Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39: 'Tỏ tình'

Hai người trở về tới khách sạn, Lý Tiểu Trình đang định đổi giày ở tại huyền quan liền nhận được điện thoại của Ngô Khiêm rằng hắn cũng đang ở khách sạn cùng chỗ của cô.

'Khiêm ca, thật trùng hợp, anh thật sự ở đây sao.'

'Được, em sẽ xuống ngay.'

Sở Nhiễm đang cởi áo khoác ngoài liền nghe tên Khiêm ca liền biết ai. Sắc mặt nàng cũng liền thay đổi, tên này thật sự chạy theo tới đây.

Lý Tiểu Trình ở nơi xa lạ lại có người thân nên tâm trạng rất hào hứng, cô định đi vào nói Sở Nhiễm một tiếng để gặp Ngô Khiêm liền thấy nàng trong tay ôm áo khoác đứng dựa vào bên tường chắn ở trước mặt .

"Ngô Khiêm đến sao?" Giọng nói lạnh lùng thật không giống với ngày hôm nay chút nào.

Nghe lén chính mình nói chuyện sao? "Sở tổng, Khiêm ca có công tác ở đây... hiện tại đang ở dưới sảnh đợi... tôi có thể đi xuống dưới được không." Lý Tiểu Trình nhỏ giọng nói, không hiểu sao chính mình phải báo cáo rõ ràng như vậy.

Sở Nhiễm mang dáng vẻ mặc kệ cô nói chuyện, chỉ có tiếng giày giày cao gót cọc cọc trên sàn nhà mà lướt qua Lý Tiểu Trình, "Đứng đó làm gì, không đi sao?" Nàng dứt khoát lãnh đạm lên tiếng.

Nắng mưa thất thường. Này Sở Nhiễm cũng đi nữa sao, vì cái gì, Ngô Khiêm hẹn gặp cũng không phải nơi xa xôi chỉ là ở sảnh gặp nhau nói chuyện.

Lý Tiểu Trình còn chưa nghĩ xong đã bị nàng hối thúc, "Mau đi thôi còn ngẩng ra đó làm gì."

Ngô Khiêm một thân quần tây áo sơ mi trắng lịch lãng, trên mặt sáng lạn mang nét tươi cười dịu dàng háo hức mà đợi, hắn ngồi ở bàn tay còn sửa sửa lại cổ áo liền nghe thấy tiếng Lý Tiểu Trình gọi, "Khiêm ca."

Thấy người bước nhanh đến, Ngô Khiêm liền đứng lên cũng thấy được ai đó ở phía sau đi theo, nét cười sáng lạn điển trai liền biến thành nét cười sượng trân đen xì.

Ngô Khiêm nghiến răng khẽ một tiếng, "Chết tiệt." Người đến trước mặt, hắn cũng nhanh chóng giả vờ lại bộ dáng ban đầu.

"Khiêm ca, thật vui khi gặp anh ở đây." Lý Tiểu Trình hí hửng ôm lấy Ngô Khiêm, cô cũng quên đây là nơi công cộng.

"Mặc dù công việc rất bận nhưng anh cũng cố ý đến đây để xem em. Ai da mới mấy ngày không gặp hình như em cao hơn một chút nha." Ngô Khiêm cũng được cơ hội thể hiện tình cảm trước mặt Sở Nhiễm.

"Có anh trai thật tốt." Lý Tiểu Trình cười nói.

Ngô Khiêm một bên ôm ôm, tay còn xoa xoa đầu Lý Tiểu Trình.

Sở Nhiễm cũng làm như vẻ không có chuyện gì lướt qua hai người, lẵng lặng đi qua một bên cũng không cần mời mà ngồi xuống.

"Khụ...khụ..." Sở Nhiễm ho khan vài tiếng. Lý Tiểu Trình cũng ý thức có Sở Nhiễm ở đây, cũng đẩy hắn ra, cùng đi đến bàn ngồi xuống.

Sở Nhiễm thấy cô đi đến liền kéo ngồi cùng phía với chính mình không cần để ý sắc mặt ai đó không tốt. Lý Tiểu Trình bị người kéo qua một bên xén chút mất kiểm soát mà chân lảo đảo, cô cũng không hiểu chuyện gì chỉ có thể nheo mắt nhìn nàng sau đó lại đối mặt tươi cười với Ngô Khiêm.

Ngô Khiêm liếc mắt nhìn Sở Nhiễm, "Sở tiểu thư, chào. Thật ngại quá tôi chỉ chú ý Tiểu Trình mà không thấy cô, mong cô thông cảm." Âm điệu trầm giọng mang một phần không ưa.

"Ngô tiên sinh khách khí." Nàng cũng không nhìn hắn mà nói.

Ổn định chổ ngồi, phục vụ đi tới, ba người gọi đồ uống.

Ngô Khiêm một bên hỏi thời tiết nơi này có ảnh hưởng tới cô không, thức ăn có tốt không, trông rất quan tâm lo lắng. Nói xong hắn cũng lấy ra hoa cùng một hộp quà đưa đến trước mặt Lý Tiểu Trình, "Tặng cho em."

Lý Tiểu Trình có chút bất ngờ.

Một bó hoa tươi được gói xinh xắn, một hộp quà được gói xinh không kém.

Nhạt nhẽo.

"Ngô tiên sinh, thật cũng khách sáo quá nha, gặp mặt em gái cũng thật cầu kì." Sở Nhiễm nhìn quà liền cười nói.

"Sở tiểu thư nói quá lời, dù là người thân hay người ngoài, vẫn nên bày tỏ một chút thành ý, huống chi đây lại là em gái tôi." Ngô Khiêm ánh mắt thẳng thừng nhìn nàng mà nói, sau đó lại quay sang nhìn Lý Tiểu Trình, giọng điệu cũng dịu dàng hơn, "Trên đường đến có cửa hàng bán bánh ngọt thấy rất đông khách liền mua cho em. Bánh thì phải có hoa, như vậy mới tương xứng." Hắn cười cười.

Sở Nhiễm hừ một tiếng cũng không thèm nói gì.

Lý Tiểu Trình nhìn khi nhìn thấy hoa và quà cũng có chút gì đó không đúng lắm, nhưng sau khi nghe lời giải thích này cũng thấy hợp lý. Mà cô vốn dĩ lại thích bánh ngọt, có ăn liền sáng mắt.

"Cảm ơn Khiêm ca, anh thật chu đáo."

"Anh của em mà, mà cũng thật ngại quá, mấy ngày nay làm phiền Sở tổng chăm sóc Tiểu Trình rồi." Ngô Khiêm lên tiếng nói, sau đó cũng kéo Sở Nhiễm vào.

"Có gì phiền hay không phiền, hai người ở chung nên chiếu cố lẫn nhau." Nàng hì cười mĩm một cái cũng không quan tâm mà đưa ly đồ uống nhấp môi một chút.

Ngô Khiêm thấy nàng đột nhiên cười như thế cũng không biết ý gì, mà hắn cũng mặc kệ để tâm đến nàng.

"Tiểu trình mấy ngày nay ăn uống tốt không, thức ăn nơi này em ăn được chứ."

"Nhập gia tùy tục, em ăn uống cũng được, tuy có chút không hợp khẩu vị, nhưng đôi khi phải thay đổi cho mới lạ."

Hai anh em chuyện trò.

Sở Nhiễm một bên cũng không xen vào tình cảm anh em mà chỉ chơi đùa cùng ly đồ uống trên tay cùng âm thầm quan sát Lý Tiểu Trình. Một bên quan sát Ngô Khiêm có những hành động nào không tốt tới Lý Tiểu Trình không, thật ra hắn cũng không có làm gì quá đáng. Những cũng vài cái hành động như đưa khăn giấy, xoa đầu cũng để nàng cảm thấy khó chịu.

Nhận thấy thời gian cũng không còn sớm Sở Nhiễm cũng nhắc nhở giờ giấc cho Lý Tiểu Trình, mà Ngô Khiêm cũng không thể vì mình mà bắt cô phải không nghỉ ngơi đành để hai người quay về phòng.

"Tiểu Trình." Ngô Khiêm gọi theo, "Nếu có chỗ nào không phù hợp với chính mình liền nói cho anh biết, được không." Thật lòng Ngô Khiêm không an tâm chính là Sở Nhiễm kia.

Lý Tiểu Trình không biết cái không phù hợp đây là làm sao nhưng cũng gật đầu nói, "Dạ được."

Một lần nữa ở huyền quan thay giày, Lý Tiểu Trình cũng có chút mệt mỏi cả người, cô vừa bước vào trong liền thấy Sở Nhiễm đứng dựa vào tường trên tay là quần áo ngủ của chính mình, "Mau đi tắm đi." Nói xong liền quăng quần áo trên tay đến người cô, rồi quay lưng bước đi.

Cái giọng điệu ra lệnh này thái độ này giống như là rất chán ghét chính mình, mà hình như là lần đầu cô thấy được ở Sở Nhiễm như vậy, lúc trước bị nàng yêu cầu ra lệnh nhưng cũng không phải thái độ này, chính mình làm phật lòng nàng gì sao. Cô cũng lười suy nghĩ chỉ ngoan ngoan làm theo, nhanh chóng để hoa và bánh lên bàn nhỏ rồi ôm lấy đồ ngủ mà tiến vào phòng tắm. Kệ đi chuyện gì đến thì tiếp thôi.

Một ngày mệt mỏi, Lý Tiểu Trình thư thái để từng giọt nước ấm tưới lên mình như gội rửa đi bụi trần thế tục, đầu óc cũng không nghĩ ngợi mà để nó trống rỗng thư thái tận hưởng cái sự ấm áp của dòng nước bao phủ...

Mà người bên trong là vậy người bên ngoài đâu như vậy, Sở Nhiễm mặc dù biết Lý Tiểu Trình chỉ coi Ngô Khiêm là anh trai như Ngô Khiêm thì không như vậy. Nhớ tới cái ôm kia, Ngô Khiêm còn cố tình siết chặt người vào trong lòng, nàng khi đó thật sự khó chịu đến nổi muốn bước lên đạp tên Ngô Khiêm một cái. Còn nữa lại còn hoa với quà.

Sở Nhiễm ngồi trên ghế sô pha tay nắm chặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái hoa và quà kia, thật muốn bước lên giẫm nát mới xả được cơn tức trong lòng.

Hơn nửa tiếng trôi qua, Lý Tiểu Trình sảng khoái đi ra, có lẽ tắm gội sạch sẽ làm cô thoải mái nên cũng vui vẻ hơn.

Mà cô đâu biết chính mình vui vẻ thì làm ai đó như điên lên.

"Thích thú lắm sao."

Lý Tiểu Trình với cái khăn choàng trên cổ cũng đang định lau tóc nên không nhìn sắc mặt nàng cũng chỉ lên tiếng, "Ừm."

Sở Nhiễm đứng lên bước đến nắm lấy tay nàng.

Lý Tiểu Trình giật mình, cô cũng hong hiểu cái gì liền bị người một tay bắt lấy tay mình, trước mặt chỉ thấy một gương mặt lạnh lùng, đôi mắt nhìn chăm chăm vào mình như thù hận từ kiếp trước. Lại nắng mưa thất thường cái gì không biết nữa.

Sở Nhiễm không nói tiếng nào, cô thật cũng không biết hỏi gì cho phải.

Lý Tiểu Trình vô tội nhìn nàng, chắc là nữ vương nên nàng hay nắng mưa như vậy sao? Nhưng mà thật sự không thể phủ nhận càng nhìn càng xinh đẹp.

Đèn phòng cũng đủ sáng để có thể thấy người trước mặt đến rõ ràng, đôi môi không dày không mỏng, sóng mũi cao vút vầng trán bằng phẳng, đôi chân mày được tém thon gọn, đôi mắt bình thường xinh đẹp nhưng hôm nay lại hung ác đang híp lại nhìn chính mình cũng không làm Lý Tiểu Trình thoát khỏi cái sự cuốn hút bởi vẻ đẹp của người trước mặt.

Như một loại năng lực can đảm siêu nhiên nào đó, cô đưa tay vuốt ngược chân mày của Sở Nhiễm, ngón tay thon dài lướt từ đuôi chân mày làm điểm bắt đầu theo một đường ngang rẽ xuống sóng mũi, theo một đường dọc làm ngón tay rớt xuống nhân trung, cảm giác rõ ràng hơi thở nóng hổi của Sở Nhiễm vẫn không thể nào kéo Lý Tiểu Trình thoát cái sự hấp dẫn của nàng. Ngón tay chạm lấy đôi môi nàng liền vương vấn không thôi, như tìm nơi vui chơi, cô cứ vuốt vẻ đôi môi đó không thôi, nhưng có vẻ chưa đủ, lần lượt các ngón tay khác liền sờ lấy càm của nàng.

"Sở Nhiễm, chị thật xinh đẹp."

Nhan sắc là ơn phước trời ban. Sở Nhiễm cũng bị cái hành động này của cô làm bất ngờ, Lý Tiểu Trình định làm gì đây, nàng buông lỏng tay cô.

Không còn gì xiềng xích, Lý Tiểu Trình cũng nâng tay kia lên, ngón tay chọc nhẹ lên má Sở Nhiễm, sau đó liền hết bàn tay ôm lấy gương mặt nàng, thật sự rất thoả mong muốn của cô trong mơ.

Lý Tiểu Trình cảm giác đi lạc vào chốn thần tiên bốn phía toàn sắc hồng cánh hoa bay trong gió. Đột nhiên nghĩ cái gì mà 'mơ'. Cô hoảng hồn, ý thức được cái hành động của mình.

"Ngô Khiêm yêu thích cô?" Ánh mắt càng thâm trường nhìn cô.

Ý sợ dâng tới não. "Sở Nhiễm... chị hết cái để nói rồi sao!" Lý Tiểu Trình cũng chỉ đơn giản trả lời nàng, cũng lúng túng che đi cái hành vi không đứng đắn của chính mình.

Mà cái gì, Khiêm ca yêu thích chính mình. Gì đây...?

"Vậy cô biết chuyện gì chưa?" Sở Nhiễm tiếp tục cái màn ánh mắt nhìn kẻ thù, tay liền luồng qua mái tóc ướt mà đỡ lấy sau gáy của Lý Tiểu Trình.

Lý Tiểu Trình còn chưa kịp suy nghĩ ra gì, liền ở câu hỏi của nàng cũng chỉ có thể đôi mắt ngây thơ mà nhìn.

Mạnh mẽ dứt khoát, âm lượng vừa đủ nghe nhưng không hề có sự dịu dàng nào trong đó, "Sở Nhiễm yêu thích cô."

Lý Tiểu Trình "..."

Lời cũng đã nói, thời gian cũng trôi qua vài phút mà con người này vẫn đứng bất động đó, Sở Nhiễm lặp lại thêm một lần nữa, "Tôi yêu thích em." Nàng nâng tay chạm lên vai Lý Tiểu Trình, sau đó tay liền trượt xuống dừng hẳng trên ngực cô.

Lý Tiểu Trình nghe Sở Nhiễm nói 'Tôi yêu thích cô' cứ ngỡ mình thích người ta quá nên bị sảng rồi không? Nhưng nghe lần thứ hai, không sai, Sở Nhiễm nói thích chính mình. Nhưng trên người có cái cảm giác không đúng gì đó, cô theo cái cảm giác đó nhìn trên thân mình, tay Sở Nhiễm để trên ngực cô.

Đôi mắt càng nhìn càng mở to, tuy tôi thích chị thật nhưng cũng không thể nào dễ dãi như vậy được, "Sở Nhiễm..."

Sở Nhiễm nhìn theo ánh mắt của cô, cũng chỉ thản nhiên mà nói, "Cũng đâu phải lần đầu tiên chạm vào em."

Nghe lời này, Lý Tiểu Trình như muốn ngất đi, chính mình khi nào mà dễ dãi như vậy. Đôi mắt rưng rưng nhìn nàng.

Thấy cô như vậy, Sở Nhiễm cũng không đành mà rút tay lại, chỉ là nàng thấy ngực ai đó phập phồng chỉ muốn đưa tay trấn an mà thôi. Không ngờ người ta lại nhạy cảm đến sắp rơi nước mắt như vậy. Càng nghĩ Sở Nhiễm cũng cảm thấy chính mình hơi áp bách người quá nên có chút áy náy, nàng giơ bàn tay mình lên nhìn ngắm một chút, rồi thở dài một cái, thầm nghĩ chính mình nên áp bách người thêm chút nữa mới phải.

Đêm tối tĩnh lặng nhưng trong lòng không hề tĩnh lặng.

Lý Tiểu Trình ngồi trên giường nghe tiếng nước chảy làm mà lòng có chút cuồn cuộn sóng trào, có chút không tin được, cô thích Sở Nhiễm, mà người nọ cũng vừa tỏ tình với chính mình sao?

Trong đầu toàn là hình ảnh gương mặt Sở Nhiễm cùng âm vang của nói câu kia, này có nghĩa là chính mình sẽ danh chính ngôn thuận sờ lấy gương mặt kia bất cứ khi nào, còn có... Nàng có thể... Đưa tay chạm lấy trái tim cho nó đừng nhảy ra ngoài, mà nơi này còn vương lại cảm giác bị người kia chạm đến.

"Sao lại ngẩn người ra đó."

Nữ vương khi nào đã tắm xong, tim lại đập loạn xạ.

"Kh... không có...." Cô không dám nhìn đến Sở Nhiễm.

Sở Nhiễm cười mỉm, nàng lấy vài miếng khăn giấy trên bàn lau đi giọt nước rơi xuống sàn của Lý Tiểu Trình, sau đó đi đến tủ quần áo lấy máy sấy tóc đến làm khô tóc cho cô.

"Xoay người lại đây..."Sở Nhiễm đứng ở bên mép giường, tháo chiếc khăn trên cổ Lý Tiểu Trình xuống lau đi mái tóc còn vương lại vài giọt nước, giọng nói ôn nhu, "Đang suy nghĩ cái gì."

Lý Tiểu Trình chỉ nhẹ lắc đầu, "Chỉ là có chút bất ngờ." Giọng nói có vẻ rụt rè, bản thân tràn đầy tự tin đâu mất rồi.

"Bất ngờ sao?" Sở Nhiễm một tay ôm lấy bên mặt cô, làm cho cô nhìn chính mình, "Không phải em cũng thích chị sao?"

"Chị thấy được hả." Lý Tiểu Trình ngạc nhiên đôi mắt mở to nhìn Sở Nhiễm, tâm tư chính mình bị nàng nhìn thấy sao.

Sở Nhiễm ghim điện máy sấy tóc xong cũng nhìn nàng nhẹ cười nói.

"Nguyên chữ háo sắc hiện hết trên mặt kìa."

Lý Tiểu Trình cười hì, ngẫm nghĩ lại thì chính mình cũng có chút háo sắc, thì vậy đi, dù sao cũng được người mình thích 'tỏ tình', cô dang rộng tay ra ôm lấy eo Sở Nhiễm, ngăn cách bở áo tắm dày dặn nhưng cũng không che đậy mùi sữa tắm trên người nàng, Lý Tiểu Trình như đắm chìm trong mùi hương dễ chịu, ngoan ngoãn chọn một góc thoải mái nhất mà dựa vào nàng, cảm giác mơ ước cái ôm này đã rất lâu...

Sở Nhiễm cũng bật lên công tắt, nhẹ nhàng sấy tóc cho cô. Cứ vậy đi, cũng chẳng nói nhiều, mà cũng không cần nói, đời này còn dài mà, từ từ rồi nói cũng không muộn.

Đêm càng thêm khuya, không gian yên tĩnh, trong lòng cũng nhẹ nhàng thư thái như trút đi nỗi muộn phiền giấu kín. Một người đứng, một người ngồi dựa vào nhau ôm chặt tựa như xa xôi gặp được. Vắng lặng tứ bề chỉ nghe tiếng máy sấy hù hù hoạt động như ru người đi vào giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi.

Ngủ ngon!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro