫn, hướng sang những cung nữ đã chuẩn bị xong ra hiệu.
"Công chúa nên thay y phục a." Cung nữ cung kính nói, trên tay vẫn đang cẩn thận dâng một bộ hoa bào.
Nguyên Mẫn để ý rằng, y phục này không giống trước, những y phục trước kia hình thêu là phượng hoàng, nhưng hôm nay là hình rồng, so với rồng mà phụ hoàng thường mặc, chỉ ít hơn vài con. Y phục này thêm phần trang nghiêm và băng lãnh, khiến cho Nguyên Mẫn tựa hồ như đã biết được rằng cái thái tử kia là một việc nghiêm trọng, không hề giống với bất kì chuyện nào trước đây.
Nguyên Mẫn chưa từng sợ qua bất kì thứ gì, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy sợ hãi, nàng chưa hề thấy qua tình thế lớn như vậy, bước ra từ hậu cung, đi qua Thái Hòa điện xa lạ, qua một con đường dài dằng dặc, không có kiệu, không có Vân phi, ngay cả những cung nữ quen thuộc của nàng cũng không có, ngoại trừ phụ hoàng và Lưu công công ở cạnh, tất cả những kẻ xung quanh đều là nam nhân, có quan văn tướng võ, hết thẩy đều quỳ gối cúi đầu, nàng cảm thấy mình dường như đi nhầm nơi, cảm thấy vô cùng bất an.
Chính đạo của Thái Hòa điện có tám mươi mốt bậc thang bạch ngọc thạch, lối giữa của chính đạo thường chỉ có Hoàng đế mới được đi, hôm nay, do Nguyên Mẫn đi, Nguyên Mẫn ngẩn đầu nhìn, trông thấy phụ hoàng đang sừng sững đứng ở bậc cao nhất, sau lưng là ánh mặt trời rọi sáng nhưng cảm giác dị thường, cao lớn vĩ đại mà xa vời. Nguyên Mẫn đến chục năm sau vẫn ghi nhớ rõ ràng, lúc trong lòng cảm thấy run sợ, bước mãi vẫn không hết tám mươi mốt bậc thang.
Chính Dương đế - Nguyên Cương, trong lòng không hề bình tĩnh, trong lòng ngài gợn sóng khi thấy nữ nhi đang chầm chậm đến gần. Năm xưa, khi ngài được phong vị thái tử, cũng không long trọng đến thế, nhưng với Nguyên Mẫn thì phải thật vô cùng long trọng, để tất cả người trong thiên hạ đều biết, Nguyên Cương đây không nói đùa. Nữ nhi bảo bối chính tay ngài nuôi nấng, từ nay sẽ phải gánh vác giang sơn to lớn này, có thể như vậy là làm khó nàng, nhưng, nàng là nữ nhi của Nguyên Cương và Minh Diệp, nàng ắt hẳn không thể an an tại tại mà làm một công chúa, nàng nhất định phải bất phàm.
Nguyên Mẫn bước đến trước mặt Nguyên Cương, ngẩn đầu nhìn phụ hoàng vĩ đại của nàng, trong mắt lộ ra một tia vô trợ. Phụ hoàng gần gũi ngày nào đột nhiên trở nên quá xa khỏi tầm với của nàng, Nguyên Mẫn nhỏ bé cảm thấy rất bất an.
Nguyên Cương trong lòng có chút không nỡ, nhưng vẻ trang nghiêm trên khuôn mặt vẫn không thay đổi. Thân phận hiện tại của ngài là Hoàng đế, không phải phụ thân, và nhi nữ ngài là Thái tử, Hoàng đế của tương lai, làm thế nào mà lại để cục diện như vậy dọa cơ chứ, tuyệt đối không thể làm trò cười cho những kẻ dưới kia, biết bao kẻ đang chực chờ để nói công chúa tuổi nhỏ nhát gan, công chúa thân là nữ nhi, không thể gánh vác đại sự.
Nguyên Mẫn từ nhỏ đã không giống những đứa trẻ tầm thường, nếu tầm thường thì Nguyên Cương sao dám quyết định như thế chứ. Nguyên Mẫn biết rõ rằng hiện tại không thể nhờ sự trợ giúp của phụ hoàng, nàng phải tự lực cánh sinh. Trình tự vô cùng rắc rối, thượng cáo tông miếu, hạ tuyên bá quan, cáo phổ dài đến mấy nghìn chữ, phải thuộc vỏn vẹn trong ba ngày, một chữ cũng không được sót, cho dù trước trường hợp nghiêm trang như thế cũng không được phép căng thẳng mà quên mất, cũng không được tỏ ra mất lễ tiết, một bước cũng không được sai. Bất kể là nam nữ, dù là người lớn cũng cảm thấy trọng đại, huống chi là đối với một đứa trẻ năm tuổi, quả thực là quá khắc khe a.
Vương triều từ trước đã có quy tắc này, nếu muốn đăng ngôi thái tử thì bắt buộc phải vượt qua ải này, vì lập thái tử đối với cả một vương triều mà nói là một việc vô cùng to tát, không thể nào làm qua loa, nếu không thể hoàn thành thì không được lập. Đã từng có hoàng tử vì đọc thiếu một chữ mà không thể trở thành thái tử. Thông thường, các hoàng tử sau mười lăm tuổi trở lên mới lập ngôi, vì ở tuổi đó mới có thể hoàn thành tốt những trình tự này. Nhưng cũng không phải là không có ngoại lệ với những hoàng tử thiên tư thông minh, Chính Dương đế mới bảy tuổi đã có thể hoàn thành nó rồi.
Mà Nguyên Mẫn chỉ mới năm tuổi, không thể nói rằng Nguyên Cươngng chắc chắn nàng sẽ làm được, nếu Nguyên Mẫn có thể thuận lợi hoàn thành, cơ hồ sẽ không còn ai dám phản bác ra mặt nói Trường Sở công chúa không thể lập thành thái tử, nhưng vạn nhất thất bại, hậu quả thật vô cùng lớn, họa chăng sẽ càng tăng thêm sự cản trở. Nguyên Cươnng cược rất lớn, à không, ngay từ đầu, ngài đã cược tất cả rồi.
Thế nên mỗi khi trông thấy nhi nữ hoàn thành từng bước một, tim gan ngài gần như nhảy loạn cả lên. Biết bao năm nay, phong ba bão táp nào chưa gặp qua, thế mà lại vì chuyện này mà căng thẳng.
"Đế nữ Mẫn, thừa mệnh vu thiên, thụ mệnh vu đế..." Thanh âm ngây thơ mà to vững vang vọng khắp cung điện rộng lớn, khiến người khác bất giác tập trung tất cả tin thần vào nghe, nhưng lại không thể tìm ra bất kì khuyết điểm nào, có thể... có thể là quyết định này của vua cũng không phải là quá vớ vẩn, hoặc cũng có thể là....
Đại điển đã gần kết thúc, trái tim đang co thắt loạn nhịp của Nguyên Cương đã thư thả được đôi chút, vẻ nghiêm túc trên mặt cũng thư giãn một ít. Nhìn thân hình nhỏ bé cách đó không xa, trong lòng chợt cảm thấy tiếc thương.
Cuối cùng cũng đã đến bước cuối cùng, chính là sự sắc phong của đế vương, xong rồi, cả cái điển lễ đều xong rồi. Lúc này, mặt trời cũng gần xuống núi, ánh chiều tà đỏ rực trải dài vô tận khắp cung điện.
Nguyên Mẫn từng bước, từng bước tiến gần Nguyên Cương, nàng nhớ rằng, sắc phong là bước cuối cùng rồi, xong rồi, và cũng kết thúc rồi, nàng rất muốn bước nhanh hơn nữa, nàng muốn nhanh chóng kết thúc cái việc khó chịu này. Nhưng từng bước của nàng vẫn không đổi nhịp, bất cứ lúc nào cũng không được làm mất phong thái khí phách của một thái tử, nàng nhớ rõ lời dặn của Vân phi.
Nguyên Cương đưa tay ra, tỏ ý bảo Nguyên Mẫn bước gần hơn nữa, đồng thời hướng về phía hoạn quan và các đại thần vung tay, ngụ ý rằng họ có thể thoái lui.
"Phụ hoàng..." Nguyên Mẫn nhìn Nguyên Cươngng, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút ủy khuất, nàng chưa từng trải qua những việc mệt như thế, dây thần kinh như bẹn chặt vào nhau, giờ đã có thể nới lỏng ra.
"Mẫn nhi, những điều phụ hoàng làm lúc này, đều muốn con có thể ngồi vững trên vương vị, bây giờ chịu khổ thì sau này mới có thể thoải mái chút, con hiểu không?" Phụ hoàng sẽ san bằng tất cả những trở ngại trên con đường đăng cơ cho con.
Nguyên Mẫn lắc đầu, nàng vốn không muốn làm Hoàng đế, nàng chỉ muốn làm công chúa, nàng sợ phụ hoàng sẽ không vui nên không nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Bây giờ chưa hiểu cũng không sao, sau này con sẽ hiểu, từ giờ con sẽ dưới một người mà trên vạn người, con có thể chi phối sự sống chết của bất kì kẻ nào, chỉ cần con muốn, tất cả người và đồ trong lãnh thổ Đại Dĩnh này đều là của con, nhưng có kẻ có khả năng cắn trả con, con phải trở nên thật mạnh mẽ để không ai có thể lung lây vị trí của con, không hiểu cũng không sao, nhưng con phải ghi nhớ, khắc sâu những lời này vào tim." Nguyên Cương chỉ xuống những kẻ phía dưới, rồi lại chỉ về nơi xa xôi.
Nguyên Mẫn nhỉn xuống, khắp nơi đều là người, từ gần cho tới xa, nơi nào cũng là người, nhìn thấy trên khuôn mặt họ đều vô cùng trang nghiêm và lạnh lẽo, Nguyên Mẫn đột nhiên thấy sợ hãi.
Nguyên Mẫn kéo nhẹ long bào của Nguyên Cương, "Phụ hoàng, ta sợ!" Nàng sợ cái tương lai mơ hồ, không hề hay biết đó.
"Sợ? Nữ nhi của trẫm thế nào mà lại biết sợ! Nguyên Mẫn, ngươi vô luận thế nào cũng không được sợ!" Nói xong bèn vung bàn tay nhỏ bé của Nguyên Mẫn ra, bước đi, giờ phút này Nguyên Cương giống như tất cả những Hoàng đế khác, vô tình và lạnh nhạt.
Lần đầu tiên, Nguyên Mẫn trông thấy cái dáng lưng lạnh nhạt của Nguyên Cương, nhìn thấy vô số sự lạnh lùng của những kẻ phía dưới, bỗng dưng cảm thấy tất cả những kẻ này đều thật khó ưa, cái cảm giác sợ hãi đã rời xa khỏi nàng từ đây.
Đệ tứ chương
Cung Tuế Hàn, năm nay hai mươi tuổi, hôm nay là sinh nhật, sinh nhật lần này buồn tẻ hơn so với những năm trước, nàng đến chỗ tiên sinh nhưng lại bị đuổi ra, nàng cũng đã sớm quen với cái tính hỉ nộ bất thường của tiên sinh, mà hôm nay tâm tình của tiên sinh vô cùng tệ, mỗi năm khi đến ngày này, tiên sinh đều thế cả. Nàng luôn gặp phải trắc trở, nhưng biết bao lần rồi nàng vẫn cứ thử, nàng chẳng qua muốn tìm một người cùng nàng qua sinh nhật, dù đã quen với việc bị cự tuyệt, nhưng trong lòng vẫn có chút khổ sở.
"Giá mà Tiểu Bình và Tiểu Lạc ở đây, chắc chắn sẽ không lạnh lùng như thế, giá mà họ ở đây thì tốt rồi." Cung Tuế Hàn lẩm bẩm một mình, Cung Bình chỉ vào những ngày tết mới quay về vài ngày, mà không biết Cung Lạc hiện tại thế nào rồi, bệnh tình đã khỏi hẳn chưa, đã mấy năm rồi không gặp nàng, đột nhiên nhớ nàng quá. Không thì, đi tìm nàng, tùy tin lời tiên sinh nói rằng Cung Lạc hiện tại sống rất tốt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Quyết định như thế, Cung Tuế Hàn dự định sau vài ngày sẽ đến kinh thành tìm Cung Lạc.
"Tiên sinh, không biết giờ Tiểu Lạc nàng ấy thế nào rồi a?" Cung Tuế Hàn vờ như tùy ý hỏi thử, kì thật là thăm dò.
Nam nhân nhíu mày, ý đồ của nàng, làm gì mà ông không biết, "Chắc chắn tốt hơn ngươi!"
"Nàng đã rời nhà nhiều năm thế rồi, ta thực nhớ nàng a, không biết bao giờ nàng mới về nhỉ?" Cung Tuế Hàn quanh co tác chiến, nàng không trực tiếp nói là nàng muốn đi.
"Sợ rằng nàng không thể về, nếu nàng muốn về thì đã về từ lâu rồi!" Cung Lạc không đơn giản như nàng, Cung Lạc từ lâu đã không phải Cung Lạc của mấy năm trước, nhưng Cung Tuế Hàn vẫn là Cung Tuế Hàn của mười năm trước.
Cung Tuế Hàn không tin, muội muội thế nào mà lại không muốn về, chắc chỉ là sức khỏe không tốt, không thể về thôi, tiên sinh chắc chắn là sợ ta lo lắng nên mới nói thế.
"Ngươi không tin, mà thôi, ngươi muốn thế nào thì thế đấy vậy!" Không biết là lần này đi, tính nết của nàng liệu có còn như thế không, nam tử cười nhạt.
"Nếu nàng đã không về, thế thì tự ta đi tìm nàng, sức khỏe ta rất tốt." Cung Tuế Hàn cẩn thận nói, sợ lại chọc tức nam tử ấy.
"Tùy ngươi, ngươi có tiền để đi à?"
"Cái đấy..." Cung Tuế Hàn ấp ấp úng úng, nói trúng điểm khó khăn của Cung Tuế Hàn, lần này đi kinh thành rất xa, lộ phí là cả một vấn đề lớn, nàng đến tìm tiên sinh cũng vì nguyên nhân này. "Cái đấy thì... tiên sinh hiện giờ có còn tiền dự phòng cho Tuế Hàn mượn không? Cung Tuế Hàn cắn răng hỏi.
"Không!" Nam nhân cự tuyệt một cách không hề nhân nhượng.
Khuôn mặt Cung Tuế Hàn tái xanh, nàng đã rất lâu rồi không giận như thế, tiên sinh rõ ràng là trợn to mắt mà nói dối, người rõ ràng có, hôm qua nàng vẫn còn thấy một viên dạ minh châu cơ mà, người có dạ minh châu thế nào lại không có vài lượng bạc, nàng chỉ muốn mượn mấy lượng, cũng đâu phải là không trả.
"Ngươi..." rõ ràng có, không đợi nàng nói xong, nam nhân đã xen vào, "Cho dù có, ta vẫn có quyền không mượn."
Lần này Cung Tuế Hàn không thể nói gì được, tuy nói tiên sinh là một người luôn tỏ ra vô cùng hà khắc, trong thâm tâm nàng vẫn nghĩ rằng tiên sinh là một người vô cùng tốt, nhưng lần này Cung Tuế Hàn không có cách nào thuyết phục được bản thân.
Đã nhiều năm rồi, Cung Tuế Hàn không còn ưu sầu vì tiền, Cung Lạc rời đi, Cung Bình ngay sau đó cũng đi, còn lại một mình nàng đơn thân lẻ bóng, một mình nàng no, cả nhà no, không giống như trước khi phải chiếu cố cho nhiều người, thế nên mấy năm nay cũng có thể xem là không có gánh nặng gì. Nàng có thể tự nuôi sống bản thân, nhưng tuyệt đối không hề dư dả một chút nào cả, sớm biết thế thì trước kia mỗi bữa bớt ăn một cái màn thầu, bao nhiêu năm nay, chắc đã có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, Cung Tuế Hàn hối hận nghĩ. Cũng đâu còn cách nào khác, sức ăn của nàng lớn, một bữa phải ăn tới năm cái màn thầu mới cảm thấy no, những năm nay, nàng luôn cảm thấy rất hạnh phúc vì mỗi bữa nàng đều được no nê.
Cung Tuế Hàn lạc quan ngày thường, bắt đầu lo âu ưu sầu, làm thế nào mới có thể đi kinh thành, Cung Tuế Hàn cúi đầu bước trên đường, chăm chăm vào mặt đường, tựa như thế có thế tiền sẽ từ hư không xuất hiện.
"Đại Nữu, ngươi làm gì thế?" Nữ nhi của Lộ Hổ gần đó hỏi nàng, thắc mắc từ ngày hôm qua về nàng không bình thường.
Cung Tuế Hàn cau mày: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi ta Tuế Hàn, đừng gọi Đại Nữu, ta đổi tên rồi!" Nàng đã đổi tên rất lâu rồi, A Phương vẫn cứ không sửa.
"Đại Nữu rất tốt a! Đổi tên gì, vùa nghe Tuế Hàn là đã thấy cái tên không cát tường rồi." Gì mà Tuế Hàn Tuế Noãn, hôm đó đột nhiên chạy qua bảo là đã đổi tên thành Cung Tuế Hàn, lại còn đổi tên đến nỗi phát nghiện, đem Nhị tử đổi thành Cung Bình, tiểu muội đổi thành Cung Lạc. Nhắc đến Nhị tử, đã không gặp một thời gian rồi, không biết giờ thế nào nhỉ, nghĩ đến cũng gấp, Nhị tử rất khôi ngô, nếu Nhị tử về, để hắn đến nhà cầu hôn, nghĩ đến việc gả cho Nhị tử cũng cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào a! <mắn zai thế thảo nào em chỉ là vai phụ>
A Phương vô duyên vô cớ tự dưng cười, lại còn cười hả hê vui vẻ thế kia, nhìn cũng đủ cảm thấy phát cáu.
"Đại Nữu, Nhị tử khi nào mới về a?" Lộ Phương hỏi, trong lòng vô cùng nhớ nhung.
"Chẳng phải hắn vừa đi không bao lâu sao?" Thật kì quái, lúc đi, nàng chẳng phải đã tự mình đi tiễn sao, lúc đó ta chẳng hề khóc, thế mà nàng lại khóc đến bù lu bù loa, nước mắt nước mũi kèm nhem hỗn độn, trông vô cùng tệ đấy.
"Ta nhớ hắn mà!" Lộ Phương nói xong, chợt ý thức được bản thân có chút không tự nhiên, mặt đỏ cả lên.
"Nga, hắn nói, hắn phải luyện cầm thật tốt, trong vòng ba năm hắn sẽ không về đâu." Tiểu Bình khi luyện cầm thì lục thân bất nhận, cho dù là tết thì lại càng lạnh nhạt hơn, Cung Tuế Hàn nghĩ đến việc đó, trong lòng lại cảm thấy hơi lạc lõng, ngược lại đối với việc những nữ nhân này nhìn thấy Cung Bình lại đỏ mặt cũng không lấy làm lạ, những nữ nhân lân cận nhìn thấy hắn cũng đều thế cả. Dường như trong cái thành nhỏ bé này, không ai khôi ngô bằng Tiểu Bình cả, nhưng nếu Tiểu Lạc ở đây, nhất định sẽ xinh đẹp hơn cả Tiểu Bình. Họ lớn lên rất giống nhau, nhưng nữ tử thì nhất định xinh đẹp hơn mới đúng, nghĩ đến đây, Cung Tuế Hàn trong lòng lại dâng trào sự tự hào.
"Gì cơ, trong ba năm không về à!" Lộ Phương rít lên, ba năm, nàng chẳng phải sẽ hai mươi hai tuổi ư, thế thì đã thành một bà cô rồi còn gì, già như thế mới xuất giá sẽ bị người khác đàm tiếu mất, phải làm sao đây? Lộ Phương không hề lưu ý rằng, từ đầu chí cuối, Cung Bình không hề đếm xỉa tới nàng, huống hồ chi là lấy nàng. "Thế thì sao được! Sao mà được a!"
"Bên kia sao náo nhiệt thế a?" Cung Tuế Hàn không quản Lộ Phương lẩm bẩm một mình, có một đám người đứng đầy trước cửa nhà địa chủ, chẳng lẽ, địa chủ lại phát gạo à, tiêu rồi, không mang theo túi, giờ quay về lấy không biết có kịp không.
"Ta biết đấy, vừa nghe những kẻ khác bảo, hình như là nhập kinh ứng khảo." Lộ Phương đã rời khỏi trạng thái sầu não, chú ý rất nhanh tới việc đó, khả năng bắt tin đồn của Lộ Phương thật không thể xem thường.
"Không phải phát gạo a!" Cung Tuế Hàn rất thất vọng, cảm giác mọi hứng thú đột nhiên rã rời.
"Lý viên ngoại nói rồi, Triệu tú tài của huyện họ ba năm trước trúng cử tiến sĩ, cười nhạo huyện chúng ta không có nhân tài, toàn là những kẻ phàm phu bình thường, mười năm chưa ai trúng tiến sĩ, Trương viên ngoại vừa nghe đã căm phẫn, tuyên bố huyện chúng ta năm nay nhất định sẽ trúng tiến sĩ, lại còn cá cược nữa, cược đến một vạn lượng. Có vẻ như đang nói quá rồi, huyện chúng ta làm gì có ai nhìn giống thư sinh." Chắc chắn là sẽ thua, Trương viên ngoại cược gì không cược, lại đi cược chuyện này.
"Há! Một vạn lượng, nhiều thế a!" Tinh thần tiểu dân của Cung Tuế Hàn bị gợi lên rồi, một vạn lượng, nàng nghĩ đến đã cảm thấy thích.
"Ừ, chưa hết, bảng vàng cũng đã dán lên, nói rằng năm nay ai thi hương hạng nhất, hắn sẽ thưởng năm mươi lượng, và tất cả kinh phí vào kinh ứng thí hắn đều chi trả, nếu có thể trúng cử tiến sĩ, không cần quan tâm hạng mấy, đều được thưởng một nghìn lượng." Trương viên ngoại chắc đã dốc hết vốn liếng rồi, nhưng cơ hội thắng vẫn mong manh quá a!
"Chờ đã, ngươi nói lại lần xem!" Có chuyện tốt thế này, Ha ha! Quả nhiên trời không tuyệt đường người! Há há! Cung Tuế Hàn càng nghĩ càng hưng phấn.
"Ngươi vui mừng cái gì! Đâu có can hệ gì tới ngươi, ngươi cũng đã lấy đâu ít gạo của nhà Trương viên ngoại, ngươi thật vô lương tâm!" Lộ Phương nhìn Cung Tuế Hàn một cách khinh bỉ, nàng lĩnh gạo của nhà Trương phiên ngoại luôn cực kì hăng hái so với bất kì ai.
"Ngươi nói xem, ta có thể đi không?" Đi kinh thành thế này, không những không mất tiền, lại còn có tiền để lấy, khóe miệng càng lúc càng mở, muốn che đậy sự phấn khích cũng không che đậy được.
"Ngươi đùa gì thế, ngươi tuy rằng biết vài chữ, cho ngươi đậu tiến sĩ, hoặc được cái tú tài cũng ổn, nhưng quan trọng hơn, ngươi là nữ a." Lộ Phương lắc đầu, hôm nay Đại Nữu có vẻ khác thường, nhưng nàng cũng không để tâm là bao.
"Cũng phải nhỉ, ta về suy nghĩ thử!" Ngữ khí có phần thất vọng, nhưng Cung Tuế Hàn vẫn canh cánh trong lòng sự việc này.
Cung Tuế Hàn đã không ngủ cả đêm. Phải biết rằng những ngày nàng mất ngủ ít đến dường nào a, đêm cha mất, đêm nương mất, và còn đêm Cung Lạc rời đi, tổng cộng chỉ có ba đêm. Thế nên những việc Cung Tuế Hàn muốn làm tuyệt đối phải là những đại sự, phải trải qua những suy sâu tính kĩ mới đưa ra quyết định, thế mới biết quyết tâm của nàng rất lớn.
Đầu tiên, nàng quyết định đi tìm gặp tiên sinh.
"Tiên sinh, người có y phục nào cần giặt không?"
"Ở bên trong, ngươi tự đi lấy!" Nam nhân ngay cả đầu cũng không hề ngước lên nhìn, vẫn cứ làm những việc của mình, dù sao thì, Cung Tuế Hàn thường đến giúp người làm những chuyện lặt vặt, nên cũng không cảm thấy có gì bất ổn.
"Nga!" Cung Tuế Hàn cũng không nói nhiều, tự mình chạy nhanh đi lấy y phục, nàng hiện tại có chút khẩn trương, sợ nói nhiều sẽ khiến tiên sinh hoài nghi.
Kì quái, hôm nay sao lại nói ít thế, nam nhân cảm thấy kì quái, nhưng cũng không quá để ý.
"Ngươi là ai đây! Cung Đại Nữu đâu?" Nam nhân này có chút quen mắt, chẳng lẽ là tình nhân của Cung Đại Nữu? Thật là, môi có chút mím chặt, giờ ngay cả nam nhân cũng mang về nhà, ra cái gì nữa, thật là quá quắt!
"A Phương, ngươi cảm thấy ta giống nam nhân không?" A Phương hình như nhận không ra, thế thì kẻ khác càng sẽ không nhận ra.
"Ngươi dĩ nhiên là nam nhân... Khoan, đợi đã... ngươi là..." Không phải chứ, hắn là Cung Đại Nữu, mẹ ơi! Sao lại thế này, chỉ thay y phục thôi mà đã khác nhiều đến thế!"
"Ta cũng cảm thấy ngạc nhiên đấy!" Khi nãy đi một vòng ở phố, tuyệt nhiên không ai nhận ra.
"Ngươi làm gì mà lại ăn vận như thế? Ngươi không định làm thật đấy chứ, ngươi điên rồi!" Lộ Phương lại rít lên, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
"Ta muốn gặp Tiểu Lạc!" Cung Tuế Hàn u buồn nói, đã mười năm rồi, ngay cả một lần cũng chưa gặp mặt, tiên sinh nói hiện giờ nàng rất tốt, nhưng chưa được gặp nàng, vẫn là cảm thấy không yên tâm.
Lộ Phương chưa từng thấy qua Cung Đại Nữu như thế, trong mắt nàng luôn thấy Cung Tuế Hàn vô lo vô ưu, ngày ngày cũng tươi cười vui vẻ. Nhưng nàng biết, nàng vẫn thường nhắc đến Cung Lạc và Cung Bình, nàng biết Cung Lạc năm xưa sau khi ngã bệnh đã bị người đưa đến kinh thành.
"Tùy ngươi vậy! Việc của ngươi ta không quản nữa!" Lộ Phương không ngăn cản nữa.
Đệ ngũ chương
Tân Hòa ba năm, Nguyên Mẫn lên ngôi đã ba năm, hiệu là Thiên Phượng Đế.
"Khoa cử lần này, Hoàng thượng coi trọng vô cùng, nghe đâu phàm là Nhất giáp Tiến sĩ đều có thể tiển vào Đình Thí, ngày trước chỉ có Trạng nguyên, Bản nhãn, Thám hoa mới có thể vào đến Đình Thí, vả lại bất kì văn chương của Nhất giáp, Hoàng thượng cũng nhất thiết đích thân xem qua mới quyết định, thế đủ biết rằng Hoàng thượng rất xem trọng những sĩ tử này, mọi người khi chấm phê bài thi đều vô cùng thận trọng." Người đang nói là Tả thừa Tiêu Thường, phụ trách khoa cử lần này. Trong khoa cử lần này, nếu để những kẻ tài hèn khiến Hoàng thượng giận giữ, ai cũng không có kết cục tốt đẹp.
Nhất giáp Tiến sĩ có ba mươi hai người, Nhị giáp Tiến sĩ có sáu mươi bốn người, Nhất ất Tiến sĩ tám mươi mốt người, Nhị ất Tiến sĩ một trăm lẻ tám người, tổng cộng hai trăm tám mươi lăm người. Mà người đứng đầu Nhất giáp Tiến sĩ chính là Trạng nguyên. <thiếu 1 người là chồng cưng đó, Tiễu Mẫn a>
Tiêu Thường là một trong những kẻ trục lợi trong việc lập vị năm xưa, và cũng là kẻ được lợi, những năm nay, con đường làm quan có thể xem là thuận buồm xuôi gió, vỏn vẹn chỉ mới vài năm, từ một tên Ngũ phẩm tiểu tốt nay đã thành chính Nhất phẩm, có thể xem là vô cùng thuận lợi a, nhưng có thể trèo được cao như thế mà không có chút năng lực thì cũng không được.
Tiêu Thường biết rất rõ, Hoàng đế đăng cơ chỉ vừa ba năm, quyền lực chưa vững, đang rất cần chiêu mộ nhân tài, mà trong số các lão thần, vẫn còn không ít những kẻ năm xưa phản đối việc lập thái tử, tuy rằng nói những kẻ này cũng đã chìm lắng rất lâu nhưng Hoàng thượng trong lòng vẫn luôn phòng bị chúng, cần người thân tín để thay thế những kẻ đấy, Hoàng thượng vẫn cần thêm một lần thay máu, một ngày không thay Hoàng thượng sẽ một ngày không ổn định.
"Đây là điều hiển nhiên, chúng ta tuyệt đối phải kiểm định nghiêm ngặt!" Còn ai dám làm qua loa việc này cơ chứ, Hoàng thượng đã nói, lần khoa cử này nếu có sơ suất nhỏ cũng sẽ trừng phạt thật nghiêm khắc, kẻ nào dám trái lệ thì quả thật là chán sống rồi a. Vụ án âm mưu tạo phản đầu năm nay đã đủ biết Hoàng thượng không phải là nữ nhân bình thường, cả sự tàn nhẫn càng không bình thường, dĩ nhiên là nào có ai dám nhắc đến sự việc này.
Lần thi cử này hoàn toàn không giống trước kia, sự cạnh tranh của Nhất giáp vô cùng kịch liệt, ai vào được Nhất giáp đều đồng nghĩa với môn sinh của Thiên tử, tiền đồ quả thật không thể đo đạc.
"Hoàng thượng dự tính lần này thay máu?" Trung thư thị lang Ngôn Thác hỏi, hắn là cận thần của Hoàng thượng, cũng là bạn học của Nguyên Mẫn, từ lúc năm tuổi đã luôn ở cạnh nàng.
Bạn học của Nguyên Mẫn có năm người, Ngôn Thác, Lâm Trọng Văn, Tinh Dị Chương, Độc Cô Giới.
"Một nửa." Nguyên Mẫn khẽ mở đôi môi nhỏ nhắn, nét mặt lộ vẻ biếng nhác, nhưng lại có một vẻ quyến rũ mê hồn khó tả, những nam nhân khờ khạo nhìn thấy ắt hẳn cả xương cốt cũng mềm nhũn ra a.
Những tên nam nhân khác làm thế nào có thể cưỡng lại vẻ đẹp này, Ngôn Thác cảm thấy vui mừng vì mình không như những kẻ khác, quan trọng hơn, hắn không hề xem Nguyên Mẫn như những nữ nhân khác, mà là một người không khác biệt với mình. Đấy đều là kinh nghiệm rút ra được từ những năm qua, hắn không muốn yêu một nữ nhân như thế, chẳng khác gì đâm đầu tự sát cả, họa chăng may may mắn lắm mới còn cái xác không hồn, nghĩ cũng đã thấy ưu sầu a! Hắn cũng không muốn mất đi một huynh đệ nữa.
"Còn nửa kia?" Ngôn Thác thắc mắc, lập tức hiểu được Nguyên Mẫn một chút, nhưng vẫn không đoán ra tâm tư nàng.
"Ngươi không phải thích đoán tâm tư trẫm sao, ngươi tự đoán đi, lui xuống đi!' Nguyên Mẫn cảm thấy có chút mệt nên đã đuổi Ngôn Thác đi, tên đấy lòng hiếu kì rất lớn, không đuổi hắn đi thì tai nàng không thể nào yên tĩnh được a.
Sau khi Ngôn Thác rời đi, vẻ lười nhác trên khuôn mặt Nguyên Mẫn đột nhiên hóa lạnh, đôi mắt nàng dường như sâu hút không đáy, một chút cũng không giống thiếu nữ mười tám. "Còn một nửa à?" Nguyên Mẫn thì thào một mình.
"Đình thí văn, võ cùng một ngày?" Hoàng thượng rốt cuộc có ý gì đây, từ khai triều lập quốc đến nay, võ cử luông xếp sau văn cử, địa vị của văn cử luôn cao hơn, Hoàng thượng tổ chức cùng một ngày, ắt hẳn người muốn trọng võ, nhưng biên cương vẫn đang ổn định, không cần thiết phải trọng võ mà, Tiêu Thường vô cùng khó hiểu.
Ngôn Thác cũng cảm thấy bất ngờ, nàng rốt cuộc muốn làm gì đây, cơ hồ như có việc to lớn nào đó sắp diễn ra, mà bản thân lại không hay biết gì, má nó! Cái cảm giác này cứ lởn vởn, hắn vẫn cứ ngỡ rằng phần nào hiểu được nàng, xem ra việc này chẳng có gì quan trọng cả.
"Trọng Văn, ngươi cảm thấy Hoàng thượng muốn làm gì?" Tên này mấy năm nay lúc nào cũng tỏ vẻ mờ nhạt, làm Ngự sử trung thừa rồi lại không quan tâm những việc khác nữa, cả ngày chỉ biết trò chuyện với thư tịch, văn kiện trong cung, nhưng thế mà lại biết tự tạo niềm vui cho bản thân, thật không hiểu nổi tại sao hắn lại có tiến triển trong việc này.
"Ta thế nào lại biết được điện hạ nghĩ gì chứ? Ngươi không phải hiểu rõ nhất sao? Ta suốt mấy năm nay đều đọc sách thánh hiền, không quản thế sự." Lâm Trọng văn lộ vẻ mù mịt, hỏi ta khác nào không hỏi chứ? Ngôn Thác cũng thật là, ngày nào cũng ngồi đoán tâm tư điện hạ, rõ ràng là tự chuốc khổ vào thân, thật đáng đời!
"Giờ không liên quan đến ta, quần thần đều đang đoán già đoán non mà, ngươi nghĩ ta muốn thế à, hiện giờ các đại thần gặp ta là lại hỏi, ta cũng muốn phiền chết rồi a." Ngôn Thác khổ sở nói.
"Thế thì ta cũng đâu có cách gì!" Lâm Trọng Văn lắc đầu cười nói, ai bảo hắn cứ thích đoán lòng điện hạ, khiến cho ai cũng biết, giờ mỗi khi có biến cố là mọi người đều tới tìm hắn, tất cả đều là do hắn tự chuốc lấy cả.
"Kệ đi, ta trực tiếp đi hỏi nàng vậy!" Ngôn Thác chịu không nổi cái tình huống mông lu mù mịt này, nếu cứ tiếp tục đoán mò có khi đầu hắn phát nổ mất.
Lâm Trọng Văn trông thấy cái dáng vẻ vội vội vàng vàng rời đi của Ngôn Thác, trên khuôn mặt thanh nhã bỗng nhíu nhẹ đôi chân mày, nếu hắn đoán không nhầm thì dựa vào cái tính cách này để làm cận thần của Ngôn Thác có lẽ chẳng còn bao lâu nữa, nàng hiện đã là Hoàng đế, không phải Thái tử, nhưng Ngôn Thác lại không rõ sự khác biệt này. Tâm ý của đế vương không phải người khác có thể tùy ý đoán, trước kia nàng để cho đoán là vì cần người khác thay nàng giải quyết những việc nàng không tiện ra mặt, xong rồi thì cũng chẳng cần thiết nữa, mà Ngôn Thác chẳng biết. Giờ nàng chắc đang muốn đá văng những tên cận thần bạn học.
Không biết là trong số những kẻ nàng cần giải quyết, liệu có phần ta không? Lâm Trọng Văn cười khổ sở.
"Triệu Thanh, ngươi thử đánh giá về năm người bạn học của trẫm xem!" Nguyên Mẫn hỏi.
Triệu Thanh hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, "Nô tì không dám!" Chưa kể đến bốn kẻ còn sống, kẻ đã chết nay cũng không ai dám nhắc đến, huống chi là đánh giá cơ chứ.
"Trẫm ban ngươi vô tội! Cứ mạnh dạn mà nói, không được nể nang trẫm! Dù sao thì trẫm quen biết chúng bao lâu thì ngươi cũng tương tự như thế thôi!"
Trên thực tế, nếu nói cận thần thật sự thì thật ra là Triệu Thanh, nàng cũng là bạn học của Nguyên Mẫn, nhưng nàng là nữ tử nên không thể phong chức quan, chỉ có thể làm Lục phẩm nữ quan trong cung, quản lý những cung nữ trong nội điện, hầu hạ cho Nguyên Mẫn, tựa như gia nô của Hoàng đế. Nhưng những việc thế này chỉ là bề ngoài, thật sự thì rất nhiều việc lớn đều qua tay nàng, hoặc cũng có thể vì nàng là nữ tử, nên sự dè chừng của Nguyên Mẫn đối với nàng thấp hơn so với năm kẻ kia.
"Ngôn đại nhân tính tình nông cạn, không đủ suy tính, mà Lâm đại nhân lại không có dã tâm, không có chí lớn, Chương đại nhân lại thường kết bè phái, Độc Cô đại nhân... Tinh đại nhân..." Triệu Thanh ấp úng không dám nói tiếp, ngước lên cẩn thận quan sát sắc mặt của Nguyên Mẫn.
"Độc Cô có tài cán nhưng lại nhi nữ trường tình, Tinh Dị lại lắm mưu mô!" Nguyên Mẫn nói ra giúp nàng, ngữ khí bình thản, khiến cho kẻ khác không cảm có gì khác thường, nhưng chỉ có Nguyên Mẫn biết rằng cho đến nay, cứ nhắc đến hắn là trong lòng nàng lại dao động.
"Đánh giá của ngươi cũng có thể xem là đầy đủ, nhưng ngươi đã đánh giá thấp Lâm Trọng Văn rồi, hắn là kẻ chỉ biết lo cho thân mình, nhưng e là không thể chứa chấp hắn. Ngươi có tìm ra manh mối nào chưa?"
Triệu Thanh lắc đầu, không cần phải biết, biết rồi sợ rằng thời gian không còn nhiều.
Lợi ích từ những kẻ này đã dùng đủ rồi, cũng đã đến lúc phân bố lại, Nguyên Mẫn nghĩ thầm, đã đến lúc rồi.
"Hoàng thượng, đây là bài thi của ba mươi hai vị Nhất giáp Tiến sĩ, thỉnh Hoàng thượng xem qua." Triệu Thanh mang những bài thi đưa cho Nguyên Mẫn.
Nguyên Mẫn xem qua một lượt tất cả các bài thi, có vài bài đặc biệt thì nàng rút ra.
"Sao lại thừa ra một trang?" Ba mươi ba trang, những tên này làm việc thế nào vậy?
"Thừa một trang à, theo lý mà nói Tiêu đại nhân cớ nào lại phạm sai lầm như thế." Triệu Thanh vô cùng kinh ngạc, Tiêu đại nhân rõ ràng biết là rất được Hoàng thượng xem trọng, làm thế nào mà lại sai cái lỗi như thế.
Nguyên Mẫn xem qua bài thi trên tay, đại khái hiểu được sự việc, nội dung của bài thi này quá tệ hại, hoàn toàn không hợp với tiêu chuẩn của Nhất giáp, chắc là do bị kẹp ở giữa các bài, những kẻ kia không để ý nên đã mang lên đây, nhưng kể ra thì cũng không phải là không có ưu điểm, những chữ viết đều rất đẹp, hoàn toàn vượt xa so với các sĩ tử khác, chiêu vào cung để viết chữ cũng được, nàng tùy ý xem qua tên của bài thi - Cung Tuế Hàn, cũng chẳng chú ý mấy và cũng không có ý định truy cứu sự việc này, chủ yếu là do tâm trạng nàng hiện đang khá tốt, trình độ của những sĩ tử này không tệ, đặc biệt là văn chương của sĩ tử Diệp Dân khiến nàng rất thích.
Diệp Dân, viết ra được văn chương thế này chắc là nhân tài có thể dùng.
"Hoàng thượng dự định xử lý việc này thế nào?"
"Lần này trẫm cũng có thể xem là hài lòng với cách làm việc của Tiêu Thường, trẫm sẽ không trách tội hắn, nếu đã hữu duyên kẹp vào đây, thì xem như hắn là sĩ tử thứ ba mươi ba, không có lần sau, bằng không sẽ nghiêm trị."
"Ngươi ghi chiếu đi, Diệp Dân Nhất giáp nhất bảng, Tào Tiến Dũng Nhất giáp nhị bảng, Nhiếp Minh Cơ Nhất giáp tam bảng..."
"Tiêu đại nhân, biết chiếu thư đã ban xuống, năm nay Nhất giáp lại có ba mươi ba người, ông biết tại sao lại có chuyện này không?"
Tiêu Thường vội vã lấy xem, tại sao lại đâu ra cái tên Cung Tuế Hàn thế này, đứa nào là Cung Tuế Hàn? Hắn một chút ấn tượng cũng không có, trong ba mươi hai người không hề có hắn, đây rốt cuộc là cái quái gì đây? Tiêu Thường khó hiểu lắc đầu.
"Bài thi của Nhất giáp mà ngươi đưa lên có ba mươi ba trang."
"Cái gì? Rõ ràng ta đã bảo..." Tiêu Thường không dám nói tiếp, mấy ngày trước hắn đau mắt nên không thể chấm bài, đành gọi trợ thủ đến giúp, đã dặn dò kĩ lưỡng chi tiết là phải cẩn thận, thế mà giờ lại để xảy ra chuyện, nếu hắn mà nói ra là do hắn, chắc chắn sẽ mất chức, thôi rồi! "Hoàng thượng nói thế nào?" Tiêu Thường nín thở hỏi.
"Bài đó nội dung chẳng ra gì nhưng được cái chữ viết rất tốt, Hoàng thượng bảo, cứ chiêu vào cung để viết chữ, việc này xem như kết thúc, nhưng nếu còn tái phạm chắc chắn sẽ nghiêm trị không tha."
Nghe xong, Tiêu Thường nhẹ nhõm cả người, may là không sao, tay hắn đã nhễ nhãi mồ hôi, suýt chút nữa thì con đường làm quan của hắn đã đoạn tuyệt chỉ vì cái lỗi cỏn con này, thật là không đáng. Nhưng kể ra thì, tên Cung Tuế Hàn này thật tốt số, thế là đã trở thành Nhất giáp Tiến sĩ, nhớ năm xưa ta cũng chỉ là Nhị giáp ngũ bảng.
"Còn nữa, Hoàng thượng dặn rằng, nếu kẻ khác hỏi tại sao lại như thế, thì đại nhân phải đưa ra lời giải thích thích hợp." Thế này thì rõ ràng là Hoàng thượng làm khó Tiêu Thường rồi.
"Đây là điều tất nhiên!" Không thể nói là do hắn thất chức, cũng không thể nói Hoàng thượng thêm vào một người, thế này thì làm sao ăn nói với cấp dưới đây?
Cái trình độ tầm thường như thế mà lại trở thành Nhất giáp, Cung Tuế Hàn có mơ cũng chẳng thấy được việc này a.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro