Chương 53
"Cha ... Mở cửa cho con!"
Hạ Huyên sốt ruột đập lên cửa phòng. Kể từ mấy ngày trước, sau khi nàng về nhà lại bị nhốt trong phòng, một bước cũng không thể bước ra khỏi cửa. Nhà nàng còn có vệ sĩ nên không thể nào không nghe thấy tiếng nàng kêu gào như thế. Chỉ còn một kết luận duy nhất, đó là ý của cha nàng.
Đã mấy ngày không thể đến thăm Thiên An, Hạ Huyên sốt ruột không tả nổi.
"Con đừng ngoan cố! Yên tĩnh ở trong phòng đi. Nữ nhân kia có gì tốt lại khiến con mù quáng như vậy? Cha đã sắp xếp cho con một chàng rể vô cùng tốt. Vài ngày nữa hôn lễ sẽ diễn ra, con chớ làm loạn!"
Hạ Kiên đứng ở bên ngoài chắp tay phía sau nghiêm túc quát lên.
"Kết hôn .... không ... không thể. Cha ... con không muốn!"
Hạ Huyên gương mặt trắng bệch, trợn mắt nhìn về cánh cửa, tay lại tiếp tục đập mạnh lên cánh cửa im lìm. Không thể, ngoài người kia nàng không muốn ai khác!
"Ý cha đã quyết! Con có thể cãi sao? Ngoan ngoãn ở trong phòng vài ngày, sau khi cuộc sống hạnh phúc của con bắt đầu con sẽ biết ơn cha."
Hạ Kiên nói xong liền bước đi, mặc kệ tiếng khóc nức nở của con gái không ngừng âm ỉ trong phòng.
"An! Chị đến thăm em đây. Xin lỗi vì bây giờ mới có thể gặp em!"
Sở Thanh Hoa lôi kéo Tiểu Vỹ cùng vào phòng bệnh, bỏ xuống đôi giày cao gót đắt tiền. Vì muốn nhanh đến gặp Thiên An mà nàng cũng không để ý hình tượng, chính là chạy chân đất vào phòng.
"Lại là người nào nữa đây? Tiểu Vỹ?"
Gia Anh nhìn nữ nhân xinh đẹp xông vào, liếc nhìn qua người anh em của Thiên An nghi hoặc hỏi.
"Là Thanh Hoa ... cũng là bạn gái của sếp!"
Tiểu Vỹ thở hồng hộc trả lời, bị Thanh Hoa kéo đi không thương tiếc như thế đúng là muốn lấy cái mạng của hắn.
"Thì ra là vậy ..."
Gia Anh hiểu ý liền nhìn qua nữ nhân đang thất thần kia, cùng là người yêu của Thiên An cho nên không muốn nàng quá đau lòng.
"Đừng lo lắng quá. Tôi tin An sẽ sớm tỉnh lại!"
"Tôi cũng tin sẽ như vậy!"
Sở Thanh Hoa nắm chặt tay Thiên An, nhu tình không thể che lấp.
"Không nên làm phiền An nghỉ ngơi, qua đây ngồi cùng tôi đi."
Gia Anh cười nhạt nhìn Sở Thanh Hoa.
"Ân"
Sở Thanh Hoa đáp lời cũng thành thật di chuyển đến chỗ Gia Anh vừa ngồi xuống.
"Nó quả thật không tầm thường, đến đại tiểu thư của thế giới ngầm cũng có thể thu phục, thật đáng ngưỡng mộ!"
Triệu Khang không biết từ đâu xuất hiện mà chậm rãi bước vào phòng, trên tay mang theo một bó hoa trắng dã.
"Cậu đang nói gì thế? Cẩn thận cái mạng của cậu. Thù cũ tôi còn chưa tính, cậu đã tự vác xác đến!"
Sở Thanh Hoa lạnh mặt, uy áp của một đại tiểu thư toát ra. Nàng làm sao có thể quên tên thiếu gia này xém chút nữa lấy mạng của người nàng yêu!
"Thì ra là Sở tiểu thư, Triệu Khang tôi đắc tội rồi. Cũng vì hối hận với việc mình đã làm nên tôi đặc biệt đến thăm người bạn thân của mình đây, còn mang theo cả hoa a!"
Triệu Khang cười rạng rỡ, thoáng nhìn qua khắp căn phòng cũng không thấy bóng dáng người kia. Trác Di không ở đây sao?
"Đừng ở đây giả mèo khóc chuột, để An yên tĩnh nghỉ ngơi không phải tốt hơn sao Triệu thiếu gia!"
Trác Di từ bên ngoài tiến vào, mang theo bình hoa được cắm hoàn mỹ. Thật ra nãy giờ nàng bận đi thay hoa cho Thiên An, nàng biết cô không thích hoa không tươi.
"Cô Trác cũng ở đây? Tôi thật nhớ cô đến hỏng!"
Triệu Khang không mấy vui vẻ khi thấy người phụ nữ hắn yêu bênh vực Thiên An.
"Triệu thiếu gia ăn nói cho cẩn thận. Tôi và cậu không liên quan gì đến nhau ngoài tư cách cô trò. Huống chi là nhung nhớ tôi càng không dám nhận. Cậu nói vậy Thiên An sẽ không vui!"
Trác Di nhăn mặt không vui. Tên này quả thật khiến nàng khó chịu, chỉ sợ Thiên An nghe được sẽ giận nàng khá lâu đây.
"Cô trò thôi sao? Cô và Thiên An cũng là cô trò mà có thể đến được với nhau, tại sao chỉ riêng tôi lại không thể?"
"Vì cậu không đủ tư cách so sánh cùng em ấy!"
Giang Kiều Lam khoanh tay kiêu ngạo bước vào. Nàng vừa đi không lâu đã có người đến gây rối không cho Thiên An nghỉ ngơi, thật sự làm nàng tức giận.
"Tư cách? Tôi lại không bằng con nhóc lưu manh đó sao?"
Triệu Khang tức giận quát về phía Giang Kiều Lam, lần đầu tiên có người dám đối diện trực tiếp hạ nhục hắn như vậy.
"Thiên An mặc dù không có thân thế hiển hách như Triệu thiếu gia nhưng cậu có biết vì sao vẫn có nhiều người như chúng tôi tình nguyện yêu em ấy hay không? Là vì em ấy dám yêu dám hận, tuyệt đối sẽ không phản bội người mà em ấy coi trọng! Không như cậu rẻ mạt đến mức như vậy, đến cả anh em cũng tình nguyện đem bán!"
Thanh âm Giang Kiều Lam đanh thép sắc sảo không có một kẽ hở, khiến Triệu Khang đứng một bên cũng cứng họng không nói nên lời. Chỉ là dường như nhớ ra gì đó, hắn di chuyển lại gần giường bệnh nơi Thiên An đang nằm, câu môi cười nhạt.
Tất cả nữ nhân trong phòng thấy hắn lại gần Thiên An liền lo lắng hắn gây bất lợi cho cô, ngay lập tức quát.
"Cậu muốn làm gì?"
Triệu Khang mặc kệ tiếng quát mà cúi thấp người kề vào tai Thiên An, nhỏ giọng chỉ đủ hai người nghe được.
"Thiên An a Thiên An! Mày thực sự tốt như lời nữ nhân này vừa nói sao? Nếu đã tốt như vậy, vì sao mối tình đầu của mày, người mày yêu sức đầu mẻ trán lại chẳng thèm đoái hoài tới mà lên giường cùng kẻ khác đây? Vài ngày nữa nàng ta cũng chính thức lên xe hoa cùng Trương Thiên Phong. Người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Trương thị. Cái người đơn phương theo đuổi cô ấy đến bây giờ cũng thành công rước nàng về làm vợ. Mày là cái thá gì lại có thể so sánh cùng đàn ông? Đến cuối cùng người mà họ chọn cũng chỉ là đàn ông mà thôi. Thiên An a! Đến cuối cùng mày chỉ là một người thua cuộc, ngay khi người mày thương bước lên lễ đường cùng kẻ khác mày lại không khác gì một kẻ tàn phế nằm ở đây, một kẻ đáng thương nhất trên đời! Hahaha!!!!!!"
Triệu Khang nói xong liền cười ha hả bước ra ngoài. Tất cả nữ nhân thấy hắn đi rồi liền tiến lại xem xét Thiên An có bị làm hại chỗ nào không. Rất may là không có, một chút phản ứng cũng không, vẫn chỉ là gương mặt trắng bệch nằm yên trên giường bệnh.
Chỉ là khi các nàng vừa xoay đi, ngón tay Thiên An bất chợt động đậy.
Đôi lời của tui: Mai muốn tui đăng chương như cũ hay đăng hết một lượt? 😂😂😂😂 . Ai muốn hoàn trong ngày mai thì vote mạnh mẽ lên nhé, tui nhanh gọn lắm! 😊😊😊😊😋😋😋
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro