Hồi 23: Nàng Là Trinh Nữ (🌈🥰 Bách Hợp)
Lan nằm hôn mê mơ màn trong cơn đau đớn tột cùng tâm can, trong cơn đau đớn cô vẫn luôn mơ về em, cô nhớ chuyện của cô và nàng trinh nữ họ Bùi tên Út tính cách thùy mị nết na cử chỉ dịu dàng của lòng cô. Người con gái đẹp nhất trong mắt cô.
Đâu đó vang lên câu hát du dương trầm buồn, Nàng là trinh nữ, tóc buông kín đôi vai gầy (mập). Một làn môi đỏ, mắt chưa vấn vương vì ai. . .
Nhớ hôm đó khi cả hai thổ lộ tình cảm, lựa ngày đẹp trời hai đứa lén lút ông bà Lý Trưởng Bùi nắm tay nhau ra góc cây me già ở trong làng hẹn hò.
Hôm đó, trời rất trong xanh, nắng dịu ngọt còn có gió thổi man mác. Em ngã đầu lên vai cô và hát. Em ấy hát rất hay, giọng em ngọt dịu và bùi ngùi, gây thương nhớ cho bất kì ai nghe được.
Lúc đó, người ta vừa thu hoạch lúa ở ngoài đồng vui vẻ dữ lắm, trời còn thương người mà nổi cơn gió, mùi lúa chín thơm ngát còn phản phất lượn lờ trong không khí làm người ta dễ say đắm, lâng lâng cảm xúc lãng mạn.
Ở đó còn mọc những cành hoa dại, Lan bẻ chúng kết thành một chiếc nhẫn cỏ đeo lên ngón tay áp út cho bạn gái nhìn nàng e ấp cười khiến lòng cô vui sướng lắm.
Cô không thể kiềm lòng mà thốt ra câu xin lỗi em vì xuất thân nghèo khổ chẳng thể mua tặng em một chiếc nhẫn vàng như người ta. Em chỉ lắc đầu nhỏ nhẻ nói,
'Em thích chiếc nhẫn này hơn. Em thương Lan thiệt lòng em mà, em hong quan trọng chuyện vật chất đâu.'
Em ngã đầu tựa lên vai cô, hai người nắm tay siết chặt lắm, hai người lặng lẽ nắm tay quên đi mọi thứ xung quanh.
Trời đang đẹp nắng bỗng nhiên trời nổi cơn gió mạnh bụi bay vào mắt của cô hai Út. Nàng nheo mắt, nước mắt không ngừng chảy ra, cay xè.
" Em có sao không? "
" Cay mắt. "
Út nhõng nhẽo nói nhỏ.
" Mở mắt ra, Lan thổi cho em. "
Lan cúi đầu chu mỏ thổi bụi trong khóe mắt của Út, thấy mắt nàng đỏ hoe mà cô sót dì đâu. Hai người gần nhau sát lắm, gần chút là chạm môi nhau. Má cả hai đều đỏ ửng khi ngửi được mùi hương trên cơ thể đối phương.
" Lốp bốp. Lốp bốp. "
Trời mưa xào xạt rơi, cả hai chạy vội vào túp lều lá ở giữa cánh đồng hoang sơ mấy người giữ ruộng nhà địa chủ hay ở, căn nhà lá sơ sát chẳng có ai ở trong đó ngoài hai cô gái trẻ.
Út lấy trong túi áo ra chiếc khăn lụa, thùy mị lau những giọt nước mưa trên gương mặt tình nhân.
Bỗng nhiên người này nắm tay cô lại, ánh mắt si mê đăm đăm nhìn cô rùi cuối xuống.
Hai người hôn nhau trong căn tròi lá.
Bên ngoài trời vẫn mưa, mưa lớn lắm, mà họ chẳng quan tâm ôm ghị chặt lấy nhau trao cho nhau nụ hôn nồng nàn.
Đến khi nghe tiếng bước chân của người chạy trong mưa xột xoạt, họ mới lúng túng rời nhau ra gượng ngùng nhìn đi chổ khác.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro