Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Trạc Hàm nghe vậy trong lòng liền nảy sinh nghi hoặc . Chưa kịp suy nghĩ đã bị Tiểu Ngọc một đường kéo đi

" Nhanh lên , tiểu thư đi được một đoạn rồi không đuổi theo sẽ không kịp "

Nói rồi hai người một đường chạy xuống đã thấy Mộc Tử Yên đang đứng đợi . Nàng bộ dáng cả giận nói

" Thật không biết ta có phải tiểu thư của hai người không ? "

Tiểu Ngọc cười cười lấy lòng nàng

" Tỷ tỷ đừng như vậy . Bọn ta đều biết sai rồi . Tỷ đừng giận "

Nàng thấy vậy cũng không truy cứu nữa liền nói

" Nhanh đi thôi "

Sau đó cả ba cũng cùng nhau đi xuống , Tiểu Ngọc một bên đỡ nàng , còn Trạc Hàm nối gót theo sau

Mộc Tử Yên vừa đi xuống đại sảnh chưa bao lâu , xung quanh dường như không náo loạn nữa , hết thảy ánh mắt nơi này đều lần lượt tập trung lên người nàng , dù đã có sa khăn che mặt nhưng khí chất từ bên trong cũng không vì vậy mà bị lu mờ , ngay lập tức trở thành trung tâm chú ý

Mộc Tử Yên bên ngoài giống như không bị ảnh hưởng nhưng trong lòng rõ ràng khó chịu đến nỗi đôi mày cũng phải nhíu lại . Tuy nhiên nhìn đến phía sau , tâm tư liền thả lỏng không ít , đôi mày cũng dần giãn ra

Trạc Hàm ở phía sau tất nhiên đều đem cảnh tượng xung quanh thu hết vào mắt , trong lòng bỗng dưng nổi lên cảm giác khó chịu len lỏi không biết từ đâu ra . Chỉ nhíu mày lặng lẽ theo sau

Đi được một đoạn , ánh mắt cô sắc sảo quét qua một vòng đại sảnh , đột nhiên phát hiện một ánh mắt không mấy sạch sẽ của tên công tử phía trước nhìn chằm chằm vào tiểu thư nhà cô , tay chân của hắn đã bắt đầu rục rịch , đợi Mộc Tử Yên đi qua liền giơ tay định chạm vào người nàng

Trạc Hàm nhìn thấy liền cười lạnh , cảm giác chán ghét dâng lên đến cực điểm

Không suy nghĩ nhiều , cô chớp nhoáng lấy ngân châm từ trong tay áo , vận nội lực xuống đầu ngón tay rồi sau đó phóng đi , ngân châm xé gió vụt đi trong không khí , vô hình vô dạng cắm vào bàn tay tên công tử kia rồi lặn xuống mất tâm như chưa từng có chuyện gì , mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt

Cùng lúc đó tên công tử nhà giàu phía trước cũng thất thanh la lên " Aaaaaaa " một tiếng như rung chuyển thiên địa , cả bàn tay hắn đau điếng , sưng rộp lên đáng sợ , sau đó nằm vật ra đất

Xung quanh bị chấn động mọi ánh mắt dời đi tập trung vào tên công tử này . Tiểu Ngọc cùng Mộc Tử Yên đi ở phía trước được một đoạn , nghe động tĩnh bất thường định xoay người lại nhìn xem nhưng chưa gì đã nghe tiếng nói của Trạc Hàm từ phía sau cất lên

" Hắn tưởng con ong thành con muỗi nên giơ tay đập xuống , giờ bị thương rồi . Không có gì đáng xem "

Tiểu Ngọc và Mộc Tử Yên nhìn cô đồng thanh cười

" Thật sự có tên đần độn như vậy !!! "

Trạc Hàm cười cười

" Đúng vậy , hắn là tên đần độn . Nhanh đi thôi "

Nghe vậy Tiểu Ngọc cùng Mộc Sở mới cất bước ra ngoài . Ý cười trên mặt chưa phai

Trạc Hàm cũng đi theo hai người , đi được một lúc liền nhìn lại phía sau . Khung cảnh hỗn độn , tên công tử nằm lăn ra đất ôm lấy tay của mình , xung quanh là gia đinh của hắn đỡ hắn ngồi dậy rồi hoảng loạn đi gọi đại phu

Nhìn cảnh tượng này , Trạc Hàm bất động thanh sắc , chỉ có ánh mắt lộ ra tia sát khí , không chút độ ấm nhìn vị công tử kia , khẽ nói " Đần độn " rồi lập tức xoay người , cất bước đuổi theo Tiểu Ngọc và Mộc Tử Yên

Vừa ra bên ngoài đã thấy một người xa phu cùng chiếc xe ngựa lộng lẫy , sừng sững đứng chờ . Sau đó Tiểu Ngọc dìu Mộc Tử Yên lên xe ngựa rồi cũng vào trong ngồi , thấy vậy Trạc Hàm cũng định tiến vào trong , vén màn lên đúng lúc Tiểu Ngọc cũng vừa đi ra , hai cái trán ngay lập tức đụng vào nhau , cả hai ngã ngồi trên xe , Tiểu Ngọc cả giận nói

" Ta đắc tội gì với ngươi , sao ngươi cứ gây sự với ta "

Trạc Hàm xoa xoa cái trán của mình , tia sát khí lúc nãy sớm biến mất mất vào hư không

" Là ngươi đâm vào ta , lại còn nói ta gây sự ? "

Tiểu Ngọc cũng không chịu thua lên tiếng

" Ta định ra nói ngươi nên ngồi bên ngoài cùng xa phu , ai ngờ đúng lúc như vậy . Xui chết ta "

Trạc Hàm không đồng tình

" Ngươi thì vào được sao ta thì không được vào "

Tiểu Ngọc vỗ trán chỉ tiếc rèn sắt không thành thép

" Nam nữ thụ thụ bất thân . Ngươi hiểu không ? "

Trạc Hàm cũng nhất thời quên mất mình đang cải trang , đột nhiên nhớ lại đối với Tiểu Ngọc xấu hổ cười cười đáp

" Ta ra ngoài "

Mộc Tử Yên bên trong nghe được hết thảy cuộc nói chuyện chỉ im lặng cười khẽ , thầm nói " Ngốc tử " rồi cũng trở lại nét lãnh đạm như ban đầu . Sau đó ai về vị trí ấy , xa phu thở dài một cái bây giờ mới có thể thúc ngựa đi .

Cả đoạn đường cứ thế trôi qua , không lâu lắm đã đến nơi . Trạc Hàm phóng xuống xe ngựa nhìn tấm biển ' Phủ Vương gia ' uy nghiêm thì không khỏi trầm trồ . Đang hăng say nhìn tấm biển lại bị Tiểu Ngọc vỗ vai một cái , nàng trêu chọc nói

" Ngươi là lần đầu được nhìn thấy sao ? "

" Ân . Ta chỉ mới đến kinh thành không lâu nên chưa từng đến đây "

Tiểu Ngọc nghe đến đây liền có chút kinh ngạc

" Nơi khác đến ? Ta thấy ngươi rất giống người ở đây a ! Từ trước đến giờ ta nhìn người luôn rất chuẩn xác , không thể sai được "

Trạc Hàm nghe vậy chỉ biết nhún vai nhìn nàng , cô còn không biết mình đến từ đâu

Mộc Tử Yên từ phía sau nhìn thấy hai người to nhỏ nói gì đó mà bất giác không thoải mái , rất nhanh đã lên tiếng

" Có chuyện gì nói sau đi . Hiện tại chuyện quan trọng là thỉnh an Vương gia . Nhanh đi thôi "

Nói rồi , cả ba người cũng tiến vào cửa của Phủ Vương gia . Chưa bao lâu đã thấy một người đàn ông trung niên bước ra cung kính nói

" Mộc tiểu thư , Vương gia chờ người đã lâu . Mời " . Sau đó lách người làm động tác thỉnh mời vào

" Làm phiền Trương quản gia "

Cả bốn người thế là cùng nhau đi đến biệt viện to nhất trong phủ , để đến được đây không biết Trạc Hàm đã chửi rủa biết bao lần

Vương gia cũng thật biết cách tiêu xài đi , tuy chỉ là phủ Vương gia nhưng thiết kế lại toàn là là vật liệu thượng đẳng còn rộng đến nỗi có thể đi lạc , chắc nơi này cũng chỉ thua hoàng cung mà thôi

Quan sát được một hồi , đại não Trạc Hàm lâm vào trạng thái mơ hồ không nhớ rõ . Cách trang trí nơi này sao lại có phần giống với nơi nào đó mà cô đã nhìn qua vậy ?

Qua được một lúc liên tục suy nghĩ , Trạc Hàm hiểu ra . Khoé miệng khẽ nhếch , thầm nghĩ. Phải , cách trang trí nơi này giống Thanh Thúy Phường

Suy nghĩ vừa dứt , cả bốn người cũng vừa đến biệt viện xa hoa , nơi Vương gia đang chờ . Quản gia liền mời Mộc Tử Yên vào trong , Trạc Hàm định cùng tiến vào lại bị Tiểu Ngọc kéo lại , nàng nhìn cô khẽ lắc đầu . Ngay sau đó quản gia cũng đối với hai người nói

" Hai vị mời qua bên kia ngồi chờ "

" Nhưng ... "

Trạc Hàm định nói đã bị Tiểu Ngọc ngăn cản

" Đa tạ Trương quản gia . Chúng ta đã hiểu rồi "

Nói rồi liền kéo cô qua chỗ Trương quản gia vừa chỉ ngồi chờ . Chờ Trạc Hàm ngồi xuống ghế , xong Tiểu Ngọc cũng ngồi đối diện với cô , thanh âm nghiêm túc nói

" Ngươi thật sự chán sống ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro