Chương 17: Bắt cóc
Hai người một đi trước một đi sau, cứ thế chậm rãi mà từ từ mà đi
Bỗng một chiếc xe màu đen từ phía sau chạy đến, hình như là chiếc xe lướt qua hai người trước đó. Lý Tiểu Trình đột nhiên nghĩ đến chuyện không tốt, cô bước nhanh lên phía trước kéo Sở Nhiễm sát vào lề đường định tìm đường thoát.
Chiếc xe đã chạy đến gần các nàng, mở tung hai cửa, có hai người to cao từ trên xe phóng nhanh đến, túm lấy hai người các nàng, rồi dùng băng keo bịt miệng. Trong thời gian bị bọn họ túm lấy tay vòng ra phía sau, Lý Tiểu Trình dùng sức vung cùi chỏ thẳng vào mặt cái tên đang chuẩn bị trói cô lại. Cô đưa tay nắm lấy Sở Nhiễm định chạy, liền hai tên khác nhảy từ trên xe xuống đưa tay nắm lấy tóc kèm theo một con dao dí vào cổ, kèm theo là một giọng nói cộc cần thô lỗ vang lên "Ngoan ngoãn đi theo, bằng không thì đừng trách tao!"
Đêm vắng gió lạnh, cái cảm giác bị cái lưỡi dao lành lạnh dí vào cổ thử hỏi ra làm sao, chỉ có thể là tóc gáy muốn dựng đứng lên thôi.
Lý Tiểu Trình còn chỉ biết ngoan ngoãn liếc mắt nhìn Sở Nhiễm thì thấy nàng khẽ lắc lắc ngụ ý bảo cô đừng manh động. Này bị dao dí vào cổ còn dám làm gì nữa.
Hiện tại, cách tốt nhất là ngoan ngoãn chịu trói.
Bị trói hai tay, bao bố nhỏ trùm lên đầu, tiếp theo là đẩy lên xe.
A a ô ô cũng vô dụng, Lý Tiểu Trình cảm nhận được xe không có quay đầu lại mà chạy thẳng đi, có thể là hướng lên núi mà chạy đi. Miệng bị băng kín, mắt bị che, chân tay cũng bị băng keo cột lấy, cựa quậy thì bị hai tên kia ngồi hai bên đánh vào đầu.
"Lão đại, là con nhỏ nào đây!"
"Ừm ừm, để tao xem!" Không biết hắn xem cái gì!
"Sao rồi lão đại!"
"Mang hai chúng nó về!"
"Nếu con nào không đúng liền đập cho chết đi!"
Nghe cái từ đập cho chết, hai vị nữ nhân này liền im lìm không cự quậy nữa đi.
Xe chạy lòng vòng ước chừng khoảng mười lăm phút, hai người bị ba tên trung niên mặt mày hung tợn lôi thêm một đoạn đường đất đẩy vào trong một căn nhà cũ kỹ, tháo ra cái bao bố trùm đầu.
Trên nền nhà toàn là rơm rạ, có nơi đặt vài tấm ván mục nát, thứ sang trọng nhất trong căn phòng có chính là cái bàn cùng bốn cái ghế và một cái bóng đèn sợi đốt lơ lửng trên trần nhà.
Một trên trong ba tên bước lên nói: "Đại ca."
Một tên lớn tuổi nhất trong đám hỏi, "Trong hai đứa mày, đứa nào là Sở Nhiễm."
Lý Tiểu Trình a a ô ô kịch liệt như muốn nói, đưa tay chỉ về phía Sở Nhiễm.
Thấy như vậy, cái vị kêu đại ca kia tiến lên, xé miếng băng keo trên miệng cô xuống, Lý Tiểu Trình liền nói: "Là cô ta! Là cô ta!" Tay cũng không quên chỉ về hướng Sở Nhiễm.
Sở Nhiễm trừng mắt nhìn cô gái này, nhát gan sợ chết, chưa gì đã bán đứng nàng. Thật uổng phí nàng muốn xem cô ta như bạn.
Lý Tiểu Trình thấy ánh mắt oán hận kèm theo sự tức giận của Sở Nhiễm liền cảm thấy chột dạ, nhưng biết sao giờ, đại nghĩa diệt thân đi, giữ mạng chính là địa nghĩa.
Thật ra, trong lúc trên xe Lý Tiểu Trình đã nghĩ đến mục tiêu của cái vụ bắt cóc này chính là Sở Nhiễm, và cũng biết ai là người chủ mưu, điều cô trách chính là mình đã quá sơ sót không suy nghĩ đến nội dung cốt truyện mà để Sở Nhiễm ra ngoài lúc này, có thể là tránh không được đi, tránh không được thì phải đối mặt. Quan trọng, trên xe lại nghe thấy bọn chúng nói 'nếu con nào không đúng liền đập chết', như vậy cô liền không biết tại sao liền muốn bảo toàn tính mạng trước cho Sở Nhiễm cái đã rồi tính sao. Mà muốn vậy phải giữ mạng mình trước.
Tên kia lấy điện thoại ra nhìn rồi lại nhìn lần lượt hai người, sau đó gật gật đầu, cái con nhóc này không nói dối.
"Giữ lại con nhỏ tên Sở Nhiễm, còn con kia đem đi đập chết rồi quăng xuống hồ đi"
Aiz, người mà làm như kiến dế không bằng nha.
"A này này, vị đại ca đẹp trai này chúng ta thương lượng chút đi nha!" Lý Tiểu Trình ra dáng vẻ nọ nịnh mấy người trong nhóm bắt cóc.
"Thương lượng, thương lượng cái con khỉ!" Hắn tiến lên tách hai người ra lôi đi
Sở Nhiễm giãy giụa, vẫn a a ô ô
"Thương lượng thương lượng, nếu anh để tôi đi tôi sẽ trả anh số tiền bằng anh bắt cô ta, được không. Không không, gấp hai gấp ba." Lý Tiểu Trình bộ dáng xua nịnh, vẻ mặt sợ chết quỳ ngồi trên đất, cũng may hôm nay cô mặt là quần jeans dài, chiếc áo khoác khi bị lôi kéo vướng vào nhánh cây bên đường mà rách vài đường. Lúc này quần áo cũng toàn rơm rạ, đôi giày đất cát, đầu tóc bù xù dính rơm, cộng thêm cái dáng như muốn ôm chân người kia, thật đúng là một tên nữ tiểu nhân chính hiệu.
Hiện tại trong mắt Sở Nhiễm càng là chua xót, tưởng rằng có thể là một người bạn tốt, không ngờ, Lý Tiểu Trình không đáng giá một xu trong mắt nàng.
Lý Tiểu Trình nói thêm, "Tôi có tiền nha, đây trong thẻ, ngoài ra tôi còn có tiền mặt ở nhà, nếu các anh muốn tôi có thể gọi điện thoại để người nhà mang tiền đến, bạn trai tôi là Giám đốc của một công ty, nhất định là có tiền."
"Đại ca!" Ba tên nhìn cái vị đại ca kia, trong mắt một tia như thấy một món hời.00
Nhận thấy người xiêu lòng, Lý Tiểu Trình không để mất thời cơ, chứng minh bằng cách lấy cái bóp nhỏ ra, xòe xòe ra mấy cái thẻ ngân hàng đưa cho bọn chúng, "Các anh không tin tôi có thể cho các anh mật khẩu nha." Dừng một chút cô lại nói tiếp, "Tôi với cô ta cũng không có quan hệ gì, cô ta sống chết cũng không liên quan gì tôi, các anh bắt cô ta, các anh được tiền phần cô ta, bắt tôi cũng không có xu nào, nhưng các anh thả tôi các anh lại có thêm một khoản."
"Đại ca, con nhỏ này nói cũng có lý!" Hai người thuộc hạ kia nhìn nhau rồi nhìn vị đại ca.
"Tao thả mày đi, mày đi báo cảnh sát sao? Ta không có ngốc!" Vị đại ca nói.
Bọn mày không ngốc, đúng, Lý Tiểu Trình nói, "Các anh có thể đi đến máy rút tiền để lấy tiền, trên đường đi các anh có thể dùng bao bố bịt đầu tôi lại, tôi cũng không biết được đường đi, cũng không biết nơi này là nơi nào sao có thể báo cảnh sát. Quan trọng, tôi sợ bị trả thù nha, nên nhất định sẽ không báo cảnh sát. Hiện tại tài khoản của tôi có hơn năm trăm ngàn tệ, nếu các anh thả tôi số tiền đó nhất định của các anh, nếu các anh muốn thêm, tôi sẽ chuyển tiền thêm."
Năm trăm ngàn tệ, nghe đến tận năm trăm ngàn bọn chúng liền sáng con mắt như sao trên trời.
Tên đại ca thét lớn lên, "Tiểu tứ, tiểu tứ, mau đến đây!"
Tiểu tứ là cái tên lái xe, nghe gọi tên mình liền mở toang hai con mắt đang lim dim chạy nhanh vào, "Đại ca đại ca, có chuyện gì sao!"
Tên đại ca, lấy tay đánh vào đầu hắn một cái, "Mày đưa con nhỏ xuống dưới chân núi rút năm trăm ngàn về đây."
"Năm, năm trăm ngàn." Hắn nghe thấy năm trăm ngàn liền muốn lắp bắp nói không ra lời.
"Hai chúng mày trói tay chân rồi bịt miệng, bịt đầu nó lại, ném lên xe." Vị đại ca phân phó, rồi quay sang tên tiểu tứ, "Mày lấy tiền được rồi lựa cái chỗ hoang vắng nào đó ném nó xuống đó, cho nó tự sinh tự diệt đi."
Bọn họ nghe lệnh, thay nhau đi làm, ném Lý Tiểu Trình lên xe.
Sở Nhiễm bị một màn này như sét đánh lên đầu mình, quả thật tri nhân tri diện bất tri tâm mà, đôi mắt nàng đỏ hoe, cố gắng kiềm nén nước mắt, nắm tay siết chặt như sắp nặng ra máu, trong lòng mắng chửi người đê tiện tiểu nhân cặn bã.
Lý Tiểu Trình an tĩnh ngồi trên xe, đợi xe lái đi, cô âm thầm tính thời gian và vận tốc của xe, tay thì nhẹ cựa quậy nới lỏng ra băng keo. Tên tiểu tứ kia lái xe đến cái máy rút tiền gần nhất cần lấy tấm thẻ, tháo bao bố trùm đầu miếng băng keo bị miệng của cô, hỏi cái mật khẩu. Cô chậm chậm nói cho hắn biết, thừa cơ hội hắn để cô trên xe một mình cô cũng đã tháo được lớp băng keo dày đặt ở tay rồi chân, trong xe đợi hắn.
Còn có tên tiểu tứ kia, mật khẩu chính xác, mà số dư trong tài khoản chỉ có năm mươi tệ mà thôi, "Con tiện nhân dám lừa tao!" Hắn nhanh chóng tiến đến chiếc xe mở cửa chồm người vào tính túm cô ra đánh cho một trận liền bị cô một cước đá bay ra ngoài.
Hắn bị cú đánh như trời giáng lại không có phòng bị ngã bật ngửa ra trên đất, thừa thắng xong lên, Lý Tiểu Trình nhanh chân phóng ra ngoài cho hắn ăn thêm vài chục cước nữa, dùng cuồn băng keo trên đem quấn hắn lại
Đêm khuya sao trên trời còn có sao trong đầu, mặc người lôi kéo, trong đầu chỉ nghĩ được là cái con tiện nhân này nhìn ốm yếu mà sức đâu ra quá trời.
Hắn bị đánh mặt mũi méo mó, người bị trói cứng ngất muốn bất tỉnh, lại bị cô lôi vào bên lề lại bị trói vào cây cột đèn. Còn chưa hả giận, cô liền đá thêm vài cái, "Dám đánh bà đây, bà cho ngươi đi bán muối!"
Đánh người đã tay, Lý Tiểu Trình liền sờ sờ lên người hắn, tìm kiếm cái điện thoại di động, báo cảnh sát.
"...Đúng rồi, là đường lên cái đồi nhỏ vùng ngoại ô, đúng, khoảng hai mươi phút chạy xe, nơi đó rất u tối tôi cũng không thấy rõ, lại đi vào một con đường đất, được rồi, các anh nhanh nhanh, chính là mạng người đó." Lý Tiểu Trình nói xong, liền chạy đến chiếc xe đề máy chạy đi cứu người, cô cũng không thể nào ngồi yên mà đợi cảnh sát, giờ phút này, à không, cả quảng đường từ lúc tách ra Sở Nhiễm tâm can đều như lửa đốt, nếu ngồi đợi cảnh sát nữa chắc cô cũng phát hỏa cháy rụi chính mình quá.
Ước lượng thời gian, tốc độ, lái xe nơi xấp xỉ gần đó, Lý Tiểu Trình dừng lại vứt xe giữa đường, len lỏi quá các bụi cây tìm con đường mòn mà tiến vào, đường xá không quen thuộc, lại đêm khuya chỉ có thể nương theo ánh trăng mờ mờ mà đi.
Nghĩ là một chuyện làm là một chuyện, tiếng xào xạt tiếng côn trùng, Lý Tiểu Trình cầm một cái cây nhặt được trên đường, thân thể run lặp cặp không phải vì sợ bọn người kia mà sợ... ma.
Cô nuốt nước miếng ừng ực, cuối cùng loay hoay cũng thấy được cái ánh sáng lóe qua mấy cái khe cửa mà từ từ tiến đến gần.
Không biết trước đó nói cái gì, lúc này liền một tiếng 'chát' thật mạnh vang lên kèm theo là tiếng của cái vị đại ca kia, "Con tiện nhân, dám cắn tao hả."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro