Chương 40
Một chút bằng tất cả
Khương Tuyết không đứng ở cửa Trần Song quá lâu, bên kia đã mở cửa rồi.
Lúc cửa mở ra, Trần Song tỏ ra rất bình thường. Quần áo đứng đắn, vẻ mặt lạnh nhạt.
Chỉ có đeo dép ngược lại làm bại lộ chút suy nghĩ của chủ nhân, nhưng về cơ bản thì không quan trọng.
"Làm sao thế?" Khí thế tiểu Trần tổng rất mạnh, chủ yếu là giả chết.
Hai tay Khương Tuyết chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nghiêng đầu: "Không sao."
"Tôi không cần vào nhà trước sao?" Khương Tuyết tự giác nghiêng tầm mắt nhìn vào trong nhà.
"Bây giờ đã rất khuya rồi." Trần Song không có ý tránh ra, thậm chí tỏ vẻ có hơi "tuyệt tình". "Không sao, cô Khương Tuyết cũng nên nghỉ ngơi rồi."
Khương Tuyết suy nghĩ một chút, sửa lời: "Là không có chuyện gì lớn."
"Đúng vậy, đúng lúc nghe được một chút tiếng kêu thảm không thành tiếng. Tôi sợ tiểu Trần tổng xảy ra chuyện nên tới xem một chút." Khương Tuyết nín cười, cũng đi theo nàng.
Trần Song mặt không gợn sóng, giống như hơi suy tư: "Em nghe nhầm rồi."
"Ồ?"
Trần Song chắc chắn nói: "Vậy đại khái là tiếng ti vi trong phòng chị Trì."
Nghiêm túc nói lung tung.
Có kỹ năng diễn này, sao không dứt khoát tự mình diễn nữ chính đi.
Khương Tuyết nghĩ.
"Được." Khương Tuyết nháy mắt mấy cái: "Nhưng tôi vẫn có chút chuyện muốn thỉnh giáo tiểu Trần tổng."
"Em nói."
Không biết có phải Trần Song vừa chiếm thế thượng phong không, bây giờ thật sự có chút cảm giác không sợ trời không sợ đất.
Khương Tuyết nhẹ nhàng nói, chậm rãi nói: "Chúng ta vừa rồi có nói, chị là fan cua em nhỉ?"
Phụt.
Quả bóng bay vừa mới miễn cưỡng phồng lên hình như bị đâm một cái vỡ luôn rồi.
Trần Song sửng sốt tại chỗ, hít thở sâu hai lần, nhìn xung quanh hành lang không người, lập tức làm ra quyết định.
Nàng nghiêng người một bước về phía Khương Tuyết: "Mời vào."
"Cảm ơn." Khương Tuyết không chút khách khí.
Phòng Trần Song, Khương Tuyết cũng quen thuộc rồi.
Chỉ có một điểm không giống phòng Khương Tuyết.
"Mùi trong phòng tiểu Trần tổng dễ ngửi quá."
Là một mùi dã hương, hương rất nhạt.
Trần Song đóng cửa, thấy Khương Tuyết đã tự mình thuần thục đổi dép, suy nghĩ một chút lập tức dời tầm mắt đi.
"Là thanh hương liệu chị của chị cho chị. Chị khá, quen cái mùi này."
"Thơm thật đấy." Khương Tuyết đi vào, lúc ngồi trên ghế salon lại ngửi một cái.
Trần Song hơi ngượng ngùng, trong đầu còn đang khách sáo suy nghĩ có nên tặng Khương Tuyết vài thanh hương liệu không, Khương Tuyết lại tự mình tìm điều khiển tivi trong phòng.
"Có thể mở không?" Khương Tuyết quơ quơ tay.
"Ừm." Trần Song nói xong, tivi lập tức được mở lên.
Thật đúng lúc, có lẽ Trần Song mới vừa dùng xong, chỉ tắt màn hình cũng không tắt toàn bộ nguồn điện. Kết quả bây giờ mở ra, trên màn hình vẫn hiện giao diện phát lại "Tập thể dục theo đài thứ hai cho học sinh trung học và tiểu học".
Khương Tuyết không thấy có gì lạ tắt giúp nàng: "Nhảy cái này, tốt cho cơ thể."
"Ừm." Tiểu thư đơn âm tiết đã chết tâm lặng như nước.
Nàng nào không nghĩ đến. Nghe được tiếng chuông ngủ ngon muộn rồi, chắc chắn cũng nghe được mình nhảy tập thể dục theo đài.
Khương Tuyết thoải mái vùi trên ghế salon của nàng, ôm gối dựa vào trong ngực, trên tay đang dùng điều khiển đổi kênh.
"Nên bình thường chị xem chương trình gì?"
"Một vài chương trình tạp kỹ thôi." Trần Song cũng chạy đến ngồi xuống, cách Khương Tuyết, ngồi ghế đối diện cô.
Khương Tuyết chuyển lại kênh truyền hình phát lại: "Chủ nhật tốt đẹp?"
"Xem qua rồi."
"Cực tốc trùng lãng."
"Xem qua rồi."
"Thú cưng ngày nghỉ?"
"Xem qua rồi."
Khương Tuyết hiểu cách Trần Song dùng từ rồi.
Một chút bằng toàn bộ.
"Khụ...." Trần Song rõ ràng cũng phát hiện bản thân hình như biểu hiện có hơi quá mức, mặc dù fan tịch bị lộ rồi, nhưng mà nàng vẫn muốn lưu lại ấn tượng người hâm mộ "bình thường" trước mặt Khương Tuyết.
Vì vậy nàng mới bổ sung: "Thì xem cũng qua mấy thứ này rồi..."
"Vậy chuông báo thức của em thì sao? Từ đâu ra?" Khương Tuyết cố ý hỏi.
"Cái đó là, theo dõi weibo và chương trình tống nghệ, không liên quan." Bề ngoài Trần Song vẫn bình tĩnh đáp trả, nhưng lỗ tai hình như lại hăng hái đỏ lên rồi.
Khương Tuyết thấy, cười một tiếng.
Kỹ năng diễn xuất quả nhiên vẫn chưa tốt.
"Như vậy nói cách khách, là fan qua đường bình thường rồi?"
"Ừm."
Fan qua đường, nghe rất bình thường.
Trần Song vui trong lòng, mặt không biểu hiện gì.
"A, như vậy." Khương Tuyết làm bộ khổ nào: "Vậy cũng tốt, em cũng không cần bảo người ta giúp em tìm chuyên tập chữ ký không tái bản cho tiểu Trần tổng rồi."
Trần Song nhảy chân mày: "Cái gì?"
"Album cuối cùng của nhóm, em nhớ bán rất ít, nên không tái bản nữa." Ngón trỏ Khương Tuyết đặt trên hàm: "Vốn em vừa mới nghĩ nếu như tiểu Trần tổng là fan thì hỏi Hoa Hoa bên kia còn bản lậu không. Nhưng mà nếu như tiểu Trần tổng không để ý, em cũng không làm phiền cô ấy nữa."
Album đó đúng là khó cướp.
Đêm đó Trần Song định đặt đồng hồ báo thức, bỏ chuyên tập vào trong giỏ hàng, đếm giây trước năm phút.
Kết quả khi đặt hàng vẫn không cướp được.
Chân Trần Song ở dưới mặt bàn khó chịu vắt chéo nửa ngày, đối mặt với Khương Tuyết hình như không cảm giác được, tùy tiện mở tivi xem.
"Trong xe chị, có thể để CD." Trần Song rốt cuộc không nhịn được.
Khương Tuyết nghiêng đầu nhìn nàng, nhìn nàng vô cùng cố gắng nhíu lông mày lại, tìm câu chuyện nói: "Nên là..."
Khương Tuyết nhìn chằm chằm nàng, cũng không muốn giúp nàng bổ sung ý.
Trần Song hít một hơi thật sâu, hơi rũ mắt xuống, mặt đỏ hết cả lên rồi.
"Nên là có thể phiền cô Khương Tuyết, cho chị một bản không."
Nha, thật đáng yêu.
"Vô cùng vinh hạnh."
Khương Tuyết vô cùng hài lòng với lần này.
Tán gẫu xong, Khương Tuyết cũng không ngây người trong phòng Trần Song quá lâu, vì đêm đã rất muộn rồi, mai còn có việc.
Lúc cô về phòng đã là mười hai giờ, chuông ngủ ngon trong điện thoại Trần Song vừa đúng lúc đóng cửa vang lên.
Trần Song móc điện thoại ra, lấy tay mở báo thức mười hai giờ đó ra.
Nàng nhớ đến Khương Tuyết, suy nghĩ một chút, bây giờ tắt đồng hồ báo thức đi.
Chỉ là vừa nãy lúc đi Khương Tuyết cũng không nói gì, chỉ nói một câu mệt rồi liền quay về.
Cũng không chúc ngủ ngon.
Trần Song cắn cắn môi, chằm chằm giao diện đồng hồ báo thức trên điện thoại.
Mình bị "người đàn bà xấu xa" này lừa gạt nhiều lần rồi, lần này không phải cũng là em ấy thuận miệng thôi chứ.
Lúc nghĩ như vậy, một cái wechat bắn ra.
"Để em xem tiểu Trần tổng nào chưa ngủ đây? Hóa ra là đang chờ em à." Sau đó cười khẽ một tiếng, còn nói: "Vậy thì, Trần Song, ngủ ngon."
Trần Song đơ tại chỗ.
Có lẽ, tối nay không ngủ được rồi.
Đêm đó thành phố Hồng rơi một trận tuyết, tới gần đầu năm, nhiệt độ chợt hạ xuống.
Buổi tối Trần Song nghe nhiều lần "chuông ngủ ngon" xong, đúng là mất ngủ không ngoài dự liệu.
Vì vậy kéo rèm cửa sổ một chút, cách cửa sổ sát đất, ôm đầu gối ngồi trên thảm mềm mại ấm áp, nhìn bông tuyết yên lặng một hồi.
Bông tuyết rơi xuống trôi chảy, không có ý dừng lại chút nào.
Nàng cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, có lẽ chỉ muốn thả lỏng một lát.
Sau đó không biết qua bao lâu, rốt cuộc nàng mới ngồi trên thảm, dựa vào gối ôm ngủ đi.
Khương Tuyết lúc dậy sớm, Cổ Trấn thành phố Hồng đã có tuyết đóng rồi.
Đám con nít trên trấn hiếm khi thấy tuyết, thấy tuyết động còn ít hơn. Vì vậy dù là khách sạn không tính là ở trung tâm Cổ Trấn rồi, nhưng lúc sáng sớm mở cửa sổ vẫn nghe thấy tiếng hoan hô hưng phấn của những đứa trẻ.
Khương Tuyết cũng nhiều năm không thấy tuyết rồi. Bông tuyết bay vào trong ban công, vì vậy trên ban công cũng đóng một lớp mỏng.
Khương Tuyết chân trần nửa ngồi kéo một khe nhỏ sân thượng, vươn tay ra, ở trên ban công bóp ra hai quả cầu tuyết lớn nhỏ không đều, chồng lên nhau, nửa trên vẽ hai chấm nhỏ với một vòng cung, miễn cưỡng xem như một "người tuyết nhỏ".
Cô hài lòng nhìn hồi lâu, sau đó lấy điện thoại ra chụp một tấm, gửi cho Trần Song.
Đối phương hình như chưa tỉnh, chưa trả lời ngay.
Chờ lúc Khương Tuyết rửa mặt xong, cô lại nhận được điện thoại từ Thẩm Thấm Duyệt trước.
"Lại nhớ mình rồi?" Khương Tuyết kẹp điện thoại giữa lỗ tai và bả vai, rảnh tay chọn quần áo hôm nay muốn mặc được treo trong tủ.
Đây là cách gọi bình thường các cô hay dùng, nhưng hôm nay Thẩm Thấm Duyệt hiếm thấy không tiếp chiêu, chỉ là có hơi nghiêm túc và chăm chú nói: "Hôm nay có thể cậu sẽ có một đơn chuyển phát nhanh, nó đến rồi thì mang lên, chụp một tấm, giúp mình đăng weibo một chút."
Hình như nghe ra được giọng khác với thường ngày, Khương Tuyết lần nữa đứng dậy, đặt điện thoại vào tay.
"Sao thế?"
Lại suy nghĩ một chút, dùng giọng bình tĩnh nói: "Bị chụp rồi."
"Ừ, hai ngày trước đi chọn quà sinh nhật cho Hàn Hoa, đi gấp, không chú ý."
Còn là tự mình vào tiệm trang sức, nhìn quan hệ một cái là thấy không bình thường, mạng xã hội đã có rất nhiều người đang suy đoán hướng đi của món quà rồi. Bởi vì trước kia cô và Hàn Hoa ầm ĩ tiết mục "Từ chối vào phòng làm việc", nên cũng có bạn mạng bát quái vu vơ lớn gan suy đoán, thật ra thì mối quan hệ của Thẩm Thấm Duyệt và Hàn Hoa thân thiết, lúc này lại trước sinh nhật Hàn Hoa, tất nhiên nhạy cảm rồi.
Không thể không nói, đoán đến mức hoàn toàn chính xác.
"Mình thay các cậu mang kiểu tình nhân nhiều lần rồi." Khương Tuyết ngồi ở mép giường, gác nhân lúc ẩn lúc hiện. "Lần này chuẩn bị báo đáp mình thế nào?"
Thẩm Thấm Duyệt nghe được câu trả lời của Khương Tuyết cũng biết hẳn không có vấn đề gì, cũng thả lỏng một chút: "Chuyện cậu hôn Hàn Hoa, tớ hình như vẫn chưa tính sổ với cậu."
"Vậy cậu có thể hôn thay cậu ấy."
"..." Thẩm Thấm Duyệt cắn răng nghiến lợi: "Mình hôn chết cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro