Chương 48
Ba người ngồi trên bàn chán nản chờ đợi Mộc Thanh cùng Thiên An xuống dùng cơm. Gia Anh và Tuyết Vân đều không hiểu, chỉ là gọi cô xuống ăn cơm thôi có cần lâu như vậy không?
Đợi hồi lâu cũng thấy hai người xuất hiện, tay Thiên An nắm chặt tay Mộc Thanh chậm rãi ngồi vào bàn, khóe miệng nàng câu lên nụ cười vui sướng không thể che lấp.
Không đợi Thiên An lên tiếng, Gia Anh nhanh hơn một bước, để một cái đùi vào bát của cô.
"Gần đây cô có học làm vài món. Em nếm thử nhé!"
Trác Di thấy vậy cũng không muốn chịu thua, gắp cho cô một cái càng cua to, đầy sủng nịnh nhìn cô.
"Đây là món cô làm giỏi nhất. Hợp khẩu vị không?"
Tuyết Vân nhìn hai người nhao nhao lấy lòng Thiên An liền mỉm cười, vốn không muốn nhúng tay vào nhưng cơ hội được chăm sóc Thiên An gần đây quá ít cũng muốn lên tiếng.
"Đây là canh em thích ăn nhất. Là chị đặc biệt chuẩn bị!"
Mộc Thanh chau mày nhìn ba người. Làm sao có thể để bị bỏ lại phía sau, nhanh chóng đẩy lên trước mắt cô bát tổ yến thơm phức nói.
"Nhớ nếm thử món cô làm a!"
Thiên An nhìn một đống thức ăn được đẩy đến trước mắt mình liền xanh mặt, khóe miệng co giật. Dù cô có đói rã ruột là thật nhưng đống thức ăn này thực sự nhiều đi. Làm sao có thể ăn hết? Cô cũng không có sức ăn khỏe như vậy!
Tuy nghĩ vậy nhưng cũng không dám từ chối sự chăm sóc từ các nàng, một lần ăn hết bát cơm lớn, canh cùng bát tổ yến đều bị cô chén sạch sẽ. Bốn người thấy cô ăn ngon như vậy tất nhiên vui vẻ, tiếp tục gắp thức ăn mình làm để vào bát của cô.
Thiên An đã gần đạt đến giới hạn cuối cùng, gương mặt méo mó mang theo xin xỏ.
"Đừng gắp cho tôi mãi thế. Các chị cũng phải ăn!"
"Muốn nhìn em ăn hơn!"
Bốn người đồng thanh trả lời.
Thế là ngày hôm đó Thiên An không thể ăn nổi thêm bất cứ thứ gì khác vào bụng.
Vấn đề lớn nhất cũng không phải là việc đó mà là đến khi đêm xuống ai nấy đều không muốn về. Cả năm người cùng ngồi trên bộ ghế lớn xem TV. Thiên An mặt thoáng nhăn lại.
"Không về sao? Ở đây không có giường cho các cô đâu!"
Gia Anh lười biếng nằm trên vai Thiên An ôm chặt lấy eo cô, mắt nhìn vào phim hoạt hình đang chiếu không để ý nói.
"Ai về thì về. Đêm khuya rồi ra ngoài rất nguy hiểm!"
Trác Di đồng dạng nằm bên vai kia của cô mỉm cười.
"Dù sao trong lúc chờ em về, ở đây cũng quen rồi. Không vấn đề!"
Thiên An nghe vậy cũng không còn cách nào, chỉ là cảm thấy có chút khó thở nhìn Mộc Thanh ngồi trên đùi mình nói.
"Ở lại cũng được nhưng có cần phải ngồi gần như vậy sao?"
"Lưu manh! Có mỹ nhân ngồi xung quanh cũng không biết hưởng!"
Mộc Thanh bĩu môi, dù sao các nàng cũng đều thuộc top mỹ nữ giáo viên của trường. Nếu không phải chỉ vì yêu người này thì đã có biết bao tên đàn ông bằng lòng chết dưới nụ cười của các nàng. Thật là không có lương tâm!
Tuyết Vân yên lặng ngồi một bên gọt trái cây để vào miệng Thiên An, không đồng tình nói.
"Có biết bao người muốn như em cũng không được. Phải trân trọng a!"
Thiên An nghe vậy chỉ cười trừ. Tuyết Vân nói đúng, là từ trước đến nay cô không trân trọng những người trước mắt.
Xem đến tận khuya lắc. Thiên An ngáp dài một cái nhìn bốn nữ nhân đã ngủ gục liền cười nhạt. Đứng dậy, nhẹ nhàng ôm từng người vào phòng, đặt các nàng lên chiếc giường lớn của mình. Thật ra vì công việc mà giấc ngủ của Thiên An thường không sâu, cô rất quan tâm giấc ngủ của mình vì vậy phòng ngủ cũng là nơi được cô đầu tư nhiều nhất. Chiếc giường được mua loại đặc biệt lớn cùng mềm mại, năm người cùng nằm là dư sức.
Chỉ là Thiên An không quen ngủ cùng người khác. Sau khi để các nàng trên giường, đắp chăn kỹ lưỡng liền ra sofa nằm.
Đêm càng ngày càng khuya, có thể nghe thấy nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ. Thiên An co người, siết chặt cái chăn mỏng. Đột ngột có dị vật không biết từ đâu ra chui vào lòng cô như lẽ đương nhiên, mùi nước hoa quen thuộc đủ để cô nhận biết là ai. Không cần mở mắt, bàn tay chủ động siết lấy thân thể người ở trong ngực, có chút buồn ngủ nói.
"Cô Trác sao lại đi lung tung như thế? Ở ngoài rất lạnh!"
Không nghe thấy câu trả lời, chỉ có đôi môi nóng bỏng không báo trước quấn lấy cô, không cho cô cơ hội trốn chạy.
Thiên An nhíu mày trước hành động của nàng, đợi nàng phát tiết xong mới nghi hoặc hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Cô muốn trở thành người phụ nữ của em. Có thể sao?"
Trác Di không bình tình nắm lấy tay Thiên An đặt lên ngực nàng, thập phần khẩn trương.
Xúc giác mềm mại đánh lên đại não khiến Thiên An bừng tỉnh. Có chút bất ngờ vì đến bây giờ mới nhận ra thân thể đang quấn chặt lấy cô hoàn toàn không mặc lớp vải nào. Cổ họng thoáng chút khô khốc, cơ thể bắt đầu bùng lên ngọn lửa, không thế khống chế dục vọng đang dâng lên.
"Nói lại lần nữa! Sẽ không hối hận?"
Thiên An nắm lấy cằm nàng, ánh mắt nghiêm túc muốn tìm ra câu trả lời.
"Sẽ không!"
Trác Di ánh mắt trong suốt thập phần kiên định khẳng định.
Thiên An cười nhạt, được sự cho phép cô bắt đầu hành trình thu thập vưu vật trước mắt. Cô hôn lên từng nấc da của nàng, đến hôm nay mới mở mang tầm mắt. Thân thể của Trác Di thật giống như bảo vật không chứa một khuyết điểm, từng đường cong tuyệt mỹ như ẩn như hiện lả lướt câu nhân. Thiên An thì thào.
"Đến bây giờ tôi mới nhận ra, cô Trác thật ra là hồ ly chuyển thế!"
Còn chưa kịp trả lời, khoái cảm từ trên ngực truyền đến khiến Trác Di không chịu nổi, khẽ rên rỉ.
"Ahhh ... Thiên An ..."
Thiên An không quan tâm mà tiếp tục lộng hành trên thân thể Trác Di. Cái tay không an phận di chuyển đến nơi nó thích nhất, chọc ghẹo.
"Ướt rồi! Lần đầu sẽ hơi đau, cố chịu!"
Thiên An thủ thỉ bên tai nàng, hơi thở nóng bỏng phà lên cổ khiến Trác Di đỏ mặt muốn xuất huyết, nhu thuận gật đầu.
Thiên An yên tâm mà tiến vào, cửa động chật khít bám lấy tay cô co thắt liên tục. Di chuyển nhẹ nhàng đến khi cảm nhận được vách ngăn mỏng manh liền mỉm cười hơi dùng lực xuyên qua.
"Ah ... đau!"
Trác Di bị đau liền kêu lên, ôm chặt lấy vai Thiên An không muốn buông ra, móng tay đâm vào da thịt khiến Thiên An khẽ hừ một tiếng. Giữ nguyên tốc độ ra vào thân thể nàng đến khi đạt đến đỉnh điểm.
Trác Di mệt mỏi nằm gục trong lòng Thiên An. Cô lau qua lớp mồ hôi trên trán nàng đồng thời ôm chặt nàng tiến vào giấc ngủ.
Một đêm an tĩnh trôi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro