Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.1



Từ đó về sau, Bách Lý Đông Quân không tới tìm y nữa.

Không biết là Thiên Ngoại Thiên công việc bận rộn hay là Bách Lý Đông Quân cố tình trốn tránh y mà không thấy. Nói tóm lại, Diệp Đỉnh Chi rất sốt ruột. Y muốn tìm bách ký Đông Quân nói chuyện, có thể hay không đừng không để ý đến y, nhưng y lại không biết lấy thân phận cùng góc độ gì để nói.

Hai người cứ như vậy xa cách, cho đến một ngày, tà tâm bất tử 32 tông ngoại vực tới ám sát Bách Lý Đông Quân.

Diệp Đỉnh Chi thật vất vả hạ quyết tâm muốn tìm Bách Lý Đông Quân nói chuyện rõ ràng. Y tiến ra đại đường liền thấy một đống người vây quanh Bách Lý Đông Quân muốn lấy mạng hắn.

Bách Lý Đông Quân giờ phút này bị trọng thương, một đầu gối quỳ trên mặt đất, một bên còn lại chống đỡ không cho mình ngã xuống. Những người này mắt thấy đều phải giết chết Bách Lý Đông Quân, lại không nghĩ rằng Diệp Đỉnh Chi đột ngột xông vào.

Diệp Đỉnh Chi cảm giác máu toàn thân đều chảy ngược, y đột nhiên cảm nhận được nỗi đau tê tâm liệt phế mà Bách Lý Đông Quân nói.

Y không dám nghĩ, hôm nay nếu Bách Lý Đông Quân chết ở chỗ này, chết trước mắt y, y sẽ nổi điên thế nào.

Những kẻ này đi lên bao vây muốn diệt trừ y, nhưng Bách Lý Đông Quân vừa mới đánh thắng bọn họ, sao có thể là đối thủ của Diệp Đỉnh Chi. Huyền phong kiếm vừa ra, chớp mắt những người này đều bỏ mạng trong đại điện.

Y lướt qua những thi thể này, dẫn theo kiếm lập tức hướng tới Bách Lý Đông Quân. Trong lúc giao tranh, vài tia máu bắn lên mặt y, càng thêm vài phần yêu dã ma mị, dẫn theo Huyền Phong Kiếm nhuốm máu từng bước tiến đến Bách Lý Đông Quân, thật giống như yêu nghiệt từ địa ngục bước ra muốn đoạt mạng người.

Vẫn ra dung nhan yêu nghiệt chuyên mê hoặc Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân không khỏi nghĩ.

Hắn mạnh mẽ cong khóe môi, vừa định nói với Diệp Đỉnh Chi rằng hắn không sao, không cần lo lắng.

Giây tiếp theo Diệp Đỉnh Chi đến trước mặt hắn ngồi xuống, bóp chặt cằm hắn, ép hắn ngẩng đầu nhìn y.

Rồi sau đó Diệp Đỉnh Chi cưỡng hôn hắn. 

Diệp Đỉnh Chi cưỡng hôn hắn.

Bách Lý Đông Quân đại não ngốc ngốc, hắn là muốn làm Vân ca thông suốt, nhưng thông suốt đến vậy cũng quá mức rồi đi.

Hắn còn tưởng tượng Vân ca hẳn là sau đó phát hiện hắn bị thương, ôm hắn khóc lớn một hồi, rồi sau đó hai người tâm sự liền nước chảy thành sông.

Ai ngờ Vân ca nhà hắn không khóc cũng không nói chuyện, tiến lên trực tiếp cưỡng hôn hắn.

Tóm lại như vậy cũng tốt, Bách Lý Đông Quân nghĩ thầm. Sau đó nhân lúc Diệp Đỉnh Chi hôn hắn liền nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi Diệp Đỉnh Chi một chút.

Diệp Đỉnh Chi bị cắn liền thanh tỉnh.

Diệp Đỉnh Chi bối rối đỏ mặt, một phen đẩy Bách Lý Đông Quân ra.

Bách Lý Đông Quân ngồi bệt dưới đất cũng không giận, cười như một đóa hồng lớn, trở tay liền ôm cánh tay Diệp Đỉnh Chi.

"Vân ca, Vân ca tốt, huynh làm gì vậy a."

"Huynh như thế nào vừa mới hôn ta lại đẩy ta ra, ta mới vừa bị thương, huynh đẩy ta đau quá."

Diệp Đỉnh Chi nhất thời nghe lời này không rảnh lo thẹn thùng, vội vàng muốn xem thương thế Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân mắt thấy mưu kế thực hiện được liền ngăn bàn tay Diệp Đỉnh Chi sờ loạn trên người hắn, ôm chặt Diệp Đỉnh Chi tựa vào cổ y.

"Vân ca tốt, đừng nhìn nữa. Huynh để ta dựa vào nghỉ một lát còn tốt hơn linh đan diệu dược."

Diệp Đỉnh Chi do dự một lát, sau đó cũng vươn tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng như dỗ dành tiểu hài tử.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy trước giờ đều chưa từng an tâm bình lặng đến vậy. Hắn dựa vào ngực người mình yêu thương, cứ như vậy không nói lời nào, lẳng lặng ôm.

Cái ôm hắn khao khát suốt hai kiếp người, cuối cùng cũng trở thành sự thật.

Hai người cứ thế ôm nhau trong yên lặng, không ai lên tiếng, nhưng nhịp đập trái tim kề sát nhau lại thay lời nói lên tất cả.

Một hồi lâu, Diệp Đỉnh Chi đẩy Bách Lý Đông Quân trong ngực mình ra.

Y điều chỉnh thần sắc, mở miệng nói.

"Đông Quân, thời gian này kỳ thực ta vẫn luôn không suy nghĩ cẩn thận ta đối với đệ rốt cuộc là loại tình cảm gì."

"Nói là huynh đệ đơn thuần, chính ta cũng không dám chắc trăm phần trăm là huynh đệ, không có cảm xúc gì khác."

"Chính là muốn nói yêu đệ, nhưng ta lại không thể nào biết được như thế nào mới là yêu một người. Cho nên ta không dám dễ dàng nói ra cho đệ đáp án."

"Đến nỗi vì sao hôm nay đi tìm đệ, là bởi vì ta không chịu nổi đệ lạnh nhạt với ta. Ta muốn nói rõ với đệ, mặc dù không thể là ái nhân, chúng ta tiếp tục làm bằng hữu không được sao?"

Bách Lý Đông Quân nghe vậy nước mắt rơi xuống. Vân ca vẫn chỉ coi hắn là bằng hữu thôi sao?

Hắn vừa muốn mở miệng nói gì đó, Diệp Đỉnh Chi liền giơ tay bịt miệng hắn, lắc đầu ý muốn hắn tiếp tục nghe.

Hắn muốn đè xuống nỗi lòng mình, phát hiện hắn căn bản đều không bình tĩnh được.

Vân ca nếu là hôm nay nói ra đáp án hắn không muốn nghe, hắn liền một hai phải bắt y đi, đến một nơi không ai tìm được, chỉ có hai người họ.

Diệp Đỉnh Chi lần nữa mở miệng, kịp thời cắt đứt suy nghĩ không tưởng của hắn.

"Mãi cho đến khi ta đến tiền điện, ta vẫn cảm thấy ta đối với đệ vẫn là tình bằng hữu lớn hơn tình cảm không rõ kia, nhưng khi ta nhìn thấy đệ trọng thương quỳ xuống đất."

"Ta đột nhiên lý giải nỗi đau ngày đó đệ nói."

"Ta căn bản không chấp nhận được đệ chết, nhìn đến những kẻ đó tấn công đệ, ta hận không thể nghiền tất cả chúng thành tro."

"Cho đến khi ta giải quyết toàn bộ bọn ho đến trước mặt đệ, ta còn hốt hoảng, thấy khóe miệng đệ dính máu, ta có chút sợ hãi, ta sợ đệ trọng thương mà chết."

"Vết máu đó quá chói mắt, nên ta động thủ lau đi, chính là giây tiếp theo ta phát hiện trong đầu có một ý nghĩ."

"Chính là ta đột nhiên rất muốn hôn đệ, nên ta liền làm như vậy."

Bách Lý Đông Quân ngây ngốc, Vân ca của hắn đây là?

Xem ra phương pháp truy thê của hắn vẫn là hữu hiệu, có ai sẽ hôn môi huynh đệ mình đâu.

Nếu không phải Diệp Đỉnh Chi còn ở đây, Bách Lý Đông Quân còn muôn sờ dư vị trên môi mình một chút, hắn nghĩ thầm.

Diệp Đỉnh Chi nào biết trong đầu hắn còn nhiều ý tưởng như vậy, tiếp theo liền cho hắn thấy tâm ý của mình.

"Lúc ta hôn đệ, ta phát hiện ta cùng không kháng cự thân mật với đệ, ta thậm chí còn có chút chờ mong."

"Cho nên ta xác định, ta cũng có điểm yêu đệ, không phải nói là có mặt khác không rõ, chính ta có phần yêu đệ."

Bách Lý Đông Quân giờ phút này trong đầu như bắn pháo hoa, hắn nghe thấy gì cơ?

Vân ca nói yêu hắn.

A ha ha ha, Vân ca nói yêu hắn!

Ta Bách Lý Đông Quân về sau là người có phu nhân rồi!

Diệp Đỉnh Chi bất đắc nhìn Bách Lý Đông Quân trước mặt nhìn chằm chằm y ngây ngô cười. Chẳng lẽ đám người kỳ thật không đả thương thân thể Bách Lý Đông Quân, mà đả thương đầu óc hắn rồi?

Như thế nào y vừa thổ lộ tâm ý, Đông Quân liền biến thành như vậy.

Diệp Đỉnh Chi bất giác nhớ lại những năm còn ở Diệp gia thôn, có một lần y cùng Diệp Tiểu Phàm đến ăn hỷ yến ở nhà một địa chủ trong vùng. Khi đó là nhi tử của địa chủ kia thành thân, người đó nhìn thấy tân nương tử cũng cười ngây ngô như thế này. Lúc ấy y và Diệp Tiểu Phàm đã cười nhạo nhi tử nhà địa chủ đó suốt một hồi lâu.

Diệp Đỉnh Chi so sánh một chút nhìn Bách Lý Đông Quân trước mặt cười rạng rỡ như hoa nở rộ, xác nhận là rất giống.

Y bất đắc dĩ nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt ái nhân, muốn hắn thanh tỉnh một chút, nếu không hắn thực sự sẽ thành ngốc tử mất.

"Đông Quân, không còn sớm nữa, ta về trước nghỉ ngơi, đệ cũng trở về đi."

Y nói xong liền đứng dậy định rời đi, nhưng quên mất ngồi quá lâu khiến chân tê rần. Y loạng choạng, mắt thấy suýt chút nữa cái gáy phải tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Bách Lý Đông Quân đỡ được y từ sau lưng, ổn rồi.

Định mở miệng, Diệp Đỉnh Chi thầm nghĩ, xong đời, không ổn rồi.

"Vân ca, ta muốn ngủ cùng huynh! Huynh thổ lộ với ta còn không ngủ cùng ta, huynh là bạc tình bạc nghĩa sao?"

Nói xong còn phải rớt nước mắt.

Diệp Đỉnh Chi bất đắc dĩ, Diệp Đỉnh Chi đau đầu.

Vì thế đêm nay người gác đêm Thiên Ngoại Thiên thấy đại tông chủ bọn họ lôi kéo tay Diệp công tử, cười nói vui vẻ cùng nhau trở về phòng.

Quần chúng nhân dân Thiên Ngoại Thiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ rất tò mò.

Vì thế, trong vài ngày tiếp theo, luôn có người "vô tình" gặp được đại tông chủ như một đại khổng tước ngạo nghễ thân mật cùng Diệp công tử. Hơn nữa còn nhanh chóng lan truyền tin tức với những người "tình cờ bắt gặp" khác.

Trong chốc lát, Thiên Ngoại Thiên ồn ào thật nhiều lời bàn tán.

Ban đêm, hai người ôm nhau, không ai ngủ.

Thực ra, Diệp Đỉnh Chi cũng không có ý định ôm, nhưng Bách Lý Đông Quân nhất định phải ôm y ngủ. Còn nói rằng đã nhiều ngày Vân ca không để ý đến hắn, khiến hắn luôn gặp ác mộng. Nếu đã bày tỏ tâm ý, Vân ca sau này chính là phu nhân của hắn, hắn nhất định muốn ôm Vân ca ngủ.

Y còn nhớ rõ ánh mắt long lanh của Bách Lý Đông Quân hỏi y.

"Không thể ôm ngủ sao Vân ca, vì sao?"

Y cảm giác gân xanh trên trán mình nhảy múa, vì vậy chỉ có thể ôm chặt eo Bách Lý Đông Quân, giống như anh dũng hy sinh cả người vùi vào trong ngực.

Trong phòng ánh nến ấm áp, Diệp Đỉnh Chi lúc nào chôn trong ngực Bách Lý Đông Quân, đương nhiên không nhìn được nụ cười xấu xa trên mặt Bách Lý Đông Quân.

Lúc này Bách Lý Đông Quân có chút buồn ngủ, Diệp Đỉnh Chi đột nhiên nhỏ giọng nói.

"Lúc ấy ta thực sự sợ đệ sẽ chết. Lúc ấy ta nghĩ, nếu đệ thật sự chết, ta phải làm sao đây."

"Ta nghĩ, nếu là đệ chết, ta đại khái cũng sẽ huy kiếm tự vẫn, bở vì một khác trong đầu ta chỉ có một ý này."

"Là phụ thân nói với ta khi còn nhỏ."

"Sinh cùng khâm, chết cùng huyệt."

"Một cái chớp mắt kia, ta xác định, ta yêu đệ."

Bách Lý Đông Quân nháy mắt đã không còn buồn ngủ nữa, những lời này hắn đã đợi hai kiếp người, cũng chờ được rồi.

Còn tốt, còn tốt, lúc này đây, một chút cũng không chậm.

Diệp Đỉnh Chi cho rằng hắn đã ngủ rồi nên mới nói ra những lời này. Không ngờ vừa mới nói xong, Bách Lý Đông Quân liền thanh âm buồn bã buông một câu.

"Được, sinh cùng khâm, chết cùng huyệt, là huynh nói, hoàng tuyền bích lạc ta đều cùng huynh."

Vì sao thanh âm lại buồn như vậy, là hắn khóc sao? Diệp Đỉnh Chi nghĩ.

Y muốn thoát khỏi cái ôm của Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhưng Bách Lý Đông Quân gắt gao ôm y không chịu buông, y chỉ có thể từ bỏ ý định.

Một lát sau, Diệp Đỉnh Chi giống như đột nhiên nghĩ ra cái gì, mở miệng nói với Bách Lý Đông Quân.

"Đông Quân, về sau sẽ không gặp ác mộng nữa."

Bách Lý Đông Quân tối qua ngủ đặc biệt thoải mái, ái nhân trong ngực bày tỏ tâm ý, giống như hắn chưa từng trải qua ác mộng trong những đêm không ngủ kia.

Ác mộng Diệp Đỉnh Chi tự vẫn kia, cách hắn dần dần đi xa.

Từ ngày hai người bọn họ tâm ý tương thông, Bách Lý Đông Quân đều hận không thể chiếu cáo khắp thiên hạ, Diệp Đỉnh Chi là phu nhân của hắn.

Mỗi người Thiên Ngoại Thiên đi qua đều phải ăn một ngụm cẩu lương từ bọn họ.

Hững mũi chịu sào đôi tiểu tình lữ lại là Mạc Kỳ Tuyên.

Bao gồm mỗi ngày thời điểm hắn đưa công văn đến ngẫu nhiên có thể thấy Bách Lý Đông Quân một hai phải hôn Diệp Đỉnh Chi, Diệp Đỉnh Chi cười né tránh. Hắn cố tình vào sau, Diệp Đỉnh Chi liền lấy cớ đẩy Bách Lý Đông Quân ra.

Mỗi lần hắn đưa công văn xong lui ra ngoài, hắn đều cảm nhận được ánh mắt như muốn giết người sau lưng mình.

Mạc Kỳ Tuyên khóc không ra nước mắt, Mạc Kỳ Tuyên thực sự vô tội.

Nhưng đồng thời hắn cảm thấy cũng nên kế hoạch của mình cũng nên thực hiện rồi.

Vì thế có một ngày, nhân lúc Bách Lý Đông Quân ra ngoài tra xét 32 tông ngoại vực, hắn mang theo Diệp Đỉnh Chi ra khỏi Thiên Ngoại Thiên.

Hắn cũng chưa cho Diệp Đỉnh Chi nhìn cái gì, cũng chỉ là để Diệp Đỉnh Chi thấy được những hài tử ăn không đủ no, thấy lão phụ còn phải vì gia đình tìm kế sinh nhai, thấy rất nhiều hoàn cảnh Thiên Ngoại Thiên thảm như vậy.

Kỳ thực đã khá hơn rất nhiều, từ sau khi Bách Lý Đông Quân tới đã khá hơn rất nhiều so với trước kia.

Diệp Đỉnh Chi là người thông minh, y đại khái cũng đoán được ý tứ của Mạc Kỳ Tuyên. Còn chưa chờ y mở miệng, Mạc Kỳ Tuyên liền nói trước.

"Diệp công tử, lúc trước Thiên Ngoại Thiên bắt ngài đi, là Thiên Ngoại Thiên không đúng. Tông chủ đời trước là muốn bắt trời sinh võ mạch tới giúp hắn luyện công. Đợi hắn luyện thành Hư Niệm Công sẽ tiến đánh trung nguyên, thay đổi đời sống nhân dân Thiên Ngoại Thiên."

"Kỳ thực ta cùng Vũ Tịch có đôi khi cũng không tán đồng cách làm của lão tông chủ, nhưng chúng ta cũng không khuyên được hắn, chỉ có thể phụng mệnh hành sự. Ngày đó Bách Lý công tử giết tông chủ Nguyệt Phong Thành, trực giác ta nói rằng hắn có lẽ sẽ thay đổi được hiện trạng Thiên Ngoại Thiên, vì thế ta để các người ở lại Thiên Ngoại Thiên."

"Sự thật chứng minh trực giác của ta đã đúng, Thiên Ngoại Thiên thời gian này dưới sự thống trị của bách lý công tử đã có nhiều thay đổi. Nhưng Bách Lý công tử không muốn ở lại làm tông chủ của chúng ta, hắn nói chúng ta có thể tìm người khác làm tông chủ."

Diệp Đỉnh Chi khẽ cười.

"Vì thế các ngươi liền tìm ta?"

"Các ngươi vì cái gì cảm thấy ta sẽ đáp ứng?"

Mạc Kỳ Tuyên cứng họng, hắn xác thực không nghĩ tới Diệp Đỉnh Chi sẽ không đồng ý. Chỉ là việc tìm một tông chủ mọi phương diện đều tốt thật sự quá khó khăn, hắn chỉ có thể bí quá hóa liều thử một phen.

Qua một hồi lâu, Mạc Kỳ Tuyên mới nghe thấy Diệp Đỉnh Chi lên tiếng.

"Ta sẽ thương lượng thật kĩ với Đông Quân, nhưng ta cũng hy vọng các ngươi không cần ôm hy vọng quá lớn, các ngươi luôn có thể tìm những người khác."

Buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ, Diệp Đỉnh Chi đem sự việc hôm nay nói cho Bách Lý Đông Quân.

Y nói xong lúc sau, Bách Lý Đông Quân mở miệng hỏi y.

"Vân ca, huynh nghĩ như thế nào?"

Diệp Đỉnh Chi một lúc sau mở miệng nói: "Đệ là tiểu thiếu gia Bách Lý gia, nếu là có quan hệ với người ngoại vực, chỉ sợ hoàng đế cũng sẽ tay với người Bách Lý gia."

Y vừa mới nói được lời này, liền nghe thấy Bách Lý Đông Quân cười khẽ.

"Cho nên Vân ca lo lắng cho ta."

Diệp Đỉnh Chi đẩy đẩy hắn, ý bảo hắn trước đừng nháo, đang còn thương lượng chính sự.

Bách Lý Đông Quân điều chỉnh thần sắc rồi nói.

"Hoàng đế nếu là tiếp tục ngu ngốc làm vậy, ta cũng không ngại đổi một cái tân hoàng đế cho Bắc Ly đâu."

Diệp Đỉnh Chi nghe được lời lẽ "mưu nghịch" này cũng cười.

"Vân ca, việc huynh muốn làm, vô luận thế nào ta cũng luôn bên cạnh huynh."

Không đợi Diệp Đỉnh Chi cảm động, Bách Lý Đông Quân lại bắt đầu cười ngây ngô.

"Tông chủ Thiên Ngoại Thiên là phu nhân của ta, nói ra toàn bộ người Bắc Ly đều sẽ cảm thấy ta mệnh tốt, ha ha."

Diệp Đỉnh Chi một chưởng đánh lên đầu hắn, ý bảo hắn mau ngủ đi.

Bách Lý Đông Quân mỹ mãn ôm phu nhân của mình đi vào giấc ngủ.

Diệp Đỉnh Chi cũng không nguyện ý đáp ứng Mạc Kỳ Tuyên, bởi vì thời điểm y thấy những hài tử đó lại nghĩ đến mấy năm đó lưu lạc, ăn không đủ no lại trốn đông trốn tây. Y đột nhiên liền muốn thử xem, có thể hay không không cần chiến tranh cướp bóc cũng giúp được những hài tử này ở Thiên Ngoại Thiên.

Dù sao Thiên Ngoại Thiên nếu là tìm một tông chủ mới đại khái cũng sẽ phát động chiến tranh với trung nguyên. Đến lúc đó Thiên Ngoại Thiên rơi vào tay những kẻ có dã tâm, dẫn đến nhiều hài tử giống y trôi dạt khắp nơi. Không bằng y thử sức phá vỡ cục diện này.

Giống như Diệp Đỉnh Chi chưa từng trải qua khuyết điểm, y vẫn giữ lòng thiện ý lớn nhất đối với thế gian này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro