Chương 7- Cùng Nhau Tắm Gội
Cùng nhau tắm gội
''Cái gì đó? Từ khi Lý Tư Vũ không rõ lai lịch kia đến,tiểu thư cũng thay đổi. Chỉ cần là chuyện của nàng tiểu thư đều sẽ đích thân làm. Dựa vào cái gì?'' Linh nhi bỉu môi lẩm bẩm,thỉnh thoảng dung nhánh cây trong tay quét mấy hoa nhỏ trong vường. Khi thì ngồi ở hành lang
'' Hảo muội muội của ta,người cũng đừng làm,thật tốt Hoa nhỉ hả? Lại nhanh như vậy cũng bị mất, nếu là tiểu thư từng thấy bên này,ngón tay không cho phéo nói gì'' quần áo màu hồng cau mày trầm ngâm. Nhìn sắc trời nhuộm đỏ, tiếp đó nói :'' Tuy rằng ta không biết tiểu thư thế nào,bất quá ta hiểu được bây giờ tiểu thư rất vui vẻ ''
Linh Nhi khẽ tun một chút, theo sát chân mày xúc động. Bích Liên nói không sai,gần đây tiểu thư cười nhiều hơn so với trước kia. Nhưng mà tại sao, vì cái gì trong lòng vẫn có chút không chịu. Nàng không cam lòng là bản thân đi theo tiểu thư mười mấy năm, cũng không đủ Lý Tư Vũ kia hai tháng.
Người trang điểm lấy tay cản một chút môi cười,tiến lên kéo tay Linh Nhi nói:'' Muội muội cũng đừng nổi giận,Lý Tư Vũ kia bị bệnh, muội muội không vì một người bệnh mà nổi giận đó chứ?.Ta biết người cùng tiểu thư từ nhỏ cùng nhau lớn lên,tình như thủ túc,không cam tâm tiểu thư bởi một Lý cô nương không minh bạch mà lãnh lạc người. Bất quá ...'' Bích Liên thoáng cái,nhìn Linh Nhi có hơi đổ mồ hôi,liền lấy khăn tay nhẹ nhàng lau,vẻ mặt nhi tình
'' Bất quá cái gì?'' Linh Nhi xoay người nhìn trước mắt nữ tình xinh đẹp kìa
Bích Liên mỉm cười nhìn người trước mặt bởi vì tức giận mà vẻ mặt đỏ lên,mỉm cười lấy tay miệng,cúi đầu nói'' Bất quá ta nhưng thật ra nghe nói,lão gia tháng nay khi ngày tốt trở về,mang theo một cô gia đến đây?'' Ngẩng đầu nhìn Linh Nhi
''A?cô gia? Ta thế nào không có nghe nói?là thiếu gia nhà nào ?'' Linh Nhi lập tức tò mò,nổi giận đã sơm biến mất
Thấy Linh nhi khôi phục lại bình tinh lại mang vẻ mặt tò mò, Bích Liên đưa ngón trỏ khẽ chỉ một cái lên trán Linh Nhi'' Ngươi bị lừa..hahaha..'' Sau đó xoay người chạy ra
'' Bích Liên tỷ tỷ chỉ biết bắt nạt ta,xem ta như thế nào trả thù '' Linh Nhi nói liền đứng tư thế đánh người đuổi về hướng Bích Liên
'' Ngươi đánh không,đánh không '' Bích Liên dừng lại một chút,nghịch ngợm khơi dậy Linh nhi ,lại bước đến.Linh Nhi thấy vậy cũng đuổi theo. Hai người một phấn một lam cười đùa truy đuổi nhau
Vào nhà,đóng cửa,trở về,ngồi xuống. Bích Liên ngồi ở gian phòng trên cái băng che ngực há mồm thở dốc:'' Không chơi không chơi,bị ngươi đuổi theo ta mệt chết đi được'' Nói không ngừng lau mồ hôi trên trán. Nhìn người trước mặt ung dung rót trà,thở dốc mỉm cười nói:'' Sớm biết ta cũng học thượng một chiêu thức,tốt xấu cũng có thể giống như người vậy,chạy một hơn nửa ngày không đến nổi suyễn thành như này''
'' Ai bảo ngươi không học, Lưu thúc cũng không giảng dạy ngươi sao?'' Linh Nhi đưa chén trà lên nói,
Uống mấy ngụm trà, hiểu được chẳng phải thở hổn hển. Bích Liên liền đi hướng về phía Linh Nhi,ngồi bên cạnh Linh Nhi cùng nhau đùa giỡn,dung hương thơm để lên đầu giường:'' Ta không thích mắc nợ quá nhiều người, như vậy không trả nổi''
Linh Nhi nhìn thoáng qua Bích Liên,nhẹ giọng nói '' Lâu như vậy nó còn thơm như vậy'' thế là gạt hương nam thả vào mũi ngửi một cái
''Ân. Còn thơm như vậy,như năm đó'' Bích Liên trong mắt tràn đầy ôn nhu nhìn Linh nhi thời khắc này. Ngày đó tư tưởng tình cảm trôi dạt đến nàng và Linh nhi quen nhau
Biết khi Bích Liên chín tuổi, Bích Liên là lão gia từ bên ngoài mang về,để cho Lưu thúc chăm sóc. Lúc đó hai đưa con trai ởcùng với Lưu thúc hằng ngày bắt nạt Bích Liên. Bích Liên nhất mực chịu đựng. Có một lần Linh nhi ở đào viên ngắm hoa, thấy Lưu Tiêu, Lưu Mậu hai người đang khi dễ Bích Liên,lúc ấy Linh nhi đã học vài chiêu thức,liền tiến lên đánh về phía hai người đó. Nàng đánh hai người béo ôm đầu đau đớn,sau đó còn đe dọa họ không được phép ăn hiếp Bích Liên. Hai người béo lùn bị dọa sợ đến nói lien tục'' Không dán'' Sau đó chạy trốn
Linh Nhi nhìn nước mắt Bích Liên liền bắt đầu an ủi người trước mặt.
'' Bọn họ không dám khi dễ ngươi ,nếu còn lần nữa,ta liền đánh bọn họ. Khỏe không?'' Linh nhi ân cần nhìn Bích Liên rực rỡ cười nói:'' Ta tên là Vương Linh Nhi , năm nay 9 tuổi.Còn người?''
'' Bích..Bích Liên, Lý Bích Liên. Năm nay 11 tuổi''
''Ân. Vậy ta gọi người là tỷ tỷ chứ sao nữa'' Linh nhi chớp mắt,cười hì hì nói.Sau đó lôi tay Bích Liên nói:'' Ta dẫn ngươi đi chỗ này, cho người nếm thử thứ ăn ngon nhất trên đời, như thế người sẽ không buồn nữa. Đây chính là làm cho vui sướng gì đó ngaa~'' Nói liền lôi Bích Liên chạy.Quả thực Linh Nhi nói như vậy,Bích Liên ăn thứ ngon nhất trên đời,cũng để cho Bích Liên cảm thấy đặc biệt vui sướng. Lúc này hương nang đó chinh là do mẹ làm cho Linh Nhi,Linh Nhi cho Bích Liên. Bích Liên vẫn nhìn kỹ như trân bảo,bảo vệ đến bây giờ
''Tỷ tỷ gần đây bận việc sao?'' lúc này tay phải Linh Nhi chống lên cơ thể,đầu tựa vào vai bên phải Bích Liên,hít thở mùi Bích Liên
Bích Liên đỏ mặt phải cúi đầu, '' Không có chuyện gì có thể làm'' Bích Liên chủ yếu là phụ trách hết thảy sự việc phòng trọ bên kia, thường tương đối rãnh rỗi, chỉ là mỗi ngày quét dọn một chút phòng trọ trống không. Có khách liền chào hỏi chờ đồ ăn
Lúc này Linh Nhi từ bên ohari dời tới bên trái,nhìn gò má Bích Liên tiến lên hôn vào trên mặt Bích Liên'' Có lẽ tỷ tỷ đợi Linh Nhi hảo '' Sau đó ôm Bích Liên tựa vào vai trái
Bích Liên hơi sững sờ, sau đó mỉm cười'' Sắc trời đã tối, đêm nay muội là ở chỗ của ta ?''
'' Tỷ tỷ cho phép ?'' Linh Nhi hưng phấn ngồi thẳng nhìn Bích Liên,vẻ mặt hiện lên sự chờ mong
'' Đợi ta tắm gội là nghỉ ngơi,ra khỏi một thân mồ hôi,bản thân cảm thấy dơ bẩn'' Nói liền đứng dậy, Linh Nhi vội vàng kéo nói:'' Ta cũng muốn cùng tắm'' Bích Liên mỉm cười gật đầu, tỏ ý ngầm cho phép
Đợi hết thảy chuẩn bị xong là thời điểm đi tới phòng tắm, hai người đều gan dạ. Măc dù cũng là nữ tử ,nhưng là thản nhiên đối lập nhau,đều cảm thấy lúng túng không thôi. Hơn nữa hiện nay tất cả mọi người đã lớn, lại không giống như còn nhỏ. Nghĩ tới nghĩ lui, Bích Liên vội vàng nói'' Nếu không thì, muội muội tắm trước, ta tắm sau cũng không sao'' Nói liền rời khỏi, Linh Nhi vội vàng kéo lại,đỏi mặt nói:'' Đều nói cùng tắm mà, tỷ tỷ tại sao lại chạy trốn? Đúng là chê muội ta sao?'' Sau đó liền quay về hướng Bích Liên bắt đầu tháo thắt lưng , tiếp đó cởi tất cả mọi thứ trên cơ thế, cúi đầu đứng ở trước mặt Bích Liên thản nhiên nói:'' Tới phiên tỷ'' mặt Bích Liên đỏ tận mang tai,cả người đều phát run
'' Sao tỷ tỷ còn không cởi áo ra? Chẳng lẽ muốn ta đến giúp một tay sao?'' Linh Nhi nói chuẩn bị tiến về phía trước
'' Không cần làm phiền muội muội, ta tự mình cởi'' ngay sau đó Bích Liên đỏ mặt đến tay
Khi Bích Liên cởi ra chỉ còn một bộ cuối cùng, ánh mắt Linh Nhi đều nhìn thẳng. Chỉ thấy Bích Liên thẹn thùng lấy tay che chắn tư bộ đứng giữa hơi nóng, giống như tiên nữ trên trời..Giữa lúc Linh Nhi đờ ra Bích Liên kéo tay Linh Nhi nói'' Còn như vậy, nước sẽ lạnh'' Vì vậy lôi Linh Nhi vào thùng gỗ sau tấm bình phòng
Linh Nhi cứ như vậy nhìn, giống nhwchir chớp mắt nữa sẽ không gặp nữ tử thẹn thùng này nữa. Ánh mắt không ngừng đánh giá Bích Liên.Trong miệng cũng không ngừng kêu:'' Bích Liên..Bích Liên..''
Bích Liên cảm giác mình bị ánh mắt nóng rực của Linh Nhi quan sát , không ngừng đem nước tươi trên mặt để hạ nhiệt độ, không có kết quả.Dưới tình thế cấp bách liền lấy tay thổi phồng lên mặt Linh Nhi nhẹ giọng nói:'' Nhìn đủ chưa?''
Linh Nhi bị nước tạt vào phía sau thoáng cái thanh tỉnh rất nhiều.Sau đó dung miệng nói với Bích Liên:'' Bích Liên, tỷ thật là đẹp'' Nói xong vẻ mặt Bích Liên càng đỏ hơn,mà giờ khắc này nàng ở trong mắt Linh Nhi, càng thêm xinh đẹp làm cho rung động lòng người
Bích Liên đành chịu, vì vậy liền đi vòng qua phía sau Linh Nhi,dung khăn long nhẹ nhàng lau chùi trên lưng Linh Nhi.Đầu tieen là gáy,tiếp đó là bả vai, sẽ theo sống lưng thắng tắp xuống phía dưới,nhu tình đến vô tận'' Nếu như tiếp tục như vậy nữa, ta và ngươi sẽ cảm lạnh'' Bích Liên nói giọng quở trách. Sau đó buông khăn long xuống,dung ngón tay chậm rãi vuốt ve, động tác mềm mại, chỉ sợ đem dạ thịt trước mặt như dòng chảy. Khi da thịt khẽ run lên, Bích Liên liền cười
Đầu tiên là Linh Nhi sửng sốt, tiếp đó xoay người trong chớp mắt mỉm cười với Bích Liên, không khỏi đưa tay nâng cằm Bích Liên lên để nàng nhìn thẳng vào mình , Bích Liên chỉ biết sững sờ , liền để cho Linh Nhi làm vậy , hướng về hướng nàng hôn lên đôi môi đỏi mong kia. Bốn phiến môi đỏ mọng giáp nhau một khắc kia, Linh Nhi mới chậm rãi nhắm hai mắt lại...
vCv
P/s: Chương này nó ấm áp ghê ý..dù là cặp này cặp phụ thôi :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro