(18) Ngoài lề : Thiết ngục mê tình - Hiểu Bạo ( H nhẹ )
Ngoài lề : Thiết ngục mê tình - Hiểu Bạo ( H nhẹ )
( Ai đọc truyện của HB chắc cũng biết rồi nên mình sẽ không nói thêm nữa ÙwÚ )
"Tần ngục trưởng, tiếp đây sẽ áp giải tới một phạm nhân, ca này có hơi khó giải quyết, là mới điều tới từ Ban cải tạo nghiêm ngặt bên kia. Phía trên có lệnh, đưa thẳng lên tầng thứ tám."
Sáng sớm, Tần Nhuế vừa mới vào nhà giam đã nghe giám cảnh nói với mình mấy câu này. Kỳ thật nàng đã sớm nhận được tin tức từ cấp trên, nói là sắp tới sẽ có người "Không phải dễ trêu" được đưa tới. Không ngờ trước đó đã đề cập, hôm nay còn cố ý phái người đến nói cùng mình một tiếng, có vẻ... người sắp tới đây, tuyệt đối không đơn giản.
Nơi này là nhà giam cho nữ đứng nhất X thị, cũng là nhà giam lớn nhất, nghiêm khắc nhất. Trong mấy chục năm lại đây, xác xuất vượt ngục thành công ở nơi này là không, xác suất xuất hiện sai lầm lớn cũng là số không. Tần Nhuế bây giờ đã ở chỗ này làm việc ba năm, tuổi còn trẻ đã lên làm trưởng ngục giam.
"Ừ, ta đã biết, thông báo một tiếng đi, toàn thể đề phòng cấp một, để phòng ngừa người quan hệ với phạm nhân cướp ngục lúc vào tù. Khi cần thiết thì có thể dùng súng."
"Rõ, Tần ngục trưởng."
Phân phó sắp xếp mọi việc xong xuôi, Tần Nhuế thở dài. Không lâu sau, xe áp giải tù phạm tới. Nhìn chiếc xe rõ ràng đã trải qua cải tạo, Tần Nhuế liền biết, cái gọi là đại nhân vật đã tới.
Khi người ở bên trong bị mười mấy cảnh vệ ấn xuống xe, vẻ ngoài của tù phạm đó lại không giống trong hình dung của Tần Nhuế cho lắm.
Làm việc trong nhà giam mấy năm, loại người hung ác cùng cực nào nàng cũng đã gặp qua, và cũng hiểu được, hoá ra định nghĩa nữ nhân mảnh mai cũng có thể có nhiều diện mạo như vậy.Các nàng có thể du côn vô lại, có thể cao lớn thô kệch, thậm chí có người nhìn qua hệt như đàn ông vậy. Trước khi nhìn thấy người tới, Tần Nhuế tưởng tượng đối phương chí ít sẽ là người trông rất cường tráng sát khí lại rất nặng, nhưng mà...
Trên xe đi xuống chính là một cô gái rất cao rất gầy, thô sơ giản lược đoán chừng, khoảng 1m72, nhưng là thân cao như vậy lại không có tương xứng thể trọng.
Nàng rất mảnh mai, rõ ràng mặc áo tù màu quýt rộng rãi, nhìn qua vẫn là giống một trận gió liền có thể thổi bay. Mái tóc dài màu đen của nàng tán trên bờ vai, trên mặt màu trắng có một ít vết máu, giống như vừa mới tạo thành. Trên cổ của nàng, trên vai, cả cổ tay cùng mắt cá chân đều quấn lấy xích sắt nặng nề, cơ hồ đem thân thể của nàng đè cong. Cổ tay cổ chân đã sớm mài hỏng chảy máu, đem xích sắt thô đen nhiễm đến đỏ.
Người này, Tần Nhuế không xa lạ gì, dù sao nàng trước đó còn lên cả TV và báo chí, nhảy lên trở thành danh nhân X thị. Đương gia hắc đạo Quý gia, Quý Duyệt Phong.
Giờ phút này nàng nhìn qua không hề giống một người ở hắc đạo quát tháo, cảm giác trên người nàng cũng không hợp với những hành vi mà trên báo chí trên TV báo dẫn xuất. Nàng ngửa đầu, trên mặt mang ý cười nhợt nhạt, ôm lấy khóe miệng phá lệ đẹp mắt.
Nàng không có bôi son môi, lại bởi vì máu ngoài miệng làm cánh môi biến thành huyết hồng sắc, khiến cho làn da của nàng nhìn qua càng thêm trắng nhợt.
Nàng hất tóc, tóc mái cắt ngang trán bị nàng vung đến có chút lộn xộn, rõ ràng chỉ là một cái động tác đơn giản, nhưng cảnh vệ bên người nàng lập tức giơ súng nhắm ngay đầu của nàng.
Giờ khắc này, Tần Nhuế nhìn thấy, nàng cười.
Bị mấy chục cây súng nhắm ngay yếu hại, lúc nào cũng có thể mất mạng, nàng lại cười.
"Sợ ta như vậy à? Ta như bây giờ, có thể làm cái gì đây?" Quý Duyệt Phong cười, nhưng Tần Nhuế lại cảm thấy cái nụ cười của nàng miễn cưỡng cực kỳ, tròng mắt của nàng có chút tan rã, đáy mắt cất giấu đau xót để cho người ta nhìn không thấu.
Tần Nhuế nhìn nhập thần, không cẩn thận liền đối diện với Quý Duyệt Phong nâng lên con ngươi, nàng thậm chí không kịp thu hồi hiếu kì trong mắt. Sau đó nàng liền thấy, người phụ nữ gọi Quý Duyệt Phong ấy chớp mắt với mình vài cái, cảm giác có chút nghịch ngợm.
"Đi, đừng hành động bậy bạ nữa." Cảnh vệ cảnh cáo Quý Duyệt Phong, dùng súng đẩy nàng đi.
Bởi vì vết thương ở chân, nàng đi rất chậm, bước chân cũng rất hư thoát.
Dựa theo quy định của ngục giam, mỗi người vào tù đều nhất định phải kiểm tra thân thể, tù phạm nhất định phải cởi hết quần áp, ngay cả những nơi tư mật cũng phải kiểm tra. Quý Duyệt Phong là trọng phạm, càng không thể ngoại lệ.
Tần Nhuế mang nàng tới phòng kiểm tra, bình thường nói tới loại kiểm tra này cũng không cần một trưởng ngục giam như nàng tới làm, nhưng cấp trên đã thông báo, tất cả quá trình vào tù của người này đều phải tự mình xử lý, cũng đã nói lên việc này nhất định phải do nàng làm.
Nhìn những cảnh vệ kia đi tới, đem xích sắt trên thân Quý Duyệt Phong lấy xuống, lại ở trong phòng không nhúc nhích, Tần Nhuế khẽ nhíu mày, sau đó phải kiểm tra thân thể, Quý Duyệt Phong là phụ nữ, mà bọn hắn...
"Ta cần kiểm tra thân thể tù phạm." Tần Nhuế thấp giọng nói, những cảnh vệ kia vẫn không nhúc nhích đứng tại kia.
"Tần ngục trưởng muốn làm gì mời tiếp tục, chúng ta ở lại nơi này chỉ là vì bảo hộ an toàn của ngài, để phòng ngừa tù phạm làm ra hành vi gì trốn đi."
Những người kia nghĩa chính ngôn từ nói, Tần Nhuế có chút khó khăn, nàng xoay người đi nhìn Quý Duyệt Phong, nàng tựa như hoàn toàn không thèm để ý dựa vào ở trên tường nhắm mắt dưỡng thần, nhưng Tần Nhuế chú ý tới, nàng rũ xuống chân bên cạnh nắm tay chặt chẽ cầm, thậm chí bởi vì quá dùng sức đều đang phát run.
Cũng không biết tại sao, Tần Nhuế đối với nữ nhân này sinh ra một tia thương tiếc không nên có. Nàng nhíu nhíu mày, cùng cảnh vệ trưởng nói một chút, cuối cùng đổi nữ cảnh vệ tới, tại ngoài cửa sổ giám sát liền tốt, trong tay các nàng giơ thương, một khi Quý Duyệt Phong làm ra cái gì, liền sẽ lập tức bị bắn chết.
"Cởi quần áo ra, đứng ở phía trên." Tần Nhuế nói với Quý Duyệt Phong, trong này bây giờ liền chỉ còn lại hai người bọn họ. Quý Duyệt Phong nghe được, mặt không thay đổi đem áo tù màu quýt cởi xuống, kế tiếp là đồ lót.
Nhìn y phục của nàng từng kiện cởi ra, Tần Nhuế cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy thân thể phụ nữ khác, dù sao trong tù cái gì đều thấy cũng nhiều, thế nhưng là... Thân thể vết thương chồng chất như vậy nàng lại là lần đầu tiên gặp.
Khác biệt với khuôn mặt hoàn mỹ của nàng, trên người Quý Duyệt Phong có rất nhiều vết thương, còn có vết sẹo màu hồng nhạt. Trên người nàng rất nhiều chỗ máu bầm, dưới xương quai xanh càng là sưng lên một mảng lớn, hiển nhiên là trước đó bị động qua không ít tư hình.
Có lẽ là bị lạnh, trước ngực nàng sung mãn trở nên hơi đứng thẳng, viên nhuận kia hình dạng nhìn rất đẹp, rõ ràng rất lớn nhưng lại không có buông xuống. Thân hình của nàng rất tốt, coi như gầy thành như vậy, phần bụng vẫn là có vân da hình chữ Xuyên (川), kia áo lót tuyến ngược lại bởi vì gầy càng thêm đột xuất, mà không quần, cặp chân kia vừa mảnh vừa dài lại còn thẳng như vậy.
Tướng mạo dáng người của Quý Duyệt Phong, gồm cả khí chất, mỗi một dạng đều lật đổ ấn tượng đối với xã hội đen của Tần Nhuế. Nếu như Quý Duyệt Phong không xuất hiện ở đây mà là trên đường, nàng thậm chí sẽ coi là đối phương là minh tinh mới đúng.
Tần Nhuế nhìn một lúc lâu, giật mình bản thân thế mà nhìn thân thể người khác lâu như vậy, cho dù trong lòng dời sông lấp biển, nhưng Tần Nhuế vẫn là mặt không thay đổi để Quý Duyệt Phong đứng trên cái cân, yên lặng nhìn số phía trên, ghi chép xuống.
Nàng hoàn tất các hạng kiểm tra thân thể của nàng, đến một hạng cuối cùng, Tần Nhuế đeo bao tay, có chút khó khăn nhìn Quý Duyệt Phong nằm ở trên giường. Từ vừa mới bắt đầu cởi quần áo, cho tới bây giờ kiểm tra nhiều nội dung như vậy, nàng tựa như là chết, không tiếp tục biểu hiện ra cảm xúc gì. Dù là bên ngoài đều là nữ cảnh sát, nhưng đến cùng là hơn mười người đang nhìn nàng, đây đã là một loại nhục nhã đối với người, nhưng nàng lại hoàn toàn không có biểu hiện ra phản ứng gì, nói rằng nàng không thèm để ý, chẳng bằng nói... Phản ứng của nàng đã chết từ lâu.
Lúc này Tần Nhuế đeo bao tay, tách ra chân của nàng, định đem tay tham tiến vào, một bước này có chút khó xử, nhất là Tần Nhuế còn là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, không khỏi đỏ mặt. Nàng lúng túng nghiêng đầu, lúc này, bỗng nhiên liền nghe được cô gái trên giường nhẹ giọng cười lên.
"Ngươi thật đáng yêu, thế mà lại còn đỏ mặt, rõ ràng người bị cởi sạch là ta, người bị nhục nhã là ta, không phải sao?"
Giọng của Quý Duyệt Phong rất nhẹ, khoảng cách gần nghe càng khiến người ta cảm thấy êm tai, âm sắc của nàng mang theo một cỗ sức mạnh câu người, âm cuối lười biếng, như là một đoàn bông mềm mềm, tiếng nói thấu triệt nhưng cũng mê người.
Nàng nằm ở trên giường, dùng tay cản ở trước ngực, hai chân giao chồng lên nhau, đây hết thảy là động tác rất bình thường, nàng làm lại lại có thể khiến người ta nghĩ đến phong tình vạn chủng.
Tóc dài lộn xộn, một đôi mắt phượng hẹp dài giống như cười mà không phải cười nhìn chính mình. Ánh nắng xuyên thấu vào nghiêng nghiêng chiếu vào trên mặt nàng, trên sống mũi cao nhọn của nàng rơi tầng tiếp theo ánh sáng dìu dịu. Môi mỏng xinh đẹp run nhè nhẹ, cái này nhỏ xíu run run không có trốn qua con mắt Tần Nhuế, lần này nàng không có né tránh, mà là cùng Quý Duyệt Phong bốn mắt nhìn nhau.
Tần Nhuế phát hiện tròng mắt của nàng rất đen, không phải loại đen hỗn độn, mà là màu đen tán phát ra ánh sáng, lần đầu tiên nàng nhìn thấy có ai không mang kính sát tròng vẫn có thể có mắt đen thuần túy như thế, nhìn lâu sẽ cảm thấy, tựa như là đang nhìn một viên trân châu đen vậy.
"Đây bất quá là kiểm tra thông lệ, ta không cần thiết nhục nhã ngươi." Tần Nhuế thấp giọng trả lời, Quý Duyệt Phong ngược lại cười lớn tiếng hơn, nàng cười ra một chút nước mắt, để con mắt hiện ra nhàn nhạt đỏ, tăng thêm một tia yêu dã.
"Hoá ra kiểm tra thông lệ trong ngục giam là như thế này, bị cả một đám người nhìn, sau đó ta phải ở trước mặt các nàng tách ra hai chân, để ngón tay của ngươi tiến vào thân thể của ta. Nếu như ta nói ta là xử nữ, ngươi có phải hẳn là chịu trách nhiệm với ta không?"
Tần Nhuế nghe được lời như vậy sửng sốt một chút, bởi vì nàng còn không nghĩ tới một cô gái sẽ đưa ra lời nói để một cô gái khác chịu trách nhiệm với nàng. Mà vào ngục giam đều là người trưởng thành, dạng này kiểm tra thông lệ sớm đã có, cũng không có người nào bởi vì là lần đầu tiên liền nói ra lời như vậy. Tần Nhuế bị lời nói này làm cho không biết nên như thế nào phản bác, nhưng cái này kiểm tra, đến cùng là phải làm.
"Kiểm tra là quy định của ngục giam, ta cũng không cho rằng ta cần phải chịu trách nhiệm gì cả." Tần Nhuế nghiêm chỉnh nói, thấy được dáng vẻ nàng cứng nhắc, ánh mắt Quý Duyệt Phong nhìn qua nàng nhiều hơn mấy phần tìm tòi nghiên cứu.
"Tốt tốt tốt, vậy cũng không cần ngươi chịu trách nhiệm, kỳ thật vừa mới là lừa gạt ngươi, ta à... Không phải lần đầu tiên. Lần đầu tiên của ta, cho một người rất lạnh lùng."
Giọng Quý Duyệt Phong rất nhẹ, nàng nhìn qua nơi xa, giống là đang suy nghĩ gì, sau một lát, Tần Nhuế đem hai ngón tay tham tiến vào, ở bên trong tìm kiếm có ẩn giấu dị vật gì hay không. Lúc tiến vào chặt chẽ để nàng nhíu mày, nhất là Quý Duyệt Phong còn mập mờ hừ một tiếng.
"Ừm... nhẹ thôi... Có hơi đau." Quý Duyệt Phong nhẹ cắn môi dưới nhìn về phía Tần Nhuế, Tần Nhuế cảm thấy cô nàng này thật rất kỳ quái, rõ ràng cũng chỉ là đau mà thôi, nàng làm sao... Dùng loại giọng điệu kia nói ra lời nói này. Đủ a, mặc dù Tần Nhuế cảm thấy giọng Quý Duyệt Phong mới vừa rồi hoàn toàn chính xác rất êm tai, nhưng là cuối cùng sẽ để cho người ta hiểu sai.
"Chẳng mấy chốc sẽ kết thúc." Dạng này kiểm tra chỉ là muốn kiểm trả xem tù phạm có tại thể nội tư tàng thứ gì không, thời gian kiểm tra cũng sẽ không kéo dài lâu.
Tần Nhuế khẩn trương đến xuất mồ hôi, tăng thêm trên mặt thẹn thùng đỏ mặt, làm ướt tóc trên trán, Quý Duyệt Phong hơi híp mắt nhìn nàng, khóe miệng hơi cong lên.
"Ngươi là trưởng ngục giam nơi này à? Ngươi tên là gì?"
"Tần ngục trưởng, ngươi về sau có thể gọi ta như vậy."
Tần Nhuế thấp giọng nói, đã rút ngón tay ra, đương nhiên toàn bộ quá trình nàng cũng không có nhìn nơi giữa hai chân Quý Duyệt Phong. Nàng để nàng mặc đồ xong, lúc này, Quý Duyệt Phong bỗng nhiên đưa tay kéo lấy nàng. Động tác này gây người bên ngoài chú ý, những người kia lên đạn nhắm ngay Quý Duyệt Phong, nếu như nàng làm ra cái gì, sau một khắc liền sẽ bị bắn thành cái sàng.
"Nhưng ta không muốn gọi ngươi như vậy, có thể nói cho ta nguyên tên của ngươi sao? Ta gọi Quý Duyệt Phong, ta muốn biết tên của ngươi."
Quý Duyệt Phong cười nhếch miệng, phảng phất những cái súng bên ngoài nhắm đến không phải nàng, mà nàng cũng không có biểu lộ ra dù là một chút xíu sợ hãi. Nụ cười kia trộn lẫn ánh sáng trong phòng, nhìn qua ôn nhu lại mềm mại đáng yêu, nàng mắt phượng nửa khép, ý cười nhợt nhạt rất là xinh đẹp, chớ nói chi là cặp cánh môi nhuốm máu kia nhìn qua cỡ nào mê người.
Quỷ thần xui khiến, Tần Nhuế lần đầu tiên đối một tù nhân nói tên của mình.
"Tần Nhuế, tên đầy đủ của ta."
"Rất êm tai, có lẽ người ta thích, về sau sẽ gọi cái tên này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro