Chap 12
Trong đầu cô, có rất nhiều kế cô chưa bao giờ có cơ hội sử dụng,nay với tình thế và hoàn cảnh như bây giờ.
Cô ta lựa chọn chúng như là lựa chọn con mồi để đi săn, trong các kế của cô rất tàn bạo trong có tính người.
Bây giờ ta chỉ là người mới đến, nên sử dụng kế nào ít gây chia ý tới ta.
Nhưng như vậy ta sẽ không được nhìn và nghe bọn chúng van xin ta tha mạng.
Nhưng thôi ta sẽ xử nhẹ các ngươi, ta sẽ càn quét các ngươi từng chút từng chút một.
Cô vừa đi vừa cười như đã hoàn thành dạ ý của cô, bây giờ chỉ cần thực hiện cô cũng đã hoàn thành bước đầu tiên với mưu kế.
-"Ngươi! Mau đến đây!" - Thành Băng.
"Công chúa Thành Băng có gì sai bảo?".
-"Ngươi có biết đọc chữ không?" - Thành Băng.
"Công chúa thần là nô tì thấp hèn, có tư cách gì mà biết đọc biết chữ".
-"Vậy tốt! Ngươi chờ ta một chút" - Thành Băng.
Cô tâm trí hứng khởi như đáp ứng được điều gì, liền tức tốc lấy ra một mẩu giấy viết.
Sau khi đã viết xong cô đưa mẩu giấy và một ít ngân lượng cho nô tì và dặn dò.
-"Ngươi cầm mẩu giấy này ra xuất cung đến gặp Lương Y đưa cho ông ta, còn đây là một ít ngân lượng đưa cho ông ta nếu từ chối" - Thành Băng vừa nói vừa nhìn ngó xung quanh để đề phòng có kẻ khác nghe lén.
"Thưa công chúa nô tì hiểu rồi".
-"Đi nhanh đi" - Thành Băng.
Tiếp theo ta sẽ xuống bếp tra hỏi vài thông tin cầm chân bọn chúng một lúc đã.
Cô đi từ từ rất bình thản, trên khuôn mặt không để lộ ra cảm xúc gì nhưng trong lòng cô lại có chút hào hứng và khoái chí.
Sau khi đến nơi cô nhìn toàn cảnh xung quanh có rất nhiều người đang tất bật chuẩn bị bữa trưa.
Sao lại đông thế này không khéo ta sẽ không làm được mất, không ta nghĩ vẫn sẽ còn cơ hội khác.
"Công chúa Thành Băng, công chúa làm gì ở đây vậy?".
Tiếng nói bất ngờ khiến cô không khỏi giật mình và bàng hoàng tâm trí.
-"Ta...ta chỉ đi dạo thôi, thấy ở đây đông người ta muốn đến xem như thế nào" - Thành Băng.
"Công chúa có cần thần đưa công chúa đến những nơi khá không?".
-"kh... không cần, ta tự đi là được, có người khác kế bên ta không thoải mái" - Thành Băng.
"Vậy thần xin phép thần tiếp tục công việc".
-"Ừm" - Thành Băng.
Đúng là làm ta giật cả mình,nhưng mà xem ra tên nô tì đó cũng lợi dụng được, mình sẽ sử dụng cô ta lần khác vậy.
-"Này, ngươi đang nấu món gì vậy?" - Thành Băng.
-"Công chúa, đây là món Huyết Yến" - Ngự Trù.
-"Huyết Yến? Ta có nghe qua nhưng chưa được nếm vị bao giờ, hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy" - Thành Băng.
-"Công chúa, Huyết Yến có vị ngọt, tính bình, tác dụng vào các kinh phế và vị. Có tác dụng dưỡng âm, bổ phế, tiêu đàm, trừ ho định suyễn, dùng trong các chứng ho hen, khái huyết, suy nhược cơ thể. Ngoài ra, tổ yến còn dùng để chưng cách thủy với táo tàu, hạt sen, hoài sơn, nhân sâm, đương quy, kỷ tử... làm thuốc bổ dưỡng cho người già yếu. các cung tần mỹ nữ rất chuộng loại yến này để bồi bổ phụng thể" - Ngự Trù.
-"Thứ này thật là quý hiếm, ngươi có thể dạy ta làm món này không?" - Thành Băng.
-"Công chúa thật khéo đùa, thần chỉ là Ngự Trù của Hoàng Thượng nào dám dạy bất cứ gì với công chúa" - Ngự Trù.
-"Lời ta nói là thật, nếu ngươi không bận gì nhiều hãy dạy ta" - Thành Băng.
-"Nếu công chúa đã nói vậy thần không thể từ chối" - Ngự Trù.
-"Ừm, à này món Huyết Yến này ngươi sẽ đem lên sao?" - Thành Băng.
-"Thần sẽ đem món chính lên, Huyết Yến sẽ để thành món tráng miệng" - Ngự Trù.
-"Ừm, thôi ta đi dạo cung" - Thành Băng.
Có lẽ ta nắm bắt được cơ hội rồi chỉ cần thực hiện nữa thôi là thành công rồi.
Cô lại tiếp tục ung dung dạo cung với vẻ đắc ý, mặc dù có rất nhiều người nhìn cô và chê cười.
Cô vẫn tiếp tục đi, mắt nhìn thẳng không một chút biểu cảm, vì cô biết họ sẽ bị trúng kế sớm thôi.
Sau một lúc đã qua nhiều canh giờ, phòng ăn tấp nập nô tì dọn dẹp chuẩn bị.
Bây giờ phòng bếp không còn ai, tên nô tì đó cũng rất có lợi cho ta, sau này sẽ dùng cô ta làm bùa hộ mệnh.
Đúng như những gì cô nghĩ, phòng bếp không còn ai, cô vừa đắc ý trúng tâm ý của cô, đến thẳng ngay món Huyết Yến trên tay cầm thứ thuốc gì đó bỏ hết xuống Huyết Yến.
Xong xuôi cô nhanh chóng rời khỏi cũng không quên nhìn ngó xung quanh có ai để ý không, sau đó cô lại tiếp tục cư xử bình thường như chẳng có gì.
-"Công chúa Thiên Thanh, đã đến giờ ăn trưa rồi" - Nhũ Mẫu.
-"Nhũ Mẫu...ta... không đói...lát ta...sẽ...ăn sau..." - Thiên Thanh.
-"Công chúa, ăn quá canh giờ không tốt cho sức khỏe" - Nhũ Mẫu.
-"Nhũ Mẫu...giờ ta... không đói...có muốn bắt ăn...ăn cũng không trôi..."- Thiên Thanh.
-"Vậy một chút nữa thần đem lên phòng, Công chúa nhớ dậy ăn nhé" - Nhũ Mẫu.
-"Ừm..." - Thiên Thanh.
Tại phòng ăn rất đông người, nô tì cũng tất bật không ngừng nghỉ, ngay tại đó có một người nhận ra trên bàn ăn thiếu mất một bóng người.
-"Hình như...Thiên Thanh tỉ tỉ không có ở đây" - Ngọc Nhi.
-"Muội nhắc làm huynh mới để ý" - Tử Sâm.
-"Công chúa và Hoàng Thái Tử cứ tiếp tục dùng bữa,công chúa Thiên Thanh hôm nay không được khỏe nên không dùng bữa được" - Nhũ Mẫu.
-"Không được khoẻ? Tỉ ấy bị gì vậy?" - Ngọc Nhi.
-"Chỉ là...không ngủ đủ giấc thôi" - Nhũ Mẫu.
-"Ah, hihi ta hiểu rồi" - Ngọc Nhi bất giác đứng đầu.
-"Muội định đi đâu?" - Quân Dao.
-"Muội có chút bận, mọi người cứ tiếp tục dùng bữa" - Ngọc Nhi.
-"Khoan đã! Còn món tráng miệng thì sao?" - Sở Đằng.
-"Muội sẽ dùng sao, Nhũ Mẫu đi với ta một chút" - Ngọc Nhi.
Hay lắm! Một mũi tên trúng hai đích, lần này ta lập công lớn rồi đây.
Sau khi rời khỏi bàn ăn, cô tức tốc chạy vào phòng lấy màu vẽ và đến phòng của Thiên Thanh.
Nhũ Mẫu khó hiểu không cô sẽ làm gì đến Y nên đã lên tiếng hỏi cô.
-"Công chúa định làm gì vậy?" - Nhũ Mẫu.
-"Ta sẽ vẽ một "bức tranh" thật là đẹp" - Ngọc Nhi nói với vẻ mặt đầy hứng khởi.
-"Bức tranh?" - Nhũ Mẫu.
Nhũ Mẫu linh cảm có chút không lành bèn chuẩn bị tinh thần và thần khí để đối phó với rắc rối.
Trong lúc cô vẽ, dường như cô không hề biết rằng Y đã thức giấc từ khi cô bước vào phòng, và Y cũng đã nghe hết mọi cuộc trò chuyện.
Nhưng lạ thay Y không một chút nổi nóng, cũng không một chút tức giận, mà Y vẫn thản nhiên nằm yên cho cô vẽ.
Trong lúc vẽ, cô cũng không khỏi sự hồi hộp khi tim cô vẫn cứ đập liên hồi, cô thắc mắc đây là cảm giác gì sao trong cuộc đời cô chưa bao giờ có.
Thật kì quái, tay cô vẫn cứ run run, dù có nắm cứng thế nào vẫn không được, bất giác tay cô làm rơi chiếc cọ vẽ, không khỏi lo lắng vì lo sợ Y sẽ thức giấc.
Y không thức giấc làm cô nghĩ là do may mắn nên vẫn tiếp tục vẽ, còn Y vẫn nằm im cho cô hoàn thành "bức tranh" của mình.
Ngay tại phòng ăn sau khi đã ăn món chính, Ngự Trù giới thiệu món tráng miệng truyền thống của xứ sở Bầu Trời để cho tất cả cùng thưởng thức.
Tất cả ai nấy ăn đều khen ngon, riêng chỉ duy nhất đằng xa, tại bàn chỉ có một người, Thành Băng ả ta biết trước Huyết Yến đã có độc nên ả thừa cơ hội không ai để ý đổ hết tất cả vào một cái túi, để đem giấu Huyết Yến đi và chờ đến lúc tất cả đã bị trúng độc ả cũng sẽ giả vờ mà cơ thể không cảm giác đau đớn.
Sau một lúc lâu bất chợt có một người la lên vì đau, những người khác liền thấy thế cũng đồng loạt bị theo một cách vô thức.
Họ bị một cơn đau dữ dội ở bụng sau khi ăn bát Huyết Yến, mặc ai ai trở nên biến sắc sắc mặt xanh xao không được ổn.
Một tên nô tì liền thấy thế chạy thật nhanh đến phòng công chúa Thiên Thanh để báo với Y.
"Công chúa, công chúa có chuyện xảy ra rồi!". Vừa thở hộc hệch vừa nói.
Tiếng nói khiến Ngọc Nhi và Nhũ Mẫu không khỏi giật mình mà lùi thật may mắn vì cô cũng đã hoàn thành "bức tranh".
-"Xảy ra chuyện gì? Nói mau! - Thiên Thanh.
"Công...công chúa mau xuống phòng ăn nhanh đi".
Y nghe thế liền dự cảm không lành, nhanh chóng đi đến phòng ăn quên mất cả khuôn mặt mình đang "treo" một bức tranh hoàn mĩ.
-"Ngự Trù, đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi người đều thành ra như thế này?" - Thiên Thanh.
-"Quân Dao tỉ tỉ, Y Vân tỉ tỉ, Tử Sâm huynh, Sở Đằng huynh, đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thành ra thế này?" - Ngọc Nhi /lo lắng/.
-"Công chúa à, thần không biết tại sao lại thế này, mọi người sau khi ăn bát Huyết Yến thì lại đau đớn như vậy" - Ngự Trù.
-"Ngự Trù, có phải ngươi đã hạ độc tất cả mọi người ở đây không?!" - Thành Băng, ả nói với giọng đầy khách khí khiến ai cũng không khỏi chú ý theo.
-"Công chúa đổ oan cho thần, thần chỉ là Ngự Trù ở cung làm sao dám làm chuyện động trời như vậy" - Ngự Trù.
-"Đúng vậy, Ngự Trù là người như thế nào từ bé đến lớn ta đều biết, Ngự Trù không bao giờ làm như vậy" - Thiên Thanh.
-"Không phải sao? À ta nhớ ra rồi lúc nãy Ngọc Nhi đã ra khỏi bàn ăn, ta chắc chắn ả và Ngọc Nhi thâm đồng làm hại mọi người" - Thành Băng.
-"Ngươi đừng đổ oan cho Ngọc Nhi, Ngọc Nhi là người tốt không bao giờ làm chuyện như vậy" - Thiên Thanh.
-"Vậy chứng cớ đâu? Ngươi mau đem chứng cớ ra đây đi, nếu không có ta không phục" - Thành Băng.
Với câu nói đó suýt chút nữa đã khiến cho Y cứng họng trong chốc lát Y nhớ lại sự việc trước đó, Y nhanh chóng lên tiếng minh oan cho Ngọc Nhi.
-"Chứng...chứng cớ...là mặt ta" - Y nói với vẻ lúng túng và ngượng ngùng.
Y nói như vậy cũng khiến mọi người ngỡ ngàng nhìn mặt Y, có người đau rất dữ dội nhưng vẫn cố sức cười, có người cảm thấy nó rất đẹp không có gì đáng cười cả.
-"Tên kia cho truyền Thái Y đến đây nhanh lên" - Thiên Thanh.
"Vâng công chúa".
Một lát sau, Thái Y đã đến liền kiểm tra để tìm ra loại độc gì khiến mọi người trở nên như vậy.
-"Công chúa à, thần nghĩ là thứ độc này là do có người đã pha chế chúng và nghiền thành bột vì thần đã kiểm tra món Huyết Yến này nên khẳng định là vậy" - Thái Y.
-"Vậy ngài có loại thảo dược nào giải độc được không?" - Thiên Thanh.
-"Thần đã biết cách giải nhưng sẽ phải mất một lúc lâu" - Thái Y.
-"Được, cứ tiến hành đi ta sẽ hỗ trợ" - Thiên Thanh.
Thái Y liền thứ thuốc gì đó, nguyên liệu gồm có táo đỏ và trà xanh, được một lúc lâu đã xong, Thái Y gọi thứ thuốc này là Trà Táo Đỏ, vì do độc tố gây nên cơn đau bụng dữ dội, uống thứ thuốc này sẽ hiệu nghiệm không còn thấy đau.
Và quả nhiên nó thật sự khiến cho mọi người đã được khỏe trở lại và không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Ngay lập tức Thành Băng, ả ta lại tiếp tục lên tiếng như muốn khẳng định tội ác ngay trước mắt.
-"Ta chắc chắn ả ta đã khiến cho tất cả mọi người bị như thế này" - Thành Băng.
-"Thần thực sự không có!" - Ngự Trù.
-"Nếu thật sự không làm! Thì ngươi hãy chứng minh đi!" - Thành Băng.
-"Sao ngươi vẫn cứ khẳng định Ngự Trù cung ta lại làm, nếu thật sự có là vì mục đích gì? Trong khi đó Ngự Trù đều đối đãi rất tốt" - Thiên Thanh.
Sau khi nhận được câu trả lời từ Thiên Thanh, ả ta lập tức tránh ánh mắt đi, cổ họng nghẹn cứng lại như không phát ra được điều gì.
-"Thôi bây giờ hãy giải tán, vụ việc này ta sẽ điều tra sau" - Thiên Thanh.
Ả ta tức giận vừa đi vừa lẩm bẩm đây là lần đầu tiên ả thất bại trong mưu kế, ả nhất định sẽ tiếp tục chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.
Đang đi bỗng nhiên ả thấy phòng Thiên Thanh không đóng liền đến gần nghe lén.
-"Nhũ Mẫu hãy xuất cung và mua thảo dược ta đã viết xong mẩu giấy này" - Thiên Thanh.
-"Công chúa sẽ làm gì?" - Nhũ Mẫu.
-"Ta định đem số thảo dược này rải khắp suối nước nóng để mọi người ngâm mình trong đó kinh mạch được lưu thông, bổ phế quản, và lại còn tốt cho da dẻ" - Thiên Thanh.
-"Công chúa thật là chu đáo" - Nhũ Mẫu.
-"Thôi được rồi, Nhũ Mẫu đi đi" - Thiên Thanh.
-"Thần xin cáo lui" - Nhũ Mẫu.
Lại sắp có trò để làm rồi, để xem lần này ngươi sẽ làm thế nào đây, ta dám chắc với ngươi, ngươi sẽ không tin đều sắp xảy ra với ngươi đâu.
Ả ta tiếp tục về phòng nghĩ mưu kế để thực hiện hành vi mưu mô xảo quyệt của ả thêm một lần nữa.
P/S: Đừng quên like và bình chọn, theo dõi cho tác giả nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro