Chương 37
Biết sai biết sửa
Cuối cùng Thôi Liễu không thể rời đi sớm. Khương Tuyết cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng Trần Song cảm thấy rất có lỗi.
Gọi sai tên rồi chiếm tiện nghi thì thôi đi, sao có thể làm người ta không được ăn no chứ.
Nàng quyết định chút nữa bản thân sẽ trả tiền, ánh mắt cũng từ lãnh đạm biến thành hơi ân cần thêm áy náy nhìn cháu trai lớn.
Dáng vẻ giống như trưởng bối họ hàng năm mới nhìn tiểu bối ngoan ngoãn ăn cơm vậy.
Nhìn đến mức Thôi Liễu cảm thấy kỳ quái ngượng ngùng.
Cho nên cuối cùng, cả bàn cơm chỉ có Khương Tuyết thành thành thật thật ăn cơm.
Lúc Khương Tuyết ăn gò má phình lên, khóe mắt không tự chủ được cong lên làm người ta nhìn cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Đợi cô từ từ ăn trong đĩa của mình vẫn chưa đủ, còn đưa tay cướp một miếng lươn sushi trong đĩa Thôi Liễu.
Trần Song nhìn Thôi Liễu bị cướp lươn sushi, phản ứng đầu tiên là muốn giơ tay nhấn chuông, gọi phục vụ vào.
Thôi Liễu vội cản tay Trần Song lại: "Không cần, Trần tổng, tôi ăn no rồi."
"A?" Trần Song kinh ngạc nhìn Thôi Liễu hai lần, lại nhìn Khương Tuyết bên cạnh một chút, mới phản ứng được nói: "Tôi muốn hỏi.... cô Khương Tuyết có muốn ăn thêm không..."
Không ngoài dự đoán... là tự mình đa tình rồi.
Thôi Liễu hít một hơi, không muốn nhìn ánh mắt lấp lánh trộm cười của Khương Tuyết nên xoay mặt đi.
Đàn bà xấu xa. Hồ ly nhỏ.
Thôi Liễu tự khoe người lớn trưởng thành chững chạc, trong lòng yên lặng mắng mấy lần.
Khương Tuyết giương mắt nhìn Thôi Liễu, hất cằm: "Biểu tình gì? Không phục đúng không?"
Thôi Liễu uống trà: "Không có."
"Ít chơi tôi lại." Khương Tuyết mắng anh: "Ảnh đế giỏi lắm à."
"Ừ, cô cũng vậy." Thôi Liễu không khách khí, chậm rãi phản bác.
Trần Song bên cạnh nghe hơi cười rồi, Khương Tuyết quay qua chỗ khác hỏi: "Tiểu Trần tổng, cười cái gì?"
Trần Song hơi cúi đầu, có hơi ngượng ngùng: "Không có, chỉ là em và thầy Thôi Liễu làm chị nhớ đến chị và chị của chị, trước kia cũng thích gây gỗ như vậy..."
Không biết có phải do biết quan hệ giữa hai người rồi không, lúc lại thấy hai người thân thiết với nhau, Trần Song chỉ cảm thấy thân thiết của người nhà.
Sẽ luôn cãi nhau như vậy, không lo tình cảm người nhà bị tổn thương.
"Ồ? Tiểu Trần tổng trước kia cũng bị chị Trần Đô chọc giận à?" Khương Tuyết có hơi bất ngờ.
"Lúc chị ấy chọc chị..." Trần Song nhắc đến, có hơi bất đắc dĩ nhíu lông mày "Trước kia chị ấy, không có dáng vẻ người chị, cũng thích chọc chị tức giận, ngược lại còn muốn người nhỏ tuổi hơn là chị nhường chị ấy."
Trần Song lại liếc nhìn Thôi Liễu, đột nhiên có chút cảm giác đồng bệnh tương liên, nói: "Giống thầy Thôi Liễu, nhường em vậy."
"Ai?" Thôi Liễu trợn mắt, "Cô nói là, tôi nhỏ tuổi hơn cô ấy?"
Trần Song nghi ngờ hỏi: "Ách, không phải sao?"
Thôi Liễu không nhịn được cười: "Trần tổng, tôi ba mươi mốt rồi."
Trần Song nhìn Khương Tuyết, đần độn mở miệng nói: "Tôi biết rồi, nhưng Khương Tuyết em ấy... không phải năm chín mươi mốt à? Em ấy lớn hơn anh một tuổi..."
Thôi Liễu thu lại nụ cười, quay đầu có chút ý sâu xa nhìn Khương Tuyết. Khương Tuyết xoay đầu, cầm chén trà nóng trong tay, mặt không đổi sắc cắn muỗng gỗ, không lên tiếng.
Trần Song bừng tỉnh, biết rồi.
Lại bị gạt rồi.
Phải nói là quả nhiên bị gạt rồi.
"Cô Khương Tuyết?" Trần Song lúc mở miệng, môi nâng lên nụ cười bất đắc dĩ. Miệng gọi tên không có ý chất vấn, nhưng cắn chữ chậm chạp lại rõ ràng, cuối cùng tìm lại được về tư thái người lớn tuổi.
Mà Khương Tuyết nghe được cũng không để ý nàng, Trần Song lại gọi: "Khương Tuyết?"
Khương Tuyết vẫn chưa để ý nàng.
Trần Song thở dài, ngồi thẳng người một chút. Nàng giơ tay vuốt tóc đen ra sau tai, ánh mắt đối diện Khương Tuyết, cắn cắn môi, mới nhẹ nhàng nói.
"Chị?"
Cái giọng này với lúc lần đầu tiên Trần Song gọi Khương Tuyết là "chị" không giống nhau, giọng nàng trầm hơn, ít lay động hơn.
Chỉ có âm cuối thoáng giương lên, giống như truy hỏi thân phận đối phương vậy.
Cũng giống như thành thạo trêu chọc đối phương.
Khương Tuyết nghe giật mình, sau lưng và cổ nhanh chóng nổi da gà một chút, giống như một con mèo con bị xách ở gáy, lỗ tai cũng hiếm khi đỏ lên.
Thôi Liễu dúi đầu vào ly trà, biết đầu không dính vào đối thoại của "các trưởng bối".
"Em biết sai rồi không được à..." Khương Tuyết méo miệng, chột dạ nghiêng dầu nhìn vào mắt Trần Song.
"Ừm." Trần Song ngồi thẳng, không nhúc nhích.
"Em xin lỗi chị? Em không nên lừa dối chị."
"Ừm."
"Để chị phí công gọi em là chị, vậy đổi lại em gọi chị là chị có được không?" Khương Tuyết ngoan ngoãn chớp mắt, hai tay đặt lên đùi mình, làm bộ "Biết sai biết sửa".
Nhưng nhìn kỹ một chút hình như vẫn không biết đầu, khóe môi cô không ngừng muốn hất lên, khóe mắt mang theo một nụ cười giảo hoạt.
Trần Song nhếch môi, cuối cùng cũng không ngăn cô.
Vì vậy Khương Tuyết hết lần này đến lần khác, mái tóc dài dày xõa ra, giọng cô vừa nhẹ vừa mềm.
"Chị."
So với chăn lông ngỗng vừa phơi bị mèo đạp lên còn mềm hơn.
"Ừm." Trần Song trả lời.
Thôi Liễu lần này thật sự đặt đũa xuống, nhanh chóng tạm biệt.
Cảm thấy nghe tiếp nữa, có hơi tổn thọ.
Bữa cơm cuối cùng dùng Trần Song đỏ lỗ tai, lặng lẽ kết thúc rồi.
Thôi Liễu nửa đường rời đi, Khương Tuyết lại ăn thêm một lát. Trần Song không biết nên nói gì, cũng chỉ đành cúi đầu lặng lẽ ăn cơm cùng đối phương, cuối cùng không chống đỡ được.
Tài xế đón Khương Tuyết và Trần Song, một đường lái về khách sạn cổ trấn thì đã là đêm khuya rồi.
Như Thôi Liễu nói, món cuối cùng đúng là không ăn hết. Đối với chuyện này, Khương Tuyết cố ý trách tội lên người Thôi Liễu nửa đường chạy trốn.
Đồ còn dư không lãng phí, xách về làm bữa ăn khuya cho Trì Trì thức đêm làm việc.
Sau khi trở về Trần Song ung dung một chút, nói lời chia tay với Khương Tuyết trước cửa phòng, mỗi người mở khóa vân tay vào nhà.
Ừ, vẫn hơi kìm được.
Trần Song sau khi vào nhà không muốn ngồi nên đi thay quần áo ở nhà, bỏ quần áo giặt hai ngày trước chưa gấp, bỏ vào tủ quần áo, cuối cùng vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Tắm là thói quen trước khi đi ngủ của cô, bởi vì buổi tối còn phải vận động, cả người mồ hôi mỏng sau khi nhảy, nhớp nháp không thoải mái.
Đánh răng xong nàng lại thoải mái hơn một chút, nhìn thời gian, kết nối điện thoại với tivi chiếu lên màn hình, cẩn thận nhảy xong bài thể dục trước khi ngủ.
Nhảy thể dục năm phút ngắn ngủi, mỗi đêm lượng hoạt động có hạn nhưng ít ra đảm bảo Trần Song tay chân lẩm cẩm có vận động.
Vận động xong sắc mặt nàng hồng hồng, Trần Song rót cho mình ly nước lạnh rồi mới sờ điện thoại của mình.
Điện thoại của nàng được đặt lên giường, không phải thời gian làm việc nàng thường có tắt âm. Nên đợi khi nàng cẩm điện thoại lên, lúc thấy weibo của mình nhảy nhắc nhở toàn màu đỏ, bị sợ hết hồn chốc lát.
Nhưng Trần Song rất nhanh đã kịp phản ứng.
Lúc ban nãy trong phòng ăn, nàng nghe Khương Tuyết, đi tìm weibo fan CP lớn rồi thả cảm xúc.
Mà Khương Tuyết hẳn là sau khi trở về đã theo dõi Trần Song, cho nên tài khoản Trần Song, fan và lời nhắn liên tục tăng.
Tài khoản truy tinh của Trần Song, lại không truy tinh.
Trước kia nàng chỉ chuyển tiếp một số ít weibo công việc của Khương Tuyết, người ngoài nhìn vào bình thường.
Thả cảm xúc weibo sẽ hiện ở trang đầu, nhưng không có cách trực tiếp bình luận cho Trần Song.
Vì vậy các fan của Khương Tuyết đuổi tới bên kia, rối rít để nhắn lại ở đầu weibo Trần Song.
Bên kia weibo Khương Tuyết chuyển tiếp vào đoàn kịch, chỉ viết một câu "Hàn Yên, cố gắng lên."
Hàn Yên là tên nhân vật của Khương Tuyết trong phim.
Vốn chỉ là một vài bình luận phía dưới, đột nhiên nhiều lên: "Bắt sống nhà sản xuất đại đại!" "Check in!" "Hàn Yên cố lên!" "Mắt Trần tổng thật tốt, cảm ơn đã mời Tuyết Tuyết của bọn tôi diễn nữ chính!" Chờ nhắn lại.
Trong này có rất nhiều fan nhỏ của Khương Tuyết, cũng có rất nhiều fan CP "Tuyết tháng sáu."
Quả nhiên như Khương Tuyết nói, Trần Song chỉ là thả cảm xúc đoạn cut weibo bên kia thôi, những người hâm mộ sẽ rối rít giúp nàng bổ sung hoạt động bên trong.
"Quả nhiên tuyết tháng sáu là thật!" "Chính chủ đóng dấu rồi! Hẹn gặp lại!" "Hóa ra là đội bạn." "Tham kiến CP thủ lĩnh!"
Trần Song lướt từng cái, phát hiện càng lướt càng nhiều, lướt mãi không hết, dứt khoát từ bỏ.
Nàng nhấp một miếng nước lạnh trong tay, mặt vừa mới tiếp xúc, nhấn vào cái gọi là CUT Khương Tuyết động tâm Thôi Liễu.
Fan đăng lên là fan thâm niên, ngồi rất gần, ống kính cách Khương Tuyết rất gần.
Ánh mắt Khương Tuyết trong video nhìn chằm chằm màn ảnh đằng sau, nhưng cùng lúc người xem cũng có thể thấy toàn bộ màn ảnh phía trước.
Sau đó không qua mười mấy giây, hình Thôi Liễu xuất hiện trên màn ảnh lớn, những người hâm mộ đầu tiên bỗng nhúc nhích rối loạn nhỏ, sau đó máy trên người Khương Tuyết cảnh báo nhịp tim, trong video truyền ra ùn ùn tiếng hoan hô người hâm mộ. Ngay cả người chụp hình ống kính cũng suýt không cầm chắc, cuối cùng ống kính đen đi.
Lúc ở hiện trường, Trần Song bị không khí hiện trường lây, cũng không nghiên cứu đến cùng.
Lúc này trong đầu cô chợt nảy sinh một nghi vấn, nếu bây giờ nàng đã biết quan hệ Khương Tuyết và Thôi Liễu rồi, vậy tiếng tim đập của Khương Tuyết truyền đến khi đó, là chuyện gì xảy ra?
Xem như "phía chính chủ" Trần Song dĩ nhiên biết trò chơi nhỏ của các nàng không có chuẩn bị kịch bản. Nhưng không thể nào thật sự động tâm với Thôi Liễu chứ? Hoặc là, kỹ năng diễn xuất của Khương Tuyết đã đạt đến đỉnh cao, có thể khống chế nhịp tim của mình rồi?
Trần Song tự mình nghĩ cũng cảm thấy không hợp lý.
Vì vậy nàng mở lại video, lúc Thôi Liễu xuất hiện trên màn ảnh, ấn tạm ngừng.
Trần Song nhìn một cái, sửng sốt, nàng thấy rõ Khương Tuyết mặc dù hướng về màn ảnh lớn và phía sau, nhưng ánh mắt hơi nghiêng một chút.
Mà vị trí chếch đi, thì hình như mình đứng một góc.
Thình thịch thình thịch.
Rõ ràng không mở video, nhưng tiếng tim đập đinh tai nhức óc kia vẫn truyền ra.
Từ trong cơ thể Trần Song.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro