Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18


Edit : Giun 

Beta : Tiểu Lãng 

Chụp xong quảng cáo, Khương Diệc Ngưng dù mong đợi thế nào đi chăng nữa cũng phải chờ một lúc mới có thể xem được. Khoảng thời gian này, trừ một ít hoạt động lẻ tẻ cần tham dự, còn lại cô đều ở nhà nghỉ ngơi. Nghĩ đến Trang Mạch Tuyên bận rộn bay tới bay lui thiên Nam địa bắc , mà mình chỉ ở nhà đợi, Khương Diệc Ngưng nhàm chán cùng Huyên Huyên mắt to trừng mắt nhỏ, đúng lúc nay, một cuộc điện thoại gọi tới, thấy người gọi là Sầm Tố Dĩ, Khương Diệc Ngưng liền nhấc máy nghe điện thoại.

"Tố Dĩ, cô tìm tôi?"

"Ừ, có rảnh không, đi uống hai ly cùng tôi."

"Cô đang ở nơi đó?"

"Không, tôi lái xe đến đón cô."

"Ân, được."

Nghe Sầm Tố Dĩ tìm mình, Khương Diệc Ngưng tất nhiên sẽ không từ chối, rất vui vẻ liền đồng ý, nhất là khi nghe được điều kiện uống 2 ly đầy cám dỗ, Khương Diệc Ngưng càng không có lý do gì để không đi. Cô đứng lên trang điểm nhẹ, chọn màu son môi nhàn nhạt. Cô biết Sầm Tố Dĩ thích mặc màu trắng, cho nên cố ý chọn một thân quần áo tương đối đơn giản .

Trước khi ra cửa, Khương Diệc Ngưng suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên đem theo kính đen và khẩu trang, mặc dù là cùng Sầm Tố Dĩ đi ra ngoài, bất quá cũng rất dễ bị người chụp lén, cho dù sóng gió đã qua hơn một tháng, cũng khó tránh khỏi có người lấy chuyện lần trước ra làm chủ đề giễu cợt.

Khương Diệc Ngưng sợ Sầm Tố Dĩ chờ quá lâu, thu thập xong liền vội vội vàng vàng đi xuống tầng, cô vừa tới bãi đậu xe liền thấy xe Sầm Tố Dĩ cũng vừa lúc lái vào, hai người trực tiếp lái ra ngoài từ cửa sau của bãi đỗ. Ngồi trên xe, Khương Diệc Ngưng nghiêng đầu nhìn về phía Sầm Tố Dĩ đang chăm chú lái xe. Không ngoài dự đoán, người này hôm nay lại mặc một chiếc váy dài màu trắng, chỉ là khác nhau về họa tiết so với chiếc váy lần trước.

Khương Diệc Ngưng biết Sầm Tố Dĩ có tiền, mặc dù không biết chính xác nghề nghiệp của cô ấy là gì, nhưng chắc hẳn không chỉ đơn giản là một bà chủ của một quán rượu. Trước đây cô có nghe Kỳ Niệm Ông nói qua, Sầm Tố Dĩ chỉ dùng trang phục duy nhất một lần và không bao giờ lặp lại, mỗi món đồ đều được đặt làm riêng, số lượng ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn. Từ đó, mỗi lần thấy Sầm Tố Dĩ mặc trang phục khác lạ, Khương Diệc Ngưng cũng không thấy kỳ quái nữa, ngược lại cảm thấy là cảnh đẹp ý vui, sẽ chuyên tâm mà thưởng thức.

"Nhìn cái gì vậy?" Sầm Tố Dĩ rất nhạy cảm với tầm mắt của người khác, sở dĩ Khương Diệc Ngưng chỉ nhìn cô một lúc, cô không quay đầu cũng có thể biết được. Hôm nay cô cột qua loa mái tóc dài màu đen lại bằng một sợi dây rũ ở sau lưng, vài sợi tóc như ẩn như hiện rủ xuống trước mắt, khiến mặt bên của cô giống như nữ hiệp bước ra từ tiểu thuyết vậy, nếu như không phải cô đang lái xe, Khương Diệc Ngưng nhất định sẽ cho là mình xuyên việt rồi.

"Không có gì, chỉ là thắc mắc, chúng ta đang đi đâu vậy?" Khương Diệc Ngưng cũng không quên mục đích hai người ra ngoài là để đi uống rượu.

"Đi Hải Đỉnh hội quán, nơi đó rất an toàn, sẽ không có phóng viên."

"Hải Đỉnh? Nghe nói ở đó phải có thẻ hội viên."

Hải Đỉnh là hội quán số một, Khương Diệc Ngưng cũng biết có không ít nhân vật có máu mũi đều thích ở nơi đó thư giãn và nghỉ ngơi, cũng là nơi được rất nhiều ngôi sao tìm đến, bởi vì Hải Đỉnh có các biện pháp tuyệt đối an toàn, chỉ cần là phóng viên đều không cách nào đến gần nửa bước. Trước kia cô cũng muốn nhờ người làm một tấm thẻ hội viên, sau đó lại nghĩ có lẽ mình cũng không dùng đến, quay qua quay lại liền không làm nữa.

"Chỉ là tấm thẻ hội viên thôi." Sầm Tố Dĩ tùy ý nói một tiếng, trong nháy mắt hai người đã đến trước cửa Hải Đỉnh. Sầm Tố Dĩ bước xuống xe, liền có nhân viên rất tự nhiên giúp cô đỗ xe, hai người bước vào cửa chính, muốn đi qua cửa an ninh tất nhiên phải có thẻ hội viên, Sầm Tố Dĩ liền lấy 2 tấm thẻ từ trong túi xách ra, một tấm đưa cho Khương Diệc Ngưng.

Sau khi đi vào, Khương Diệc Ngưng đối với nơi này cũng không có hứng thú gì, dù sao tới đây uống rượu là hứng thú duy nhất của cô. Nhìn ra cô đang rất cẩn thận, Sầm Tố Dĩ vỗ vỗ bả vai cô, đem cô hướng thẳng tới quán rượu. Cảnh tượng nơi này cùng tưởng tượng của Khương Diệc Ngưng rất bất đồng, quán rượu này thực ra cũng rất đặc biệt. Quán rượu được thiết kế với kiến trúc phục cổ, giống như quán rượu trong những bộ phim cổ trang thường chiếu trên TV vậy.

Ở giá gỗ Tử Thượng là những miếng ngói đỡ chai rượu, phía trên dán giấy trắng, dùng bút lông viết tên từng loại rượu. Vừa mới bước vào, Khương Diệc Ngưng liền ngửi thấy hơi rượu thoang thoảng. Khóe miệng khẽ cong lên, chỉ cần là nơi Sầm Tố Dĩ chọn, nhất định là nơi cả hai người đều thích. Rượu ngon, còn có thêm cả chút đồ ăn để nhắm. Trong lúc chờ đợi, Khương Diệc Ngưng lại lên lướt weibo, thấy Trang Mạch Tuyên không có tin tức gì mới, liền uể oải vứt điện thoại di động sang một bên.

"Vẫn đang suy nghĩ về người kia sao?" Thấy động tác của Khương Diệc Ngưng, Sầm Tố Dĩ chống cằm hỏi, Khương Diệc Ngưng không trả lời, thất vọng trong mắt lại không kiềm chế được bộc lộ hết ra ngoài.

"Tố Dĩ, tôi có lúc cảm thấy mình giống như đang đi lạc phương hướng, tôi thậm chí không biết nên làm cái gì, mới có thể đến gần cô ấy ."

"Cần tôi giúp một tay không?"

Nghe Khương Diệc Ngưng nói vậy, Sầm Tố Dĩ biết cô ở trong vòng giải trí gặp rất nhiều khó khăn, cũng không phải là lần đầu tiên cô muốn giúp cô ấy một tay, nhưng Khương Diệc Ngưng lần nào cũng đều lắc đầu từ chối. "Không được, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa tôi và cô." Khương Diệc Ngưng xem Sầm Tố Dĩ là bằng hữu, vì vậy cô không hy vọng khiến Sầm Tố Dĩ bị cuốn vào vòng giải trí không chút sạch sẽ này, đúng lúc rượu và thức ăn cũng được đưa lên, hai người hôm nay kỳ thật cũng không có ý định uống say, cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, cũng coi như là tận hứng.

Uống rượu xong, Sầm Tố Dĩ bảo muốn đưa Khương Diệc Ngưng đi uống chút trà giải rượu, hai người liền đi đến một chỗ khác. So với quán rượu vừa rồi, quán trà có rất đông người. Xem ra so với uống rượu, những người này càng thích uống trà dưỡng sinh hơn. Hai người đang không tìm được địa phương, đúng lúc này Khương Diệc Ngưng liếc mắt liền nhìn thấy Trang Mạch Tuyên đang ngồi tại một vị trí trong góc, giờ này cô đang ngồi một mình nơi đó, chung quanh hiển nhiên cũng có người nhận ra cô, nhưng chỉ gật đầu một cái, lễ phép chào hỏi, cũng không có qua gây phiền toái.

Khương Diệc Ngưng do dự không biết có nên đi qua chào hỏi hay không, cô thực sự không nghĩ đến mình sẽ ở nơi này đụng phải đối phương. Nếu như hồi trước cô biết Trang Mạch Tuyên cũng là hội viên của nơi này, có lẽ đã sớm tới làm thẻ hội viên. Cô không muốn đi quấy rầy, bởi vì cô biết tiếp cận quá gần ngược lại sẽ phản hiệu quả, nhưng còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, Sầm Tố Dĩ đã kéo cô đi qua đó ngồi.

"Trang tiểu thư, không ngại ngồi cùng một bàn chứ?" Sầm Tố Dĩ rõ ràng nhận thức Trang Mạch Tuyên, bất quá Khương Diệc Ngưng nghĩ đến cũng không ngạc nhiên, dù sao Trang Mạch Tuyên mỗi ngày đều có thể nhìn thấy trên TV. Trang Mạch Tuyên hôm nay mặc một bộ áo đầm màu đen, tóc dài màu nâu tản ra, cô vẫn như thường lệ không nói nhiều lắm, nhìn qua cao quý mà xa cách. Cho dù mình cùng Sầm Tố Dĩ bỗng nhiên quấy rầy, cô cũng chỉ cười cười, hơn nữa ở phát hiện chung quanh cũng không còn chỗ ngồi, liền đưa tay ra mời các cô ngồi xuống.

"Tiểu Tuyên, là bạn cô à?" Khương Diệc Ngưng cùng Sầm Tố Dĩ vừa ngồi xuống, bỗng nhiên từ phía sau truyền tới một giọng nữ, cô chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được sắc mặt Sầm Tố Dĩ bên cạnh có chút không tốt, trong mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng lại dần biến thành ảm đạm. Khương Diệc Ngưng lần đầu tiên trông thấy Sầm Tố Dĩ như vậy, không kiềm được xoay người lại xem đó là ai.

Đó là một cô gái có vóc dáng cao gầy, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, vô luận là ngũ quan hay trang điểm nhìn cũng rất là nhu hòa. Cô đeo trên người một bộ trang sức màu sắc trắng sáng, trên tay mang vòng ngọc xanh biếc sáng long lanh. Tóc cũng ngay ngắn vén lên, gọn gàng thu lại phía sau ót, nhìn qua giống như một tiểu thư khuê các được dạy dỗ rất cẩn thận. Cô gái vừa mở miệng, giọng nói cũng giống như tướng mạo của cô nhu tình như nước, đôi mắt lóe ánh sáng đào hoa dừng ở trên mặt mình quan sát một phen, sau đó lại tiện đà dịch chuyển, quan sát Sầm Tố Dĩ bên cạnh.

"Ồ, ra là Khương Diệc Ngưng Khương tiểu thư, cùng là diễn viên giống tôi. Một vị khác. . . Tôi không biết."

"Mạch Tuyên, cô ấy là bằng hữu của tôi, tên là Sầm Tố Dĩ."

"Xin chào, Trang tiểu thư." Nghe được Khương Diệc Ngưng giới thiệu mình, khuôn mặt Sầm Tố Dĩ liền khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp đó nhìn về phía người vừa ngồi xuống bên cạnh Trang Mạch Tuyên.

"Không biết vị tiểu thư này xưng hô như thế nào?"

"Văn Nhược Thiến." Bị Sầm Tố Dĩ hỏi tên, cô gái cười một tiếng nói ra tên của mình, cái tên này cùng khí chất cô rất tương xứng. Cô nhấc bình trà trước mặt, rót hai ly trà rồi đưa cho Khương Diệc Ngưng cùng Sầm Tố Dĩ .

Rõ ràng chỉ là uống trà, nhưng không khí lại trở nên quỷ dị, Khương Diệc Ngưng luôn cảm thấy biểu hiện của Sầm Tố Dĩ hôm nay có chút kỳ quái, nhưng lại không thể nói ra là không đúng chỗ nào. Mọi người ở đây cũng không phải là người thích nói chuyện, không khí lại càng thêm trầm mặc. Mắt thấy Trang Mạch Tuyên muốn đi phòng vệ sinh, Khương Diệc Ngưng cũng tìm một cái cớ để rời khỏi, trên bàn trà nhất thời chỉ còn lại hai người Sầm Tố Dĩ cùng Văn Nhược Thiến .

"Làm bộ như không nhận biết, có vẻ rất thú vị." Sầm Tố Dĩ mở miệng trước, nghe được lời cô nói, Văn Nhược Thiến cười một tiếng, lại đem chén trà của cô rót đầy.

"Chúng ta vốn dĩ không nên quen biết nhau, không phải sao?" Văn Nhược Thiến không đáp chỉ hỏi ngược lại, Sầm Tố Dĩ nhíu mày, coi như ngầm thừa nhận. Hai người cùng lúc uống xong ly trà, lại cùng một lúc rời khỏi chỗ ngồi.

Cho nên, lúc Khương Diệc Ngưng cùng Trang Mạch Tuyên trở lại,chỗ ngồi đã trống không, người phục vụ nói cho các cô biết hai người nọ đã đi rồi, các cô cứ từ từ uống. Nghe vậy Khương Diệc Ngưng có chút sững sờ há hốc miệng, cô không hiểu Sầm Tố Dĩ vì sao đột nhiên lại không thấy, nếu như nói muốn cho mình cùng Trang Mạch Tuyên có thời gian riêng tư để chung đụng, cũng không khỏi quá "tri kỷ" rồi đi.

"Cô vừa uống qua rượu?" Nếu chỉ còn lại 2 người, cứ im lặng mãi cũng không phải chuyện tốt, Trang Mạch Tuyên hỏi nhỏ, nghe cô nói, Khương Diệc Ngưng biết đối phương không thích mùi rượu, nếu như cô sớm biết sẽ đụng phải Trang Mạch Tuyên, có đánh chết cô cũng sẽ không uống rượu.

" Ừ, có uống một chút, xin lỗi." Khương Diệc Ngưng cúi đầu nói, giống như học sinh Tiểu học đang nhận lỗi sai. Trang Mạch Tuyên lắc đầu một cái, cô cảm thấy việc Khương Diệc Ngưng nói xin lỗi thật không giải thích được, dù sao cô cảm thấy mối quan hệ giữa 2 người cũng không thân thiết đến mức cần phải nói lời xin lỗi.

"Không có gì, cô không cần cùng tôi nói xin lỗi." Trang Mạch Tuyên nhẹ giọng nói, cô cảm thấy Khương Diệc Ngưng có lẽ rất coi trọng cái nhìn của mình đối với cô ấy, nhưng lại không hiểu tại sao cô ấy lại coi trọng.

"Nếu như tôi biết sẽ gặp được cô, nhất định tôi sẽ không uống rượu, tôi muốn cùng cô làm bạn, cho nên. . . Cái nhìn của cô, tôi rất để ý."

Khương Diệc Ngưng nhẹ giọng nói, nói xong lại không nhịn được xấu hổ. Nhưng mà, Trang Mạch Tuyên nghe được lời Khương Diệc Ngưng nói lại giống như nghe được điều gì đó kinh thiên động địa, cô vẻ mặt ngốc lăng nhìn đối phương, ngay cả việc ly trà tràn đầy cũng không phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro