Chương 30
Nghỉ ngơi cả đêm, tinh thần của mọi người cũng khôi phục hơn phân nữa. Sáng sớm, Trang Mạch Tuyên còn chưa tỉnh táo thì ngửi dược mùi hương thơm nhàn nhạt,kỳ thực Trang Mạch Tuyên rất thích ngủ nướng mà việc này rất ít người biết. Dù sao để ở chung với Trang Mạch Tuyên có rất ít người có thể làm được, hơn nữa nàng từ trước cho tới bây giờ là người hiểu tri thức lễ nghĩa, đoan trang ưu nhã, cho nên chuyện thích ngủ nướng này mọi người đều cho là cùng nàng không thể nào có liên hệ với nhau được.
Bất quá lúc này chỉ có Khương Diệc Ngưng là biết được điều đó. Đứng ở bên cạnh gường, Khương Diệc Ngưng cẩn thận quan sát gương mặt của Trang Mạch Tuyên khi ngủ. Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng vẫn có cảm giác tràn đầy hạnh phúc. Da của Trang Mạch Tuyên được bảo dưỡng rất tốt, nhưng dù sao đã làm minh tinh thì phải luôn cần trang điểm, nên muốn cho da mặt đẹp, cư nhiên thì cần nhiều tiền và thời gian bảo dưỡng mới có được.
Khi ngủ vẻ mặt của Trang Mạch Tuyên rất ôn nhu, Khương Diệc Ngưng nhìn một lát liền nhẹ nhàng vỗ vai nàng để cho nàng thức dậy, người sau híp mắt nhìn một chút, lại đem cả khuôn mặt chôn trong chăn. Khương Diệc Ngưng ánh mắt nhìn Trang Mạch Tuyên chôn trong chăn mạnh mẽ kiềm chế rung động trong lòng, lại vừa xốc chăn lên trước vẻ mặt ngăn cản của Trang Mạch Tuyên, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của nàng.
" Mạch Tuyên, dậy đi một lát tổ tiết mục sẽ bắt đầu ghi hình, tôi mua bữa sáng cho cô rồi, cô ăn một chút đi" .Khương Diệc Ngưng nói rất nhỏ nhẹ, mà còn dùng giọng nói dỗ dành, không giống như là gọi người rời gường mà là giống dỗ người đi ngủ thì đúng hơn. Trang Mạch Tuyên không phải là tiểu nữ sinh bốc đồng, nàng cũng biết được một lát sẽ ghi hình, cho dù trong lòng có một trăm lần không muốn, nhưng vẫn vuốt tóc ngồi dậy.
"Cảm ơn cô, ừm .. tôi.." Trang Mạch Tuyên bị tuột huyết áp, cho nên sau khi tỉnh dậy một khoảng thời gian rất dài luôn trong trạng thái mờ mịt, nhìn nàng muốn nói cái gì lại chưa nói xong đã mang dép đi ngay vào phòng tắm. Đợi khi quay trở lại, Trang Mạch Tuyên đã thay đổi xong quần áo, trang điểm tinh xảo không chê vào đâu được, không giống như người với dáng vẻ mơ mơ màng màng mới đi vào phòng tắm.
"Rửa mặt xong rồi, thì lại ăn chút gì đi" thấy Trang Mạch Tuyên đi ra, Khương Diệc Ngưng đem mấy món ngon mình mua để ở trước mặt nàng, sữa tươi là mới được đen đi hâm nóng, điễm tâm tinh xảo cũng là cô đặc biệt nhờ người giúp nàng mua. Trang Mạch Tuyên liếc nhìn bữa sáng trước mặt, thực sự không nghĩ tới Khương Diệc ngưng sẽ dậy sớm như vậy, lại nhớ tới khi nảy mình lại ngủ nướng như vậy thật rất ngượng ngùng.
" Xin lỗi, cô ngày hôm qua mệt mỏi như vậy, sáng sớm còn phải giúp tôi chuẩn bị bữa sáng" Trang Mạch Tuyên nhẹ giọng nói, rõ ràng là một câu rất bình thường, lại làm cho Khương Diệc Ngưng có chút ý nghĩ sai lệch.
Ngày hôm qua xác thực mệt chết đi được, nhưng Khương Diệc Ngưng lại mất ngủ, một mặt là cùng Trang Mạch Tuyên ngủ cho nên nàng cảm thấy hưng phấn, thứ hai là sau khi đọc bách hợp tiểu thuyết trên Weibo, cô nhịn không được liền suy nghĩ về nó.
Nghĩ đến tiểu thuyết đó đem cô và Trang Mạch Tuyên đều viết thành diễn viên, hơn nữa còn có một chút so sánh và miêu tả vân vân. Trong đó, có một đoạn làm Khương Diệc Ngưng khắc sâu ấn tượng, nó gợi lên sự " trong sáng", ngôn từ viết thật bạo a, bên trong là cảnh mình và Trang Mạch Tuyên lúc làm chuyện kia, ngày thứ hai cũng là chính mình chuẩn bị đồ ăn sáng cho Trang Mạch Tuyên, sau đó Trang Mạch Tuyên cũng nói câu giống như đúc câu lúc nảy.
Nghĩ đến chuyện này, Khương Diệc Ngưng lỗ tai có chút đỏ lên, cô không được tự nhiên đi đến bên cạnh thay quần áo, để che giấu nụ cười của mình. Chờ sau khi Trang Mạch Tuyên ăn xong, người tổ tiết mục cũng đến gõ cửa, nói là bắt đầu quay hình. Khương Diệc Ngưng và Trang Mạch Tuyên đi ra ngoài, ở cửa gặp Tử Tiểu Hàm và Tả Dĩ Nam. Thấy Khương Diệc Ngưng, Tả Dĩ Nam đi đến cười chào hỏi, hoàn toàn bỏ quên Tử Tiểu Hàm bên cạnh.
Hôm nay quay hình vẫn là trên bãi biển, dù sao ở trên bãi biển cũng có nhiều trò chơi mà phong cảnh cũng rất đẹp. Nhiệm vụ ngày hôm nay gia tăng thêm độ khó hơn nhiệm vụ ngày hôm qua, mới vừa đến nơi, vài người đã bị yêu cầu đi thay đồ lặn, các nàng được phân chia tổ rồi sau đó được huấn luyện viên chuyên nghiệp hướng dẫn. Mà nhiệm vụ ngày hôm nay là lặn xuống biển chụp ảnh cá đang bơi lội, tổ nào dành chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng.
Lần này, tổ tiết mục yêu cầu không ít người chơi phải lặn xuống biển, Lô Nghị và Tả Dĩ Nam đều có chứng chỉ lặn nên cũng sẽ tham gia, mà Khương Diệc Ngưng và Trang Mạch Tuyên một chút cũng không muốn tham gia. Hai người theo huấn luyện viên lặn xuống, đầu tiên là kiểm tra đồ lặn và bình dưỡng khí, sau khi kiểm tra không có vấn đề liền lặn xuống. Lặn xuống nhìn như rất đơn giản và thú vị, nhưng thật ra rất mệt mỏi, bất quá các nàng cũng không cần lặn sâu, độ khó của nhiệm vụ cũng đã thấp xuống rất nhiều.
Cả buổi trưa, tất cả mọi người đều vội vàng luyện tập, bữa trưa cũng là tùy tiện vừa ăn vừa tập luyện. Trang Mạch Tuyên coi như ở việc này có chút tài năng, dù sao nàng bình thường vẫn hay đi bơi, mà Khương Diệc Ngưng thì phải cố gắng nhiều lắm, mỗi một lần xuống sâu một chút nàng sẽ luống cuốn không biết làm sao. Khi thấy cô đứng một chỗ không nhút nhích, Trang Mạch Tuyên chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng cỗ bả vai của cô, ý bảo cô theo nàng chậm rãi lặn.
Nhìn thân hình của Trang Mạch Tuyên, Khương Diệc Ngưng do dự một chút, giả vờ vô ý kéo tay nàng, người sau tay hơi động nhưng cũng không có cự tuyệt, mà ngược lại là nắm chắc, mang theo Khương Diệc Ngưng lặn xuống vị trí chỉ định. Đến 3 giờ chiều, ở trong nước cả một ngày trời, tổ tiết mục ra hiệu chính thức bắt đầu nhiệm vụ, huấn luyện viên đi theo phía sau, tổ cứu viện cũng luôn trong trạng thái sẳn sàng cứu trợ, bắt đầu là mấy tổ minh minh chậm rãi lặn xuống biển.
Trước khi xuống biển, mọi người đã được xem trước hình dạng của cá lưa, nhưng vừa lặn xuống, có nhiều loài cá như vậy đều cảm thấy có chút qua mắt. Khương Diệc Ngưng chả biết gì chậm rãi theo Trang Mạch Tuyên, bởi vì trong nước không thể nói chuyện, hai người cũng chỉ có thể dùng mắt trao đổi qua lại và tay diễn tả cho đối phương hiểu.
Nhìn qua kính bơi Trang Mạch Tuyên vẫn rất xinh đẹp, Khương Diệc Ngưng câu ra khóe miệng, ngơ ngác nhìn cũng ngay hay lúc này nhìn thấy con cá toàn thân màu đỏ từ phía sau Trang Mạch Tuyên bơi qua, cô vội vàng hướng về ngón tay người kia đang chỉ về phía sau, Trang Mạch Tuyên hiển nhiên cũng nhìn thấy vội vàng đuổi theo. Con cá lửa kia bơi cũng không quá nhanh, dường như còn không phát hiện bọn họ đuổi theo phía sau nó, như trước chậm rãi vẫy đuôi.
Khương Diệc Ngưng lấy ra máy chụp ảnh, chuẩn bị chụp hình nhưng lúc này con cá phát hiện được các nàng, bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ bơi vào vùng nước sâu hơn. Trang Mạch Tuyên không nghĩ rằng con cá lại chạy nhanh như vậy, hai người liền vội vàng đuổi theo, rõ ràng là đã vượt qua giới hạn về độ sâu mà huấn luyện viên đưa ra nhưng mà hai người vẫn tiếp tục bơi xuống.
Khương Diệc Ngưng lo lắng cho Trang Mạch Tuyên, đi theo kéo lấy tay nàng, nơi này độ sâu cũng khá sâu, ngọn đèn trên đỉnh đầu các nàng đã có vẻ tối đi rất nhiều. Hai người nhìn thấy con cá ở phía xa, do dự một chút, nhưng vẫn cầm thiết bị chuẩn bị bơi lại lên bờ. Nhưng lúc này đây, Trang Mạch Tuyên phát hiện chân mình bị rong biển quấn lấy. Khương Diệc Ngưng trong lòng hoảng hốt, vội vàng bơi qua phía sau giúp nàng cởi ra, Nhưng rong biển vừa trơn lại vừa dính người, cởi nữa ngày cũng chưa ra được, ngược lại ngày càng chặc hơn.
Vì vậy hai người có chút hốt hoảng, nhất là bình dưỡng khí sắp hết, Khương Diệc Ngưng lo lắng lấy tay xé rong ra, Trang mạch Tuyên hô hấp ngày càng khó khăn. Nàng ý bảo Khương Diệc Ngưng bơi lên trước đừng để ý chính mình, hoặc là cô đi lên trước kêu người đến cứu, nhưng Khương Diệc Ngưng làm sao có thể bỏ mặc Trang Mạch Tuyên một mình tại nơi này. Cô liều mạng kéo xé, cuối cùng cũng đem rong biển xé rách, nhưng Trang Mạch Tuyên bởi vì khẩn trương quá mà bình dưỡng khí bên người hầu như không còn.
Khương Diệc Ngưng nhìn thấy vội vàng đem ống dưỡng khí của mình đưa đến trong miệng của nàng, mặc dù Trang Mạch Tuyên một mực lắc đầu, nhưng cô không thèm quan tâm vẫn nhét vào, hai người cùng nhau bơi lên. Khương Diệc Ngưng kĩ năng bơi không tốt bằng Trang Mạch Tuyên, không bao lâu liền cảm thấy khó thở, phổi cũng đã kìm nén đến mức khó chịu. Cảm thấy động tác của cô càng ngày càng chậm, Trang Mạch Tuyên nói không lo lắng là giả.Nhưng hết lần này đến lần khác Khương Diệc Ngưng vẫn là đem ống dưỡng khí đặt trong miệng nàng, không cho nàng lấy ra.
Giữa lúc nàng nghĩ Khương Diệc Ngưng không thể chịu đựng nổi nữa thì tổ tiết mục lại gặp được các nàng, thấy Khương Diệc Ngưng ngoài miệng không có ống khí, nhân viên công tác giật cả mình, vội vả mang đồ dự bị đến cho nàng. Lần nữa khôi phục lại hô hấp, Khương Diệc Ngưng tham lam hít lấy dưỡng khí, hai người được nhân viên đem lên bờ, mới có cảm giác còn sống.
Tuy rằng bị kinh sợ nhưng may mà không sao, những vẫn làm cho Trang Mạch Tuyên còn chưa hoảng hồn, nàng không phải bởi vì bị rong biển cuốn lấy mà sợ, mà là hành động của Khương Diệc Ngưng làm cho hoảng sợ. Mặc kệ người của tổ tiết mục có hay không sẽ đến cứu, mình phải làm thế nào, sống chết của người trước mắt, người vừa cứu mạng mình mình phải làm sao? Nghĩ đến Khương Diệc Ngưng liều mạng xé rách rong biển cứu mình, không tiếc đem ống dưỡng khí cho nàng, Trang Mạch Tuyên nhìn cô và nhớ lại dáng vẻ vui cười đó, lần đầu tiên cảm giác mình thật không hiểu nổi một người.
"Tiểu Tuyên? Thế nào rồi? Có sao không, có cần đi bệnh viện kiếm tra không?" Trương San thấy Trang Mạch Tuyên xảy chuyện này rất khẩn trương, vôi vàng kiễm tra trên người Trương mạch Tuyên trước sau, nhưng vẫn không yên tâm. Nàng thật sự không nghĩ tới chỉ là người chơi cũng bị bắt lặn xuống biển, có chút hối hận khi để Trang Mạch Tuyên tham gia tiết mục này, còn không bằng chụp ảnh quảng cáo.
" San tỷ, em không sao" Trang Mạch Tuyên nhẹ giọng nói, nàng vỗ vỗ vai Trương San, nhìn Khương Diệc Ngưng đem hình các nàng đã chụp được giao cho tổ tiết mục, đương nhiên là nhóm các nàng giành chiến thắng. Mà phần thưởng là buổi ăn tối trên du thuyền. Khương Diệc Ngưng vừa nghe thấy phần thưởng rất hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cô còn tưởng tổ tiết mục sẽ tặng cho các nàng một ít đồ bổ ở đây, không nghĩ tới lại ăn cơm dưới nến.
Nghĩ đến chuyện có thể cùng Trang Mạch Tuyên ăn cơm trên biển, Khương Diệc Ngưng trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ, thấy dáng vẻ đắc ý của cô, không ít người cho là vui vẻ vì được lên du thuyền ăn tối.
Từ Tiểu Hàm khinh thường trừng mắt liếc Khương Diệc Ngưng, xoay người chuẩn bị trở về khách sạn, Tiêu Lâm nhìn thấy vội vàng đuổi theo nàng. Từ Tiểu Hàm nhìn ra được trong mắt Tiêu Lâm là bất mãn, biết là nàng cùng mình giống nhau về ý nghĩ.
Quay hình kết thúc, tất cả mọi người đều trở về phòng cũng mình nghỉ ngơi, vừa vào trong Trang Mạch Tuyên nắm lấy tay Khương Diệc Ngưng kéo đến sa lon. Vẻ mặt Trang Mạch Tuyên chăm chú nhìn chằm chằm mình trong lòng cô lập tức hoảng hốt. Khương Diệc Ngưng suy nghĩ một chút, không lẽ hôm qua cô đọc bách hợp tiểu thuyết bị Trang Mạch Tuyên phát hiện?
" Cảm ơn cô ngày hôm nay giúp tôi, nhưng mà tôi muốn biết tại sao cô lại làm vậy"
............................................
Team vẫn đang tuyển edit và beta bạn nào có hứng thú thì nhắn tin cho mình nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro