Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Ảnh đế Thôi

Bữa sáng này ăn rất yên lặng.

Yên lặng là đang chỉ Khương Tuyết. Sau khi bánh trứng sữa lên, cô yên lặng ngồi bên cạnh Trần Song, không xem điện thoại chỉ chuyên tâm ăn từng chút từng chút.

Nửa đường Trì Trì nhận một cuộc điện thoại, người gọi đến là "Đại tiểu thư". Cô cau mày một cái, vẫn nhận nhưng chưa nghe được đôi câu đã bắt đầu xoa huyệt thái dương của mình: "Mình tới rồi, ừ, thấy tiểu Song rồi. Úi chà chà, rất khỏe.... Biết rồi biết rồi."

"Được, đại tiểu thư kia còn muốn đích thân nói chuyện với em gái à?" Trì Trì kẹp điện thoại giữa tai và bả tai, nghiêng đầu xé miếng giấy mỏng dưới bánh trứng sữa: "Ừm, chờ chút."

Trì Trì nhét bánh trứng sữa vào miệng, ngón tay nhanh chóng lau lên tờ giấy bên cạnh rồi mới lấy điện thoại xuống, đưa tới trước mặt Trần Song.

"Tiểu Song, điện thoại."

Trần Song vốn tập trung toàn bộ sự chú ý vào trong máy tính, bị Trì Trì cắt ngang mới bỗng dưng hồi phục tinh thần lại.

Có thể tìm Trần Song thông qua Trì Trì, chỉ có Trần Độ.

Trần Song nhận điện thoại bằng hai tay, đặt bên tai mình, nhẹ nhàng một tiếng: "A lô."

"Bên Trì Trì chị đã nói xong rồi, quay chắc chắn không có vấn đề gì, nếu như có chuyện thì em trực tiếp gọi điện cho chị." Giọng Trần Độ bên kia ổn định lại tỉnh táo, nghe có vẻ đang ở trong công ty, "Còn nữa, nhớ ăn cơm đúng giờ, lúc quay phim nhớ cẩn thận đừng để bị thương, không đủ tiền thì nói chị."

"Biết rồi." Trần Song cắn môi ngoài điện thoại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhắc cô: "Nhưng mà.... không phải em quay phim, là diễn viên. Em không bị thương đâu."

"Em nhất định sẽ đi giám sát hiện trường. Trước chị có nghe Trì Trì bảo, có một đoàn phim quay phim, người ngã từ dây thép xuống, đập vào người nhân viên làm việc ở dưới. "Giọng Trần Độ ngưng lại: "Trần Song, em đứng xa một chút cho chị, đừng nhìn Khương Tuyết bên kia mà sáp lại gần..."

Ba.

Điện thoại bị Trần Song ấn tắt rồi.

"Chị Trì."

Tai Trần Song nóng lên, nhưng mặt nàng vẫn lộ vẻ không chút rung động nào, hai tay lại nắm điện thoại trả cho Trì Trì.

Nhìn nàng như vậy, Trì Trì cũng biết Trần Song cũng bị Trần Độ nhắc đến rồi. Trì Trì lén cười, lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác.

Cúp điện thoại xong, Trần Song chậm rãi hít thở sâu.

Mới vừa nãy điện thoại Trì Trì không để lọt âm chứ? Giọng Trần Độ hình như không lớn. Câu nói sau cùng, Khương Tuyết ngồi bên chắc không nghe được đâu.

Trần Song cắn rứt lương tâm liếc nhìn Khương Tuyết đang cười trộm liền càng tội lỗi hơn, ngược lại có hơi tức giận quay đầu: "Em cười cái gì?"

"Không có gì." Khương Tuyết hạ đũa trong tay, khoan thai nói: "Chỉ là em cảm thấy trước kia hình như mình đoán sai rồi."

"Đoán sai.... cái gì cơ?" Trần Song mờ mịt tại chỗ.

"Vốn em cho là, nhìn bề ngoài tiểu Trần tổng sẽ khá là chững chạc. Là loại tổng tài bá đạo mạnh mẽ không nói nhiều..."

"Phốc. . . Hụ khụ khụ khụ!" Trì Trì ở bên cạnh bị nhân bánh trứng sữa làm sặc , ho mạnh, vẫn không quên chửi bậy: "Tổng, tổng tài bá đạo.... khụ khụ khụ... tiểu Song á?"

Khương Tuyết gật đầu, chống tay dọc theo bàn nhìn Trần Song: "Đúng vậy, đạo diễn Trì không cảm thấy sao? Tiểu Trần tổng lớn lên, rất cấm dục đó."

Khương Tuyết vừa nói, ánh mắt chậm rãi quét qua Trần Song.

Mỗi lần ánh mắt lướt qua trên người Trần Song, Trần Song càng cảm thấy tai nóng bừng bừng.

Trì Trì cũn không nhận ra bầu không khí cờ bay phấp phới giữa hai người, chỉ nhanh chóng uống hai hớp nước trà: "Cấm dục.... cũng đúng nhỉ. Tiểu Song và Trần Độ có dáng vẻ giống nhau, em nói tổng tài bá đạo, vậy bên kia thích hợp hơn một chút."

"Tiểu Song nha, có thể chị quá quen rồi nên có chút cảm giác em gái nhà bên." Trì Trì bắt lấy tóc mình, "Nói em ấy "bá tổng", có lẽ chỉ cảm thấy có chút xa cách."

"Có cảm giác xa cách à..." Khương Tuyết chớp mắt mấy cái."

Trần Song ngồi trước mặt cô, đã bởi vì lời của hai người mà thẹn thùng muốn giấu bản thân đi. Lỗ tai nàng chui vào trong tóc, tay cẩn thận lấy thêm đắp vào, trên gương mặt mang theo chút hồng, thẹn thùng nhìn Khương Tuyết.

Đáng yêu quá.

Khương Tuyết cố ý ngồi bên cạnh Trần Song, nhẹ nhàng ghét đầu sát vào vai đối phương, bật cười.

"Em lại cảm thấy, tiểu Trần tổng rất dịu dàng."

"Y... quan hệ hai người không tệ nhỉ." Trì Trì ăn no rồi, dọn chén đũa xong. Vừa cầm khăn giấy lau miệng, vừa nâng mí mắt "chê" hai người đối diện: "Đây là lần đầu chị thấy có người khen tiểu Song. Người khác đều chê con bé quá nhàm chán, nói chuyện đôi câu là không nói được nữa."

"Ha ha ha đó là người khác không muốn tốn thời gian tìm hiểu chị ấy, cho nên chỉ có ấn tượng dừng ở bề ngoài." Khương Tuyết nói tiếp: "Giống như bọn em làm idol minh tinh vậy, bên ngoài bọn em đều bị gán mác hoặc là hình tượng rập khuôn, cảm thấy lưu lượng thì sẽ không có kỹ năng diễn xuất, em gái ngọt ngào chỉ có thể là em gái ngọt ngào, ngay cả một giây cũng không muốn tìm hiểu."

Khương Tuyết ban đầu cũng thế.

Cảm thấy Trần Song khó gần, làm giá, tiểu thư.

Bây giờ sao, không giống nữa rồi.

Rất kỳ diệu. Trần Song giống như đầm sâu nho nhỏ giữa sông băng, người đi qua chỉ thấy bề ngoài đầm nước, sâu không thấy đáy, cũng không biết đầm nước sâu ngàn trượng, không đủ để người ngoài biết.

Không có ai sẽ hứng thú với đầm sau vạn năm không đổi, không rung động, mọi người chỉ biết đi ngang qua, thán phục: "Oa, thật là đẹp." Sau đó đi.

Trừ Khương Tuyết.

Sau khi đầu Khương Tuyết dựa lên vai Trần Song hình như không có ý định bỏ ra, hơi thở của cô rất nhẹ, sợi tóc cọ vào cổ vai Trần Song làm nàng ngứa ngáy.

Âm thanh xôn xao ở cửa đại sảnh truyền tới giải cứu Trần Song. Ba người Khương Tuyết nghe thấy một đầu khác của đại sảnh có người gọi "thầy Liễu", sau đó Khương Tuyết mới ngồi dậy, Trần Song quay đầu sang chỗ khác, thấy xa xa rõ bóng người ở cửa.

Thôi Liễu cao 1m85, cơ thể thẳng tắp nổi bật trong đám người.

Trần Song cúi đầu nhìn điện thoại trước, phát hiện trên đó không có bất gì cuộc gọi nhỡ hay tin tức gì. Sau đó trợ lý nhỏ bên kia chạy đến, thở hồng hộc trước mặt Trần Song: "Trần tổng, thầy Thôi Liễu đến rồi."

"Ừm." Thấy rồi.

Trần Song đứng dậy sải bước qua.

Người ở phòng khách khách sạn không nhiều nhưng danh tiếng của Thôi Liễu rất cao, có không ít người gan lớn đều muốn nắm tay, xin chữ ký.

Trần Song nhìn mặt Thôi Liêu không có chút mất kiên nhẫn nào, ngược lại còn cười híp mắt thỏa mãn yêu cầu từng người, đành kiên nhẫn đứng bên cạnh chờ chốc lát.

Đợi đám người tản đi rồi, Trần Song mới đi qua mở miệng.

"Thầy Thôi Liễu." sau Trần Song đưa tay ra, không nhanh không chậm tự giới thiệu bản thân: "Trần Song."

"Trần tổng, xin lỗi, trên đường hơi tắc xe nên tới chậm rồi." Thôi Liễu nắm tay Trần Song, hai người lễ phép lắc một chút rồi tách ra.

"Không sao, không gấp. Trên đường vất vả rồi." Trần Song hơi quay đầu, nhìn Trì Trì và Khương Tuyết cũng đứng lên, né người giới thiệu cho Thôi Liễu: "Vị này là đạo diễn, đạo diễn Trì Trì; đây là vai nữ chính của chúng ta, cô Khương Tuyết."

Trì Trì thấy Thôi Liễu, hơi đứng đắn gật đầu một cái xem như chào hỏi: "Thầy Thôi Liễu, gặp nhau buổi thử vai rồi."

Trên lý thuyết mà nói, Khương Tuyết phải quen biết Thôi Lỗi nhiều hơn một chút, lại chỉ nhìn rồi cười mỉm, có chút "không thân thiết" bắt tay với đối phương.

Thôi Liễu ngẩn người, cười bằng giọng mũi.

"Chào cô Khương Tuyết."

"Thầy Thôi Liễu tới trễ mười lăm phút nha."Khương Tuyết ghẹo anh.

Trần Song nuốt một ngụm nuốt miếng nhỏ đến mức không nghe được, Thôi Liễu chỉ cười sâu hơn: "Lần sau chú ý."

Ngoài giới đồn, tính cách ảnh đế Thôi Liễu vô cùng tốt, hoàn toàn không ra vẻ ta đây, xem ra là thật, Trần Song nghĩ.

Chào hỏi xong xuôi rồi, trong mắt Trì Trì đã ngầm thừa nhận mối quan hệ có quen biết rồi.

Nếu là người quen, Trì Trì liền hào phóng hỏi: "Thầy Thôi ăn sáng chưa? Có muốn ngồi xuống ăn sáng không? Hay là uống chút trà?"

"Cảm ơn, ăn rồi." Thôi Liễu đồng thời lắc lư cốc trà giữ nhiệt trong tay: "Nước trà, tôi có."

Tuổi Thôi Liễu cũng đã ngoài ba mươi, còn phải nhỏ hơn Trì Trì mấy tháng. Chỉ là điệu bộ anh làm việc luôn chững chạc, ly giữ nhiệt không rời tay, thường bị fan gọi đùa là "lão cán bộ".

"Cái ly này của cậu, vẫn chưa đổi à." Khương Tuyết theo ánh mắt của Thôi Liễu, thuận mồm nói.

"A." Thôi Liễu không thèm để ý vuốt ve thành cốc trong lòng bàn tay, "Ừ, dùng rất tốt."

Khương Tuyết cười anh: "Chẳng trách người hâm mộ gọi cậu là "lão cán bộ", một cái ly xài ba năm."

Thôi Liễu từ chối cho ý kiến, mở nắp ly ra nhấp miếng trà bên trong.

"Thầy Thôi, không cần ăn sáng thì chúng ta bây giờ... vào làm trước nhỉ?" Trì Trì nhìn xung quanh, phát hiện ra phụ tá theo sau lưng Thôi Liễu, tay xách hành lý, im lặng đứng một bên.

"Tiểu Song?" Trì Trì gọi nàng: "Trần Song."

"A, ừ...!" Trần Song bừng tỉnh mới phát hiện mọi người đang cùng nhìn mình.

"Ừm, xin lỗi, đang nói tới gì thế..." Trần Song cảm thấy có lỗi.

"Vào ở." Trì Trì xoay người lấy chiếc balo leo núi của mình trên ghế salon.

Trần Song vội vàng khôi phục trạng thái, dẫn mọi người đến bên thang máy: "Ồ được... cái đó, theo tôi lên lầu."

Trong quá trình thang máy đi lên, Trần Song không khỏi có hơi xấu hổ vì mình vừa ngẩn người.

Mười mấy giây ngắn ngủi kia, nàng chỉ nhớ trong đầu nghe được Khương Tuyết nói: "Cái ly này của cậu, vẫn chưa đổi à."

Cái chữ "vẫn" này, có thể đại diện cho nhiều thứ quá.

Là hai người từng có mối liên hệ trước kia; là không cần nói cũng hiểu ý; là trạng thái không cần giả bộ không quen biết.

Là.... mối quan hệ bí ẩn, chưa từng xuất hiện ở trên sân khấu.

Bọn họ trước kia, không phải là không quen sao.

Trần Song cắn môi nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro