Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Đến nhà.

Cửa sổ mở ra, ánh mắt diệu nhẹ buổi chiều len lỏi qua từng tán lá cây chiếu qua khe cửa, gió nhẹ thổi bay bay tấm màn cửa, khẽ lay động những bông tuyết treo gần cửa sổ.

Sở Nhiễm vẫn tư thế nằm sấp trên giường, hai mắt từ từ mở ra.

Nhận ra thời gian không còn sớm, nàng bước xuống giường, vào phòng vệ sinh, rửa mặt tắm rửa, rồi xuống nhà dưới.

"Tiểu Cẩn, còn gì ăn không?" Sở Nhiễm bước xuống cầu thang liền thấy Âu Dương Cẩn đang ngồi trên ghế sô pha.

Lên tiếng hỏi người đã lâu cũng không có nghe đáp lại, nàng gọi thêm lần nữa, "Tiểu Cẩn!"

"Tiểu Cẩn!"

"A, hả hả, cậu thức rồi sao!" Âu Dương Cẩn đang nhập tâm suy nghĩ cái gì đó.

"Tớ hỏi, cậu có nấu gì ăn không?"

"Không!"

Không phải ban sáng đã nói là đi làm đồ ăn sao.

Này trả lời dứt khoát, trong lời nói còn có chút khó chịu.

"Tiểu Cẩn, cậu có chuyện gì sao." Nhận thấy thái bộ cô bạn hôm nay không tốt lắm, Sở Nhiễm đi đến gần ngồi kế bên Âu Dương Cẩn.

"Có chuyện, đương nhiên là có chuyện rồi?

"Nhưng chuyện gì!?"

"Tân tỷ gọi đến bảo tớ phải dọn qua nhà do công ty giải trí sắp xếp, còn nữa, Tân tỷ cũng vừa nói, chị ấy có điện thoại chiều nay hẹn hắn ra lên kế hoạch sắp tới. Hắn nói là chiều nay không được, chiều nay hắn có hẹn rồi."

Cuộc hẹn gì mà quan trọng còn hơn công việc.

Âu Dương Cẩn tức giận, "Hắn đi ăn cơm cùng nữ nhân khác."

Ăn cơm cùng nữ nhân khác, lại chuyện gì đây. Sở Nhiễm chưa kịp mở miệng lên tiếng hỏi, 'Cùng ai.' Thì Âu Dương Cẩn đã nói. 

"Nhất định là bị cái con bé Lý Tiểu Trình kia dụ dỗ rồi. Cái con bé này không dạy cho cô ta một bài học là không được rồi." Nàng nắm chặt điện thoại trong tay, đứng bật người dậy, định đi đâu đó.

Sở Nhiễm thấy người tức giận, lại còn 'Con nhỏ' này kia liền nắm lấy tay Âu Dương Cẩn, "Cậu muốn làm gì?"

"Còn làm gì, đương nhiên là đi ngăn cản người lại, không cho họ đi với nhau."

"Này còn chưa biết đúng sai, có khi Vương Tử Hiên kia không biết an phận đi dụ dỗ con người ta trước." Sở Nhiễm cũng có chút tức giận.

"Này, ai dụ dỗ ai. Tử Hiên nói, Lý Tiểu Trình gọi điện đến mời hắn đến nhà ăn cơm chiều, còn nói là đích thân mẹ cô ta mời đến, không đến không được. Cậu nghĩ đi, này thì có ý gì chứ!" Nàng gầm gừ nhíu mày, "Đây là cố tình ra mắt người lớn a."

Chuyện này. Sở Nhiễm cũng không có cái gì khác để nói.

Ngẫm nghĩ lại cũng thấy đúng, hai người họ ở công ty thì là đồng nghiệp tuy khác bộ phận nhưng lại khác thân thiết, đôi khi chính mắt cô còn thấy hai người họ đi ăn cơm chung, sở thích cũng thấy giống giống nhau một ít. Này là chuyện gì đây, không lẽ.

Sở Nhiễm ngồi xuống sô pha, đưa tay vuốt môi dưới chính mình, nhập tâm suy nghĩ.

---

Vương Tử Hiên theo địa chỉ mà Lý Tiểu Trình gởi đến liền đến nhà cô. 

Khác biệt với tiếng ồn ào ngoài đường, giờ phút này trên bàn cơm, căng thẳng bao trùm, muôn vạn câu 'không biết...' cứ lờn vờn trong đầu từng người một. Tỷ như...

Lý Tiểu Trình: Không biết vì cái gì mẹ lại bắt phải gọi Vương Tử Hiên đến nhà.

Vương Tử Hiên: Không biết vì cái gì mà ba mẹ của Tiểu Trình lại mời cơm mình.

Ngô Khiêm: Không biết vì cái gì mà cái tên Vương Tử Hiên đó lại xuất hiện ở đây.

"Khiêm nhi, Tử Hiên, hai đứa cứ ăn uống tự nhiên như ở nhà, đồ ăn còn rất nhiều a, không nên khách sáo!" Lý mẹ lên tiếng đánh vỡ bầu không khí căng thẳng này.

"Dạ!" Hai người cùng lên tiếng.

Lý mẹ lần lượt gắp đồ ăn cho hai người, mỗi món một ít, đảo một vòng đồ ăn chất đầy trong chén.

Lý Tiểu Trình nhìn màn này, rốt cuộc nên suy nghĩ lại ai mới là con ruột của mẹ trong nhà này chứ, ánh mắt cô ủy khuất, Lý ba tâm lý liền nhận ra ngay, "Tiểu Trình, con ăn cái này đi." Rồi gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát của cô.

Này cũng là món mà cô thích nhất, bao nhiêu mất mát liền biến mất, "Chỉ có ba là thương con nhất." 

Lời này liền bị người mẹ mình ánh mắt sắc bén nhìn cô. Nàng liền dùng đũa muỗng mút một muỗng tôm xào đậu ván để vào bát của cô.

"Mẹ, mẹ biết con không thích ăn đậu..." Lý Tiểu Trình kêu lên oan ức.

"Con kêu la cái gì, mau ăn đi." Lý mẹ nhẹ giọng dạy bảo.

Mẹ nhẹ giọng, nhưng trong giọng điệu mang theo sự đe dọa, Lý Tiểu Trình cũng không thể phản kháng gì được, ngậm ngùi gắn đậu ván bỏ vào một bát khác, ngồi bên trái cô là Vương Tử Hiên cũng len lén thừa dịp Lý mẹ Lý ba không để ý cũng gắp đậu ra khỏi cái bát của mình, hắn ghé vào tai cô, lén lút nhỏ giọng nói: "Tôi cũng không ăn được đậu đây."

"Thật sao!" Lý Tiểu Trình cũng nhỏ giọng đáp lại, như là tìm được bạn cùng chung chiến tiến, hai người khúc khích cười rất ái muội.

Ngô Khiêm tuy là nhà của a di tự nhiên thì rất là tự nhiên nhưng hôm nay lại có người ngoài, hắn cũng cảm thấy có một chút không thoải mái, mà càng không thoải mái là những lúc thấy Vương Tử Hiên cùng Lý Tiểu Trình thỉnh thoảng lại thân mật kề sát vào tai nhau nói nhỏ cái  gì đó, đúng là làm người ta chướng mắt mà.

"Tiểu Trình, món thịt xào chua ngọt của a di rất ngon, em lại cũng rất thích nên ăn nhiều một chút đi." Ngô Khiêm làm mặt tươi cười gắp một miếng thịt cho cô. Nhưng cũng không quên liếc nhanh qua Vương tử Hiên một cái.

Vương Tử Hiên: Cái gì nữa đây.

Ba mẹ của Lý Tiểu Trình cố giả vờ không để ý để mọi người cứ tự nhiên ăn cơm, nhưng  cái màn này, ba mẹ Tiểu Trình cũng đặt vào trong mắt, hai người sượng mặt nhìn nhau, này là cái gì đây.

Buổi cơm này tuy là bình thường, nhưng mỗi nhất cử nhất động của Vương Tử Hiên đều được ba mẹ họ Lý để ý tới.

"Ông xã, có thấy chứ!" Lý mẹ thỏ thẻ vào tai Lý ba.

"Đúng là sau cổ của cậu ấy có vết bớt nhỏ, nhưng lại rất mờ nhạt. Em chắc chắn, đứa cháu của em năm đó cũng có vết bớt đó chứ."

"Cái này..." Lý mẹ phân vân, xong liền nói tiếp, "Này em cũng không chắc, chỉ nhớ man mán năm đó chị dâu có chỉ cho em xem, nhưng dù sao cũng phải thử, anh có lấy được tóc của thằng bé chứ."

"Có đây." Lý ba móc cái khăn tay trong túi quần ra, đưa cho Lý mẹ.

"Em bảo anh chỉ một sợi là đủ sao anh lấy một chùm, này một mảnh tóc của thằng bé làm sao bây giờ." Lý mẹ vừa vào một nùi tóc trong khăn tay liền một bên nói một bên véo vào hông Lý ba.

"A, a...này tất cả là tại Tiểu Trình, không phải tại anh a." Lý Ba nhăn mặt đau đớn lại oan ức.

"Này còn đỗ thừa con gái."

"Cái này anh nói thật."

.

" Ha ha ha, Khiêm ca thật giỏi a. Tử Hiên, từ đầu đến cuối anh đều thua không thắng ván nào nha." Lý Tiểu Trình một bên nói một bên búng ngón tay vào giữa trán Vương Tử Hiên.

"A... Tiểu Trình cậu cũng nhẹ tay một chút chứ!" Vương Tử Hiên nhăn mặt đau đớn nói, không quên liếc xéo cô một cái.

"Nào có thể nhẹ tay, đã thua phải phạt hình phạt thật đúng chứ." Ngô Khiêm nói.

Vương Tử Hiên chỉ ngồi một bên "Hừ' một tiếng, này anh em các người hiệp lại khi dễ người ta.

"Các con ăn chút trái cây đi."  Lý mẹ mang ra một đĩa táo đã gọt sẵn.

"Cảm ơn a di."

"Cảm ơn mẹ."

Này một bữa cơm tối, trò chuyện cùng nhau, tuy là người ngoài, nhưng với cái sự thích ứng nhanh với hoàn cảnh này cũng không làm khó gì Vương Tử Hiên, rất nhanh hắn liền thích ứng với gia đình Lý Tiểu Trình, mọi người cũng quá nhiệt tình mà tiếp đãi hắn a. Tuy Ngô Khiêm có vẻ không thích hắn nhưng cũng không sao, dù gì người mời cơm hắn là ba mẹ Tiểu Trình mà.

Trời cũng đã khuya, nán lại lâu quá cũng không tốt, mọi người cũng bắt đầu ra về, Lý ba Lý mẹ cũng không quên dặn dò Ngô Khiêm chăm sóc cho Ngô lão gia, cũng không quên mang cho ông một chai rượu ngăm.

Lý mẹ cố ý dặn dò muốn Ngô Khiêm tiện xe đưa Vương Tử Hiên về nhà hắn, nhưng nhớ tới lần trước, Vương Tử Hiên liền đỏ mặt tía tai ra sức từ chối, Lý mẹ không có biện pháp liền để Lý Tiểu Trình gọi taxi cho hắn.

"Quay phim hôm qua tốt chứ, đạo diễn có nói gì không." Lý Tiểu Trình hỏi han hắn.

"Đạo diễn Trương nói khá tốt, có tố chất để diễn, nhưng tôi vẫn cảm thấy chưa nhập vai cho lắm." Vương Tử Hiên khiêm tốn trả lời.

"Đạo diễn Trương rất có mắt nhìn người, ông ấy khen anh như vậy, chứng tỏ anh rất tốt. Cố lên."

"Ha ha, cảm ơn." 

Một đường vừa chờ xe vừa trò chuyện trong sáng, lại được người trong xe ở phía xa trông thấy hết.

Sở Nhiễm ngồi trong xe của mình ở phía đối diện bên kia vô tình trông thấy hết. Buổi chiều, không biết nghĩ gì trong lòng cảm thấy loạn hết một đoàn, nàng ngồi thơ thẩn ở trên sô pha cả mấy tiếng, đến nổi Âu Dương Cẩn đi mất mà cũng không biết, trong lòng suy nghĩ như túng quẫn về Lý Tiểu Trình, không lẽ chính mình thật sự thích cô ta sao chẵn lẻ chính mình lại thích nữ nhân, cái suy nghĩ này cứ ám lấy nàng. Chịu không được, nàng lấy xe chạy một vòng K thị thay đổi tâm trạng, này trời xui đất khiến như thế nào lại dừng gần phía đối diện với cái tiểu khu của Lý Tiểu Trình, định khởi động xe chạy đi thì lại thấy hai bóng dáng quen thuộc ở xa xa cười nói rất vui vẻ a.

Sở Nhiễm cảm thấy trong lòng nôn nao, trái tim như thắt lại, cả một buổi chiều đã tâm trạng không tốt, ra ngoài một chút cảm thấy dễ chịu hơn chút giờ lại thấy cảnh này. Ừ, nàng thừa nhận có một chút thích đối với Lý Tiểu Trình. Mà cái thích này của nàng là thích như thế nào, kiểu khuê mật như đối với Âu Dương Cẩn hay giống tình cảm nam nữ đây. Chính nàng còn xác định không được.

Vương Tử Hiên vừa về đến nhà, không cần tắm rửa thả người lên giường, tâm nặng như đá đè, cơn buồn ngủ bao trùm lấy hắn, đầu óc trống rỗng mặc kệ chiếc điện thoại trên bàn cứ rung liên hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro