Chương 4: Thỉnh
Ở trong phòng Trần Song có thói quen bật điều hòa không đóng cửa sổ.
Là một người phương nam, nàng luôn cảm thấy không mở cửa số thì khá bí khí, không khí không được lưu thông, âm u.
Nhiều khi nghẹn đến mức, mặt nàng còn có thể phiếm hồng, cả người dễ dàng say xe.
Sau khi đóng laptop, nàng lại cảm thấy bắt đầu đau nửa đầu, đi vài bước ngã nhào về phía giường lớn.
Công tác chuẩn bị trước khi thành lập đoàn phim rất nhiều, nếu nói Trần Song muốn tự tay làm lấy hết, thì tất cả mọi giấy tờ đều phải qua tay nàng một lần. Mấy tháng trước nàng còn bận hơn, ngày nào cũng hơn rạng sáng mới có thể nằm xuống, đau nửa đầu đã lâu không thể giảm bớt.
Cũng may, nàng rốt cuộc tìm được một phương thuốc cổ truyền.
Hãm mình trên giường, Trần Song duỗi tay mang lên tai nghe.
Có chút vội vàng mở APP nghe nhạc trong di động, chỉ hai động tác, mở album trong thư mục ẩn.
Tận đến khi chất giọng mềm ngọt của Khương Tuyết chảy vào trong tai, Trần Song mới giống như chú cá chìm ở trong nước đã lâu, thật vất vả ngoi lên mặt nước hít vào một hơi, dây thần kinh căng chặt trong đầu rốt cuộc rốt cuộc cũng được thư giãn.
Nàng thong thả và bình tĩnh mà phối hợp hít thở theo tiết tấu ca khúc, đại não hiếm khi được hưởng thụ trạng thái tự do phóng khoáng.
Trước kia Trần Song từng mắc chứng ỷ lại vào cà phê.
Không phải cà phê thượng hạng, mà là loại cà phê hoà tan tuỳ tiện có thể mua được ở bất kỳ tiệm tạp hoá nào, hay bất kỳ giao lộ nào.
Mùi thực phẩm nhiều, vị cà phê rất ít.
Nhưng cũng có lẽ do uống quá lâu quá nhiều, dẫn tới việc Trần Song không có, thì cả người sẽ khó chịu.
Nàng chưa từng có sinh lý kích thích phản ứng, nhưng nội tâm sẽ điên cuồng lại ẩn nhẫn mà nhớ mong.
Mà hiện tại giọng ca của Khương Tuyết đối với nàng mà nói, cũng như thế.
Những bản nhạc Trần Song nghe trong APP nghe nhạc năm nay đều bị Khương Tuyết chiếm lĩnh.
Bất luận là ban đêm trằn trọc, hay là chút giờ giải lao vào ban ngày.
Trần Song phải nghe liên tiếp ba bảng nhạc, nàng mới rốt cuộc có sức lực xuống giường.
Ngày thường thời gian của nàng đều bị công tác lấp đầy, mấy năm trước sau khi thắt lưng có bệnh, nàng bắt đầu thói quen vận động mỗi ngày.
Nhảy tập thể dục mỗi ngày theo đài đã thành thói quen.
Đơn giản, tiện lợi, còn hữu hiệu.
Nhảy chưa tới mười phút, sau khi hơi hơi đổ mồ hôi, Trần Song đi rửa mặt, vùi mình trên giường, hoàn toàn kết thúc một ngày công tác bận rộn.
Ở trong ổ chăn giữa căn phòng tối om xem di động, rất có cảm giác an toàn.
Trần Song xem xong tất cả tin nhắn, nghĩ nghĩ, cuối cùng ngón tay ngừng trên một cái icon, mở ra một album trên di động.
Album mới nhất hiện lên một bức ảnh, bối cảnh là trên tràn trà trong phòng Trần Song. Là bức tranh Lâm Thanh Thiên vẽ cho Khương Tuyết.
Mặt trên "Khương Tuyết" được vẽ đến mười phần đáng yêu, nàng mặc trang phục biểu diễn ở trung tâm bức vẽ, bên mắt còn có một cái wink.
Đôi mắt hồ ly của Trần Song ở trong ổ chăn thoạt nhìn cũng không còn tính công kích, có lẽ do nhìn chăm chú vào "Khương Tuyết", thay vào đó lại có thêm vài phần dịu dàng.
Nàng lại nhìn nhìn chữ ký ở mặt trên, "Một hàng Bạch Lộ thượng thanh thiên".
Hẳn là ID xã giao của Lâm Thanh Thiên đi. Trần Song nghĩ, lại ma xui quỷ khiến mà tìm trên Weibo cái tên này.
Tuy Weibo Lâm Thanh Thiên vẽ cũng nhiều, nhưng status càng nhiều hơn.
Suốt ngày ríu rít giống chú chim sẻ nhỏ, nơi nơi phát tán tình yêu dành cho thần tượng.
"Còn có ai chưa nghe bài mới của Khương Tuyết nữ thần! Mau đi nghe!"
"Lần thứ một trăm linh một click mở hoạt động mới, bộ trang phục nãy cũng quá đẹp, một mình viết huyết thư yêu cầu A Tuyết mặc thêm những bộ như này!"
"Là ai hơn phân nửa đêm còn chưa ngủ, là tôi a. Tiếp tục share đi tôi còn có thể vẽ thêm một trăm bức!"
Cảm xúc cực nóng lại trực tiếp.
Tuy Trần Song thân cũng chung hoàn cảnh, nhưng bản thân nàng lại chưa từng tiếp xúc qua với "Giới fan".
Duy nhất một lần là ngẫu nhiên thấy Khương Tuyết chia sẻ, nội dung là cô có fans ghi lại lời chúc ngủ ngon VIP, yêu cầu download APP nào đó, tham dự hoạt động được thưởng lĩnh.
Trần Song không hiểu lắm, nhưng trong siêu thoại có fans nhiệt tâm tổ chức diễn đàn fans, tận tâm chỉ dạy.
Nàng dấn thân, đi theo một đám tiểu hài tử oanh oanh liệt liệt đánh đầu phiếu suốt ba ngày trời, cuối cùng rốt cuộc lãnh được phần thưởng. Một khắc khi nghe được đoạn ghi âm, đôi mắt Trần Song từ di động chiếu ra một loại ánh sáng vi diệu.
Từ đó về sau, Trần Song biết bản thân có thói quen ngủ muộn, vì nhắc nhở bản thân ngủ sớm, cũng vì có thể ở nơi không một ai quấy rầy thưởng thức giọng nói trong ghi âm, nàng cài đoạn ghi âm này thành âm báo đồng hồ báo thức nhắc nàng ngủ sớm.
Đó là đoạn ghi âm kín, không phải ai cũng biết "sự thật".
Trần Song vừa lật xem Lâm Thanh Thiên Weibo, vừa nhấn vào màn hình di động, lưu từng tấm tranh vẽ Khương Tuyết vào album ẩn.
Tấm này rất đáng yêu, tấm kia cũng thực đáng yêu.
Rốt cuộc, Trần Song cứ như vậy lướt di động, mí mắt chậm rãi khép lại.
Sáng sớm hôm sau, Trần Song cứ theo lệ thường rời giường, rửa mặt xuống lầu.
Nhưng khác với hôm qua, cửa thang máy vừa mở ra, nàng liền thấy chỗ mọi hôm nàng vẫn hay ngồi hôm nay lại có thêm một người.
Hôm nay Khương Tuyết tuỳ ý để thả mái tóc mềm mại hơi rối ở phần đuôi, một bên còn tinh tế kẹp một chiếc kẹp hình xương cá. Cô vừa thấy Trần Song, thì cười cong đuôi mắt, giơ tay với nàng.
"Tiểu Trần tổng, chào buổi sáng."
Trần Song dừng bước, trái tim căng thẳng mà rớt một nhịp.
Nàng không tự chủ được liên tưởng đến những bức vẽ của Lâm Thanh Thiên thấy vào hôm qua, mà cô gái trước mắt quả thực không khác gì bước ra từ trong những bức trạnh.
Hảo đáng yêu, hảo đáng yêu, hảo đáng yêu.
Trong nội tâm không ngừng gào thét, Trần Song nhẹ hít khí, mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Khương Tuyết, vân đạm phong khinh mà trả lời: "Chào buổi sáng."
Vốn tưởng rằng Khương Tuyết cũng sẽ như mọi ngày, hai người không có gì đáng để nói, qua chốc lát, cô sẽ cảm thấy không thú vị tự giác rời đi. Không ngờ khi Trần Song đến gần mới nhìn thấy, trên bàn trà cư nhiên còn có một khay thức ăn sáng cùng trà nóng.
Bánh bao nhân trứng sữa ấm áp dễ chịu, còn đang toả ra hơi nóng, thoạt nhìn như mới vừa bưng tới không lâu.
"Em mang chút đồ ăn sáng tới." Khương Tuyết không có ý muốn di chuyển, chỉ chỉ bánh bao trước mặt, ngẩng đầu đặc biệt tự nhiên hỏi Trần Song: "Chị muốn ăn cái nào? Bánh bao nhân trứng sữa hay là bánh bao thịt?"
Trần Song: "?"
Hình như tôi đâu có hẹn cùng em ăn sáng.
Trần Song khẽ nhíu mày, trong lòng nghĩ thầm.
Khương Tuyết thấy nàng đứng ở trước mặt, do dự. Liền duỗi tay nhẹ nhàng kéo kéo góc áo Trần Song, chỉ chỉ phía đối diện.
"Ngồi đi."
"......" Trần Song chớp chớp mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm chỗ vừa bị Khương Tuyết kéo lấy, nhấp môi không biết đang suy nghĩ cái gì.
Khương Tuyết lại hỏi: "Chẳng lẽ Tiểu Trần tổng luôn muốn ngồi bên cạnh em sao? Vậy để em nhường cho chị."
"Không cần." Lúc này Trần Song trả lời rất vội.
Tiếng tim nàng đập rất lớn, ngồi ở bên cạnh thực dễ dàng bị phát hiện.
Khương Tuyết không lại quản nàng, bắt đầu động đũa.
Chiếc bánh bao nhỏ nhân trứng sữa có phần vỏ bánh màu trắng, mịn màng, nhẹ nhàng bị cắn một ngụm, nhân sữa ngọt bên trong lập tức trào ra.
Khương Tuyết cũng giống cái bánh bao nhân trứng sữa, làm Trần Song rất muốn nhẹ nhàng xoa lên gương mặt cô.
"Tiểu Trần tổng hôm nay có an bài gì sao?"
"Hả?" Trần Song rốt cuộc ý thức được xưng hô Khương Tuyết dành cho nàng có chút biến hóa, nghĩ nghĩ cũng không phản bác, trả lời: "Công tác."
"Công tác gì?"
"Thẩm tra đối chiếu lịch trình nghệ sĩ tiến tổ." Trần Song thành thật trả lời.
Khương Tuyết tiếp tục hỏi, "Mất bao lâu?"
Mẫu đối thoại này hình như có chút vi diệu.
Tầm mắt Trần Song dời từ bánh bao nhân trứng sữa sang chỗ Khương Tuyết, có chút dò hỏi: "Khương Tuyết lão sư, có chuyện gì sao?"
"Ngày hôm qua em dạo cổ trấn có nghe nói hôm nay sẽ tổ chức chút hoạt động, cảm thấy cũng có chút ý tứ." Khương Tuyết mời nàng: "Tiểu Trần tổng, cùng đi không?"
Cùng thần tượng cùng nhau đi dạo phố, đối với Trần Song mà nói là một chuyện rất khó chối từ.
Nhưng...... Nếu đổi lại do Khương Tuyết nói.
Trần Song đành uyển chuyển từ chối: "Hôm nay công tác tương đối nhiều, khả năng buổi tối mới có thể làm xong."
Khương Tuyết: "Không sao đâu, hoạt động buổi tối mới bắt đầu."
Trần Song: "......"
Tìm không ra lý do từ chối tiếp, Trần Song dùng đũa xiên cắn hết miếng bánh bao cuối cùng, rũ mắt đáp ứng: "Ừm......"
Dùng bữa sáng xong Trần Song ngồi ở trên sô pha bắt đầu công tác, bận đến thậm chí hoàn toàn quên luôn sự tồn tại của Khương Tuyết ở bên cạnh.
Nhưng Khương Tuyết cũng không quấy rầy nàng, chỉ trầm mặc mà ngồi ở đối diện, lại cầm kịch bản lên xem. Ngẫu nhiên cô sẽ mang tai nghe, xem một ít tư liệu hướng dẫn cách biểu diễn.
Trần Song bận quá mức, lúc hoàn hồn lại nhìn qua chỗ Khương Tuyết, phát hiện không biết khi nào mà cô đã ôm gối ngủ ở một góc sô pha. Hô hấp đều đều.
Ngủ rồi.
Trợ lý sinh hoạt của Khương Tuyết hôm qua cũng tới rồi, vóc dáng nàng nho nhỏ, đeo gọng kính mắt hình tròn. Không biết có phải do tuổi còn trẻ, lúc nói chuyện lên xuống cũng luôn nhỏ nhẹ.
Nhìn thấy Khương Tuyết cứ như vậy nằm ngủ trên sô pha, trợ lý lo lắng cô cảm lạnh, vừa định muốn tiến lên đánh thức Khương Tuyết về phòng: "Khương lão sư......"
"Suỵt." Trần Song lập tức ngăng nàng.
Đôi mắt hồ ly khiến trợ lý sợ tới mức dùng tay che miệng trong vô thức, một hơi thở mạnh cũng không dám.
"Để nàng ngủ. Đừng đánh thức." Lúc Trần Song nói những lời này thật dịu dàng, trợ lý nghe được thức thời mà lui xuống.
Trần Song đứng dậy đi tới chỗ lễ tân cầm lấy một chiếc mền màu san hô bằng nhung, quay lại nhẹ nhàng mà khoác trên người Khương Tuyết.
Nếu cô đã ngủ, cũng không cần cùng nhau dạo cổ trấn, cũng tốt. Trần Song nghĩ như vậy.
Nhưng sự tình không như Trần Song mong nguyện, đúng 7 giờ rưỡi tối, di động Khương Tuyết đúng giờ đổ chuông.
...... Sao còn có người biết mình có khả năng sẽ ngủ, đặt trước âm báo thức a.
Trần Song nhìn Khương Tuyết chậm rì rì ngồi dậy, vuốt tóc. Cặp mắt kia còn không chưa hoàn toàn mở ra, quay đầu thấy Trần Song đã đóng laptop tự lúc nào, Khương Tuyết đột nhiên kinh hỉ nói: "Công tác xong rồi àh?"
Dáng vẻ khấp khởi kia rất giống vật nuôi sắp được dắt đi chơi.
Trần Song nghĩ xong, cố nhịn cười, rồi hơi xấu hổ gật đầu.
"Ừm."
Vẫn là đơn âm tiết.
Nhưng Khương Tuyết thấy lần đầu tiên đối phương chịu mỉm cười với cô, dù bộ dáng vẫn cố tình che giấu.
Thôi vậy. Lần này đại tiểu thư sẽ đại phát từ bi tha thứ cho ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro