Chương 27
Chương 27: Đào mật nước
Bọt khí rượu rung nhẹ, lúc mở ra phát ra từng tiếng "phốc xì...."
Khương Tuyết nắm thân lon, quay đầu nâng ly với Trần Song, cười nói: "Tiểu Trần tổng, cạn ly!"
Âm thanh lon nhôm đụng vào nhau không rõ,ngược lại có chút trầm đục.
Lúc hai ngón út ngoài ý muốn chạm vào nhau, vốn áp vào lon nước lạnh như băng nhưng lại giống như một đám lửa nhỏ, nho nhỏ ấm áp.
Khương Tuyết uống một ngụm lớn,sau đó lại nhìn Trần Song đang cầm rượu ngơ ngác nhìn mình.
Khương Tuyết hất hất cằm: "Không uống sao?"
Trần Song lúc này mới hồi phục tinh thần, giống như con sóc nhỏ, hai tay nâng thân lon, môi chạm nhẹ, nhấp một hớp.
"Hizz..." Trần Song nhíu lông mày một cái.
Chất lỏng lạnh như băng theo cổ họng trượt một đường vào dạ dày, cảm giác mỗi chỗ đi ngang qua đều bốc cháy, nhưng rất nhanh đã dịu lại.
Khương Tuyết không kịp chờ nàng phản hồi: "Thế nào?"
"A..." Trần Song hiểu ra một chút, "Vẫn ổn, mùi rượu khá nhạt, giống như nước uống. Nhưng mà chị cái này hình như có hơi chua rồi."
"Nồng độ cái này thấp đến mức bản thân nó được xem là nước uống." Khương Tuyết cười lên, cầm RIO trong tay Trần Song nhìn một chút, "Chị đang cầm là bưởi, hơi thiên về vị chua. Chị thích ngọt chút không?"
Ngay sau đó Khương Tuyết đưa lon trong tay mình tới tay Trần Song: "Cái này, đào."
Trần Song ngẩn người, nắm lấy lon trước trong tay nháy mắt mấy cái.
"Ừm?"
"Đào." Khương Tuyết rất tự nhiên chỉ chỉ, bộ dạng sao Trần Song còn chưa uống: "Ngọt."
Cho nên, ý là cho mình nếm thử một chút à?
Nhưng mà, cái lon này Khương Tuyết cô mới vừa uống... cô không ngại sao?
Trần Song rất ít khi chia sẻ đồ của mình với người khác, của mình là của mình, của người khác là của người khác.
Lớn lên trong hoàn cảnh xã giao, cũng hiếm có người thân thiết chia sẻ đồ uống với nàng.
Trần Song đầu tiên nhíu mày một cái, nhưng vẫn hơi chịu đựng uống.
Vị đào dịu hơn bưởi rất nhiều, bọt khí không ngừng lên cao đánh vào hàm Trần Song, sau đó từ từ bể tan tành.
Mùi rất ngọt, không biết là loại ngọt nào.
Uống xong, Trần Song suy nghĩ một lát rồi lại đưa lon nước đến trước mặt Khương Tuyết.
Khương Tuyết lắc đầu một cái, lại lắc rượu trong tay: "Em uống cái này, chị uống cái kia đi."
Trần Song không từ chối nữa.
Nàng thích vị đào, cho nên cứ cầm, uống từng ngụm nhỏ.
Tối nay gió không lớn, mây trôi rất chậm.
Dưới trời sao, hai người uống xong lon đầu tiên, Khương Tuyết cầm lon nước rỗng, phát ra âm thanh lắc rắc, lắc rắc.
"Chị biết không? Hồi bé, bọn em uống xong loại lon nước này đều không chịu vứt đi." Ánh trăng in lên mặt Khương Tuyết một lớp sương trắng, cô chỉ miệng lon nước một vòng, "Nên lấy cây kéo nhỏ, cắt vòng này xuống. Lại lấy khoen chìa khóa xuyên qua miệng chai, thành móc khóa mới, làm mọi người chú ý."
Trần Song gật đầu một cái: "Bọn chị cũng làm."
"Cái gì? Tại sao chị cũng làm?" Khương Tuyết có chút kinh ngạc, không phục vì mình không có cảm giác "khoe khoang".
Trần Song nhìn thấy, cảm thấy có chút buồn cười: "Cảm giác khi đó, học sinh trung học đều thích chơi cái này. Chúng ta, không phải không lớn hơn bao nhiêu sao?"
"Ừm, ừm." Khương Tuyết nháy mắt mấy cái: "Ừ, không bao nhiêu."
"Bọn chị còn ấn cái này." Trần Song cầm lon rỗng trong tay mình lên, hai ngon tay đền gần vị trí miệng lon, ấn xuống chỗ hơi phồng, trong lon lập tức phát ra âm thanh phồng bịch bịch.
Cái này Khương Tuyết chưa thấy bao giờ, cảm thấy rất lạ, xích lại gần: "Cái gì cái gì? Đây là cái gì? Ấn ở đâu vậy?"
"Chỗ này." Trần Song cho cô nhìn.
Khương Tuyết bóp miệng lon của mình, không có nửa âm thanh. Lại ấn, vẫn không có.
Khương Tuyết ngẩng đầu, lông mày nhíu lại, im lặng "chất vấn" Trần Song.
Trần Song bật cười, giơ tay che trên mu bàn tay Khương Tuyết, hướng dẫn đầu ngón tay của cô, ấn vị trí chỗ trống trên miệng chai.
"Là chỗ này."
Trần Song đến gần, chỉ cảm thấy ngửi được một mùi thơm của đào.
Không biết là trên người nàng, hay là trên người Khương Tuyết.
Đầu ngón tay hai người chồng lên nhau, nhẹ nhàng đè xuống, lại theo quán tính bắn về.
Âm thanh miệng lon trong trẻo.
Thình thịch, thình thịch.
Giao với âm thanh trong ngực.
Khương Tuyết lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Trần Song một chút, tóc người kia được vuốt ra sau, không biết có phải vì rượu không, tai nhọn nhọn dần dần ửng đỏ.
Rõ ràng lúc chưa quen biết, cảm thấy người trước mắt rất thuần thục, dáng người đẹp thêm khí chất người sống chớ lại gần. Nhưng kể từ khi biết đối phương là người hâm mộ của mình, bộ lọc trong lòng cô thay đổi rồi.
Lúc không nói chuyện là đang xấu hổ; lúc mặt lạnh là đang xấu hổ; lúc quay mặt đi không nhìn cô là đang xấu hổ;
Mà lúc loại xấu hổ này hiện ra trước mặt Khương Tuyết, lập tức khiến Khương Tuyết rất muốn trêu chọc nàng một chút.
Chỉ muốn đùa nàng sao? Khương Tuyết hoảng trong chốc lát.
"Bây giờ chị khá hơn chút nào chưa?" Khương Tuyết bỗng nhiên mở miệng, hai người cứ như vậy tự nhiên tách tay ra.
"Cái gì?" Trần Song vén một ít tóc mai rũ xuống.
"Giải tỏa."
"À." Trần Song ngẩng đầu lên, hiếm khi tự nhiên tự nhiên cười với Khương Tuyết một cái: "Ừm."
Còn lại hai lon RIO trong đó có một lon vị đào, Trần Song cầm lấy nó, đánh tiếng với Khương Tuyết: "Chị uống nhé?"
"Được." Khương Tuyết lại liếc một lon khác: "Còn vị khác chị chưa uống, không nếm thử chút sao?"
Trần Song mở lon, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chị uống cái này."
Suy nghĩ một chút, nói thêm: "Chị thích uống cái này."
Bởi vì thích vị này trước, nên trước sau, phải là vị này.
Cảm giác mới mẻ tất nhiên rất tốt, nhưng "thích" với Trần Song mà nói, là sẽ không ghét.
Nàng có thể giữ vững thứ yêu thích nhất mười mấy năm, một con rối có thể cất giữ từ tuổi dậy thì đến bây giờ, thích ăn đồ ăn và khẩu vị gần như có thể không thay đổi đến tận bây giờ.
Trần Song lần này lúc uống rượu cũng học hơi ngửa đầu lên.
Chút rượu nồng độ thấp này không khiến người ta say nổi, nhưng nói chung là có hơi nóng, áo sơ mi Trần Song nút cài trên cùng không biết cởi ra từ khi nào.
Tay nàng cầm lon, hơi ngẩng đầu lên, lúc rượu cồn được nuốt xuống, ở cổ có độ phập phồng nhỏ, kéo theo một nốt ruồi không dễ bị người khác phát giác di chuyển.
"Trần Song." Khương Tuyết mím mím môi, cẩn thận nuốt nước miếng.
"Ừm?" Trần Song nuốt rượu xuống, xoay đầu lại.
Chóp mũi của nàng mới vừa đụng phải miệng lon, vừa trên còn dính chút vết rượu.
Sáng trong suốt, gai mắt cực kỳ.
"Còn có phương pháp giải tỏa hơn, chị muốn nghe chút không?" Giọng Khương Tuyết vào ban đêm rất nhẹ.
Trần Song biết sao lại cảm thấy rất gấp gáp, nhưng không nhịn được hỏi: "Cái gì?"
"Hôn môi."
Trần Song ngẩn cả người, vết rượu làm cho nàng hơi ngứa, nhưng lại quên giơ tay lên.
Chỉ ngốc nghếch lập lại lần nữa: "Hôn môi?"
"Ừ, nghiên cứu chỉ ra, hôn môi có thể ngăn cản hoocmon áp lực, cũng chính là hành trình hoocmon tuyến thượng thận, có thể giải tỏa áp lực rất hiệu quả." Lời Khương Tuyết lúc này, nghe rất đứng đắn, rất giống như một vị giáo viên đang nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học cho học sinh.
Chỉ là ánh mắt cô có hơi say, đáy mắt giống như có một tầng sương mù. Ngay cả đôi môi vừa mới được thoa rượu của cô giống như cũng bị nhuộm dần.
Sẽ có vị gì đây.
Trần Song theo bản năng cắn môi dưới, lại ngốc ra mong đợi.
"Đều là con giá, không sao đâu."
Giọng ác ma nhỏ đó lượn quanh bên tai, giống như đang dần đến gần chút.
Trần Song không lùi về sau, cũng không đẩy cô ra.
Người trưởng thành ngầm cho phép, chính là không từ chối.
Lúc hai môi êm ái chạm vào nhau, Trần Song theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Hóa ra môi con gái mềm như vậy, dịu dàng như vậy.
Đầu lưỡi kia không nhanh không chậm miêu tả cánh môi Trần Song, giống như đang trấn an nàng, hoặc là như đang, câu dẫn nàng.
Câu dẫn nàng buông phòng bị xuống, thả lỏng cơ thể, tò mò há miệng theo sự mềm mại, khiêu vũ cùng.
Trần Song là học sinh giỏi.
Có kiên nhẫn, hiếu kỳ, học cũng rất nhanh.
Bầu không khí không biết từ khi nào bắt đầu thay đổi, mùi thơm đào đè lên mùi bưởi.
Hóa ra, mùi chua kia, cũng có thể trở nên ngọt ngào.
Không khí mùa đông vào đêm khuya của thành phố Hồng, lần đầu tiên trở nên ẩm ướt oi bức như vậy, khiến người ta không thở nổi, nhưng cũng không muốn buông ra.
Nhận ra được Trần Song có hơi khó thở, Khương Tuyết mới hơi lùi người lại.
Trước khi rời đi, cô nhẹ nhàng hôn rượu đọng trên chóp mũi kia, sau đó thẳng người lại, quay đầu nhìn Trần Song.
Hình như vừa mới thiếu dưỡng khí, cặp mắt Trần Song đã đỏ hồng, mang theo chút nước mắt sinh lý.
Hai tay nàng đều chống trên băng ghế dài, chậm rãi hít thở sâu, tính hồi nhục tiết tấu nhịp tim.
Khương Tuyết cũng đang kiềm chế.
Kiềm chế bản thân đừng vào lúc này, vẫn còn kích động muốn hôn nàng.
Vì vậy cô quay đầu, làm bộ khát nước mở lon nước uống mấy ngụm rồi mới miễn cưỡng có thể mở miệng nói chuyện.
"Tiểu Trần tổng, khá hơn chút nào chưa?"
Cũng không biết cô đang hỏi giải tỏa hay là cái khác.
Nhưng Trần Song hiếm khi không trả lời vấn đề của cô, mà nhìn chằm chằm cô nháy mắt mấy cái, bình tĩnh nói: "Em rất thuần thục."
Cái này... tính là khen ngợi không?
Khương Tuyết ngu người rồi.
Trong lúc nhất thời trong cô do dự giữa việc thản nhiên thừa nhận hay cố gắng phản bác.
Cô nghe thấy trong lòng mình đánh trống ầm ầm, sau đó cười khan hai tiếng: "Tiểu Trần tổng, cũng không tệ..."
"Phải không?" Trần Song cúi thấp đầu, "Ừ... cảm ơn."
Khương Tuyết cầm lon nước, trêu chọc nàng: "Làm gì ha ha ha ha, làm tiểu Trần tổng giống như lần đầu hôn môi vậy."
Trần Song hơi dừng một chút, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tội, lại muốn nói lại thôi.
"Lần đầu tiên..." Cuối cùng nàng thở dài, đối diện với ánh mắt Khương Tuyết.
"Chị là nụ hôn đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro