Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Khu vườn bí mật

Màn đêm đen nhánh, nàng mặc áo khoác dài thuần đen, giẫm lên đôi giày cao gót bước ở phía trước, lộ ra mắt cá nhân trắng nhợt, góc váy màu xanh tím khẽ lay. Đầu xuân gió còn mang hơi lạnh, ta nhìn mái tóc dài bồng bềnh của nàng, lấp ló thấy được cái gáy tinh tế, toàn thân không khỏi rùng mình.

Nàng xoay người hỏi ta: "Lạnh không?"

"Không lạnh."

"Mặt lạnh tới đỏ rồi kìa."

Nói rồi nàng cởi áo khoác, khoác lên cho ta.

Rõ ràng đã phủ thêm áo khoác nhưng ta chẳng thấy ấm lên tí nào, ngược lại cả người càng thêm căng thẳng, dạ dày lại nôn nao trở lại. Mùi hương của nàng bao bọc lấy ta. Lạ thay, ta đã quên từ lâu rồi, nhưng giờ phút này nó lại trở nên sống động lạ thường.

Mùi hương này rất giống hương của từng vạt hoa mạn đà la đen nở rộ bên cạnh dòng sông quê ta, khi chúng ta đứng ở nơi đó vọng sang cái chòi đối diện, hoặc cũng có thể là khi chơi với bé Jack, trong không khí vẫn luôn tràn ngập hương mạn đà la này——lúc đầu mới ngửi sẽ thấy quái quái, có chút tanh, như vị của rỉ sét hoặc máu tươi, nhưng về sau lại có chút giống trái cây tươi mát, ngọt lành, càng lúc càng nồng nàn khiến người đê mê. Nhưng mà nếu ngửi quá lâu thì sẽ thấy đau đầu chóng mặt, tay chân tê dại, nhịp tim đập nhanh rồi sinh ra ảo giác. Bà ngoại ta từng nói nói với ta rằng, loài hoa này có độc, nếu hút mật hoa của nó thì sẽ đọa vào địa ngục.

"Nghĩ gì vậy?" Nàng hỏi.

"Rebecca, chị đã kết hôn." Ta bỗng nhiên nói.

"Đối phương là George?" Nàng thoải mái cười.

"Ừ, sau khi tốt nghiệp đại học thì lập gia đình với George. Bố mẹ George hy vọng bọn chị có con càng sớm càng tốt, nếu quan hệ bọn chị tốt hơn, nói không chừng đã sớm có rồi......Nhưng mà ở quán rượu nhìn cái bộ dáng xấu hổ kia của anh ấy, em cũng thấy rồi đấy....."

"Vừa rồi em muốn hỏi, anh ta bị thương, chị không cần chăm sóc sao?"

"Vốn dĩ chị còn không muốn thấy anh ấy——thôi đừng nói chuyện chị nữa, em thì sao, bây giờ thế nào?"

"Sau khi em tốt nghiệp cấp ba thì đi du lịch khắp nơi, còn làm chút việc vặt để kiếm lộ phí nữa, nhưng ở bên ngoài lâu rồi thì nhận ra nơi nào cũng vậy, chẳng thú vị chút nào. Quả nhiên quá khứ vẫn vui nhất, sau đó....."

"Sau đó?"

"Sau đó thì vô cùng vô cùng muốn gặp chị, vậy nên em tới tìm chị....Oa, trăng lớn ghê."

Ta nhìn theo hướng Rebecca chỉ, vầng trăng đầy đặn treo trên mặt nước tĩnh lặng, có thể thấy ánh trăng lấp loáng trong làn nước đen đặc, thậm chí thấy cả đường viền đỏ sáng bao quanh mặt trăng. Ta chưa bao giờ thấy mặt trăng lớn như vậy cả!

Nhất thời kích động, ta quên hết tất cả.

Nàng dắt tay ta, mang theo ta cùng ánh trăng chạy đi, không khác gì hồi còn thơ ấu.

Tay nàng dù lạnh lẽo nhưng lại vô cùng nhẵn mịn mềm mại, tựa như dải lụa trượt khẽ giữa các ngón tay.

Trăng sáng vằng vặc phủ kín hai ta, đem bóng chúng ta kéo ra thật xa mà cũng thật dài.

Rebecca đứng ở giữa cầu, nhón chân, giơ tay cố gắng đụng vào mặt trăng.

Khi còn là cô bé, nàng cũng đã từng làm như này. Nàng giống chú khỉ con nghịch ngợm trèo lên trên cây, nhìn ánh trăng rồi cười rạng rỡ với ta: "Lily, em muốn hái trăng xuống làm thành cái đĩa đẹp nhất rồi tặng cho chị!"

Ta kìm lòng không được trước bộ dáng đáng yêu của nàng, bèn cười rộ lên.

"Chị cười gì chứ!" Nàng dỗi hờn.

"Mọi thứ đều đã thay đổi." Ta ôm lấy nàng từ phía sau, hít sâu, tránh không được thở dài, "Nhưng mà.....Em vẫn không thay đổi, tốt quá, tốt quá rồi, Rebecca của chị."

※ ※ ※

Ta sinh ra vào năm 1912 ở Mead, một thị trấn nhỏ cực kỳ xa xôi hẻo lánh, tận sâu trong núi.

Mẹ ta mắc chứng rối loạn tâm thần từ khi ta còn bé, bà được bố an bài dưỡng bệnh ở căn nhà nhỏ bên kia sông, về sau bà không còn về nhà nữa. Bố ta là bác sĩ tâm lý làm việc ở thành phố, một năm cũng chỉ về nhà 1-2 lần. Trong nhà chỉ còn có ta, người hầu da đen Abu và cô hầu gái Mary.

Ký ức của ta về mẹ cực kỳ mơ hồ. Và ký ức đầu tiên về bà đã trở thành một phần của cơn ác mộng kéo dài.

Khi đó ta mới 3-4 tuổi, ngồi trên thuyền nhỏ đến căn nhà gỗ trong rừng, trèo qua hàng rào, lần đầu tiên nhìn thấy người mẹ trong cổ tích.

Ấn tượng đầu tiên cực kỳ tốt đẹp. Bà quay lưng về phía ta, ngồi ở trên bãi cỏ ngân nga vài giai điệu, trên tay cầm đóa hồng đỏ mỹ lệ. Nước da bà trắng sáng, mái tóc vàng xõa tung trên cỏ, có vài sợi còn phất phơ theo gió.

"Mẹ ơi! Mẹ ơi!" Ta vui sướng chạy tới chỗ bà.

Bà quay đầu, giang rộng hai tay và cười với ta.

Ta nhào vào cái ôm của bà, kích động nói: "Mẹ ơi, cuối cùng Lily cũng gặp được mẹ rồi!"

Bà ôm lấy ta, thanh âm nghẹn ngào, lẩm bẩm: "Lily.....Lily....."

Gương mặt bà ướt át, cọ xát vào cổ ta.

Ngứa quá, ta cười ha ha không ngừng.

Nhưng ngay sau đó, cơn đau bén nhọn từ cổ ập tới, truyền thẳng lên đỉnh đầu rồi lan ra đến tận ngón chân, đau tới mức ta muốn ngất đi ngay lập tức. Ta theo bản năng giãy dụa, cắn bà mới thoát ra được.

Ta vĩnh viễn không thể nào quên gương mặt đó ——

Đôi mắt vẩn đục, quầng mắt xanh đen, gương mặt ngập tràn u tối, bờ môi dính máu từ từ cong thành nụ cười.

Máu tươi chảy xuống từ cổ, ta òa khóc lớn.

Mà bà bỗng dưng trừng lớn đôi mắt, đứng lên, vô cùng sợ hãi.

"Lily!" Bố tới.

Ta ôm lấy bố khóc lóc kể lể.

Vừa rồi mẹ còn đáng sợ như loài dã thú, lúc này lại run rẩy dữ dội.

Bà khập khiễng chạy trốn, bố thong dong đi đằng sau.

Bà khóc rống lên, nhưng ta không hiểu.

Rõ ràng bố không trách cứ bà, chỉ hiền từ ôm bà dậy, dịu dàng an ủi: "Ôi, thiên nga trắng đáng thương của anh, đó là con gái em mà."

Ta tận mắt chứng kiến bà đứng trên bãi cỏ, từng dòng chất lỏng theo hai chân run rẩy của bà chảy xuống.

Cuối cùng bà vẫn không nhúc nhích và bị bố ôm vào nhà.

Năm 1920, ta 8 tuổi.

Khi đó, cuộc sống của ta cực kỳ buồn chán.

Hằng ngày, thú vui duy nhất là vào rừng bắt thỏ hoang, đuổi hồ ly, đào tổ chim.

Sau đó, ta tìm được khu vườn bí mật chỉ thuộc riêng mình ta. Cây cổ thụ rợp bóng che trời, từng vạt hoa dại uốn lượn, quả dại trĩu cành, còn có dòng suối nhỏ trong vắt có cá, tôm tung tăng bơi lội.

Sa vào ảo tưởng của tuổi tác, chỉ cần ngồi trước cây cổ thụ, nhìn từng vạt lớn hoa dại, ta có thể tưởng tượng ra vô vàn câu chuyện lãng mạn —— đương nhiên cảm hứng lấy từ truyện cổ tích ta đọc vào ban đêm.

Chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng đang nhìn ta, xuyên qua biển hoa thật lớn bước về phía ta. Chàng quỳ gối trước mặt ta, hôn lên mu bàn tay ta rồi nói với ta: "Cuối cùng cũng tìm được em, Lily của ta."

Không bao lâu sau, ta lại tưởng tượng ra một người bạn lý tưởng.

Nàng hoạt bát, phóng khoáng và xinh đẹp. Nàng luôn bên cạnh ta, cùng ta bắt thỏ hoang, đuổi hồ ly, đào tổ chim. Nàng và ta cùng nhau mơ mộng, cùng nhau đợi hoàng tử cưỡi ngựa trắng xuất hiện. Nàng khóc cười cùng ta, chúng ta san sẻ đồ ăn với nhau, tâm sự chuyện vui cùng chuyện buồn, không một chút giấu giếm. Ngày qua đi, mùa nối mùa, xuân hạ thu đông, nàng vẫn cạnh bên ta.

Và rồi, điều ước thứ hai của ta đã thành hiện thực.

Bé con Rebecca khóc thút thít chạy vào khu vườn bí mật của ta.

Ta dùng nước suối rửa sạch vết bẩn trên mặt em rồi lau khóe miệng dính máu.

Em quả thật là một viên ngọc quý---thoạt nhìn không có gì nổi bật, nhưng một khi tách ra, sẽ phát hiện đó là cả một kho báu.

Làn da em trắng nõn không tỳ vết, không có cả một cái tàn nhang, nhưng kinh người nhất chính là, em có một đôi mắt màu tím.

Con ngươi em màu tím nhạt, dưới ánh nắng có thể thấy được vài sợi kim sắc, nhưng khi ẩn mình dưới bóng tối, nó lại hòa lẫn chút xanh lam, giống như màu đóa tử la lan đang độ nở rộ.

Em chẳng cần làm gì cả, lông mi em chỉ mới khẽ chớp, tựa hồ đã có thể hút hồn người vào đó.

"Đôi mắt màu tím!" Ta ngạc nhiên.

Em lập tức lấy tóc đen che kín đôi mắt.

Về sau ta mới biết, lúc ấy hình như cũng chỉ có ta thích màu sắc này.

Người trong làng mặc định màu tím là tượng trưng cho ác ma, đôi mắt tím là đôi mắt của ác ma. Mà Rebecca không chỉ có đôi mắt tím, trên cổ em còn có vết bớt rất giống đóa hồng, tất cả đều như khẳng định em là hiện thân của tà ác.

Mary nói cho ta biết mẹ của Rebecca là gái điếm. Ma quỷ bị cuộc sống phóng đãng của bà hấp dẫn (lúc đó ta vẫn cho rằng phóng đãng là không dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ), dụ dỗ bà, làm bà mang thai Rebecca, sau đó vứt bỏ bà----tất cả đều là trừng phạt của bà. Trên thực tế, bố em là một vị bá tước trẻ lăng nhăng có biệt danh thiếu gia "Ác Ma", sau khi du ngoạn vui vẻ ở trấn Mead một phen và đặt cái tên "Rebecca" cho đứa con chưa chào đời thì ông lặn mất hút. Ông ta cũng có một đôi mắt màu tím.

Tới tận bây giờ, ta vẫn còn khắc sâu ấn tượng thuở đầu với Rebecca.

Khi ấy, em mong manh, yếu ớt như một con vật nhỏ đáng yêu.

Em dùng mái tóc đen huyền che đi đôi mắt tím xinh đẹp, thường hay ngồi trên cỏ khụt khịt khóc thút thít, nơi nào trên người cũng toàn vết thương.

Lúc ấy ta giống như chị gái của em (ta là chị nàng thật, ta lớn hơn nàng 1 tuổi, lớn hơn một lớp), mắt thấy em sắp bị mẹ đánh bèn mang em chạy mất, nhỏ nhẹ an ủi cô bé thích khóc nhè này xong thì dẫn em tới khu vườn bí mật chơi. Ta dẫn em đi bắt thỏ hoang, đuổi hồ ly, câu cá, đào trứng chim. Tới tối, Mary sẽ tắm rửa sạch sẽ cho hai chúng ta, sau đó cùng nằm trên chiếc giường nhỏ nghe cô ấy kể chuyện xưa.

Ta kể cho em nghe những giai thoại mà ta biết, chúng ta cùng nhau nằm trong ổ chăn huyễn hoặc những huyền thoại, cùng nhau mơ mộng.

Bất tri bất giác, khu vườn bí mật không còn là của mình ta nữa. Mà là của hai người chúng ta.

Chúng ta thay nhau sắm vai công chúa hoàng tử, ở trong khu vườn nô đùa đuổi bắt.

Ta cực kỳ thích ngắm bộ dáng thút thít trong lồng ngực ta của cô bé mít ướt này, trên lông mi em còn vương lệ, trong mắt là màu sắc u hoặc.

Ta thích lúc em tìm được ta ở trong hốc cây, khi đó hoàng tử nhỏ sẽ quỳ gối trước mặt ta, nghiêm túc nói với ta rằng: "Cuối cùng cũng tìm được nàng, Lily của ta." Một lát sau em đã biến thành chú chó nhỏ cầu được vuốt ve, vẫy đuôi với ta: "Chị Lily, em diễn giống không?"

Cực kỳ cực kỳ thích thanh âm non nớt của em khi gọi tên ta: "Chị Lily! Chị Lily! Đợi em với!"

Và rồi hình tượng mong manh của em kéo dài cũng không lâu, rất mau, em khiến ta không khỏi có cái nhìn mới.

Khi ấy ta lớp 4, và em lớp 3.

Lúc đó có một đám nam sinh cấp hai theo dõi ta. Mỗi ngày khi tan học, bọn họ sẽ tới giật tóc ta, còn dọa sẽ dùng bật lửa đốt, dùng kéo cắt váy ta, lấy sâu ném vào người ta.

Rebecca phát hiện váy ta bị cắt rách thì lo lắng hỏi: "Chị Lily, là ai làm?"

Ta chỉ chỉ mấy tên đô con dưới lầu-----nam sinh cấp hai với chúng ta mà nói, quả thật chính là mấy tên quái vật khổng lồ.

"Hôm nay tan học chị về nhà thế nào? Abu sẽ tới đón chị sao?"

"Abu có việc nên không thể tới đón chị. Nhưng mà không sao, chị có thể đi đường vòng, chỉ cần không đụng mặt bọn chúng là ổn thôi!"

"Em về nhà cùng chị!"

Ta muốn kéo em đi đường vòng tránh mấy tên đô con kia. Nhưng mà đã muộn.

Trên con đường cái ngập ngụa mùi dầu hỏa đang cháy, bọn chúng đang bận rộn nghịch sâu bọ trong vũng bùn, từ xa thấy ta và Rebecca.

Như đã phát hiện con mồi béo bở, bọn chúng bừng bừng khí thế đi tới chặn đường chúng ta. Người cao nhất cười dữ tợn: "Lily, hôm nay quần lót của em màu gì?" Những người khác phụ họa, "Nếu em và bạn nhỏ này cởi quần áo, các anh sẽ cho em qua."

Ta xoay người muốn chạy trốn, Rebecca lại ngăn ta, rõ ràng em cũng sợ run người rồi, em nhất định còn sợ hơn cả ta!

Từng bước, em đi tới chỗ tên kia.

Sau đó em lục trong cặp sách muốn tìm thứ gì đó, có lẽ quá nóng ruột nên em chẳng tìm được thứ gì cả.

Em lộn ngược cặp sách, sách giáo khoa, bút, thước kẻ, cục tẩy, toàn bộ rơi trên đất, em ngồi xổm xuống, nhặt lên một con dao gọt hoa quả sắc bén, rút dao ra.

Các nam sinh "Wow" một tiếng, huýt sáo liếc nhìn nhau, bọn họ chẳng coi ra gì tiến về phía chúng ta, cũng từ trong túi lấy dao ra, còn đem theo cả gậy bóng chày.

Ta sợ tới nhũn cả hai chân, lôi kéo Rebecca nói: "Chúng ta.....Chạy thôi! Nếu không....."

Rebecca lại chỉ nhìn chằm chằm mấy nam sinh kia, tay phải cầm chặt dao, thế trận bây giờ chỉ cần đụng cái là nổ ngay.

Không ngờ lưỡi dao của em không nhằm về mấy nam sinh kia, mà nhắm vào ngón trỏ tay trái chính mình chém xuống----

Máu như đã lên dây cung, từ vết cắt bắn phụt ra, đầu ngón tay em giống cây nấm nhỏ bị gió mưa quật gãy, gục xuống một bên.

Gậy bóng chày rơi trên mặt đất, các nam sinh trợn mắt há hốc mồm.

Máu tươi theo ngón tay Rebecca chảy xuống, tụ thành vũng nhỏ dưới nền đường.

Mà Rebecca như đã mất đi cảm giác đau, em dùng đôi mắt màu tím lạnh lùng ghim chặt vào mấy tên nam sinh kia, gằn từng câu từng chữ: "Tôi dám xuống tay với mình tới mức này, các người nghĩ thử xem, tôi sẽ dùng con dao này, làm gì với mấy người đây?"

——To be continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro