Chương 52: "Đồng ý"
Lý Tiểu Trình bước lên ngang nàng, tay ôm lấy mặt nàng nhìn chính mình, gương mặt đối diện gần trong gang tấc, có thể nhìn thấy rõ từng lỗ chân lông nhỏ xíu của nàng.
Cô nhếch mép cười, đôi tay từ mặt lại dịch xuống gác lên vai rồi từ từ câu đến cổ, ngón tay cũng thuận thế xoắn quanh lọn tóc của nàng.
Lý Tiểu Trình, "Thật sự đến đây chỉ ra mắt trưởng bối thôi sao?"
Sở Nhiễm cũng tùy ý để Lý Tiểu Trình đùa giỡn tóc mình, "Ừm." Thần sắc không chút giao động.
Lý Tiểu Trình,"Thật sự." Ánh mắt mở to nhìn nàng như muốn xác nhận chắc chắn.
Sở Nhiễm nhìn biểu hiện này liền biết cô tin lời mình nói, trong lòng có chút chột dạ, ánh mắt cũng nhìn sang hướng khác, "Nói chuyện công việc."
Động tác của Lý Tiểu Trình dừng lại, nét mặt cứng đờ tay cũng muốn rút về.
Nhận thấy động tác của cô, Sở Nhiễm liền giữ lại tay cô ở nguyên vị trí.
"Cuối tuần chị phải về B thành, thời gian dự đoán cũng lâu."
"Lại đi nữa sao?" Lý Tiểu Trình cũng kinh ngạc, hôm nay nàng mới trở lại lại muốn về B thành, không lẽ, "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có, chỉ xử lý một chút chuyện của công ty. Liên quan đến cái bảng thẻ tên mới này." Sở Nhiễm cầm lên thẻ tên giơ ra trước mắt cô, "Không biết qua bao lâu mới trở về, cho nên đi cùng chị nha."
Gió đêm thổi nhẹ len lỏi vào từ sớ vải chạm đến da thịt lạnh cả người, xung quanh yên lặng thỉnh thoảng chỉ vài người chạy bộ sang ngang cũng không ai để ý một người đang ngồi co ro dưới ngọn đèn đường.
"Lý Tiểu Trình cô thật ác độc."
Vương Mộng Diêu đưa cánh tay quẹt đi những giọt nước mắt, trên người cũng chỉ có quần jean áo thun không có được một cái áo khoác lại bị gió đêm thổi lạnh cóng cả người chỉ biết ngồi xuống ôm chân cho đỡ lạnh.
Nàng cũng thật sự không biết đi đâu, trở về khách sạn nơi trú chân mấy hôm lấy lại vài bộ đồ rồi đi lang thang hay là đứng đây đợi người mong có sự giúp đỡ nào đó.
Suốt một quãng đường Lý Tiểu Trình lái xe nàng một bên năn nỉ giải thích cầu mong giúp đỡ nhưng người không hề giao động một chút cứ coi như nàng là không khí, đến khi đến tiểu khu cô ta cũng chỉ nói với nàng hai từ xuống xe, chẳng mảy may để ý nàng như thế nào, sao trở về nơi ở hay là đi đâu.
Nàng thật sự không biết có đặt niềm tin vào đúng người hay không, nhưng mà chuyện của nàng cũng chỉ có một mình Lý Tiểu Trình biết.
Vương Mộng Diêu đưa tay vuốt vuốt cái bụng đang đói cồn cào, mở ví xem thử chỉ còn xót lại vài đồng lẻ mua cái bánh cũng khó huống chi là đi xe, không biết, qua đêm nay rồi ngày mai lại phải ăn ở nơi nào.
Nàng nơi này ngoại trừ Lý Tiểu Trình thì không biết một ai, chỉ có thể ấm ức xuống nước nài xin người giúp đỡ, kết quả là... "Cô ta quả thật người xấu mà." Uất ức nghẹn lại cả người không thể giải bày ép thành từng giọt nước mắt dâng trào như suối.
Vương Mộng Diêu chỉ biết cúi mặt xuống gối xem như nơi cứu rỗi tinh thần để bao nhiêu uất ức tủi thân nghẹn ngào khóc lên cho vơi bớt khốn khó trong lòng.
Sở Nhiễm được Lý mẹ mời lại dùng cơm nàng cũng không ngại, sau này cũng sẽ ở đây ăn cơm cho nên bây giờ tập trước một chút hẳn cho quen.
Xong xuôi cơm tối, trời cũng khá muộn nàng cũng phải quay trở về.
Lý Tiểu Trình tiễn nàng ra về hai người đường đi chậm chạp, nói với nhau chút chuyện trong ngày, "Đúng rồi, chiều nay lúc nói chuyện điện thoại cùng em, hình như có một giọng nữ."
Lý Tiểu Trình có chút chột dạ, cô sao dám nói ra giọng đó là của Vương Mộng Diêu, nhỡ như nàng không chịu bỏ qua lại hỏi tới tấp chính mình biết trả lời làm sao, còn nữa lại càng không thể nói Vương Mộng Diêu có ý định bắt cóc chính mình, lại sợ nàng tức giận thay chính mình làm khó dễ cho người kia, còn có cái trăn trở trong lòng chưa dám nói ra.
"Chắc là do tạp âm ở trung tâm thương mại, buổi chiều thường đông như vậy đó, mọi người đều tranh nhau mua đồ." Lý Tiểu Trình cười ngượng, tay cô vò vò góc áo nói dối cũng ngập ngừng không rành mạch.
Sở Nhiễm cũng không có lầm, nhìn thái độ này của cô chắc chắn mình đã đúng, nhưng còn vì cái gì nói dối nàng chưa đoán ra, mà chính mình cũng không muốn đoán, nàng muốn chính là cô tự mình nói ra.
"Ừm, em vào nhà đi, đưa tới đây được rồi."
"Sao lại được, phải nhìn Nhiễm lái xe cẩn thận rời đi chứ." Lý Tiểu Trình nói chuyện cũng đưa tay bắt chước động tác cầm vô lăng xoay xoay.
Sở Nhiễm nhìn động tác của nàng, cảm thấy đôi khi nàng cứ như trẻ con vậy, nhưng có lúc lại trưởng thành suy nghĩ chính chắn.
"Được rồi." Sở Nhiễm xoa xoa đầu cô, hai ngươi nắm tay nhau đi đến nơi xe đỗ, vẫn là câu nói chúc ngủ ngon, vẫn là cái ôm rồi tách nhau ra.
Xe đi khuất dạng, Lý Tiểu Trình liền bước nhanh về nhà, bộ dáng gấp gáp không nói tiếng nào cần lấy điện thoại gọi cho ai đó, sau đó tiện tay cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Liên lạc bằng điện thoại không được, cô chỉ có thể đi loanh quanh ở nơi thả Vương Mộng Diêu xuống xe mà tìm người.
Thân thể cuộn tròn, đầu cúi vào trên gối, mái tóc ngang vai xoã xuống đến lúc này có chút rối bù lên làm người khác nhìn vào trông thật thảm.
Không nghi ngờ gì nhiều, Lý Tiểu Trình đến gần, tinh thần cũng an tâm phần nào, thấy người trước mắt cô cũng chỉ thở dài một tiếng, liền lấy áo khoác khoác lên người nàng.
Sở Nhiễm lái xe được một đoạn không xa, Trương trợ lý liền gọi đến nói là Ngô lão muốn dời lại buổi hẹn vào ngày mai.
Ban đầu thời gian cũng địa điểm đều là do Lý Tiểu Trình sắp xếp, nhưng bên Ngô lão gia không biết nguyên nhân là gì muốn đẩy nhanh tiến độ, ngược lại thời gian địa điểm đều do Ngô lão sắp xếp, nàng cũng không nghĩ nhiều, vừa lúc buổi hẹn của Ngô lão diễn ra sớm hơn cũng tốt, như vậy thời gian nàng trở về B thành cũng sớm hơn, tiện giải quyết công việc còn một chút thời gian có thể bồi Sở lão gia một việc.
Sáng hôm sau thời gian ước hẹn cũng đến.
Trợ lý lái xe đến một khu nhà hàng khách sạn lớn, nghe nói nơi này là do Ngô lão dùng quỹ cá nhân đầu tư không liên quan gì đến Ngô thị.
Vừa bước vào sảnh lớn của khách sạn liền được đích thân quản lý ra hướng dẫn hai người, Sở Nhiễm cùng trợ lý lên tầng đã định sẵn lại bị người của Ngô lão chặn lại, "Sở tiểu thư thật xin lỗi, cuộc hẹn này ổng chủ chỉ muốn gặp riêng cô, những người khác xin mời đợi bên ngoài."
Không đợi Sở Nhiễm lên tiếng, Trương trợ lý bước đến chắn ngang tên vệ sĩ, "Sao có thể, ban đầu không thông báo chỉ gặp riêng Sở tổng chúng tôi."
Nam vệ sĩ không có để ý hắn, ánh mắt nghiêm nghị nhìn đến Sở Nhiễm chỉ cần câu trả lời của nàng.
Sở Nhiễm cũng đã tiếp cận qua lại từng hợp tác, lại nói tuy nàng không quá thân thiết nhưng cũng biết được quan hệ của Sở lão cùng Ngô lão rất tốt, với vai trò là trưởng bối chắc chắn không thể xảy ra chuyện gì.
Sở Nhiễm lên tiếng, "Trương trợ lý cậu bên ngoài đợi tôi một chút."
Nhận được sự đồng ý, nam vệ sĩ làm cái thủ thế mở cửa mời nàng vào, sau đó quay người mời Trương trợ lý sang phòng kế bên đợi.
Đi vào nhìn một vòng thấy Ngô lão liền đi đến. Sở Nhiễm cung kính nhưng vẫn giữ dâng vẻ tôn nghiêm của chính mình như mọi khi, "Ngô đổng, hân hạnh."
"Tiểu Nhiễm cũng khách sáo, nào ngồi đi." Ngô lão gia niềm nở nói chuyện rất thân thiết, ông chỉ ngồi đưa tay chỉ nàng vào vị trí.
"Lúc trước có nói qua trực tiếp bồi ngài, đã để ngài đợi lâu như vậy..." Sở Nhiễm ngồi an ổn trên ghế, động tác văn nhã nói chuyện.
Ngô lão cười ha hả, đúng lúc nam quản lí nhà hàng đi đến mang ra một chai rượu đắc tiền.
Hắn làm chút thủ tục sau lại rót rượu đặt qua hai bên cho hai người.
Ngô lão tỏ ý rất hài lòng, sau đó gọi hắn ra ngoài trong phòng ăn rộng rãi cũng chỉ còn lại hai người. Ông quay lại vấn đề, nói về việc hợp tác cùng Sở thị, rồi nhắc đến các khoảng đầu tư trước đây giữa Ngô thị và Sở thị, lại nhắc chút thâm tình giữa hai nhà.
Sở Nhiễm cũng nhận ra có chút không bình thường, Ngô lão nổi tiếng thất thường, đặc biệt không ưa thích nói nhiều nhưng hôm nay ông nhắc lại rất nhiều chuyện cũ, có ý gì?
Ngô lão không nói chuyện dong dài, ông lên tiếng gọi một người, người đó liền mở cửa mang vào một cái khung lớn được gói lại rất kỹ lưỡng.
"Tiểu Nhiễm có thắc mắc vì sao ta dời lại cuộc gặp mặt hay không?"
"Ngô đổng làm việc chắc chắn có lí do."
Ngô lão bắt đầu cầm lên dao nĩa cắt nhỏ từng miếng thịt bò.
"Trước hết, ta có món quà muốn tặng cho cháu xem như là quà chúc mừng thành viên mới trong ban đổng sự của Sở thị."
Sở Nhiễm biết tin tức như gió thổi lan nhanh, nhưng không ngờ người thoắt ẩn thoắt hiện như Ngô lão lại biết sớm như vậy. "Cháu chỉ mong cống hiến một phần nào sức lực cho sự nghiệp của ông nội."
Ngô lão tỏ ra hài lòng câu trả lời cũng chỉ gật đầu một cái, tiếp tục câu chuyện.
"Sau là ta có chuyện muốn nhờ cháu đồng ý với ta một chuyện."
Sở Nhiễm nghe xong câu này có chút ngạc nhiên, vì cái chuyện gì mà đích thân Ngô lão gia lại cần chính mình đồng ý.
Nàng buông xuống dao nĩa, ánh mắt chăm chú nghe lời nói.
"Hẳn chuyện rất quan trọng nên mới đích thân Ngô đổng sắp đặt cuộc gặp mặt. Tuy không biết cháu có thể 'đồng ý' được hai chữ này hay không, nhưng chuyện Ngô đổng nhờ vả, nếu không tổn hại hợp tác hai bên, không ảnh hưởng ảnh đến công ty cháu cũng sẽ cố gắng hết mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro