Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Công tác

Âm thanh trên loa thông báo hãng bay số hiệu chuyến bay cùng giờ đáp, bên cạnh là tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng bánh xe hành lý kêu két két không ngừng bận rộn đi qua. Nữ nhân đội mũ đen trên người mặc áo khoác lông phủ tới đầu gối, chân ngồi bắt chéo ở nơi đợi thân nhân, nàng hít một hơi sâu tay đưa lên đây đẩy cái kính đen lớn, nàng cúi đầu xem điện thoại, tóc xoăn dài đen phủ lên vai như có điểm vướng víu liền đưa tay vén sang một bên, xem chốc lát lại ngước đầu nhìn hướng cửa ra đằng kia, nàng trở lại xem điện thoại tiếp, mãi một lúc liền nghe âm thanh quen thuộc gọi mình, "Tiểu Nhiễm." Âu Dương Cẩn từ xa chạy đến, "Tiểu Nhiễm, hôm nay chúng ta bắt đầu đi chơi nơi nào trước, lần trước đã ăn qua Thượng Mặc Cư, nay đầu tiên đến Khu giải trí XX, thử hết tất cả trò chơi trong đó cũng mất hết một ngày, mà khoan, trước phải ăn cái gì đó, nghe nói phố tây B thị có một quán bán ngọt khá ngon... mau mau đi thôi."

Âu Dương Cẩn một thân quần jean áo thun tay ngắn, đeo mắt kính đen to như che hết gần nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng mặc bên ngoài khoác cái áo lông to tướng, trên cổ quàng lấy khăn choàng nâu trông rất ấm áp. Nàng thấy Sở Nhiễm liền cũng mặc kệ Vương Tử Hiên đang loay hoay với hai cái vali liền chạy đến ôm tay nhận người.

Sở Nhiễm nghe nàng luyên huyên trong lòng cũng áy náy, "Tiểu Cẩn, tớ hôm nay có một buổi họp ở công ty, sau đó lại trở Ả Rập xử lý một vài chuyện, cũng là sinh ý đợt trước, có một vài thay đổi... cũng có thể là một thời gian mới trở về."

Mặt mày Âu Dương Cẩn rủ xuống, nàng bỉu môi một cái, sau đó lại khôi phục bộ dáng nữ thần lạnh lùng. Nàng khoan tay trước ngực, "Tớ còn tưởng rằng hôm nay bước sang hè rồi chứ nên Tiểu Nhiễm cùng tớ đi chơi, không ngờ cũng không lôi cậu ra khỏi công việc." Âu Dương Cẩn nhướng môi tỏ vẻ thất vọng.

Sở Nhiễm vài phần ngạc nhiên, phút trước còn mèo nheo như bé con đòi đi chơi, phút sau lại thay đổi bộ dáng không cần, đúng là minh tinh, "Này cũng thật xin lỗi cậu, ông nội bên đó nói chuyến đi này không đi không được." Nàng nghiêm túc nói.

"Được rồi được rồi, tớ cũng không thể làm khó cậu, mau đi thôi, lại trễ giờ công việc của cậu." Âu Dương Cẩn vừa nói vừa nắm lấy cánh tay nàng muốn đi.

Lúc này Vương Tử Hiên cũng kéo hai vali đến chỗ hai nàng, hắn cũng nghe qua Âu Dương Cẩn nói Sở Nhiễm sẽ đón hai người, này dù sao cũng từng là cấp trên của hắn.

"Sở tổng, xin chào."

"Vương trợ lý, xin chào." Sở Nhiễm lịch sự chào lại, "Đúng rồi, tôi cũng không phải là cấp trên của anh nên cũng không cần gọi là Sở tổng, cứ gọi Sở Nhiễm, hay Sở tiểu thư là được rồi." Này cũng là tính cách của nàng, cũng nên phân rõ ràng một chút.

"Được, Sở tiểu thư." Vương Tử Hiên cũng không hiểu sao trong lời nói có điểm khác lạ, phân rạch rõ ràng như vậy, là ý gì đây.

"Được rồi được rồi, chúng ta mau đi thôi, đứng đây lâu cũng không tốt lắm." Mà Âu Dương Cẩn nhận ra hôm nay Sở Nhiễm có gì đó rất lạ, nhất là khi nhìn thấy Vương Tử Hiên lúc sau, nàng như gì đó rất nghiêm khắc.

Sở Nhiễm cũng ý thức được, Âu Dương Cẩn là người nổi tiếng, đứng nơi này nói chuyện sợ là cánh chó săn lại nhìn thấy. Nàng liền tháo mũ của mình xuống, nhẹ nhàng đội lên cho Âu Dương Cẩn, lại cười một cái như áy náy, "Đi thôi."

Sở Nhiễm để Vương Tử Hiên đi trước, Âu Dương Cẩn đi một bên của nàng, đảo mắt thấy không ai đáng nghi liền bước nhanh đến xe đang đợi sẵn.

Đưa Âu Dương Cẩn về đến nơi ở nàng đã chuẩn bị dặn dò nàng một chút, nhanh chóng trở về công ty tham gia buổi họp, sau đó lại nói một chút sự tình với Sở lão gia rồi nhanh chóng ngồi xe đến sân bay.

Nhìn xe Sở Nhiễm đi rồi, Âu Dương Cẩn quay lại nhìn Vương Tử Hiên nhúng vai một cái, "Cậu ấy là vậy đó. Cứ như Tân tỷ thứ hai vậy." Nàng vừa nói vừa đi vào bên trong cởi ra áo khoác ném lên lưng ghế sô pha, sau đó ngồi phịch xuống trên ghế, Vương Tư Hiên cũng bận rộn mang hành lý vào ở một bên nói, "Cẩn nghỉ ngơi, tôi làm một chút đồ ăn sáng cho cô."

Ở Sân bay có một nhóm ba người đang đợi Sở Nhiễm, trong đó hai nam một nữ. Thấy nàng từ xa, nhóm ba người liền đi tới, hai nam nhân này là người của Sở lão gia, liền đưa cho nàng một sấp giấy tờ để nàng xem qua, dặn dò khi đến nơi sẽ có người ra đón giống như lần trước. Nàng tỏ ý đã biết sau đó cũng xếp lại hồ sơ bỏ vào trong cặp táp.

"Sở tổng, mọi chuyện Sở lão gia đã an bày." Nam nhân lên tiếng.

Sở Nhiễm gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó quay sang tươi cười cùng Lý Tiểu Trình.

Lý Tiểu Trình từ nhân viên phòng ban, chỉ sau một đêm lại biến thành trợ lý cho Sở Nhiễm, còn đang trong mong lung suy nghĩ cái trợ lý này như thế nào, trong mạch đầu truyện cô như bỏ qua cái gì sao, sau lại nhận được thông tin Sở Nhiễm sang Ả Rập mà cô là trợ lý, chuyến công tác lần này là phải đi rồi.

Sở Nhiễm từ đêm đó trở về quyết tâm theo đuổi người đến tay, mà nàng hôm sau liền được Sở lão gia cử sang Ả Rập gặp đối tác lần trước, theo lời ông lần này chỉ có thành công không được thất bại, đợt trước là mất một tháng thời gian, lần này lại không biết phải qua bao lâu, mà bên kia Ngô Khiêm nhất định không có ôm cây đợi thỏ, nàng liền để Lý Tiểu Trình làm trợ lý bên người, tuy rằng nàng một phần chắc chắn Lý Tiểu Trình cũng thích chính mình nhưng đề phòng tắc trách vẫn để người bên cạnh thì hơn, chính là lý do hôm nay Lý Tiểu Trình nơi này.

Thấy Lý Tiểu Trình cần vali hành lý, nàng liền đưa tay tranh lấy, tay kia thì nắm lấy tay cô, như thế mà tiến vào bên trong.

Lý Tiểu Trình hơn một ngày như ở trong mớ suy nghĩ hỗn tạp, cốt truyện bị thay đổi sao, mọi thứ như quá đột ngột. Nửa ngày đang làm việc lại bổng nhận đến thông báo thay đổi chức vụ lên làm trợ lý cho Sở Nhiễm, rồi sau đó lại nhận cái  thông tin ra nước ngoài công tác, hành lý cũng không chuẩn bị gì nhiều, phải nói là không kịp chuẩn bị thì đúng hơn.

Một khoảng không như trong vô thức mặc người lôi kéo, lúc này đang ngồi miên man suy nghĩ lại bị một bàn tay vỗ vỗ lên đùi mình, "Làm sao vậy?" Sở Nhiễm cũng kéo gần khoảng cách với cô.

Sở Nhiễm lên máy bay liền nghiêm cứu tập hồ sơ kia, sau đó lại có chút mệt mỏi, giờ phút này cũng dẹp tài liệu trở lại cặp táp, để sang một bên. Nàng liền chú ý cái người bên cạnh, lúc ở sân bay đến giờ cô cũng không có mở miệng nói chuyện, sợ rằng cô đang lo sợ gì đó nên làm cái hành động trấn an người.

Lý Tiểu Trình phục hồi thần trí, lúc này ngước mắt nhìn nàng, "Sở tổng, công việc lần này quan trọng lắm sao, quan trọng như vậy sao lại để tôi đi với chị như thế." Cô cũng không hiểu sao mình làm thốt ra lời này, mà nhìn cái người trước mặt lại... xinh đẹp như vậy, à không, gần như vậy.

Sở Nhiễm mày cao mày thấp nhìn cô mà nói, "Máy bay cũng cất cánh một tiếng, không muốn đi vậy tôi mở cửa ném cô ra ngoài."

"Nào có nào có." Cô xua tay chối cãi lia lịa, sao đó ngồi lại ngay ngắn, cúi mặt nói nhỏ cái gì đó, "Ngược lại là... muốn." Giây sau đó lại cảm thấy có chút sai sai, mà sai ở đâu thì cô lại không biết

Sở Nhiễm lựa một cái tư thế thoải mái nhất dựa vào lưng ghế chợp mắt một chút, nàng một đêm không ngủ nghiêm cứu tài liệu này cũng tranh thủ ngủ một chút, mà người bên cạnh, ở cạnh nhau cũng vài lần, bản tính thật thà, lại là người chính mình thích, nàng sao còn cảnh giác với người này, liền an tâm chìm vào giấc ngủ, mà chắc là nàng để quên cái tay của mình trên đùi ai kia chưa có rút về rồi.

Mười hai tiếng đồng hồ sau, máy bay đáp xuống Dammam, hai người ra khỏi khu quốc tế liền có người đón sẵn, lịch trình đã định xe chạy một đường về khách sạn, nhìn thấy những toà cao ốc Thành phố Dammam, Lý Tiểu Trình rất hưng phấn, cô tháo mắt kính gọi người lái xe hạ cửa kính một chút để thấy rõ bên ngoài, hít thở cái không khí có chút khô khan của đêm khuya thành phố xa lạ, mà đêm ở đây cũng giống như thành phố của cô, có quảng trường, nhà cao tầng, ánh đèn quảng cáo ánh đèn đường, tiếng xe, tiếng luyên huyên náo nhiệt. Lại nói cùng dưới một bầu trời nhưng lại khác về khí hậu, khác nhau về ngôn ngữ, khác về văn hoá phong tục tập quán, những điều này chân thực quá rõ ràng đến nỗi cô còn hoài nghi chính mình cũng là giả.

Đăm chiêu một chút cô cũng lấy lại vẻ thích thú ban đầu, một lần xuyên qua, nhân sinh thay đổi, dù là giả hay thật cũng muốn qua một kiếp người, cô cũng muốn an nhàn hưởng thụ một chút, lần này có cơ hội ra nước ngoài tuy là công việc nhưng tranh thủ một chút hẳn không thành vấn đề gì đi, với lại, được đi với người mình cảm mến, lại tăng thêm một phần vui vẻ. Lạc quan chính là ưu điểm lớn nhất của Lý Tiểu Trình.

Mà Sở Nhiễm bên kia lại thấy cô phấn khích ra mặt, cũng chỉ im lặng nhìn cô, nhìn người mình thích vui vẻ, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, trên miệng cũng hiện lên cái cười mĩm.

Đến khách sạn nhận phòng, Lý Tiểu Trình mở to đôi mắt không thể tin được trong lòng cảm thán đúng là người có tiền, khách sạn một người ở cứ như một căn hộ thu nhỏ, bên ngoài là phòng khách với đầy đủ sô pha, tivi, còn, bên trong là giường lớn, chăn gối xếp ngay ngắn, vào trong nữa là phòng tắm rộng lớn có cả bồn tắm nhìn vào như xa xỉ.

Sở Nhiễm cũng không thấy chuyện này có vẻ lạ gì, nàng đối với việc đi công tác đã lấy làm quen, ngày đây mai đó, ở khách sạn nhiều hơn ở nhà cũng không phải chuyện lớn gì. Mà nàng nhìn thấy Lý Tiểu Trình hết mắt to lại mắt nhỏ, lại ngó nghiêng từ trong ra ngoài, chạy qua chạy lại kiểm tra từng cái một trong mỗi phòng, sau đó lại bật tắt hết tất cả đèn điện rồi lại kéo màn, sau lại lấy điện thoại quay hết lại. Nhìn hết thảy tất cả các chuyện này, nàng cũng không kềm lòng được cái người này có chút ấu trĩ, "Được rồi được rồi, cô cũng không cần phấn khích như vậy đâu, an tĩnh ngồi một chút." Sở Nhiễm nắm tay cô lại ngồi xuống ở sô pha.

Lý Tiểu Trình cũng một chút ngạc nhiên nhìn nàng nắm lấy tay mình, sau đó liền cũng liền giải thích, "Ai, Sở tổng, tôi cũng có một chút phấn khích, nhưng mà cũng đang kiểm tra an toàn cho chị đó, này phải kiểm tra nơi này có camera ẩn không chứ, còn nữa, phải kiểm tra đèn điện nơi này lỡ như đèn có nào đó không tốt liền biết để đổi phòng, này còn có nước nóng phòng tắm nơi đó cũng phải kiểm tra..."

"Được được rồi. Vậy cô kiểm tra hết rồi chứ, có kiểm tra giường ngủ có đủ độ êm độ ấm chưa." Sở Nhiễm đánh gãy cô, nhưng trong lòng cũng có một chút cảm động, những hàng động này nàng cũng không thường xuyên làm, đôi khi cũng không nghĩ tới, mà lúc này, Tiểu Trình lại chú ý đến vậy.

Sở Nhiễm, "Từng ở qua khách sạn sao?" Có một chút tò mò, liền trở thành câu hỏi.

"Hả???"

Nhắc đến giường ngủ, Lý Tiểu Trình lại nhớ ra, này hai người, sao chỉ có một phòng, cô liền khuôn mặt ngây thơ hỏi Sở Nhiễm, "Sở tổng, này hai người phải là hai phòng mới đúng chứ. Một phòng thì một phòng nhưng ít nhất cũng hai giường ngủ... Sao lại..." Lý Tiểu Trình đỏ mặt.

Sở Nhiễm cũng ở một bên lại mở ra cặp táp, nghe cô nói, "Không phải có giường ngủ rộng lớn sao?", nàng ngưng một chút, như nhớ ra gì đó lại nói, "Tôi tưởng cô kiểm tra giường ngủ đủ lớn rồi chứ?"

Lúc này đến lượt Lý Tiểu Trình mày cao mày thấp, "Này không phải bất tiện quá sao?"

"Bất tiện, sao tôi lại không cảm thấy gì bất tiện... Hay là, cô...có ý đồ bất chính gì sao?" Sở Nhiễm kéo dài bốn chữ ý đồ bất chính này ra.

"Bất...bất.. cái gì..." Lý Tiểu Trình như muốn xù lông với nàng.

"Trời tối rồi tôi chuẩn bị đi tắm đây..." Sở Nhiễm đứng lên kéo hành lý vào phía trong. Rõ ràng là chọc con người kia nên mới nói như thế, không biết sao vừa nói ra bản thân lại có chút chột dạ, chuồn trước cho chắc.

"Tôi..."

"Ngoan ngoãn ở đây, không cho cô thuê cái phòng khác." Sở Nhiễm đột nhiên quay người lại chỉ vào cô mà nói, trong ánh mắt còn có chút khí thế ép người.

Sở Nhiễm có thể biết được suy nghĩ người khác sao, chỉ có thể ánh mắt tròn xoe ngoan ngoãn vô thức nói một tiếng, "Được."

Ngồi một lúc cô liền gọi điện thoại cho Lý mẹ thông báo mình và Sở Nhiễm đã đến nơi, sau đó cũng an tĩnh ngồi ngốc ở đó, lát sau liền nghe bên trong thì tiếng nước chảy rất nhỏ, bên ngoài thì tiếng lòng đang rào thét kêu đói quá. Cô trong lòng thầm nghĩ Sở Nhiễm mau nhanh lên còn phải đi ăn đánh giặc đói.

Khuya, cô muốn ăn khuya.

/Tớ cũng đói/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro