Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 7: THĂM MẸ.

Pằng...

"Ông câm miệng!!!" Bạch Dương cầm súng bắn vào tay ông, máu từ đó chảy ra, mấy con ma cà rồng phía sau cô liền lên cơn thèm máu nhưng bắt gặp ánh mắt của cô liền sợ hãi, Kim Ngưu thấy Bạch Dương đả thương cha mình thì cũng không nói gì, bởi lẽ cô cũng hận ông.

"Nếu anh không muốn uống cũng không sao!!!" Bạch Dương nói rồi cầm súng chĩa vào đầu mẹ anh và lên nòng, bằng chứng là có một tiếng cạch phát ra từ khẩu súng rất rõ ràng.

"Tôi uống... Tôi uống!!!" Song Tử vội cầm viên thuốc uống vào một cách nhanh chóng.

"Bà nữa, uống đi!!!" Bạch Dương cầm lấy viên thuốc trên tay Bảo Bình nhét vào miệng mẹ anh và ép bà nuốt vào.

"Cô đã hứa là không làm hại mẹ tôi mà!"

"Đừng lo, bà ta không sao!!! Ông ta là một nhà khoa học, chắc chắn sẽ tìm cách giết tôi và cứu anh, tôi làm vậy để cảnh báo ông ta, nếu ông ta cố gắng giết tôi thì vợ và con trai yêu dấu của ông ta sẽ chết, viên thuốc đó sẽ phát tán và làm cho ruột gan bị thối rửa, máu đen sẽ cứ vậy chảy ra, người đó sẽ chết từ từ và đau đớn, hahaha, mới nghĩ thôi đã thấy thích rồi!!! Mỗi tháng tôi sẽ đến để đưa thuốc cho bà ta, mỗi lần một viên nếu làm mất thì bà ta sẽ chết, tất cả phụ thuộc vào quyết định của ông!!!" Bạch Dương nói rồi cười lớn, sau đó dùng con dao trên tay mình cắt đứt dây trói và đẩy bà ta ra chỗ hai người.

"Mẹ!!!" Song Tử lo lắng vội đỡ bà.

"Song Tử, con không được ở đây, con phải về với mẹ, con ở đây sẽ chết!!! Chúng ta chết cũng được, mẹ không thể bỏ con lại!!!" Mẹ anh rưng rưng nước mắt ôm lấy con trai mình.

"Không sao đâu mẹ, có Xử Nữ ở lại với con mà!!!" Song Tử trấn an mẹ mình rồi quay sang nhìn cha mình.

"Cha, hãy đưa mẹ về đi, con không sao đâu!!!"

"... Mình à, con đã nói như vậy, chúng ta về thôi, đừng làm khó nó nữa!!!" Ông Minh Dương suy nghĩ hồi lâu cũng khuyên bảo vợ mình.

"Song Tử, con phải cẩn thận!!!" Mẹ anh nhìn anh nói rồi luyến tiếc quay đi.

"Được rồi!!! Cả anh ta, cũng phải uống thuốc!" Bạch Dương cầm viên thuốc lên rồi nói.

"Khoan đã!!!" Kim Ngưu đột nhiên cản cô lại, cô nhíu mày nói.

"Nếu mỗi tháng đều uống thuốc thì sẽ không sao! Nếu không làm vậy, anh ta sẽ trở mặt, hiện giờ anh ta là con người và anh ta chẳng nhớ gì về cô cả, khi thấy anh ta bị đau thì cứ cho uống thuốc!!!" Bạch Dương nhíu mày nói rồi cầm lấy viên thuốc.

"Để tôi!!!" Kim Ngưu cầm lấy viên thuốc trên tay Bạch Dương rồi đưa cho Xử Nữ rồi nói.

"Anh uống nó đi!!!"

"..." Xử Nữ không uống lại né tránh, Kim Ngưu nhìn anh nhẹ nhàng bảo anh uống, nhưng ai lại đi uống cái thứ biết là có hại đâu chứ.

Bốp...

"Hự... Ực!!!" Xử Nữ bị Bạch Dương đưa gối đánh vào bụng làm anh đau đớn há miệng, cô nhanh như chớp nhét viên thuốc vào miệng anh rồi ép anh uống.

"Xử Nữ, anh có sao không?!" Kim Ngưu lo lắng đỡ anh lên, Song Tử đứng ở ngoài quan sát. Đúng là Kim Ngưu rất quan tâm Xử Nữ, nếu vậy thì Xử Nữ chắc chắn sẽ không sao.

"Bảo Bình, anh mang họ lên phòng đi, để cho họ ở hai phòng cạnh nhau!!! Kim Ngưu, cũng đã 1000 năm rồi, cũng nên đến thăm bà ấy!" Bạch Dương nói với Bảo Bình rồi quay sang nói với Kim Ngưu sau đó cùng cô đi ra ngoài.

Bạch Dương và Kim Ngưu đi đến một khu nhà rất lớn, cao tầng nhưng hoàn toàn rất tối, hai cô mở cửa bước vào.

"Ối chà, là anh sao Minh Dương?!" Giọng nói của một người phụ nữ trưởng thành vang lên, bà ấy mặc bộ váy màu trắng đen, mái tóc màu bạch kim cùng với đôi mắt màu đỏ như lửa vui vẻ nhìn hai người.

"Mẹ...!!!" Kim Ngưu nhìn mẹ mình mà không khỏi đau lòng, cô bước đến trước mặt bà.

"Kim Ngưu sao?! Con lớn thật rồi, rất xinh đẹp!!!" Bà ấy ôm Kim Ngưu vào lòng vỗ về cô, bà ngắm nhìn Kim Ngưu hồi lâu rồi nhìn Bạch Dương.

"Minh Dương, là anh sao?! Có phải anh thật không?!" Bà ấy tiến đến trước mặt cô nhìn cô rồi sờ tay lên khuôn mặt cô.

"..."

"Không!!! Minh Dương, tại sao anh lại đối xử với em như vậy, tại sao anh lại nhốt em vào một nơi tối tăm như thế này?! Tại sao?! TẠI SAO?!"

"Mẹ...!" Kim Ngưu bắt đầu lo lắng nhìn bà, nhưng Bạch Dương vẫn một mực điềm tĩnh.

"Không, cút đi, đồ dơ bẩn, ngươi cút đi, ngươi cũng giống cha ngươi, ngươi mau cút đi, thứ gì sinh ra từ dơ bẩn cũng sẽ dơ bẩn, ngươi cút đi, CÚT ĐI!!!" Bà ấy phát điên, dùng bộ móng nhọn của mình cào vào mặt Bạch Dương, cô bị đánh té xuống đất nhưng không hề phản kháng, máu bắt đầu chảy trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

"CÚT ĐI, CÚT MAU ĐI, NGƯƠI MAU CÚT ĐI, CÚT ĐI CHO KHUẤT MẮT TA, CÚT ĐI!!!" Bà ấy điên cuồng đánh đập cô nhưng cô vẫn không phản kháng, chính vì lúc tỉnh lúc mê, hai cô mới không thể thả bà ra khỏi nơi tối tăm này, vì bà sẽ phá hủy mọi thứ và giết chết những ai gần đó, không còn cách nào khác, hai cô đành phải nhốt bà lại.

"Mẹ, dừng tay lại!!! Đó không phải ông Minh Dương, đó là Bạch Dương!!!" Kim Ngưu ra sức ngăn cản bà lại, kéo người phụ nữ đang điên cuồng đánh mắng Bạch Dương ra.

"Con buông ta ra, ta phải giết nó, nó rất dơ bẩn!!!" Bà ấy dằng tay Kim Ngưu ra và điên cuồng lao vào đánh đập Bạch Dương, làm những hành động mà bà vẫn thường làm mỗi khi gặp cô, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.

20' sau.

"Hộc... Hộc...!!!" Bà ấy thở dốc vì mệt, bà nhẹ nhàng xoay lưng bước vào và đóng cửa phòng mình lại.

"Bạch Dương, đi thôi!!!" Kim Ngưu quay sang nhìn cô nói rồi nhanh chóng kéo cô ra khỏi đó.

"Tại sao cô không tránh?!" Kim Ngưu nhíu mày hỏi cô.

"Không cần, có tránh cũng không có tác dụng, quen rồi!!!" Bạch Dương điềm tĩnh nói rồi bước đi, mặc kệ khuôn mặt mình đang chảy máu.

"Lúc nào mẹ cũng vậy sao?!"

"Ừm, lần nào đến thăm, bà ấy cũng phát điên!!! Không cách nào cản được bà ấy!"

"Bạch Dương, hôm nay lại bị thương sao?!" Bảo Bình nhìn cô hỏi khi thấy khuôn mặt cô đầy máu.

"Ừm, lại làm phiền anh rồi!" Bạch Dương gật đầu nhẹ rồi nói. Bảo Bình cầm tay cô vào phòng, đi đến tủ thuốc lấy một ít đồ.

Hết chap 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro