Chương 21
Hơi nước lạnh từ vòi sen chảy xuống, thấm ướt qua thân thể, khiến cho người nọ nhanh chóng thanh tỉnh. Đem thân thể tắm rửa sạch sẽ, cũng để rửa đi mùi hương ám muội còn lưu lại. Tình Lam từ phòng tắm đi ra, một lần nữa lại đến bên giường nằm xuống, chống đầu nhìn về phía nữ nhân vẫn còn đang ngủ trên giường.
Trước mắt là một cô gái rất đẹp, ở thời điểm này, Tình Lam chỉ có thể hình dung như thế. Hai người không biết tên của nhau, thậm chí không biết thân phận bối cảnh của nhau, các nàng là tình một đêm, dù không quen biết nhau nhưng tối qua trái lại là rất điên cuồng. Cho tới bây giờ Tình Lam vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ giống như yêu tinh của người này vào tối hôm qua. Bờ môi nàng rất mỏng, thường nghe nói người có cánh môi mỏng như vậy là người rất bạc tình, mà nữ nhân này, Tình Lam cũng không biết sẽ thế nào.
Có thể là do mình quá tập trung nhìn nàng, mà người vẫn còn ngủ say kia cũng dần dần tỉnh. Nàng mới vừa mở mắt ra, giữa hai lông mày mang theo chút lười biếng nhíu nhíu lại, nhưng là sau khi nhìn đến mình, gương mặt đó liền lập tức biến thành không cảm xúc.
Nghiêm Lệnh Hi sau khi tỉnh lại liền đi xuống giường, hoàn toàn không để ý tới Tình Lam mà đi thẳng vào phòng tắm, đến khi tắm rửa xong thì đi ra, nàng thay quần áo đã được để sẵn trong tủ. Áo sơmi màu trắng, quần dài màu nâu nhạt, bên ngoài lại phủ thêm áo khoác màu xám tro.
Nghiêm Lệnh Hi ánh mắt vô cảm nhìn đến người vừa cùng nàng trải qua tình một đêm đang ngồi ở trên giường, mà ngay cả tên, chính nàng cũng không biết, mà người nọ đang ngồi dựa vào thành giường, vừa hút thuốc vừa nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy sự thưởng thức cùng tìm tòi muốn khám phá nàng.
"Phòng này tôi đã đặt trước một năm rồi, nhưng mà vì tôn trọng quyền riêng tư của nhau, tôi hy vọng cô có thể rời khỏi đây trước tối nay."
Nghiêm Lệnh Hi nhẹ giọng, đôi môi mỏng thoa son màu hồng nhạt phun ra lời nói có chút vô tình, Tình Lam nằm dài ở trên giường hút thuốc cười cười, tựa hồ cũng không cảm thấy ngại. Chỉ là cười híp mắt nhướng mày, quan sát Nghiêm Lệnh Hi.
Tuy là lúc không mặc quần áo đẹp hơn rất nhiều, nhưng sau khi khoác y phục vào, khí chất của đối phương hoàn toàn hiện rõ ra. Vóc người cao gầy, tướng mạo tinh xảo, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của nàng, bao gồm những đồ trang sức tinh xảo kia, có thể nhìn ra đây là một người giàu có phóng khoáng. Tóc dài màu nâu của nàng tán loạn ở sau lưng, da mặt trang điểm tỉ mỉ càng làm tôn lên nét dịu dàng trên khuôn mặt có phần xa lạ kia, từ duy nhất khiến người ta nghĩ tới đó chính là đoan trang.
Lông mi dài mảnh dày đặc, hai mắt rực sáng nổi bật như hoa đào, chiếc mũi thon nhỏ, còn có đôi môi cong xinh đẹp, áo sơ mi gài đến nút cao nhất, một Nghiêm Lệnh Hi yêu nghiệt như vậy mà không cách nào khinh nhờn được, so với người tối hôm qua ở trên giường cùng mình phảng phất giống như hai người. Nếu như không phải do diện mạo giống nhau, Tình Lam thật sự hoài nghi, tối hôm qua người cùng chính mình trải qua tình một đêm rốt cuộc là người nào đây.
"Này này, vị tiểu thư này, cô thực sự là rất bất đồng đó, nói như thế nào nhỉ? Thật ra tôi thích dáng vẻ tối hôm qua của cô hơn. Ba chấm, ba chấm, lại ba chấm." -> tác giả: các vị tự hiểu đi!
Cô gái không thèm để ý, cứ như vậy nói ra, mà hiển nhiên, Nghiêm Lệnh Hi cũng sẽ không để ý đến cô ta. Nàng thản nhiên nhìn cô gái đó, liếc mắt một cái, liền xoay người rời khỏi gian phòng, để lại một câu mời rời đi trước buổi tối.
Sau khi rời khỏi quán rượu, Nghiêm Lệnh Hi đi đến bãi đậu xe, thế nhưng lúc đi trên đường nàng lại nhận được một cuộc điện thoại, mặc dù là số lạ, nhưng do tính chất của công việc, nàng không thể không tiếp các số điện thoại lạ. Nói cho cùng sẽ rất khó khăn cho minh tinh nào nếu người đại diện của họ đổi số điện thoại, hoặc là nếu có người bạn cũ muốn gọi mà lại đổi số điện thoại di động.
"Alo, xin chào." Nghiêm Lệnh Hi nhận điện thoại, nhàn nhạt nói.
"Là Nghiêm Lệnh Hi tiểu thư sao? Làm phiền cô ba ngày sau đến dự tang lễ của Đổng Yến. "Thanh âm bên kia điện thoại có chút lạnh lùng, rõ ràng đang nói tới chuyện sinh ly tử biệt, nhưng nghe giống như là mời tới dùng cơm vậy. Nghiêm Lệnh Hi cầm điện thoại sửng sờ hồi lâu, cho đến khi người bên kia không nhịn được nhiều lần hỏi nàng còn ở đó hay không, nàng mới phản ứng lại.
"Được, tôi sẽ đến." Nghiêm Lệnh Hi nói xong liền cúp điện thoại, xem như không có chuyện gì xảy ra rồi lái xe dự định về nhà, nhưng sau mấy lần suýt chút nữa tông xe ở trên đường, nàng mới ý thức được, trong lòng mình, không cách nào có thể bình tĩnh không gợn sóng được. Thật vất vả mới về đến nhà, Nghiêm Lệnh Hi lục lọi ngăn kéo ở tầng cuối cùng rồi lấy ra một quyển sổ, cố ý lật nhanh cho đến một trang kia, nhìn ngắm người xuất hiện trong ảnh chụp.
Đó là một cô gái trẻ, ôm lấy một cô bé, mà cô bé đó hiển nhiên chính là nàng, mà người ôm lấy nàng, không phải mẫu thân, mà là biểu tỷ của nàng, Đổng Yến. Nhìn tấm hình này, Nghiêm Lệnh Hi sửng sốt hồi lâu, cuối cùng vẫn là không phát ra tiếng động gì. Nàng dựa vào ghế sa lon nằm bất động, rõ ràng có giường lớn rộng rãi, nàng cũng không muốn ngủ một mình ở trên đó chút nào.
Có lẽ, đây chính là bệnh đi!
Ba ngày sau, Nghiêm Lệnh Hi lái xe chạy đến thành phố Bạch Kỳ, từ trước đến nay nàng đều thích mặc quần áo màu nhạt, nhưng ngày hôm nay lại không thể không mặc màu đen. Rất nhiều chuyên gia khí tượng thời tiết đều dự đoán mùa đông năm nay sẽ rất lạnh, mà tang lễ của Đổng Yến, cũng vừa đúng lúc gặp phải đợt tuyết rơi lớn nhất của năm 2008. Từng bông hoa tuyết to lớn theo cơn gió tùy ý bay lả tả, mỗi bước chân dẫm lên trên mặt đất đầy tuyết đều sẽ phát ra tiếng động két két. Thành phố Bạch Kỳ so với Hải thị lạnh hơn rất nhiều, chỉ có đến nơi này, Nghiêm Lệnh Hi mới có cảm giác mùa đông thật sự.
Sau khi vào đến nghĩa trang, Nghiêm Lệnh Hi cũng không có đi vào chung với đám người trong đó, mà chỉ đứng ở chỗ xa nhất, đứng trước cảnh này chính mình cũng không có gào thét tên người thân đến chết đi sống lại. Đổng Yến chết là ngoài ý muốn, cô ấy cùng chồng còn có hai đứa cùng nhau lái xe đi chơi, trên đường gặp phải trận sạt lỡ núi, cứ như vậy mà chết, tai nạn này cũng có không ít người tử vong, mà gia đình biểu tỷ của nàng còn sống sót, cũng chỉ có đứa nhỏ đáng thương kia. Nghiêm Lệnh Hi đứng lẫn trong đám người ở phía xa, nàng mang bao tay da màu đen, an tĩnh hút thuốc, đồng thời thờ ơ lạnh nhạt nhìn đến đám người với vẻ mặt kinh tởm phía trong đó.
"Tôi thấy, đứa nhỏ này nói sao đi nữa chúng tôi cũng không thể chăm sóc, nhà của chúng tôi còn có hai đứa con, thực sự không có thời gian quan tâm nó."
"Bà xem mình đang nói cái gì, nhà bà không thể, vậy nhà tôi thì có thể sao? Chồng tôi thân thể không tốt, tôi cũng có bệnh, đứa nhỏ này trời sinh bệnh suyễn, người bệnh như vậy, ôi, chúng tôi làm sao có thể nuôi đây."
"Không còn cách nào, thôi thì đưa nó tới cô nhi viện đi."
"Đúng đó, tôi cũng nghĩ nên đưa nó tới cô nhi viện là tốt nhất, đứa nhỏ này cùng chúng ta cũng không có quan hệ gì."
"Vậy ông đem nó đi làm thủ tục đi."
"Tôi đi? Dựa vào cái gì mà tôi phải đi? Nếu tính theo quan hệ thân thuộc, muốn đi cũng là bà đi đó."
Những người lớn cãi nhau hoàn toàn không mang theo nửa điểm che giấu, lớn tiếng đến nổi người qua đường bên ngoài nghĩa trang cũng có thể nghe được. Nghiêm Lệnh Hi cau mày, nhìn về phía trong góc phòng, đứa nhỏ đang cúi đầu. Đó là một đứa nhỏ rất xinh đẹp, tóc dài màu đen nhu thuận xõa trên bờ vai, gương mặt trắng nõn có chút không bình thường, quả nhiên là thân thể không tốt. Trên cổ nó treo một bình xịt hơi, mặc dù không rõ lắm, nhưng đại khái Nghiêm Lệnh Hi có thể đoán được là dùng đến khi bệnh suyễn tái phát.
Vóc dáng của đứa nhỏ cao hơn so với đám bạn cùng trang lứa, sạch sẽ, ngũ quan hoàn toàn thừa hưởng nét xinh đẹp của Đổng Yến, con ngươi đen nhánh, gương mặt sáng sủa hiền lành, miệng nhếch lên giống như là đang cười. Nhưng có lẽ vào lúc này, vô luận như thế nào thì nó cũng không thể bật cười. Đứa nhỏ này trong một buổi chiều, đã mất đi những thứ tốt đẹp nhất, đó chính là gia đình, mất đi phụ mẫu, thậm chí không ai quan tâm nó, quá đáng hơn là còn muốn đem nó đưa đến cô nhi viện.
Đứa trẻ vẫn an tĩnh đứng ở đó, viền mắt ửng đỏ bởi vì kiềm nén nước mắt, nó luôn ngẩng đầu để cho mình quên đi sự khó chịu kia, kiên cường để mình không phải khóc lên, đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy thật khiến cho người ta đau lòng. Nếu như vào lúc này nó khóc lớn một trận, có thể những người lớn kia coi như không có lương tâm đi, thì cũng sẽ để ý mặt mũi của mình mà tạm thời để nó lưu lại. Nhưng chính là nó không khóc cũng không nháo, mà cứ yên lặng đứng ở đó, so với ai khác đều hiểu chuyện hơn hết thảy.
Nghiêm Lệnh Hi không tự chủ bước tới gần, lúc này mới phát hiện đứa nhỏ này thì ra lại gầy yếu như vậy, nó chú ý tới nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, bởi vì nước mắt chưa kịp rơi, khóe mắt hồng hồng giống như một con thỏ nhỏ, chạm đến đáy tim nàng.
"Con có sợ không?" Nghiêm Lệnh Hi nhỏ giọng hỏi, nàng cảm thấy đứa nhỏ này nhất định là sợ, sợ không biết tương lai của mình thế nào, sợ cuộc sống sau này của mình sẽ không còn gì cả.
"Sợ, nhưng cũng không thể làm gì, bọn họ đều nói con đã không còn ba mẹ, về sau cũng chỉ có một mình, cho nên con không thể sợ." Đứa nhỏ thấp giọng kể, ngây thơ cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại để lộ thân thể đang run rẩy. Nghiêm Lệnh Hi nghiêng đầu nhìn nó, quỷ thần xui khiến, câu nói đầu tiên thốt ra lại là.
"Nguyện ý đi cùng ta không?"
Lúc Nghiêm Lệnh Hi phục hồi tinh thần lại, nàng đã về đến nhà riêng ở Hải thị, mà ngồi trên ghế sa lon ở đối diện, chính là đứa trẻ nàng mang về từ nghĩa trang, một người không có huyết thống máu mủ, là con gái của biểu tỷ nàng, Du Mộc Cẩn. Năm nay vừa tròm 8 tuổi, là một đứa nhỏ không làm cho người ta ghét, là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện.
"Từ giờ trở đi, nơi này chính là chỗ ở của con, ta không thường trở về, bất quá con cứ yên tâm, ta sẽ tìm người chiếu cố con, sẽ không để cho con đói bụng. Sau đó ta sẽ đưa con đi tìm một trường học mới, con thích học trường tư hay là trường công? Mà thôi đi, trường tư vẫn tốt hơn. Còn nữa con thường xài thuốc gì cũng phải nói cho ta biết, ta sẽ kêu người mang đến cho con một ít. Mỗi tháng ta sẽ cho con ba nghìn xài vặt, nếu như không đủ thì nói với ta, biết không?"
Nghiêm Lệnh Hi mang theo Du Mộc Cẩn đến phòng của nó, đồng thời cũng nói những an bài cùng dặn dò của nàng. Nàng có chút mờ mịt, cũng không biết mình làm sao lại mềm lòng trực tiếp đem người về, mình cũng chỉ có 23 tuổi mà thôi, nàng thích nữ nhân, sẽ không kết hôn, lại càng không thể có con, cho nên cũng chưa từng nghĩ có con thì nên làm cái gì bây giờ. Cho nên... Hiện tại đem người trở về, Nghiêm Lệnh Hi cảm thấy có chút khó khăn, dù sao nàng cũng không thể đem trả trở về được?
"Đã biết. A... Cái kia... " Du Mộc Cẩn nghe Nghiêm Lệnh Hi nói một tràng, tất cả đều dụng tâm nhớ kỹ. Chỉ là còn không biết xưng hô như thế nào với Nghiêm Lệnh Hi, Du Mộc Cẩn biết người trước mặt này là người tốt, nhưng mình lại không biết nên xưng hô với nàng như thế nào.
"Ta tên là Nghiêm Lệnh Hi, con có thể gọi ta là Hi di, con có vừa ý chỗ này không? Nếu như không, ta có thể đổi một chỗ khác cho con." Nghiêm Lệnh Hi nhẹ giọng nói, nàng có rất nhiều chỗ ở, so với chỗ này cũng lớn hơn rất nhiều.
"Không cần phiền phức vậy đâu, con rất thích chỗ này, cám ơn Hi di." Du Mộc Cẩn nhỏ giọng nói, bộ dáng thận trọng khiến người ta nhìn có chút khó chịu, dù sao mọi đứa trẻ hẳn là nên hoạt bát hiếu động một chút, nhưng có lẽ do sức khỏe không tốt, Du Mộc Cẩn không thể nào nhảy loạn như những đứa trẻ khác, cộng thêm việc gặp phải những biến cố này, ước chừng trước đây dù có hoạt bát như thế nào đi nữa, hiện tại cũng sẽ ủ rũ như vậy.
"Con không cần đối với ta khách khí như vậy, về sau ta sẽ là người giám hộ của con, con có cần cái gì đều có thể nói với ta, ta lập tức gọi người giúp việc đến." Nghiêm Lệnh Hi nhẹ giọng nói, một lát sau, người giúp việc cũng tới. Người giúp việc tên gọi là Vương Loli, Nghiêm Lệnh Hi gọi đến để dọn dẹp gian phòng, người kia nghe được phải chiếu cố thêm một đứa trẻ, mà tiền lương so với trước đây cao hơn gấp hai, Vương Loli đã đồng ý nhận tiền, nghĩ đến chiếu cố đứa trẻ trong lòng cũng có chút phiền, đương nhiên, sự phiền chán này sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Nghiêm Lệnh Hi cho người giúp việc cùng Du Mộc Cẩn làm quen với nhau, nhìn thấy người giúp việc đi phòng bếp làm cơm nấu ăn cho Du Mộc Cẩn, Nghiêm Lệnh Hi cảm thấy nơi đây cũng không còn chuyện của mình, nàng suy nghĩ một chút, không yên lòng lại nhìn vào mắt Du Mộc Cẩn.
"Ta phải đi, ngày mai Vương a di sẽ dẫn con đi mua điện thoại di động, về sau cũng sẽ là người đưa đón con đến trường, chiếu cố cho con, nếu như con có chuyện gì liền liên hệ ta, biết không?"
"Ân, đã biết, cảm tạ Hi Di." Du Mộc Cẩn gật đầu vâng lời, nhìn thấy đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, Nghiêm Lệnh Hi cũng yên tâm, nàng xoay người ly khai, khi rời khỏi cũng không quay đầu lại.
Trong phòng đứa nhỏ nhìn bóng lưng nàng biến mất, lại vội vàng chạy đến bên cửa sổ trên lầu, vẫn nhìn nàng, cho đến khi không thể thấy nữa mới thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Khụ... khụ... Couple phụ đã xuất hiện rồi, cuối cùng cũng đã lên đài được 20 chương. Cp dưỡng thành này, cùng cp chính không phải cùng một mốc thời gian, hi vọng mọi người nhớ kỹ, không phải là viết nhầm,cp phụ bây giờ là năm 2008, mà cp chính là năm 2018. Chênh lệch mười năm. An bài như vậy kỳ thực muốn viết một chút tình tiết đặc thù, kỳ thực cũng rất dễ dàng nhận ra.
-------------
Editor: Tử Mặc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro