Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 - Ký ức biến mất


Tư Vũ trong mộng , mơ thấy một người rất lâu , khiến nàng ẩn sâu vào trí nhớ..

'' Tỷ tỷ , ta muốn ôm , ta muốn ôm'' Sáng sớm , liền có một hài tử dùng giọng non nớt muốn ôm

'' Tiểu Đào phải ngoan , tỷ tỷ phải giặt quần áo'' Một người gầy yếu vừa giặt áo vừa đáp

'' Bà nội , bà nội. Ta muốn ốm, bà nội'' Cậu bé còn kêu la như vậy

'' Bà nội đi ra ngoài bán thức ăn , tiểu Đào ngoan , chờ tỷ tỷ giặt xong quần áo liền ôm ngươi ra ngoài chơi, được chứ ?'' nữ hài giặt quần áo nhanh hơn , muốn ôm đệ của ngày sớm một chút, để hắn an tâm

Tiểu Đào đúng là đệ của Tư Vũ, phải nói tiểu Đào và Tư Vũ do bà nội một mình nuôi lớn

Tiểu Đào cũng là một người khổ mệnh , sinh ra không tới 100 ngày , mẫu thân là ghét bỏ cả nhà nghèo đi theo kẻ khác , từ đó tin tức hoàn toàn không có. Ba ba tiểu Đào cũng là một người không làm việc đàng hoang , nhưng hết lần này dến lần khác si mê đánh bạc cùng say rượu . Kể từ khi mẹ tiểu Đào đi , việc này làm tranh khí nam nhân lập tức thành thục, ra ngoài lộ đường làm thuê, mỗi tháng cũng sẽ biết gửi trên mấy trăm để duy trì hoàn cảnh gia đình. Từ đó bất mãn , liền do qua tuổi đã hơn 7 tuần , bà nội cùng Tư Vũ 12 tuổi nuôi lớn. Tư Vũ lúc đó còn đang học trung học , đó là lí do mà trách nhiệm chăm sóc tiểu Đào đều do bà nội phụ trách

Chỉ chớp mắt 4 năm trôi qua kể từ khi tiểu Đào biết nói , tiểu Đào liền so với hài tử hiểu chuyện cùng lứa. Người khác chỉ cần đụng đến Tư Vũ hay nói đúa muốn đánh họ , tiểu Đào sẽ đánh người kia cũng sẽ nói '' Không được phép khi dễ tỷ tỷ , không được khi dễ bà nội '' tiểu Đào hiểu chuyện nhưng cũng bước bỉnh , bình thường ra ngoài đòi ôm. Đi vài bước đã nói mệt, cho tới nay , Tư Vũ và bà nội đều cho là tiểu Đào làm nũng

Tiểu Đào theo thời gian dần lớn lên , thân thể so với hài tử cùng lứa có hơi mập. Tư Vũ và bà nội vẫn cho là béo là thân thể khỏe mạnh , da dẻ cùng không lo lắng nhiều. Lại không nghĩ rằng , bệnh tật đang tàn phá sinh mệt đó..thẳng đến mãi cho đến ngày đó...

                                               ************************** **************************

Tư Vũ thích nghỉ hè , cũng chính là mùa hè này , cũng chính là một hôm ở mùa hè này , việc này vốn là đã gia đình tan rã , lập tức ngã vào vực thẳm

Nhà Tư Vũ có một thói quen, mỗi lần ăn xong cơm tối sẽ đến cửa chánh phủ kia tản bộ , đương nhiên cũng sẽ mang theo tiểu Đào. Vào ngày hôm đó, tiểu Đào bởi vì cùng hài tử hàng xóm chơi đùa mà té ngã, dẫn đến chảy máu mũi. Máu này không giống như bình thường một hồi liền dừng , mà là máu chảy không ngớt. Bà nội cùng Tư Vũ vội vàng cõng tiểu Đào đến trạm xá. Bác sĩ và y tá xem một chút liền làm cho máu ngừng. Tư Vũ yêu cầu bác sĩ tiện thế nhìn tiểu Đào sắc mặt so với bình thường khác hơn vậy. Trải qua quá trình kiểm tra, bác sĩ nói bị thiếu máu thông thường thôi. Ăn nhiều thức ăn nhiều dinh dưỡng thì tốt rồi

Thế nhưng lại không đơn giản như vậy.Không tới vài ngày, sáng sớm tiểu Đào liền đi ra kêu bà nội rời giường, vẫn như cũ nằm ở trên giường. Bà nội cho ăn gì đó nhưng hắn ăn không vô, chỉ biết nói với Tư Vũ và bà nội là đau nhức

'' Bà nội, ta đau'' Tiểu Đào hư nhược rên rỉ

'' Tiểu Đào, nói cho bà nội biết ngươi đau ở đâu ?bà nội xoa bóp cho ngươi''bà nội hiền hòa lau mồ hôi cho tiểu Đào, thỉnh thoảng rơi một tí nước mắt

Tư Vũ ở một bên nhìn, có dự cảm xấu, thế mà sự thật giống như nàng nghĩ

Mấy ngày nay tiểu Đào biểu hiện rất quái dị, lúc nào cũng ăn không ngon, nhưng lại ăn nhiều hòn đá nhỏ. Tiểu Đào đem giày cởi ra, móc bùn và đá ăn, lúc này Tư Vũ và bà nội chỉ biết đem hắn kéo ra không để hắn ăn. Tiểu Đào sẽ còn ăn sống gạo , muối, còn có bột ngọt. Bà nội rất lo lắng, có lúc bà sợ gạo bẩn sẽ làm tiểu Đào ăn không ngon, chỉ biết rửa sạch cho hắn ăn, thế nhưng là rửa sạch hắn lại không ăn. Mỗi khi thấy người ta ăn cái gì thì tiểu Đào lúc nào cũng phải la hét muốn ăn, hắn muốn ăn biết dường nào, nhưng sự thật đứa đến miệng hắn lại không nuốt trôi

Tiểu Đào cứ kỳ lạ như vậy, rất nhiều thứ đều ăn không vô, ngay cá kẹo hắn thích nhất cũng ném vào một bên. Tư Vũ cảm thấy rất không ổn, liền kêu bác sĩ phòng khám tới, bác sĩ nhìn hồi lâu chỉ có một cách nói đó chính là thiếu máu, nhưng lại không xác định bệnh,đề nghị bà nội đi bệnh viện kiểm tra có những bệnh khác hay không

Bà nội gọi điện thoại cho chú ở xa. Nói tiểu Đào hiện tại, kêu bà nội mau chóng đưa hắn đến bệnh viện, không cho phép gặp chuyện không may. Nhưng vào bệnh viện thật là đắt, vì vậy bà nội lất ra trong nhà có chừng mấy trăm cùng mượn hàng xóm được ba nghìn dẫn tiểu Đào lên thành thị. Vì tiết kiệm một chút để Tư Vũ ở lại trông nhà. Qua hai tháng, bà nội trở về nhà, mang theo một chút quần áo và dụng cụ hằng ngày, liền đi đến chỗ ở bệnh viện của tiểu Đào

Hai tháng qua, cái nhà này trống rỗng, mà mỗi người trong nhà đều kiệt lực. Chú cũng đã trở về, mang theo ánh mắt sưng tấy. Về đến nhà buông đồ đạc xuống chạy thẳng tới thành thị thăm tiểu Đào. Mà Tư Vũ bởi vì học tập, bà nội kiên trì giữ nàng đi học

Tiểu Đào chẩn đoán là bị ung thư máu thời kỳ cuối

Xung quanh có thể mượn tiền đến nơi đều đi mượn, nằm viện chi phí rất lớn, cho nên cả nhà cũng lấy đồ đi bán, người thân nhà Tư Vũ không nhiều lắm, bởi vì nhà Tư Vũ quá mwfc bần cùng cự tuyệt qua lại, ngoài mấy người đó dường như có cậu khá già , Tư Vũ rồi cũng không có thân nhân khác. Chung quanh hàng xóm cũng đến trợ giúp, có thể quyên góp tiền, có thể quyên góp đồ vật. Mặc dù không nhiều nhưng làm cho Tư Vũ cảm thấy ấm lòng. Tư Vũ mỗi ngày đi ngủ đều khóc, đều cầu nguyện cho em trai tuổi nhỏ. Hai tháng này, Tư Vũ đi đến bệnh viện hai lần. Nơi này là thành phố , bệnh viện nhi đồng khá nổi danh. Mỗi lần tới Tư Vũ đều chịu không nổi vị thuộc tràn ngập nơi này cùng với tiếng khóc lớn của hài tử

Lần đầu tiên tiểu Đào xét nghiêm tủy. Tư Vũ theo bà nội ở giường bệnh chờ tiểu Đào. Chú vì sợ bà nội nghe được tiếng khóc của tiểu Đào mà không cho bà nội nhìn, lưu lại Tư Vũ và bà nọi. Trong mắt Tư Vũ, bà nội là duy nhất, thế nhưng lúc này viền mắt bà nội sưng đỏ cùng với da thịt gầy khiến Tư Vũ đau lòng. Không lâu lắm , chú cùng một đám y tá đưa tiểu Đào vào phòng bệnh dời đến giường bệnh, y tá nhiều lần nhấm mạnh phải hài tử đi ngủ, không được đụng đến vết thương. Khi đó chú đã lệ rơi đầy mặt. Thấy rõ thể xác hắn bị tàn phá quá nhiều

Tiểu Đào trên giường bệnh vẫn còn khóc. Bà nội ôm tiểu Đào nhẹ nhàng nói ngoan, ngoan

Lần thứ hai nhìn tiểu Đào có tinh thần, còn có thể cầm đồ chơi của tiểu bằng hữu đưa tới cho Tư Vũ thực hiện. Như thế thì ngây thơ cười, chơi vui vẻ như vậy.. Cùng bà nội và chú một bên, như thế thì lóa mắt. Có lẽ hắn còn nhỏ , không biết quá nhiều

Tiểu Đài tuy nhỏ, nhưng ao ước thân tình, hắn nhớ mẹ không gặp mặt mình. Hắn không cho bà nội hắn có bệnh, không cho người ta nói mẫu thân hắn không tốt, hắn muốn chờ mẹ quay về nhìn hắn, biết mình vẫn tốt , cứ như thế mong mỏi, cứ như thế mà chờ đợi. Bà nội cùng chú tìm mẹ của tiểu Đào hai ngày nghe được thông tin của nàng. Vfi vậy liền liên lạc với nàng,để cho nàng đến xem tiểu Đào, nhưng người mẹ này quả thực tuyệt tình. Có một lần nàng trở lại,tiểu Đào vốn ngủ không yên nhưng khi nằm trong lòng mẹ thì ngủ được, thế nhưng người mẹ này đem tiểu Đào dỗ ngủ liền đi, lần đầu tiên từ lúc hắn hieru chuyện tới nay cũng là lần cuối cùng thấy mẫu thân của mình. Sau khi tiểu Đào tỉnh lại bởi vì nhìn không thấy mẹ thương tâm cúi đầu, có lẽ hắn vẫn muốn gặp nàng, muốn nàng ôm hắn thêm chút nữa

Sau cùng bệnh viện thông báo với tiểu Đào, y tá gọi chú và bà nội nói cho bọn họ biết và để họ mang tiểu Đào về nhà. Thời gian cuối cùng ben tiểu Đào, cố gắng cho hắn hạnh phúc nhất

Chú kích động kéo bác sĩ nói : '' Người mau cứu hắn đi, hắn còn nhỏ như vậy mà. Dù cho bán nhà cũng phải cứu hắn...'' Nhưng bác sĩ lắc đầu nói :'' Chậm, chậm.. nếu như phát hiện sớm hơn, có lẽ sẽ cứu được, chỉ có điều như thế chi phí rất lớn,các người không đủ sức lo đâu'' Nói xong liền xoay người rời đi. Để lại nỗi tuyệt vọng của chú và bà nội. Chú bất đắc dĩ hỏi :'' vậy hắn còn thời gian bao nhiêu ? '' '' E rằng một năm, hay có lẽ một tháng, cũng có thể là một tuần, chúng tôi cũng không thể phán đoán, có điều các người chuẩn bị tâm lý thật tốt. Không nên ở bệnh viện tốn tiền, giữ lại cho hắn những điều tốt đi'' Bác sĩ dừng lại một chút, nói xong nhanh chóng rời đi

Chú mang theo tiểu Đào trở về, cũng mang rất nhiều thuốc, nhưng không quá hai ngày chú lại đi, nói là nhà xưởng cần người, phải về làm. Nhưng bà nội và Tư Vũ đều biết. Hắn trốn tránh, hắn không có cách nào đối mặt với chuyện tiểu Đào sẽ bỏ mạng, cho nên hắn lựa chọn cách chạy trốn

Mới vừa trở về tiểu Đào đặc biệt vui vẻ, Tư Vũ và bà nội có chút phiền muộn, chỉ sợ tiểu Đào lúc nào liền đi. Nhưng tiểu Đào rất kiên cường vui vẻ sống một tháng, bà nội và Tư Vũ cũng cảm giác mình suy nghĩ nhiều, cảm thấy như vậy tiểu Đào tối thiểu có thể sống trên mười năm

Đêm nay, mãi cho đến hai giờ khuya tiểu Đào còn chưa ngủ, một mực đòi bà nội ôm, muốn tỷ tỷ ôm. Tư Vũ thấy bà nội mệt mỏi, liền để bà nội nghỉ ngơi, tự mình chăm sóc đệ đệ

Tư Vũ vẫn cõng tiểu Đào đi qua lại ở trong phòng , làm cho đệ đệ ngủ sớm một chút mình cũng sẽ nghỉ sớm một chút. Thật may hôm sau là chủ nhật, không cần đi học. Nếu không Tư Vũ đang đi học sẽ ngủ gà ngủ gật. Nhưng đến 5h sáng tiểu Đào vẫn là không có buồn ngủ, hắn bắt đầu muốn bà nội, Tư Vũ cũng mệt mỏi. Do tư Vũ một mực dụ dỗ tiểu Đào làm cho tiểu Đào nhỏ giọng đi nhiều, không ầm ĩ đến hàng xóm chung quanh ngủ, thế nhưng tiểu Đào cũng không ngừng, vẫn đòi bà nội. Vì thế bà nội bị đánh thức. Tiểu Đào cũng bắt đầu khóc

'' Bà nội, ta phải uống thuốc. Tiểu Đào thật khó chịu'' bà nội và Tư Vũ luống cuống, tiểu Đào luôn luôn chống cự uống thuốc và tiêm, đột nhiên nói muốn uống thuốc. Vì vậy liền cõng tiểu Đào ra ngoài tìm phòng khám , để cho bác sĩ làm giảm cơn đau. Nhưng là vẫn còn sớm như vậy, phòng khám có mở cửa đâu a ? Tư Vũ và bà nội tìm phòng khám thứ ba, gõ cửa la hét, tiểu Đào nói :'' ta phải về nhà, bà nội về nhà, tỷ tỷ về nhà'' cho nên bọn họ cũng thở dài nhẹ nhõm , cho là tiểu Đào nghịch, liền cõng tiểu Đào về nhà

Bà nội buông tiểu Đào xuống , để tiểu Đào nằm trên giường ngủ , nhưng tiểu Đào vẫn muốn bà nội ôm, muốn tỷ tỷ ôm. Bà nội bắt đầu thấy tiểu Đào không ngoan, Tư Vũ cũng không nhịn được, vì vậy Tư Vũ cầm một viên đường trong ngăn kéo thả vào trong miêng tiểu Đào nói :'' Tiểu Đào ngoan, tỷ cho người ăn đường, tiểu Đào không ồn ào được chứ ?

Tiểu Đào miệng chứa đường, đột nhiên vẻ mặt sợ hãi , ánh mắt nới rộng ra, không ngừng nói '' bà nội bà nội..'' Dường như nhìn thấy cái gì, nắm chặt tay của Tư Vũ, khi lực mãnh liệt như thế, Tư Vũ cũng đau đớn , Tư Vũ vừa dịnh gọi, thế nhưng tiểu Đào một tiếng yếu ớt'' Bà nội, bà nội..'' tay nhỏ bé kia đột nhiên buông lỏng ra. Tư Vũ bỗng chốc nước mắt chảy ra, nàng biết, tiểu Đào đã đi..Bà nội một bên không biết vì sao Tư Vũ khóc, vội vàng lau nước mắt Tư Vũ, với tay dừng ở không trung , liền chuyển hướng về tiểu Đào. Đặt ở chỗ lỗ mũi của hắn, bà nội chịu không nổi đả kích ôm chặt lấy tiểu Đào không ngừng la lên tiểu Đào,tiểu Đào..không để ai chạm vào

Lúc này có lẽ mịt mù như thế, xung quanh an tĩnh, x axa chỉ nghe tiếng gà trống, nhưng tiểu Đào lại không thể thấy mặt trời hôm nay. Tư Vũ nhìn bà nội ôm chặt tiểu Đào,nàng trách tại sao mình ở cùng tiểu Đào thời gian cuối không nhẫn nại, nếu như hiểu rõ, nếu như biết đây là thời gian cuối của tiểu Dào, nàng mệt chết cũng phải ôm tiểu Đào'' Tiểu Đào, tiểu Đào...'' Tư Vũ nỉ non. Cuối cùng nước mắt tràn ra như suối

                                                                     ------------------------------------------------------

Tiếng gà gáy xa xa truyền tới chào đón một ngày mới

Tư Vũ chậm rãi mở mắt, nhìn lại chug quanh, nguyên là là nằm mơ. Nhưng trên mặt, nước mắt giàn giụa. Mộng lần này, gợi lên cho Tư Vũ ký ức sâu hơn

Tư Vũ đứng dậy đi chân đất về hướng cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, bên ngoài mưa lác đác, Tư Vũ nhìn sơn sắc phía xa rơi vào trầm tư

g�3h0��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro