Hồi 26: Chị Ấy Dịu Dàng Chói Lóa Hơn Ánh Bình Minh Buổi Sớm
Để phải lòng một người không phải khó, nhưng để yêu thương một người đến khắc cốt ghi tâm thì lại một chuyện hoàn toàn khác.
Đỗ Bội Thiên An yêu Bùi Thị Diễm Liên da diết, yêu chị ấy tha thiết, yêu thương người đàn bà ấy thần chí bất minh cũng bởi vì người đàn bà ấy dịu dàng chói lóa hơn ánh bình minh buổi sớm, nhu mì vô đối, cả hơi thở cũng tỏa ra nét mỹ miều thanh tao, nhã nhặn. Đàn bà đẹp Thiên An gặp nhiều rồi, nhưng đẹp như Liên thì chính là tiên nữ, không còn là người bình thường nữa.
Lần đầu tiên gặp nhau trong bệnh viện khoa ung bướu, hình bóng của người đàn bà cứ bám lấy tâm hồn của Đỗ Bội Thiên An, muốn vứt bỏ cũng không tài nào vứt bỏ được.
Kết thúc tang lễ của mẹ cô thì mưa liên miên mấy ngày sau đó.
Cả thành phố ôm trọn không khí âm u, ướt át!
Từ lúc đó, cô bắt đầu xa cách với mọi người xung quanh. Kết thúc tiểu học, Thiên An lên cấp 2, chơi rất thân với Trần Thị Thùy Dương. Từ khi mất mẹ, mối quan hệ giữa cô và Thùy Dương ngày càng thân thiết, Thiên An ít nói nên không có bạn, Thùy Dương là người bạn thân duy nhất của cô.
Thùy Dương là con ngoan trò giỏi trong mắt người lớn, thành tích học tập xuất sắc, tương lai sau khi đi du học từ Mỹ trở về Việt Nam sẽ tiếp quản tập đoàn Trần thị thay cha.
Còn Đỗ Bội Thiên An là phiên bản trái ngược của Thùy Dương, vào cấp 2 thì bắt đầu nghiệm game, còn chẳng có động lực học hành, cảm thấy cái mọi người tranh giành địa vị ở xã hội này bản thân xem rất tầm thường, nên tương lai dự đoán mù mịt.
Sống mà chẳng có mục đích, trong lòng Thiên An ôm một nỗi mơ hồ. Tại sao ông trời lại cho cô đến thế giới này, sinh ra làm con gái nhà giàu, gặp nghịch cảnh nên trở nên rất căm thù cuộc sống.
Thiên An đến ngôi chùa cũ kỹ nhưng rất linh thiên mà mẹ mình hay đến để cúng dường.
Cô chấp tay cầu nguyện ông trời xin hãy cho cô gặp lại Liên. Gặp lại mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của đời mình.
Năm nào đến Tết, Thiên An điều đến ngôi chùa ấy, nhưng mà cô không nhận ra, năm nào Liên cũng đến ngôi chùa đó cùng thời điểm với cô để cầu nguyện, nguyện ước giống như cô!
Duyên trời định nào ai tính trước được, nếu như hôm đó hai người chỉ cần nhìn sang bên kia sẽ bắt gặp nhau, thì những chuyện đau lòng sau này sẽ không diễn ra.
Hôm nọ, Thiên An mở quyển album ảnh hồi xưa ba chụp cho cô cảnh đi chơi Tết ở con đường hoa thì mới phát hiện ra giữa những người qua đường, chính là Liên cùng đứa con trai nhỏ, cô ấy mặc áo dài thướt tha đi ngang qua nơi cô từng chụp hình Tết dưới cây bông mai.
Thiên An đưa ngón tay sờ sờ vào gương mặt của Liên trong bức ảnh, bồi hồi một nỗi nhung nhớ.
" Chị có tin vào Định mệnh không hả Liên? "
Lúc ấy, Thiên An dúi đầu vào bầu ngực tròn trịa của Liên và hỏi như thế, ngày cô ấy còn sống.
" Chị tin! "
Tiếng nói nhỏ nhẻ của Liên vang vọng trong không gian làm việc của Thiên An, cô tỉnh giấc sau cơn ngủ gật trên bàn làm việc. Hơi thở nóng hổi của chị ấy còn luyến lưu trong tim của Thiên An làm cô cảm thấy tiếc nuối phải chi ngủ thêm chút nữa thì đã có thể trò chuyện thêm với chị ấy.
Tách cà phê nóng hổi bên cạnh đã ngụi mất, Thiên An cầm tách cà phê đưa lên miệng nhấp một ngụm cho tỉnh táo đầu óc.
Người trưởng thành thích uống cà phê đen, nhưng Thiên An thích cà phê sữa hơn, vì cô không chịu được vị đắng, cô thích cái vị đắng chạm môi nhưng lại vương vấn vị ngọt nơi đầu lưỡi.
Giống loại tình yêu vụng trộm giữa cô và Liên! Có sợ hãi bị phát hiện nhưng cũng rất kích thích. . .
Trong căn phòng tối mờ tối mịch, ánh sáng duy nhất len lỏi từ khung cửa sổ, ánh trăng khua rọi vào lờ mờ.
Liên đang lim dim cố gắng chìm vào giấc ngủ bên cạnh người chồng đã say rượu, ngái khò khò thì bất chợt một cổ tay trắng mịn, mảnh khảnh của một người con gái từ từ thò vào cái mềm mà Liên đang đắp, rất dứt khoát ôm lấy eo thon, áp người vào cái lưng ong dâm mỹ của cô siết chặt.
Nóng!
Mùi hương trên cơ thể người tình làm Liên nóng hừng hực như ngày rụng trứng.
Liên co rụt người lại để nép ra xa người của chồng, để tránh bị phát hiện bản thân đang bị con chồng khống chế ở sau lưng.
Lông mi khẽ rung lên vì kích động! Cái người này, hôm nay còn dám mò đến tậng bên này để sàm sỡ cô, lá gan đúng là lớn bằng ông trời mà.
Bàn tay dâm dục của kẽ háo sắc ấy vô tư sờ soạn cơ thể mềm mịn của Liên, rồi dứt khoát bóp mạnh lấy bầu ngực của cô xoa xoa nặng nặng.
Gương mặt của người tình đang ở ngay sau gáy của Liên, thở hơi thở nóng hổi lướt qua cổ của cô, bả vai và eo của cô đã lấm tấm mồ hôi.
" Liên, em nhớ chị! "
Liên chưa kịp phản ứng kẻ này đã cúi đầu xuống đặt lên bờ vai phẳng mịn màng, trắng múp míp của cô những nụ hôn cuồng nhiệt, Liên đang mặc váy ngủ khá hở hang nên từng đường cong trên cơ thể của cô lộ liễu cho người ấy khám phá. Nước bẩn ở bên dưới đã chảy ra cửa mình của Liên, khiến cô thẹn đến ửng hồng gương mặt.
Hư hỏng!
Liên nghiêng gương mặt để nhìn người tình của mình. Lồng ngực phập phồng đập dồn dập. Có chồng nằm ngủ bên cạnh nhưng Liên không nở cự tuyệt tình nhân, sao cô có thể đành lòng cự tuyệt An của cô, cô không làm được. Cô yêu An, cô rất yêu An!
" Qua phòng em đi! "
" Ừm. "
Hai cái bóng đen lụm cụm mò xuống chiếc giường lớn rồi mở cửa kéo nhau qua phòng đối diện để ân ái.
Cánh cửa vừa đóng lại họ như hai con thú hoang nhào vào nhau, ôm hôn thắm thiết.
Trong hơi thở của Liên có An, trong hơi thở của An có Liên. Trong nước miếng của An có vị của Liên, trong nước miếng của Liên có vị của An.
Tinh khiết, thanh trong, thấm đẫm hương vị của ái tình của người con gái và người đàn bà.
Diễm Lệ!
Trong khoảng khắc áo quần cả hai chẳng còn nữa, không khí tràn ngập hương thơm nước tình ám mụi của đàn bà.
Liên khẽ thở ra đón nhận từng đợt tấn công vào nơi nhạy cảm từ người tình.
Nếu đây chỉ là giấc mơ, hãy cho giấc mơ này kéo dài mãi mãi.
Cơ thể trắng trẻo, mịn màng của hai người phụ nữ cuống sát vào nhau, đem lại cho nhau cảm giác khoái lạc.
Cuộc thoác loạn kéo dài cho đến nửa đêm thì họ ôm nhau âu yếm.
Họ không ngủ mà dành thời gian để ngắm đối phương. Liên có đôi mắt cực kỳ đẹp, mơ hồ, hoài niệm, trưởng thành, trải đời nhưng trong sáng, sâu thẳm trong đôi mắt sáng là ánh sáng tươi sáng của Mặt Trời dịu dàng ấm áp như bình minh.
Thiên An ngắm mãi không cảm thấy chán.
Liên ngắm nghía gương mặt của Thiên An, cô như An si mê đôi mắt của đôi phương. An của cô, cũng có đôi mắt rất xinh đẹp, tĩnh lặng như mặt hồ không rợn sóng, sâu thẩm trong ánh mắt tựa như ánh trăng dịu dàng, tuy ngây thơ nhưng lại lộ rõ nét lạnh lùng, trầm mặc.
An và Liên ai cũng đẹp, mỗi người có một nét đẹp riêng của mình.
Nhưng Thiên An vẫn cảm thấy Liên đẹp hơn mình rất nhiều, nét đẹp của đàn bà trưởng thành thùy mị chứ không có ngang tàn, hung hăng như cô.
Thiên An biết Liên đẹp, cô muốn khen ngợi sao Liên đẹp quá vậy nhưng mà thu lại vì cô ấy vốn dĩ đã rất kiêu kỳ, để cô ấy biết được là cô mê mẩn như điếu đổ sẽ làm giá cho coi nên Thiên An chỉ nói.
" Liên à, sao chị dễ thương quá vậy? Bớt dễ thương lại một chút được không? "
" Cha mẹ sinh ra đã như thế rồi, chị biết thu làm sao được. Bộ không thích người ta thế sao mà nói vậy hả? Hay bây giờ muốn chị hung dữ mới chịu nghe lời có phải hông? "
Liên đưa bàn tay mềm mại, trắng ngần ngắc cái má của Thiên An.
Họ là người đồng tính!
Người ta bảo những người đồng tính dù có cố gắng thỏa mãn thế nào cũng không bằng người dị tính được. Nhưng đó là một sai lầm, thỏa mãn nhu cầu của người đồng tính khác rất nhiều với người dị tính. Họ không chỉ hấp dẫn mê mẩn cám dỗ bởi ngoại hình của đối phương, cái giúp họ thăng hoa trong chuyện ấy chính là sự đồng điệu từ sâu trong tâm hồn!
Khi đã đạt được sự thấu hiểu, một cái nắm tay, một nụ hôn vụng về, một cái ôm thân mật cũng khiến đối phương thỏa mãn. Thiên An là một người cực kì dễ thỏa mãn, một ánh mắt dịu dàng, một nụ cười ngọt lịm của Liên đanh cho cô cũng đủ lấp đầy khoảng trống trong tim của cô, khiến cô thỏa mãn.
Thương nhau mà cởi áo cho nhau, thương nhau tới mức sợ đối phương đau mà không dám làm mạnh.
Ngày đó, lúc Thiên An quay về, lòng Liên cũng đã sáng ra, cô nói với Thiên An rằng.
" Chị sẽ ly hôn với ba em. Chị cũng không muốn tiếp tục vụng trộm với em như vầy nữa. Chị muốn gả cho em, sinh một bé bi vừa ngoan ngoãn vừa biết vâng lời cùng em, An chịu hông? "
Thiên An tất nhiên là đồng ý hai tay, hai chân luôn. Liên với cái thai trong bụng, ôm lấy cơ thể của Thiên An.
Cô nhớ An của cô, cô không muốn em ấy tủi thân rồi lựa chọn cách rời xa cô để giải tỏa nỗi lòng.
Tìm được nhau khó tới mức nào, sao có thể đành lòng để người mình yêu phải chịu thiệt.
Liên biết sao không, Liên biết mỗi lần có ba An ở bên cạnh, cử chỉ thân mật với cô và cái bụng bầu, lòng của cô ấy chắc chắn là rất khó chịu lồng ngực giống như bị dao đâm vậy.
Cô hiểu vì cô cũng có cảm giác đau đớn y như vậy thôi. Cô tỏ vẻ thân mật với chồng nhưng sau lưng lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
An không về dỗ cô chắc chắn là cô đã bệnh đến thập tử nhất sinh, chứ chưa đợi đến sinh Thiên Phúc ra rồi mới qua đời.
Trên đời này có rất nhiều cặp đôi yêu nhau theo nhiều cách khác nhau. Liên và Thiên An chính là loại thấu hiểu nhau đến đau lòng!
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro