Chương 1
Một ngày mùa hạ, trời xanh cao vời vợi, Azura nằm dài trên thảm cỏ xanh thấm đẫm sương sớm, trải dài qua những sườn đồi thoai thoải. Con chồn lửa phá lệ, với bộ lông trắng muốt và đôi mắt hồng ngọc, nằm bên cạnh cô cũng không kìm được mà ngáp dài, vuốt vuốt lông đầy ngái ngủ.
" Mày ngủ nhiều quá rồi đấy Ember"
Azura ngồi dậy, ngón tay mảnh khảnh của cô vẽ những vòng tròn nhỏ lên bộ lông bụng trắng như tuyết của Ember khiến nó cong người lên, nheo nheo mắt thích thú. Cô khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn lên những cây bạch dương lá xanh, đã phủ bóng chiều hôm từ lúc nào. Xa xa, một con bò đực với cặp sừng dài, chắc khoẻ của loài linh dương rống lên từng hồi dài, thoả mãn sau một bữa no say.
" Dậy nào Ember, đến lúc đưa bạn mày về nhà rồi"
Azura bế Ember trượt xuống dốc cỏ. Bộ quần áo vốn đã bạc màu của cô giờ thêm nhăn nhúm, lác đác những vệt ướt nhạt màu cỏ xanh. Azura dừng lại một chút để phủi những lá cỏ dại, cào cào và búi lại mái tóc đã rối bù của mình. Xong xuôi, cô lững thững tiến lại chỗ con vật, vuốt ve cái mõm đầy đốm của nó. Ember không chần chừ, ngay lập tức nhảy lên tấm lưng vạm vỡ của giống Atelcow, ngồi nghiêm chỉnh như một vị chỉ huy kỳ cựu. Suốt cả chặng đường về nhà, thi thoảng nó lại đập mạnh cái đuôi xuống, thúc dục con bò tiến về phía trước.
Làng Hana, nơi Azura sinh sống, nằm gần một nhánh của con sông lớn chảy qua Ba Sing Se. Người dân nơi đây sống trong những căn nhà gỗ nhỏ, lợp mái ngói xanh cong cong, thu nhập chủ yếu bằng nghề chăn nuôi gia súc trên các đồng cỏ và đánh bắt cá tôm dưới những dòng sông. Họ cứ sống như thế, từ lúc cất tiếng khóc chào đời cho đến khi trở về với vòng tay của Đất Mẹ, luôn gắn bó và nâng niu từng nắm đất, từng giọt mưa.
Khi gần đến con đường đất nhỏ dẫn vào làng, bước chân Azura bỗng khựng lại. Những đốt ngón tay trên sợi dây thừng nhô lên, trắng bệch. Đám trẻ đang túm tụm, thấy cô liền nở nụ cười đắc ý
" Thấy chưa? Tao đã bảo nó đi đường này mà"
Một thằng nhóc lên tiếng, đứa khác cúi xuống cầm một hòn sỏi lên nắm mạnh về phía cô, chế giễu nói:
" Mày còn dám ló mặt về đây sao hỡi đứa con của Chúa Lửa? Sao mày không chết quách ở đâu đó cho rồi? Má mày cũng sắp hết thương mày rồi!"
" Cút đi đồ Mắt Bạc!"
Trước những hành động bạo lực và sự ác ý đến từ đám trẻ con trong làng Azura chỉ biết cuộn tròn người lại, lấy tay che đầu mà nằm im chịu trận. Cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng với cô cả. Ký ức nguyên sơ nhất mà Azura còn giữ lại được là những lời bàn tán không ngớt của hàng xóm về ngoại hình cũng như nguồn gốc của cô
Một đứa trẻ được bế vế làng lúc hãy còn đỏ hỏn, lớn lên với mái tóc đen, đôi mắt bạc và làn da nhợt nhạt. Tất cả những điều đó khiến nó trở nên "lạc loài" giữa những con người rắn rỏi, với nước da đậm đà khỏe khoắn và đôi mắt xanh mướt như những đồng cỏ rộng lớn nơi đây. Đứa trẻ này không cùng tổ tiên với họ, và họ cảm nhận được điều đó. Chính ngọn lửa bạc rực cháy trong đôi mắt đã phơi bày dòng máu đáng nguyền rủa.
Đám trẻ ngừng ném đá rồi tiến lại gần chỗ Azura. Cô nằm co ro dưới đất, mặt mũi lấm lem những bụi đất, trên người chi chít những vết bầm tím. Ember nhảy xuống chắn giữa cô và đám trẻ. Con chồn lửa cong lưng, dựng đuôi, những sợi lông trắng muốt của nó dựng đứng lên tựa những cây kim sắc nhọn. Nó gầm gừ, xoè móng vuốt sắc nhọn cố gắng xua đuổi những kẻ tấn công.
Bọn trẻ khựng lại, hơi giật mình, nhưng nhanh chóng nhăn mặt khó chịu.
" Đúng là vật họp theo loài mà"
Một tiếng tặc lưỡi vang lên. Thằng nhóc mặc áo Thổ Cẩm, tóc được vuốt ngược ra sau buộc lại thành đuôi ngựa, ánh mắt nó ánh lên vẻ kiêu ngạo
" Nhưng tao có trò này hay, bọn mày nhìn xem này!"
Trước ánh mắt tò mò cũng ngưỡng mộ của đám trẻ, thằng nhóc vào thế đứng: hai chân rộng bằng vai, trọng tâm thấp, vững như bàn thạch. Với một cú nâng tay, những khối đá có kích thước bằng cả nắm tay người lớn được giữ lơ lửng trong không trung. Trán thằng nhóc lấm tấm mồ hôi, nhưng mặt nó vẫn ngông nghênh, tỏ vẻ đắc ý. Khi đã nghe đủ tiếng hò reo từ dàn khán giả, nó bắt đầu khoá mục tiêu, tung những cú đấm chắc chắn vào không khí khiến những viên đá phóng thẳng về phía con vật tội nghiệp.
" Dừng lại!"
Azura hét lên. Với một cú vung tay đầy hoảng hốt, một luồng lửa vỡ òa trong tay cô, sáng rực ánh sáng bạc và bắn ra những tia lửa màu xanh lam đầy dữ tợn. Ngọn lửa bừng lên, đan thành một dòng chảy sống động, rít gào trong không khí. Những viên đá nổ tung trong khoảnh khắc lửa và đất đâm sầm vào nhau, bắn tung tóe và bốc cháy như những thiên thạch rơi khỏi bầu khí quyển. Dải lửa bạc vẫn chưa dừng lại ở đó, nó cuộn qua và liếm một góc bàn tay của tên nhóc khiến nó la toáng lên, ngã phịch xuống đất mà lăn lộn, tuyệt vọng cố làm dịu đi vết bỏng.
Đám nhóc thấy cảnh này thì thất thần, gương mặt chúng trắng bệch
" Quái vật! Con bé đó là quái vật!"
" Dập lửa! Mau dập lửa!"
Chúng hét toáng lên, nhiều đứa bỏ chạy té tát. Thằng nhóc chật vật đứng dậy, nhìn cô đầy kinh hãi rồi ôm chặt bàn tay bị thương mà bỏ chạy sau những bụi mâm xôi.
Azura ngồi ngẩn người một lúc. Mảnh cỏ non tơ bị lửa làm cho úa vàng, cháy rồi tàn lụi theo gió để lại một mảng đất đã "chết". Ember rụt rè tiến lại chỗ Azura, dụi cái đầu mềm mại vào lòng bàn tay cô, đôi mắt hồng ngọc của nó như biết nói lời an ủi, như biết lắng nghe lời tâm sự. Con bò đực đã giằng dây cương, bỏ chạy từ lúc nào. Có vẻ nó đã bị một màn vừa rồi làm cho hoảng sợ.
Cô loạng choạng đứng dậy, lòng bàn tay cô vẫn còn cảm nhận cái nóng bỏng của ngọn lửa, trước khi nó nhạt dần rồi hoá thành chút ấm áp lăn tăn ở đầu ngón tay.
" Mày có thấy không, Ember? Tao vừa...tạo ra lửa!"
Nhìn xuống lòng bàn tay, gương mặt cô là một sự pha trộn giữa sự hoang mang và chút tò mò trẻ thơ.
" Kiii-iii!"
Tiếng Ember rít lên khiến cô giật mình quay lại, lúc bấy giờ Azura mới nhận ra sự biến mất của con bò linh dương. Con bò đó là tài sản quý giá nhất của gia đình cô, nếu để nó đi mất cô sẽ không dám về nhà mà thưa chuyện với má Kaelin mất.
" Đi thôi Ember! Ta phải tìm được bạn của mày trước khi mắt trời lặn!"
Ember kêu lên một tiếng đáp lại rồi nhanh chóng chạy lên trước Azura. Những chiếc ria trắng khẽ rung rinh trong không khí, mũi chú chồn nhỏ đã quen mùi người bạn đồng hành, cứ thế dẫn Azura đi xa khỏi làng, chạy về phía những chân đồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro