Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23


Màn đêm bao phủ, bóng đêm chính là nơi thôi thúc sự trụy lạc và dục vọng con người ta trỗi dậy. Quán bar chính là nơi lý tưởng nhất để con người ta buông thả mình, cũng là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi. Trong chén là loại rượu mình không thường uống, hương vị không có gì đặc biệt, khó mà đưa vào miệng, nhưng là đoàn phim lựa chọn, Nghiêm Lệnh Hi cũng chỉ có thể tránh ở góc, dù không cam tâm tình nguyện nhưng cũng phải nâng cốc và uống.

"Nghiêm đạo một mình uống rượu giải sầu, không nhàm chán sao?" Lúc này, giọng một nữ nhân bên cạnh truyền đến, Nghiêm Lệnh Hi nhìn lại, kỳ thật không cần nhìn chỉ nghe thanh âm nàng cũng biết, người này là Vương Ngữ San, nữ phụ trong bộ phim đang quay. Bộ dạng không tồi, trong giới giải trí cũng có chút danh tiếng, nghe nói điều kiện gia đình cũng tốt, vào giới giải trí chỉ để mua vui, nên chỉ tùy tiện diễn vài bộ.

"Hoàn hảo." Nghiêm Lệnh Hi nhẹ giọng nói xong, ánh mắt dần dần dịu đi một ít, hai người đi tới góc hẻo lánh hơn, Nghiêm Lệnh Hi thấy Vương Ngữ San lấy một chén rượu khác cho mình, rượu điều chế đặc biệt, tên gọi là núi lửa. Uống vào vị hơi hơi cay đắng, sau lại vô cùng thơm nồng, Nghiêm Lệnh Hi xưa nay thích uống loại rượu này, không rõ vì sao Vương Ngữ San biết được.

"Tôi rất vừa ý Nghiêm đạo, nhất là ánh mắt của cô, tôi có thể nhìn ra, cô cùng tôi giống nhau." Vương Ngữ San nói chuyện mập mờ, nhưng nói đến đồng loại là nàng đã hiểu. Nghiêm Lệnh Hi bỗng nhiên cười rộ lên, chính là nụ cười này  hoàn toàn khác lúc bình thường. Đêm nay nàng trang điểm cũng không diêm dúa lẳng lơ, nhưng không cách nào che dấu được ánh mắt mị hoặc của nàng.

"Có muốn vui đùa một chút không?" Nghiêm Lệnh Hi nhẹ giọng nói xong, tay ở Vương Ngữ San vuốt ve, đây là rõ ràng vuốt ve. Hai người thừa dịp không ai chú ý rời khỏi ghế, mới vừa mở cửa phòng Vương Ngữ San đã bị Nghiêm Lệnh Hi đặt ở trên cửa.

Nhìn nữ nhân trước mặt như thay da đổi thịt, Vương Ngữ San có chút kinh ngạc, lập tức cũng rơi vào sự cuồng nhiệt của Nghiêm Lệnh Hi . Nhìn đối phương lôi kéo, biểu hiện ra mười phần cuồng nhiệt. Vương Ngữ San bỗng nhiên cảm giác không thực tế , giờ phút này ở dưới thân chính mình, có thật là Nghiêm đạo người mắng nàng đến khóc vì lần không diễn đạt lúc trước không?

Giải quyết xong dục vọng cơ bản nhất của nhân loại, Nghiêm Lệnh Hi cùng đoàn phim chia tay, một mình lái xe trở về nhà. Bình thường Nghiêm Lệnh Hi vào nam ra bắc quay phim, số lần trở về có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đến nơi, cởi giày nàng thấy quản gia vừa dọn dẹp xong phòng bếp, tên gọi Trương Hi, lão thái thái đã hơn năm mươi tuổi. Trước khi thuê nàng, Nghiêm Lệnh Hi đã điều tra, xác định lão thái thái nhân phẩm không tồi nên mới tìm tới.

"Tiểu thư, cô đã trở lại."

"Ừ, Trương di, gần đây Cẩn nhi thế nào?" Nghiêm Lệnh Hi nghĩ nghĩ, hình như đã nửa tháng Du Mộc Cẩn và nàng không gặp nhau.

" Đứa nhỏ đi ngủ rồi, tiểu thư cô ăn chưa? Hay để tôi làm một thức ăn cho cô?"

"Không cần Trương di, tôi ăn rồi, người cũng đi nghỉ ngơi đi." Nghiêm Lệnh Hi nói xong, xoay người hướng tới gian phòng của mình, khi đi ngang qua phòng Du Mộc Cẩn nghe được bên trong truyền đến một ít thanh âm. Cửa phòng không có khóa, Nghiêm Lệnh Hi sợ Du Mộc Cẩn buổi tối phát bệnh, có chút lo lắng đẩy ra đi vào, nhưng đẩy ra lúc sau, trong phòng thanh âm trở nên rõ ràng.

Đó là tiếng khóc nỉ non, cũng không lớn, nhưng làm người ta đau lòng. Nghiêm Lệnh Hi đứng ở bên giường, nhìn Du Mộc Cẩn thân mình bé nhỏ cuộn ở trên giường, nàng ôm búp bê không biết từ đâu ra, không ngừng hô mẹ mẹ, hô vì cái gì mà không cần đến nó. Thanh âm kia rất nhỏ, lại khiến người nghe nghẹn ngào.

Nghiêm Lệnh Hi không biết mình giờ phút này nên làm cái gì, dù sao nàng hoàn toàn không biết dỗ con nít. Hơn nữa nàng hiện tại rất mệt, rất muốn tắm rửa một cái rồi ngủ, nhưng đứa nhỏ này khóc như vậy làm cho người ta khó chịu, cũng khiến cho nàng không thể không quan tâm, nếu nàng không thấy còn được, nhưng thấy rồi cũng không thể làm ngơ.

Nghiêm Lệnh Hi phát ra một ít thanh âm, khiến Du Mộc Cẩn nghe được, tưởng làTrương di, vội vàng quay đầu lại, phát hiện là Nghiêm Lệnh Hi đã về. Du Mộc Cẩn không nghĩ rằng Nghiêm Lệnh Hi không những về mà còn đang ở trong phòng mình, vội vàng lau khô nước mắt, đối với Nghiêm Lệnh Hi nở nụ cười. Nhưng nụ cười kia, miễn cưỡng cười như không cười.

"Hi di người đã trở lại?" Đứa nhỏ cố gắng che giấu mình vừa khóc, nhưng không giấu được đôi mắt đỏ bừng, Nghiêm Lệnh Hi đi qua đến ngồi ở bên giường, mắt nhìn con búp bê bị thấm ướt, nhẹ nhàng đem Du Mộc Cẩn ôm vào trong ngực. Du Mộc Cẩn chưa được ôm như vậy bao giờ, lập tức liền đỏ hốc mắt.

"Hi di, người... người làm sao vậy?" Du Mộc Cẩn nhịn không được lại muốn khóc, nhưng đang cố gắng nhẫn nại, không muốn ở trước mặt Nghiêm Lệnh Hi khóc lên.

"Ta không sao, chính là cảm thấy, mình không đủ quan tâm tới con. Cẩn nhi, tuy rằng ta và con không có quan hệ huyết thống, nhưng là con không cần đối xử với ta xa lạ như vậy. Con có thể đem nơi này trở thành nhà của con, có chuyện gì cũng không cần che giấu. Thật xin lỗi, ta không có thời gian cùng con, nhưng ta hy vọng có thể cho con điểm tựa."

Nghiêm Lệnh Hi có chút áy náy, dù sao cũng là nàng đem người mang về, nhưng sự quan tâm của nàng đối với Du Mộc Cẩn còn không bằng Trương di, từ lúc đó cho đến hiện tại, hai người cũng chỉ gặp nhau ba lần. Nghĩ đến những đêm, đứa trẻ này đều ôm búp bê mà khóc như vậy, cũng không nói với ai, Nghiêm Lệnh Hi nói không đau lòng là giả .

"Hi di. . ." Du Mộc Cẩn không nghĩ Nghiêm Lệnh Hi lại cùng mình như vậy, rõ ràng còn có thể nhịn nhưng nước mắt liền chảy ra. Đứa trẻ cũng biết, mình và Nghiêm Lệnh Hi không có quan hệ gì, Nghiêm Lệnh Hi có thể nhận nuôi chính mình, đứa cũng không hy vọng hay đòi hỏi gì xa vời hơn. Chính là đứa trẻ rất nhớ Nghiêm Lệnh Hi, đứa trẻ muốn thấy người này. Nhưng Du Mộc Cẩn không dám nói, mỗi lần đều hy vọng Nghiêm Lệnh Hi có thể trở về thêm vài lần, nhưng đứa trẻ biết, Nghiêm Lệnh Hi không phải mẹ của mình, cũng không có tư cách yêu cầu Nghiêm Lệnh Hi về thăm mình.

Nhưng hiện tại, người này lại nói mình không cần như vậy, có thể nói ra những gì mình muốn. Du Mộc Cẩn khóc càng lớn. Nhìn đứa nhỏ ở trong lòng ngực của mình khóc không ra hơi, Nghiêm Lệnh Hi sợ bệnh hen suyễn lại phát tác, vội lấy bình xịt đưa cho Du Mộc Cẩn.

"Hi di, con không sao, cám ơn người đã cùng con nói như vậy." Du Mộc Cẩn cũng biết mình khóc rất khó coi, vội vàng chạy xuống giường, rửa mặt sạch sẽ . Nghiêm Lệnh Hi nhìn hành động của đứa nhỏ, trong lòng ấm áp. Đứa nhỏ này lúc còn bé, có lẽ cha mẹ của nó đã giáo dưỡng tốt lắm, nếu không có việc xảy ra, Du Mộc Cẩn chắc chắn rất hạnh phúc .

"Về sau không được trốn khóc, con có chuyện gì cứ việc nói với ta, biết không?" Nghiêm Lệnh Hi sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Du Mộc Cẩn, nhẹ giọng nói. Nàng vừa định đi, vạt áo lại bị đứa trẻ nắm lấy. Nàng phát hiện Du Mộc Cẩn rất thích kéo người ta góc áo, rồi cổ tay áo.

"Hi di, đêm nay có thể ngủ cùng con được hay không ? Con sẽ không lộn xộn, sẽ không phiền người."

Du Mộc Cẩn nhỏ giọng nói xong, đứa trẻ thật sự thực thích Hi Di, kỳ thật từ ngày đó ở nghĩa trang, đứa trẻ liền chú ý tới A Di xinh đẹp này , tuy rằng kêu A Di, nhưng lại cảm giác Nghiêm Lệnh Hi căn bản không giống như là A Di, ngược lại giống như đại tỷ tỷ. Nhưng đứa trẻ biết Nghiêm Lệnh Hi bằng tuổi mẹ mình, cho nên mình không thể kêu tỷ tỷ.

"Ta. . ." Nghiêm Lệnh Hi vốn muốn cự tuyệt, dù sao nàng mới vừa cùng người khác làm việc kia, trên người còn giữ dấu vết, nếu nàng mặc đồ ngủ có thể lộ ra, nhưng dù thấy được tiểu hài tử cũng không hiểu, nên đáp ứng. Nghiêm Lệnh Hi đầu tiên là đi tắm, thay đổi áo ngủ, lúc này mới trở lại. Nàng đẩy cửa ra, phát hiện Du Mộc Cẩn ôm búp bê chờ mong nhìn mình, nàng cảm thấy được có chút buồn cười, bỗng nhiên cảm thấy được Du Mộc Cẩn nguyên lai cũng có tính trẻ con như vậy.

"Hi di, con có thể ôm người không ?" Gặp Nghiêm Lệnh Hi nằm lên, Du Mộc Cẩn nhỏ giọng nói, nhưng là không đợi trả lời đã ném búp bê, cẩn thận khoát lên ngang hông mình. Nghiêm Lệnh Hi nhìn búp bê nói thanh hảo, kỳ thật nàng cũng không ghét Du Mộc Cẩn ôm, tiểu hài tử trên người mang theo mùi sữa, thân mình vừa nhỏ lại nhuyễn, ai không thích .

Một đêm hai người đều ngủ không tồi, tựa hồ hoàn toàn không có bởi vì lẫn nhau mà ngủ không ngon. Buổi sáng, Nghiêm Lệnh Hi nhìn Du Mộc Cẩn nằm trong lòng ngực của mình, lần đầu tiên nhìn đứa nhỏ này gần như vậy. So với lúc trước gầy yếu, hơn một tháng qua Du Mộc Cẩn đã có một chút thịt, có thể thấy được Trương di chăm sóc đứa trẻ không tồi.

Du Mộc Cẩn cũng không như những đứa trẻ khác, mặt rất xinh đẹp, ngũ quan sạch sẽ tinh xảo, lông mi chỉnh tề nồng đậm, cái mũi nho nhỏ cùng đôi môi đơn bạc, sau này tuyệt đối là tiểu mỹ nữ. Nghiêm Lệnh Hi nghĩ nghĩ, chính mình đối với đứa nhỏ này cho tới bây giờ chưa bao giờ quá quan tâm, hôm nay nghỉ, liền ở lại nhà cùng nó một ngày.

Đợi lúc Du Mộc Cẩn tỉnh lại, phát hiện Nghiêm Lệnh Hi ở nhà cùng mình, vô cùng vui vẻ, Nghiêm Lệnh Hi quyết định mang đứa nhỏ đi ra ngoài mua quần áo, giày dép, hai người nắm tay nhau suốt dọc đường, nhìn tiểu hài tử trên mặt lộ vẻ tươi cười, Nghiêm Lệnh Hi cũng cười rộ lên, tiểu hài tử thế giới thật đơn giản, chính là việc nhỏ như vậy, lại dễ dàng làm cho nó thỏa mãn.

Hai người mua rất nhiều quần áo cùng vật dụng hàng ngày, đến giờ cơm trưa, Nghiêm Lệnh Hi định mang Du Mộc Cẩn đi ăn cơm Tây. Nhưng đứa trẻ vẫn đứng ở cửa một khách sạn ngẩn người. Nghiêm Lệnh Hi ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện tiệm thức ăn nhanh kiểu Tây Âu. Nàng từng nghe nói qua, nổi tiếng từ mấy năm trước, ở đây đồ ăn đứa trẻ rất thích, đại khái là gọi là gì đó... Nàng không nhớ rõ.

Tuy rằng Nghiêm Lệnh Hi không hiểu thế giới của trẻ con bây giờ , nhưng nàng biết ở trong mắt đứa trẻ đây là thức ăn thích nhất, nàng nghĩ nghĩ, liền mang Du Mộc Cẩn đi vào. Sau khi đi vào Nghiêm Lệnh Hi mới biết được món ăn đó tên là mạch đương lao. Nhưng tiểu Du Mộc Cẩn lại quay đầu, thật sự không rõ cái tên mạch đương lao cùng tên trên bảng hiệu ngoài kia có cái gì đó không đúng.

Ngược lại là hai bảng màu vàng ngoài kia, giống như là cái cổng vòm, nếu kêu kim cổng vòm có lẽ phù hợp hơn?

Tới lúc đồ ăn mang lên, Du Mộc Cẩn đã quên hẳn chuyện tên gọi, vui vẻ ăn. Nghiêm Lệnh Hi lại cảm giác giống như loại thực phẩm tệ hại gì đó. Du Mộc Cẩn xem Nghiêm Lệnh Hi không ăn, cho nên gắp lên một miếng nhỏ, cười đưa tới bên miệng nàng. Nhìn đứa trẻ khuôn mặt tươi cười, Nghiêm Lệnh Hi cũng hé miệng, đem ăn hết.

Ân. . . Tựa hồ cũng không phải rất khó ăn.

------------------------

Chương tiếp theo là tới cp chính rồi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro