Chương 47
Thiên An sau nhiều ngày ở nhà Thanh Hoa trị thương cũng phải ra về. Trong lúc cô đang thu dọn đồ đạc thì Sở Thanh Hoa từ phía sau tiếc nuối ôm lấy thắt lưng cô, bĩu môi không đành lòng.
"Thật sự phải về sao? Ở lại với chị vài hôm nữa được không?"
Thiên An cười nhẹ nắm lấy tay nàng.
"Không thể! Tôi còn việc học ở trường."
"Nói dối. Em chỉ nhớ đến mấy cô giáo của em thôi!"
Sở Thanh Hoa buông ra Thiên An, ngồi phịch xuống giường hờn dỗi.
Đêm trước, sau khi Thiên An trở lại phòng. Sở Thanh Hoa làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra mà nằm trên giường trằn trọc suốt một đêm không ngủ được. Nàng quyết định đưa lại điện thoại cho Thiên An.
Sau khi nhìn thấy mấy chục cuộc gọi cùng hàng trăm tin nhắn, Thiên An liền quyết định trở về nhà. Vừa nhớ đến liền khiến Sở Thanh Hoa khó chịu.
Thiên An thở dài, tiến lại gần ôm lấy Sở Thanh Hoa, hôn nhẹ một cái rồi ra sức dỗ dành.
"Đừng giận! Tôi cũng không thể bỏ mặc các nàng ấy!"
Sở Thanh Hoa tựa vào người Thiên An hưởng thụ sủng nịnh từ cô, đôi má ửng hồng. Cảm giác mất mát không thể biến mất nhưng cũng không thể trách Thiên An. Ngay từ đầu vốn đã hiểu rõ người này có số mệnh đào hoa nhưng như cũ không thể dứt ra, đó là lựa chọn của nàng!
"Ân. Khi rảnh nhớ về bên chị được không, chị sẽ rất nhớ em!"
Thiên An cười rạng rỡ, trán chạm trán cùng Thanh Hoa gật đầu chắc nịch.
Sở Thanh Hoa đưa Thiên An ra đến cổng, sau khi chiếc moto mất hút không thấy bóng dáng mới trở vào nhà.
Thiên An chạy xe, thoáng nhìn qua đồng hồ. Thời gian đã muốn quá trưa có chút đói bụng.
Chạy xe vào sân. Thiên An bất ngờ nhìn cánh cửa đang rộng mở, có chút nhíu mày. Chẳng lẽ có trộm!
Cô thong thả ôm nón bảo hiểm bước vào nhà. Khung cảnh trước mắt khiến Thiên An muốn choáng váng.
Tất cả ... sao lại có mặt ở đây?
Trác Di, Gia Anh cùng Mộc Thanh nằm vật vã trên bộ ghế lớn trong nhà, mỗi người tựa vào một góc.
Trác Di ôm lấy cái gối cô thường hay nằm, Mộc Thanh cầm lấy cái áo của cô không buông, Gia Anh nắm chặt bức ảnh có gương mặt của cô đang tươi cười. Mặc dù chính cô cũng không biết mình bị chụp lén từ khi nào.
Dường như cảm nhận được có người xâm nhập, cả ba người như có thần giao cách cảm cùng lúc nhìn về phía cửa. Cặp mắt ảm đạm sâu hút đầy tuyệt vọng khi nhìn thấy cô như lóe lên tia sáng, đồng thanh nói.
"An?"
Không báo trước cả ba liền tiến lên ôm chặt lấy cô không một kẽ hở.
Gia Anh ôm lấy tay phải, gục đầu vào hõm vai trách móc.
"Thời gian qua đi đâu? Có biết cô lo lắng cho em lắm không?"
"Tôi ..."
Còn chưa kịp trả lời, một trận đau kéo đến. Mộc Thanh cắn lên cánh tay Thiên An, dấu hàm răng in hằn trên da thị. Đánh lên tay cô, mắng.
"Tên lưu manh! Tại sao không đến tìm tôi. Tự dưng biến mất như vậy là hay lắm sao? Em giỏi lắm!"
"A ... đau quá ... Chị ..."
"Hức, hức ..."
Tiếng khóc của người trong ngực một lần nữa ngăn cản lời nói của cô.
"An, cô nhớ em. Sau này tuyệt đối đừng tự mất tích như vậy, cô sẽ điên lên mất!"
Trác Di ở trước ngực Thiên An khóc đến lợi hại. Thiên An thấy thế mọi lời giải thích liền ngưng tại cửa miệng. Cảm giác ấm áp xẹt qua khiến cô có cảm giác không chân thật. Đây là cảm giác của một gia đình sao? Đôi tay trong vô thức cũng ôm chặt các nàng, đôi mắt vốn trong trẻo lạnh lùng như được hoà tan.
"An đã về?"
Thanh âm quen thuộc từ trong bếp vọng lên, tiếng nồi chảo va vào nhau rớt xuống đất, sau đó là một trận tiếng bước chân chạy lên phòng khách.
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Thiên An tạm buông ra các nàng. Ôn hoà nhìn đến cô gái gấp gáp vội vã đang chạy đến. Tuyết Vân nhìn thấy Thiên An liền đứng ngây người tại chỗ một hồi, đôi mắt ngập nước bổ nhào vào lòng cô.
"Em đã đi đâu cơ chứ? Sau khi thức dậy không nhìn thấy em, chị thật sự phát hoảng. Đã hơn một tuần em vẫn không trở về, chị vẫn luôn ở đây chờ em!"
Thiên An ôm lấy thân thể Tuyết Vân đang run rẩy liền có cảm giác đau xót thoáng qua. Cô ôn tồn nói.
"Ừ. Sau này không đi nữa ... Nhưng hiện tại ... tôi rất đói!"
Lời nói đánh vỡ hoàn cảnh lãng mạn đang diễn ra. Cả ba người đang đứng phía sau cũng bất chợt phì cười, người trong lòng Thiên An không ngừng run rẩy kịch liệt nhưng tuyệt đối không phải thút thít khóc mà là đang cười trộm. Cô nghi hoặc.
"Tôi nói sai sao?"
"Đồ ngốc!"
Cả bốn người đồng thanh mắng, sau đó đồng loạt biến mất khỏi tầm mắt của cô, hăng hái đi vào bếp.
Chỉ còn Thiên An ngây ngốc đứng đó như người gỗ, ngây ngô lắc đầu. Không hiểu mình nói sai cái gì, con gái quả thật khó hiểu đi? Suy nghĩ hồi lâu không tìm ra kết quả, cô buông tha đi lên phòng tắm rửa.
Như thường lệ, Thiên An bước ra với mái tóc ướt đẫm còn đang nhỏ giọt xuống sàn, quần áo đều là một cây đen sạch sẽ, đơn giản. Cô mệt mỏi nằm xuống giường chợp mắt, mặc kệ mái tóc ướt đẫm làm ướt hết gối, cô thật sự cần nghỉ ngơi.
Trên bàn hơn mười món nóng hổi được dọn lên, cả bốn người ngồi xuống đợi cái người vô trách nhiệm kia nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy. Gia Anh lên tiếng đánh gãy không khí ngượng ngùng.
"Cô Trác, cô lên gọi An xuống nhé. Mọi người chờ khá lâu rồi!"
Trác Di chấp thuận gật đầu, đạp gót lên cầu thang. Nàng đi đến trước cửa phòng, gõ cửa hồi lâu cũng không thấy hồi âm, liền tự mình quyết định mở cửa bước vào. Không ngờ người nào đó vẫn không hay biết, yên tĩnh nằm trên giường nhắm mắt ngủ say. Trác Di chầm chậm tiến lại gần, ngồi xuống ngây ngốc nhìn gương mặt lạnh lùng kia.
Đến khi ngủ khí tức lạnh lẽo cũng không giảm bớt phần nào. Nàng cầm lòng không được liền cuối người, đôi môi anh đào dán lên cánh môi mỏng của cô. Bao nhiêu nhung nhớ, ủy khuất dần dần tan biến, lưu lại duy nhất là cảm giác ngọt ngào nơi khóe môi.
Người bị cưỡng hôn thật ra đã tỉnh từ lâu, ngay khi Trác Di gõ cửa liền tỉnh nhưng vì mệt mỏi cũng chẳng buồn mở, có phần tò mò nàng sẽ làm gì. Không ngờ cô giáo của cô cũng thật bá đạo, dám cả gan cưỡng hôn cô lần nữa.
Thiên An âm thầm nhếch môi cười tà. Trác Di tất nhiên không hay biết chính mình bị người ta tính kế, vẫn còn đang mơ màng trong nụ hôn say đắm. Đột ngột bị một bàn tay mạnh mẽ kéo xuống, nàng vô lực chống cự nằm sấp trên người Thiên An, nụ hôn cũng ngày càng mãnh liệt.
Mái tóc Trác Di buông xuống, mùi thơm dịu nhẹ khiến lòng Thiên An càng thêm si mê, các động tác cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Sau khi đùa chán với đôi môi mềm mại, Thiên An liền đánh đòn cuối cùng, không báo trước cắn nhẹ lên môi Trác Di.
Nàng chịu đau liền giật mình la lên.
"A ..."
Nhân cơ hôi, chiếc lưỡi xảo quyệt liền theo kẽ hở tiến vào bên trong, quấn quýt cùng cái lưỡi đinh hương thơm tho của nàng.
"An ra ăn cơm thôi ..."
Mộc Thanh đợi hồi lâu cũng không thấy hai người trở ra liên đích thân lên phòng gọi hai người xuống. Cửa không đóng, ngay tức khắc nhìn thấy khung cảnh nóng bỏng bên trong, lời muốn nói cũng ngưng ngay cổ họng.
Trác Di thấy có người tiến vào liền vội vàng tránh thoát khỏi móng sói của Thiên An đang đặt trên eo mình. Không dám nhìn Mộc Thanh, mang theo khuôn mặt đỏ ửng xuống lầu.
Thiên An thấy có người phá hỏng chuyện tốt của mình tất nhiên không mấy vui vẻ. Chỉ có điều nhìn đến người đó là Mộc Thanh, mọi sự khó chịu liền tan biến.
"Chị không vui khi em làm như vậy đúng không?"
Đến khi Mộc Thanh hồi phục tinh thần, đã thấy Thiên An cao ngạo đứng ngay trước mặt. Đôi mắt trong suốt ấy vẫn như mọi lần câu lấy hồn phách của nàng.
Mộc Thanh tươi cười, là nụ cười chân thật không pha chút tạp chất nào.
"Làm sao có thể vui khi thấy người chị yêu thân mật cùng người khác chứ? Nhưng làm sao bây giờ, so với việc đánh mất em, việc này chị có thể chịu được!"
Lời nói chân thật như dòng suối mát rót vào lòng. Thiên An thâm tình nhìn Mộc Thanh. Nàng là người từ đầu đến cuối đều bao dung cho cô, hết lần này đến lần khác bỏ qua khuyết điểm của cô ngược lại càng thêm dung túng, để cô muốn gì được nấy, thậm chí nhiều lần làm nàng thương tổn nặng nề. Thiên An có cảm giác mình không xứng với nàng, nàng quá cao thượng, đến nỗi cô không thể nắm bắt.
Thiên An nhắm mắt, dang tay ôm Mộc Thanh vào lòng, khẽ thở dài.
"Xin lỗi! Mộc Thanh, để chị chịu đựng tôi đủ lâu rồi ... Rời xa tôi đi, như vậy có lẽ chị sẽ không phải khổ sở với một kẻ lưu manh như tôi nữa!"
Mộc Thanh nghe vậy, dường như tức giận thật lớn. Cắn thật mạnh vào cổ Thiên An, rất lâu cũng không chịu buông. Đến khi cảm thấy đã quá lâu không chịu nổi mới chịu buông tha.
Vết cắn thật sâu, xung quanh đã đỏ tím một mảnh, thiếu chút nữa là đổ máu. Đôi mắt nàng ướt át nhìn Thiên An.
"Đồ ngốc! Thành như vậy cũng không chịu la lên?"
Mộc Thanh rối rắm nhìn chằm chằm vết thương chính mình gây ra cho cô mà đau xót, chủ động hôn hôn lên vết thương đáng sợ kia mong nó có thể bớt đau phần nào.
"Một chút như này không là gì so với những gì chị phải hứng chịu khi ở bên tôi. Cảm ơn vì vẫn còn ở bên tôi!"
Thiên An thì thào bên tai nàng, nước mắt trượt dài trên gò má mà Mộc Thanh không tài nào phát giác. Đó là hạnh phúc, là lời mà cô mang hết dũng khí của mình nói ra.
Cô gái ngốc nghếch này, tôi sẽ dùng cả đời để bù đắp cho chị!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro