Chương 21
Chương 21: Chuông báo thức thức dậy
Trần Song sửng người tại chỗ, có hơi lúng túng.
Từ "chị" này, ngoài Trần Độ ra, nàng rất ít khi gọi người khác như vậy.
Trong suy nghĩ của Trần Song, chỉ có khi rất thân thiết, hoặc là lúc nũng nịu mới có thể gọi không tên không họ.
Không quen biết hoặc là công việc, mọi người đều khách sáo gọi gì mà "Chị Vương", "Chị Trương" hoặc là "Cô".
Bây giờ phải gọi Khương Tuyết sao.
Không nói đến độ tuổi đột nhiên từ "chín chín" biến thành "chín mốt", chỉ riêng gương mặt Khương Tuyết cũng đã khó mà tin người này đã là chị gái ngoài ba mươi rồi.
"..." Trần Song thử mở mồm, gọi không được.
"Ừ?" Khương Tuyết nghiêng đầu, nhìn Trần Song cúi thấp mặt xuống, truy hỏi nàng: "Gọi đi mà."
Trần Song ngượng chín mặt, cảm giác được ngón chân mình đều cuộn tròn cả rồi.
Qua một lúc lâu, nàng mới vùi đầu, nhẹ giọng phát ra tiếng: "Chị..."
Giống hệt mèo nhỏ kêu.
Khương Tuyết cười lên, làm bộ không nghe thấy, đưa tay đặt lên tai mình: "Cái gì? Không nghe rõ —— "
Cuối cùng Trần Song cũng không chịu lên tiếng.
"Làm gì thế, đây có là gì. Chị chị em em cái gì, gọi không phải rất bình thường sao." Khương Tuyết tiếp tục động đũa: "Giữa bạn bè với nhau sẽ như thế, tiểu Trần tổng không thú vị gì hết, sao có thể xã giao với người ngoài được."
"Vậy em bình thường em gọi Hàn Hoa là gì?" Trần Song hỏi.
Khương Tuyết mở miệng, theo bản năng đáp: "Hoa Hoa đó."
Nghĩ một chút, mới phát hiện bản thân trúng chiêu của Trần Song rồi.
Cô ngẩng đầu thấy Trần Song đang ngồi đối diện lén cười.
"Chị chơi em?" Khương Tuyết kịp phản ứng.
"Không có mà." Trần Song ngừng cười, nhìn vô cùng nghiêm túc.
"Chị chơi em, chị học thói xấu rồi Trần Song." Khương Tuyết đau lòng nhức óc. Có lẽ là sắp biểu diễn rồi, có thể là quan hệ quen thuộc của hai người vào đêm khuya, Khương Tuyết lấy ra "oan ức" đứng lên: "Trước kia chị không thế này.. rõ ràng chị rất cưng chiều em, bây giờ học được cách dùng Hàn Hoa ra chọc với em."
"Hay là nói, chị muốn giống như Hoa Hoa, gọi em là... cục cưng Tuyết?" Khương Tuyết phát hiện ra điểm mù. Đúng là lời này dọa Trần Song sợ ngừng một lát.
"Có lẽ, A Tuyết? Khương Khương?" Khương Tuyết nói một câu, mặt Trần Song đỏ một chút, Khương Tuyết đuổi theo nàng nói: "Tới đi, gọi đi, gọi đi mà~ thử chút~"
Trần Song hít sâu một hơi, quay mặt đi chỗ khác.
"Đừng chọc chị nữa...." sâu sắc than thở, giọng bất đắc dĩ: "Cô Khương Tuyết."
Lúc người khác gọi "cô" đều là khách sáo không thân.
Nhưng Khương Tuyết không hiểu, sao từ này từ trong miệng Trần Song ra, lại mang theo một cảm giác đứng đắn lại có ý nũng nịu bí ẩn.
Nghe nàng gọi "cô", hình như cũng không tệ.
Khương Tuyết vui vẻ cúi đầu, ăn cá viên trong chén.
Sau khi kiếm đồ ăn đêm xong, hai người nhanh chóng theo đường cũ trở về khách sạn.
Khương Tuyết ăn no rồi, đường trong máu tăng lên bắt đầu có chút mệt mỏi rã rời, lúc lên thang máy cũng ngáp mấy cái liền.
"Trở về ngủ đi." Trần Song đến trước cửa phòng của mình, tay đặt trên nắm cửa, quay đầu nhìn Khương Tuyết cách vách.
"Ừ..." Khương Tuyết mơ mơ màng màng lại lắc đầu, kéo dài giọng: "Không được, ăn lẩu rồi, nặng mùi. Ngày mai đạo diễn chính thức vào đoàn, em phải đi gội đầu."
Trần Song cau mày: "Sáng mai dậy rồi tắm?"
"Em dậy không nổi."
Chị gọi em." Trần Song bật thốt lên.
Khương Tuyết hình như tỉnh táo lại một chút, quay đầu nhìn Trần Song.
Trần Song tưởng là cô sẽ từ chối, sau đó mặt bình thản nói tiếp: "Chị..."
"Được thôi." Khương Tuyết đứng thẳng người.
"Vậy ngủ ngon nhé, tiểu Trần tổng." Khương Tuyết lại ngáp một cái, mở khóa vân tay xong mở cửa đi vào.
Trần Song sợ run tại chỗ, nghĩ một chút, gửi tin nhắn wechat xác nhận cho Khương Tuyết.
Sáng mai đạo diễn và ảnh đế Thôi chín rưỡi đến, vậy: "Tám giờ gọi em."
Lại gửi thêm: "Ngủ ngon."
Nàng vừa rửa mặt vừa nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức trên điện thoại không chớp mắt.
Chờ đến bảy giờ năm mươi lăm phút, nàng đã dọn xong, ngồi trên giường cầm điện thoại xoa xoa chờ đợi.
Rốt cuộc đồng hồ báo thức cũng nhảy đến tám giờ, kim giây vừa đi qua, Trần Song mở khung tin nhắn wechat, lại do dự suy nghĩ.
Chính xác như vậy, không tốt lắm.
Lại vất vả qua ba mươi giây, Trần Song hít sâu, gọi được rồi.
"Alo." Trần Song mở miệng trước.
Bên kia không có giọng mới rời giường như dự đoán, trái lại còn có cả tiếng máy sấy ù ù.
"Alo, tiểu Trần tổng." Giọng Khương Tuyết phát ra, mang theo chút kinh ngạc, "Chị gọi thật này, đúng lúc quá."
Trần Song ngồi ở mép giường, sau khi nghe được giọng của đối phương thì sững sờ, ngay cả chân cũng không biết để kiểu gì, chỉ có thể vắt chân, lại thả xuống, lại vắt chân.
Sau đó mới hỏi: "Em... dậy rồi à."
"Ừ, em sợ không kịp, phải gội đầu, còn phải trang điểm nên tự mình đặt báo thức rồi."
Nguyên nhân vô cùng hợp lý.
Chỉ là, nếu như thế, vậy tại sao còn đồng ý với mình, để mình gọi điện thoại chứ.
Có lẽ chỉ là kế hoạch thay đổi trước khi ngủ, chưa kịp nói với mình.
Trong lòng Trần Song không nói được, chỉ cảm thấy có chút mất mát nhỏ.
Thời gian hai người nói chuyện rất ngắn, giống như bên kia còn bận việc, sau khi không nói chuyện mấy giây, Khương Tuyết tắt máy sấy tóc.
"Vậy em tắt máy trước." Khương Tuyết nói, "Đi trang điểm."
"Ừ." Trần Song lấy điện thoại ra, nhìn thấy màn hình lưu lại cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Có chút giống tự mình đa tình.
Trần Song nghĩ.
Vì vậy nàng đi xuống lầu trước, ngồi ở bàn làm việc trên đại sảnh ăn sáng.
Trì Trì tới sớm hơn kế hoạch dự định nửa tiếng, Trần Song gửi định vị cho cô trước, cô đến nơi cũng không gọi điện bảo Trần Song đi đón cô.
Trực tiếp tới đây thì Trần Song đang nuốt miếng bánh óc chó cuối cùng.
"Ăn rồi?" Trì Trì đi tới, vỗ bả vai Trần Song, "Có của chị không? Chị đói sắp chết rồi."
Trì Trì là bạn cùng phòng thời đại học của Trần Độ, trước kia khi Trần Độ còn học đại học, quan hệ của hai người rất tốt, sớm mang nhau đi chơi.
Đương nhiên cũng từng gặp Trần Song.
Cô cứ mặc trang phục lái xe, sau lưng đeo một chiếc ba lô leo núi lớn, nhìn giống như vừa mới ra khỏi trường đua xe vậy.
Trì Trì đưa kính mát từ sống mũi lên trên đỉnh đầu, treo lên đầu, lộ ra vành mắt đen nghiêm trọng.
Trì Trì là người rất dễ làm quen, chỉ cần gặp một lần, giống như biết rất rõ vậy.
Nhưng may mà cô là người tốt, tâm thiện, đủ trượng nghĩa, hơn nữa còn tài hoa, Lúc này mới bắt được lòng Trần Độ, yên tâm giao Trần Song cho người bạn độc này.
Trần Song đẩy sủi cảo còn dư qua trước, lại mở miệng chào hỏi: "Chị Trì...."
"Ừm." Trì Trì cũng không khách khí, em gái nhỏ nhà họ Trần, biết nhau bao năm rồi, cướp hai miếng đồ ăn sáng thì sao.
Trần Song hiểu tính cách Trì Trì, cũng không thúc giục cô, đợi cô ăn xong mới nói kế hoạch.
"Chờ chị Trì ăn xong rồi, em dẫn chị lên lầu. Trước là cất đồ đạc, nghỉ ngơi một chút. Thầy Thôi Liễu chắc sắp đến rồi, buổi chiều chúng ta gặp mặt rồi nói cụ thể sắp xếp."
Trì Trì ngẩng đầu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng một cái: "Nghỉ ngơi cái gì? Chị không cần nghỉ ngơi."
Sau đó vừa ăn sủi cảo vừa nói: "Ai, tiểu Song, chị nghe Trần Độ bảo dạo nay kinh tế em eo hẹp, quay sớm một chút, quay sớm một ngày bớt tiền một ngày đó."
Lời nói đó, giống như người mẹ già quan tâm. Là thật lòng nghĩ cho nàng.
Trì Trì làm đạo diễn nhiều năm rồi, tuổi không lớn,danh tiếng cũng không nhỏ.
Từ lúc học đại học, tác phẩm vào vòng liên hoan phim rồi đã đoạt giải. Thêm gia cảnh không tồi, quay chụp với cô mà nói, chỉ đơn thuần là niềm vui của người có tiền.
Đề tài mình thích, đồ mình thích, không lời cũng đập; không hứng thú, nhiều tiền cũng không thèm.
Vì vậy người trong giới cũng biết tính tình cô, thích hợp tác thì hợp tác, không có duyên thì không hợp tác.
Trần Song mời cô đến, trừ nhân tình ra, Trì Trì cũng cảm thấy kịch bản không tệ nên đầu tư.
Thù lao à, trước đã nói xong rồi, Trần Song nhất quyết dùng giá của Trì Trì, nhiều nhất là lấy mặt mũi của Trần Song, giảm bớt đi hai mươi phần trăm.
Cho nên Trì Trì nói như vậy, mặt Trần Song lại đỏ lên, cảm thấy ngượng ngùng phản bác: "Chị em lại nói lung tung với chị gì vậy... tiền em đủ. Hơn nữa phần ngân sách này đã được dự trù từ trước... chị Trì chị không cần lo cho em."
"Chị biết, biết mà. Đây không phải là, haiz, phiền em lấy giúp chị một bánh sữa trứng. Đây không phải là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm một chút sao, nhóc phá gia chi tử."
Khương Tuyết đến trước giờ mười lăm phút, mặc bộ đồ thể thao bình thường. Trong khách sạn ấm áp nên không mặc áo khoác, nhìn rất giàu kinh nghiệm.
Mắt Trì Trì di chuyển nhanh hơn Trần Song, Khương Tuyết vừa mới nhìn hướng bên này, Trì Trì giơ tay lên: "Hei! Tuyết Tuyết!"
"..." Gọi gì thế, Trần Song không nhịn được nghĩ.
Sau khi Khương Tuyết thấy Trì Trì cũng cười híp mắt đi đến, ngọt ngào gọi một tiếng: "Đạo diễn Trì."
"Tới đây tới đây, ăn sáng chưa?" Trì Trì hỏi: "Chị vừa - gọi bánh trứng sữa, đợi cùng ăn đi."
"Được, cảm ơn đạo diễn Trì." Khương Tuyết đi đến, nhìn vành mắt đen của Trì Trì, chỉ vào mí mắt của mình nói: "Đạo diễn Trì, dạo này chị ngủ rất khuya à? Vành mắt đen lắm đó."
"A, cái này, không sao đâu." Trì Trì sờ một cái, vô tình trả lời: "Trời sinh, không đổi được."
Trò chuyện đôi câu lời ong tiếng ve chuyện gia đình, Khương Tuyết chạy đến trước bàn hai người.
Cô tự nhiên ngồi xuống gần Trần Song, Trần Song lại có hơi ngượng ngùng.
Đang đợi bánh trứng sữa lên bàn, Trì Trì cầm đũa, bắt đầu cúi đầu chơi điện thoại.
Trên bàn không có ai nói chuyện, Trần Song cảm thấy lúng túng, cũng bắt đầu cúi đầu tập trung sự chú ý của mình vào máy tính.
Sau đó bên người truyền tới âm thanh nho nhỏ, hẳn là nói chuyện với nàng.
"Sao chị lại không chờ em?"
Trần Song ngẩng đầu, nhìn thấy Khương Tuyết đang nhìn nàng, vẻ mặt hơi mất hứng.
"Ừ?" Trần Song không chắc chắn Khương Tuyết đang nói cái gì, "Chờ em cái gì?"
"Chị gọi em thức dậy, nhưng lại không đợi em cùng xuống lầu đi làm?"
"Em..." Em không có hẹn chị.
Hơn nữa, hơn nữa cũng không phải chị gọi em dậy.
Trần Song nháy mắt mấy cái, giống như lại tự thuyết phục mình.
Không cần mình gọi em ấy dậy, vẫn ngầm nhận cuộc điện thoại của mình.
Trần Song hình như, lại có hơi vui vẻ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro