20. Diệp Ngọc Khanh (7).
"⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄ Ah..." Diệp Ngọc Khanh đỏ mặt, sao lại nhét thứ to lớn kia vào lại rồi chứ, nghĩ vậy nhưng nàng cũng không kháng cự, để cho A Lạc tùy ý làm bậy nhét đồ chơi vào làm chướng bụng nàng.
Cũng bình thường ôm lại A Lạc, nhiều lúc đều cảm thấy bọn họ ấm áp như mẫu thân đã mất của nàng vậy, mặc dù tính cách không bình thường lắm.
Diệp Ngọc Khanh nằm mãi mới thích ứng với dương vật giả bên trong l*n, mãi mới ngủ được, may mà A Lạc cũng thích ngủ, tới gần chiều tối mới tỉnh.
A Lạc mở mắt, hôm nay cô không bị A Ngôn gọi dậy mà tự tỉnh, tinh thần rất thoải mái.
'A Lạc, chuyển hồn ta ra ngoài đi, muốn tra tấn người một chút rồi.' A Ngôn.
'Oh, ừm...' A Lạc lấy ra người rối đã lặn lúc trước chuyển A Ngôn vào.
"... Ừm, không thoải mái bằng cơ thể thật nhưng cũng tạm." A Ngôn mở mắt, sờ lần tay chân kiểm tra.
"Để ta gọi nàng dậy a. Tiểu Khanh, Tiểu Khanh, tỉnh tỉnh. Ngủ nhiều sẽ thành heo..." A Lạc lay người Diệp Ngọc Khanh.
"Ưm..." Diệp Ngọc Khanh bị ồn làm tỉnh, mơ màng mở mắt nhìn.
"Waa???" Sau đó hoảng hồn phát hiện có 2 Lạc Ngôn.
"Hehe, bọn ta phân thân đấy, A Ngôn, A Lạc." A Lạc chỉ vào Lạc Ngôn mặc áo đen và Lạc Ngôn áo trắng nói.
"Ừm...?? 2 vị chủ nhân?" Diệp Ngọc Khanh cảm thấy giống đang mơ.
"Tỉnh lại thôi, bọn ta sẽ chăm sóc tốt ngươi a Nữ Đế." A Ngôn bẻ khớp tay nghiêng đầu cười nhẹ.
"(‘◉⌓◉’)...Xin chiếu cố ta..." Diệp Ngọc Khanh cúi đầu.
"Vậy A Ngôn tính làm gì a?" A Lạc tò mò hỏi.
"Trong lúc ở trong đầu não, ta đã xem xét mấy thứ tra tấn Tiểu Linh gửi, rất muốn thử." A Ngôn.
"Aizz, vẫn là A Ngôn chăm chỉ a, ta ngủ quên ♪~(´ε` )." A Lạc đùa giỡn hôn gió với A Ngôn.
"Tránh xa ta ra..." A Ngôn né tránh.
"Xin hãy tha thứ cho nhân cách bị dính lời nguyền của ngươi a..." A Lạc vắt tay ngang vai A Ngôn trêu chọc.
"...! Học ở đâu mấy cái linh tinh này chứ." A Ngôn trực 6kí đầu A Lạc.
"T-T Tiểu Khanh cứu ta, A Ngôn ăn hiếp ta..." A Lạc quay ra ôm Diệp Ngọc Khanh, nghe giống đang ủy khuất, đang khóc nhưng miệng A Lạc rõ ràng đang cười vì chọc khí được A Ngôn a.
"...Được rồi, tra tấn kiểu mới với nàng ta." A Ngôn nhắc chuyện cần làm.
"A phải a." A Lạc bật dậy, đi tới chỗ A Ngôn.
2 người bọn họ xúm vào nói thì thầm gì đấy, vừa nói vừa nhìn Diệp Ngọc Khanh cười âm hiểm, thật khó phòng 2 đại ác ma này a. Diệp Ngọc Khanh cũng lạnh hết sống lưng rồi.
"Được rồi, khẳng định sẽ không sao a." A Ngôn gật đầu.
"Ừm, đây là chiều không gian khác mà." A Lạc gật gật đầu cười, nói nhỏ.
"Vậy trói người vào trước a." A Ngôn nói.
"Ừm...sao không để nàng ta đứng im?" A Lạc hỏi.
"Nếu vậy sao vui được, tạo cái ván gỗ xích tay chân nàng lại đi a." A Ngôn cười.
"Hiểu a." A Lạc tạo ván gỗ dựa vào tường, di chuyển Diệp Ngọc Khanh tự đến ván gỗ để A Lạc trói.
"Được rồi, kim sắt vừa phải chút a." A Ngôn chìa tay.
"Ừm...hay thôi ta chuyển ngươi điều khiển cơ thể a." A Lạc đặt đầu lên trán A Ngôn chuyển linh hồn qua.
"Được rồi ta tự làm." A Ngôn nhún vai, tạo ra kim sắt dài.
"Chủ nhân...tính làm gì a?" Diệp Ngọc Khanh thấy kim sắt lạnh lẽo có chút run.
"Không có gì, chỉ là đeo nhẫn cho miệng dưới của Nữ Đế a." A Lạc cười nham hiểm sờ mặt Diệp Ngọc Khanh, che không cho nàng thấy bên A Ngôn đang làm gì.
"Cái...cái gì...???" Diệp Ngọc Khanh có chút sợ.
"Không sao, ngoan." A Lạc hôn má Diệp Ngọc Khanh, sau đó lại hôn môi làm nàng phân tâm.
"Ưm..." Diệp Ngọc Khanh rên lên khi bị hôn mạnh bạo.
A Ngôn ngồi xuống kéo dài hột le căng cứng của Diệp Ngọc Khanh, lấy kim châm qua một lỗ bên dưới, máu chảy khá ít nhưng khẳng định đau hơn khi bị thương ở bất kì đâu.
"Ahh...ưm..." Diệp Ngọc Khanh đau đớn kêu lên, mắt giãn ra, chảy nước mắt, chẳng qua miệng bị A Lạc chặn không kêu được.
"Xong ngay a." A Ngôn cải tạo cây kim thành hình vòng tròn giống nhẫn, không có chỗ mở, sau đó hồi phục vết thương cho Diệp Ngọc Khanh, hết máu ở nơi đó xong nhìn rất đẹp, nhẫn có chỗ nặng nhất là chỗ viên bảo thạch nhỏ màu xanh lam, dùng sức nặng kéo hột le trễ xuống dưới.
"Đẹp a, ta muốn chụp ảnh." A Lạc rời môi Diệp Ngọc Khanh, nói với A Ngôn.
"Hah...hah...ha..." Diệp Ngọc Khanh hổn hển thở, cơn đau không còn nhưng nàng lại cảm nhận được vật kì lạ lành lạnh chạm vào da bên dưới, khoái cảm kì lạ dâng lên làm dâm thủy cứ từ từ nhỏ ra đến dương vật giả cắm vào từ trước đến đôi chân dài trắng nõn của nàng.
"Ừm, đây." A Ngôn tạo ra máy ảnh đưa A Lạc, cô ấy chụp rất tốt a, giữ ảnh làm kỉ niệm cũng rất thú vị. Bức Tô Vũ Khởi bị 2 nhân cách hôn và tấm nàng ta đeo đuôi cáo cũng đã mang ra ngoài dán trong phòng ngủ bọn họ được cấp rồi.
"Đẹp a." A Lạc chụp chụp say mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro