Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

( Chu Diệp ) _ Nhất Chi Xuân.

Tư thiết: Đại Yêu Chu Yếm ( Triệu Viễn Châu ) × Ma Giáo chủ Diệp Đỉnh Chi ( Diệp Vân ), không liên quan đến phim, chỉ mượn nhân vật để viết, nội dung cực kỳ ooc, phi logic,...

*Thanh lãnh yêu mị sư phụ công × yêu nghiệt câu nhân tâm đồ nhi dụ thụ.

Tóm tắt: Diệp gia năm đó bị vu oan dẫn đến diệt tộc, Diệp Vân may mắn thoát nạn nhưng cũng lâm vào hoàn cảnh khốn cùng. Sau một lần cơ duyên sảo hợp, Diệp Vân được Triệu Viễn Châu nhặt cái mạng nhỏ và nhận y làm đồ đệ. Trải qua một khoảng thời gian nhấp nhô lên xuống, y cuối cùng cũng báo được thù. Ngày tháng về sau liền đi theo người, cùng người phá án yêu. Diệp Vân tuổi nhỏ trải qua đau thương cùng mất mát nên khi được Triệu Viễn Châu cứu vớt liền có tâm tư không trong sạch với sư phụ mình. Mỗi khi nhìn người lại không nhịn được tưởng thân thân...

Triệu Viễn Châu: Hắn.

Diệp Đỉnh Chi: Y.

*****

1.

Triệu Viễn Châu một bộ bạch y với những họa tiết đen thêu dệt tinh xảo, ngồi xếp bằng trên án thư nhỏ. Một tay lật giở từng trang giấy, một tay lâu lâu lại nâng lên chén trà nhấp nhẹ.

Bên ngoài gió nhẹ chậm rãi thổi qua, khiến cho chuông gió treo dưới mái hiên không ngừng đong đưa tạo lên từng đợt tiếng vang thanh thúy, rèm lụa mỏng trên khung cửa cũng lay động nhẹ nhàng.

Từ bên ngoài nhìn vào, có thể nhìn thấy bóng người bên trong như ẩn như hiện, khi thì lờ mờ dưới lớp lụa mỏng, khi thì có thể nhìn rõ một góc khi gió ùa tới, tất cả làm tâm nhân mê muội hướng tới.

Diệp Đỉnh Chi bước tới khi liền chứng kiến cảnh tưởng đẹp như vậy, y si ngốc mà đứng bên ngoài chốc lát, đến khi bên trong truyền đến thanh âm của nam nhân mới tỉnh lại.

" Đứng ngốc ở đấy làm gì?"

Thanh âm trầm ấm tựa rót mật vào tai, như cái ấm nóng của nắng gắt mùa hạ bao trùm lấy cây non đầu xuân, vừa dịu dàng lại êm đềm.

Là Triệu Viễn Châu. Là sư phụ.

Diệp Đỉnh Chi vội che đi đáy lòng rung động, trên mặt mang theo xuân sắc đào hoa đưa tay vén rèm đi vào. Thong thả ung dung ngồi đối diện Triệu Viễn Châu, tùy ý chống một tay đỡ mặt, một tay ngoan ngoãn đặt trên bàn, cứ như vậy mà nhìn hắn.

Triệu Viễn Châu cũng không có ngẩng đầu nhìn y, đều đều lật xem trang giấy, lại phảng phất như biết được hành động của y, đạm nhiên nói: " Ngồi cho ngay ngắn."

Hồng y thiếu niên nghe vậy liền cười, tựa như lời nói của Triệu Viễn Châu là gió thoảng mây bay. Vươn đôi tay thon dài nhẹ với lấy ấm trà, vì Triệu Viễn Châu rót đầy chén sứ nước trà xanh.

" Sư phụ, chỉ ở trước mặt người Vân nhi mới như vây."

Triệu Viễn Châu là không có đáp lại.

Diệp Đỉnh Chi cũng không nhiều lời quấy nhiễu hắn, an phận ở một bên phẩm trà rót trà, vẫn chung thủy nhìn Triệu Viễn Châu.

Hai người liền cứ như vậy ta không nói ngươi cũng chỉ im lặng, lâu dần Diệp Đỉnh Chi cũng bất giác chán nản. Mới không thú vị. Với y mà nói, có thể cùng sư phụ ở cùng một chỗ, cho dù là một canh giờ, thậm chí là một ngày một đêm, đó là cả đời hạnh phúc.

Chỉ sợ là y một người một mộng, người trong lòng lại chưa chắc nguyện ý.

Hốc mắt Diệp Đỉnh Chi bỗng dưng hơi ướt, tay phải nấp trong tay áo nhẹ nhàng di động, một mạt sương đỏ nhạt nhẽo từ đầu ngón tay phóng ra, dần dần khuếch tán đến mọi ngóc ngách trong phòng.

Triệu Viễn Châu không có phát hiện, Diệp Đỉnh Chi nhìn hắn uống hết trà trong chén, liền lại rót thêm cho hắn một ly.

Lần này y hạ quyết tâm, muốn đánh cược một phen. Nếu có thể biết được tâm ý của sư phụ, chắc chắn xong việc hắn muốn quở trách y thế nào cũng được, tuyệt không hối hận.

Nhưng nếu ngược lại, sư phụ nếu có tình với mình, là không uổng công Diệp Đỉnh Chi bôn ba ngàn dặm cầu tới hương dược.

Hương này có danh là Nhất Chi Xuân. Nếu là hắn đối y không có tình, tự nhiên liền không có bất kỳ ảnh hưởng xảy ra. Mà nếu trong lòng hắn có tình ý với y, hương này sẽ đem dục niệm sâu thẳm bên trong hắn bộc lộ hết ra ngoài, không thể che giấu, nếu không trải qua một đêm xuân liền vô giải dược. Mà hương này, ảnh hưởng không chỉ người trúng phải, người còn lại đồng dạng cũng bị ảnh hưởng.

Người ta nói tình yêu càng đậm sâu, dục niệm càng mãnh liệt.

Diệp Đỉnh Chi từ trước đến nay không phải nhất thời khuynh si với Triệu Viễn Châu. Y chính là muốn Triệu Viễn Châu vĩnh viễn là người của mình, đời đời kiếp kiếp chỉ thuộc về một người là Diệp Đỉnh Chi.

Vì chính mình rót một chén trà, cầm lên khi uống còn nhìn được bóng hình phản chiếu qua mặt nước. Đôi mắt lập lòe ánh tím, môi châu cong lên thật nhẹ, đây là tình trạng sau khi y thành công đạt đến cảnh giới quỷ tiên.

Nhất Chi Xuân phát tán trong chốc lát, trong cơ thể nhiệt khí bắt đầu cuộn trào, một loại khó biểu đạt nóng bức đem tâm trí của y trở nên mất kiểm soát, đôi con ngươi vốn đã tím càng thêm tím.

Tay nắm chặt thành quyền ẩn giấu trong vạt áo, Diệp Đỉnh Chi cố gắng đè xuống trong cơ thể xao động, giương đôi mắt cẩn thận mà đánh giá Triệu Viễn Châu.

Đáng tiếc rằng Triệu Viễn Châu vẫn ung dung thư thái, một bậc yêu vương đoan chính mà ngồi, rũ mắt đi xem thiên thư trong tay, biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú không có nửa phần khác thường, tựa mặt hồ lặng chẳng gợn sóng.

Chẳng lẽ sư phụ đối với y không có một chút tình cảm sao?

Thân mình Diệp Đỉnh Chi càng ngày càng nóng, tâm tình lại như lần đầu tiên tới Bắc Khuyết chỗ kia, càng lúc càng lạnh.

Chỉ là thần trí bị dục niệm dần dần ăn mòn, Diệp Đỉnh Chi chưa từng chú ý tới, kia đôi con ngươi thăm thẳm tựa hố sâu không đáy rõ ràng nhìn chằm chằm vào trang giấy, hồi lâu chưa có lật qua trang sau.

Triệu Viễn Châu sinh ra từ lệ khí của Càn Khôn, sống hàng ngàn năm trông giữ Đại Hoang, sau lại vì một số lý do đến nhân gian, từ đó đến nay chưa có nếm trải chuyện ái tình, cho nên chuyện dục niệm này đối với hắn khá là mới mẻ đâu.

Khi nhận thấy được thân mình có khác thường là lúc, Triệu Viễn Châu thật ra có vài giây bất ngờ. Trong lòng như có thứ gì lộ ra tới, phảng phất giữa đại hoang lởm chởm đất đá lại bung nở một nụ hoa, khiến hắn không biết phải làm sao, lại như ẩn như hiện có vài phần vui sướng.

Triệu Viễn Châu bỗng có xúc động... muốn đi ôm Tiểu Vân Nhi của mình một chút. Giống khi còn nhỏ nhìn y một bộ mềm mại nhu nhược bộ dáng, làm hắn nhịn không được ôm tiến vào lồng ngực ôn nhu dỗ dành. Lại dường như có bất đồng.

Có lẽ còn muốn làm một số thứ, chỉ là tâm tư bị hắn cưỡng chế đem bản thân tỉnh táo.

Triệu Viễn Châu tuy không hiểu tình ái là như thế nào, nhưng cũng không phải hạng dốt đặc cán mai, có một số thứ hắn thừa hiểu được. Hắn biết được phản ứng của bản thân là do cái gì tác động vào, chỉ có thể là Nhất Chi Xuân. Con người là vô vàn những điều bất ngờ, trần gian này lại có người có thể tạo ra được thứ này, có thể ảnh hưởng đến một Đại Yêu như hắn, thật phi phàm làm sao.

Lúc này, Diệp Đỉnh Chi ngồi một bên đã là cực kỳ không xong, trong lòng dục niệm càng trọng, muốn áp chế không được. Diệp Đỉnh Chi một tay chống lên bàn nhỏ, đem thân mình trườn qua đi, tay còn lại tùy ý ném thiên thư gì đó sang một bên. Dám câu đi sự chú ý của sư phụ, chướng mắt! Theo sau cả người liền khóa ngồi ở Triệu Viễn Châu, đầy người bao trùm trong mùi hương thanh lãnh mà bí ẩn trên người hắn.

Đôi mắt tím mơ màng mộng mị, đuôi mắt dính mảnh hồng, tinh tế mồ hôi chảy ra một lớp mỏng phủ trên trán. Hai vòng tay ôm quanh cổ Triệu Viễn Châu, lại nghiêng đầu chôn tại cần cổ bạch ngọc, chóp mũi kia cọ qua chỗ da thịt nhẹ ngửi, nhàn nhạt hương khí quấn quanh, câu đến Diệp Đỉnh Chi thân mình lại thêm nóng.

" Sư phụ.... sư phụ.... "

Hơi thở Triệu Viễn Châu một gấp, chỉ cảm thấy nhân nhi trong lòng ngực ấm nóng tựa muốn đem một thân hàn băng của hắn làm tan chảy.

" Vân nhi!"

Triệu Viễn Châu khó khăn gọi. Giữa trán nổi lên một mạt mồ hôi mỏng, khuôn mặt băng sương ngày thường không đoán được cảm xúc nay ẩn ẩn mang theo vài phần khó nhịn. Một bên hắn đối phó với Tiểu Vân nhi của mình đang quấy rối, một bên thử vận công đem nhất chi xuân trong cơ thể áp chế đi.

Nhưng này hương thật sự bá đạo, một khi đã thâm nhập vào cơ thể liền không có cách nào bức ra. Triệu Viễn Châu càng áp chế, ảnh hưởng của nhất chi còn dường như càng lớn. Hơn nữa trong lúc vận công lại khó tránh khỏi Tiểu Vân nhi động loạn.

" Sư phụ...."

Thân thể Triệu Viễn Châu bỗng căng cứng, đôi mắt vừa khép kín mở ra tới, trong mắt là đôi con ngươi đỏ rực như huyết, lệ khí xung huyết cuồn cuộn, hơi thở hoàn toàn mất khống chế, trở nên dồn dập mà hỗn loạn.

Chỉ thấy Diệp Đỉnh Chi nào có biết sợ, cả người càng dính chặt lấy Triệu Viễn Châu. Thậm chí còn đang cởi bỏ từng lớp y phục, thân hình mềm mại không ngừng cọ xát lên cơ thể Triệu Viễn Châu, đầu chôn ở cần cổ của hắn nỉ non.

" Sư phụ.... Sư phụ.... Vân nhi nóng quá...."

Từng tiếng thanh âm chất chứa tia dục niệm cùng khát vọng phả vào cổ Triệu Viễn Châu, trong đó còn ẩn ẩn vài phần khó nhịn muốn khóc, " Ưm...sư phụ.... giúp giúp Vân nhi...."

Triệu Viễn Châu chăm chú nhìn nhân nhi trong lòng, đưa một tay nâng lên khuôn mặt nóng bừng, bàn tay vừa chạm vào má liền được nhân nhi thân mật dụi vào. Triệu Viễn Châu gợi lên khóe miệng, miết lên làn môi hồng đào gợi cảm, không có nửa phần do dự phủ môi mình lên.

Hai người môi lưỡi giao triền, hôn tới hôn lui khó có thể tách ra, chỉ biết này xuân ý tràn lan, cực kỳ lưu luyến.

Quần áo trên người Triệu Viễn Châu sớm bị Diệp Đỉnh Chi trong lúc hôn môi đem tất cả cởi, hai thân thể trần trụi dán lấy an ủi lẫn nhau, phảng phất giống như sông nước nhập biển, tuy hai mà một.

...



2.

Một đêm xuân sắc, lưu luyến như vậy.

Tia nắng sớm mai chiếu xuyên qua tấm mành mỏng như ẩn như hiện bóng người trắng nõn. Qua màn giường có thể thấy thiếu niên với làn da bạch ngọc hít thở đều đều, cẩn thận nhìn còn giống như phát hiện được từng mảnh từng mảnh hồng trên da thịt, tựa như mảng tuyết trắng xóa nở rộ đóa hồng mai.

Thật lâu sau, thân ảnh trên giường có cử động rồi chậm rãi ngồi dậy, bàn tay thon dài đưa ra kéo mở rèm mỏng, khuôn mặt tuấn mỹ dần hiện ra, khóe mắt nhiễm hồng khép hờ mang theo vài phần mê man khi mới tỉnh ngủ.

Đợi đến khi Diệp Đỉnh Chi tỉnh hoàn toàn mới cảm thấy cơ thể mệt nhọc quá sức, thân thể dịch một chút liền đau. Nhưng y bất chấp cơ thể còn chút bủn rủn, bước chân trần hướng gian ngoài, cũng không thèm mang giày vớ. Cho đến khi nhìn thấy huyền y nam tử ngồi ngay ngắn ngoài bàn, lo lắng trong lòng mới biến mất.

Diệp Đỉnh Chi lặng lẽ thở ra, liền như vậy đứng ở đó nhìn Triệu Viễn Châu.

Triệu Viễn Châu tất nhiên là biết Diệp Đỉnh Chi tỉnh, nâng lên chén trà uống một ngụm như không có việc gì, lúc này mới chậm rãi quay hướng Tiểu Vân nhi xem. Hắn thấy đồ nhi của mình trường thân ngọc lập, chưa mặc tốt y phục đã ra tới, còn ngây ngốc mà nhìn hắn cười.

Không tiếng động giơ tay áo vung lên, đôi mắt của yêu vương vẫn như cũ ghim chặt lên thân thể thiếu niên. Toàn bộ gian cửa như có trận gió vô hình ập tới dùng sức mà đóng lại, kín mít không có một khe hở.

Đáng thương bên cửa sổ có gốc hoa hạnh đào đến đà nở rộ, cũng bị một trận gió này làm lung lay rơi xuống chút cánh hoa, theo hướng gió bay vào phòng, nhè nhẹ hạ ở dưới chân Diệp Đỉnh Chi.

Trong phòng tức khắc trở nên mờ xám, chỉ có tia nắng nhợt nhạt xuyên thấu qua màn cửa chiếu vào mới miễn cưỡng có thể thấy được bài trí trong phòng.

Ý cười trên mặt Diệp Đỉnh Chi càng sâu, chỉ cảm thấy bộ dạng chăm chú nhìn mình của sư phụ thật sự tuấn tú.

Chưa kể đến chuyện đêm qua, y đã xác định được sư phụ đối với y là có tình ý.

Diệp Đỉnh Chi nhấc chân, chân ngọc nhẹ nhàng đạp lên cánh hoa hạnh đào, mỹ diễm màu hồng cùng trắng quấn quanh, hòa hợp càng trở nên hút mắt. Y từng bước từng bước tới gần, ngồi lên vạt áo tản ra của Triệu Viễn Châu, dựa vào người hắn nhìn sườn mặt góc cạnh. Thanh âm cất lên tựa mang theo móc câu, du dương mềm mại.

" Ban ngày ban mặt, sư phụ đem cửa đóng kín mít như vậy làm gì? Chẳng lẽ người lại muốn... làm chút chuyện kia sao?"

Triệu Viễn Châu đã từng thấy quá nhiều dáng vẻ của Tiểu Vân nhi nhà mình, dĩ vãng chưa bao giờ biết y còn có mặt phóng đãng như vậy.

Thật ra Diệp Đỉnh Chi nào có dám trước mặt Triệu Viễn Châu hồ ngôn loạn ngữ a. Chỉ là sau khi đã trải qua một đêm xuân với hắn, về sau những điều y luôn chôn giấu trong lòng sẽ từ từ nói ra hết, chuyện không dám làm cũng muốn một lần một lần làm tới.

Nghĩ như vậy, tâm tình Diệp Đỉnh Chi đặc biệt tốt, thấp thấp cười vài tiếng, cảm thấy khoảng thời gian ngày sau chắc chắn tươi đẹp.

Triệu Viễn Châu rũ mắt liếc nhìn y một cái, cũng không nói gì, chỉ là phất tay một cái, một bộ y phục sắp xếp gọn gàng xuất hiện bên cạnh hắn.

" Cẩn thận cảm lạnh." Hắn nhàn nhạt nói.

Thanh thanh đạm đạm bốn chữ nhưng không giấu được quan tâm.

Y cười càng tươi," này làm sao cảm lạnh được chứ. Bây giờ sư phụ coi Vân nhi yếu ớt đến như vậy?" Lời tuy thế, nhưng trên mặt không có nửa phần không tình nguyện, rõ ràng là hưởng thụ thực sự.

Diệp Đỉnh Chi lấy y phục thuần thục mặc vào, hồng y càng làm nổi bật dung mạo mỹ diễm.

Việc đâu vào đấy, Triệu Viễn Châu mới nâng tay niệm một tiếng " khai ", cửa sổ đang đóng chặt mở lớn, ánh nắng khi không còn vật cản chiếu vào, sáng cả gian phòng.

Theo sau cũng mặc kệ Diệp Đỉnh Chi, chỉ lo phẩm trà một bên. Diệp Đỉnh Chi nhìn sư phụ lại không để tâm đến mình nữa liền muốn nháo lên.

" Vừa rồi sư phụ đóng hết cửa lại là sợ người khác nhìn thấy Vân nhi sao?"

Động tác của Triệu Viễn Châu ngừng lại, nhớ tới vừa nãy hành động theo bản năng. Hắn biết rõ trạch viện này chỉ có hắn cùng y ở, cộng thêm thực lực của cả hai thì khả năng này là không thể phát sinh.

Mặc dù vậy, hắn vẫn không vui.

Có lẽ từ khi ôm lấy đứa trẻ gầy yêu hốc hác, cũng không biết sao nhìn thấy y liền muốn giữ ở bên mình. Cuối cùng là không thể tránh né mà sinh tình, đặc biệt yêu thích một người nào đó. Cho dù có là người hay yêu, cũng đều do thiên địa sinh ra, rốt cuộc vô pháp đối đãi thiên vị. Miễn bàn tình cảm này là tình thân sư đồ hay vẫn là... tình ái nam nữ.

Diệp Đỉnh Chi đợi hồi lâu, cho rằng Triệu Viễn Châu sẽ không đáp lại, y cũng không muốn làm khó hắn, định chuyển chủ đề lại nghe thấy thanh âm kiên định.

" Đúng vậy."

Diệp Đỉnh Chi giật mình, thứ trong ngực đập loạn liên hồi. Y biết sư phụ tính tình tùy hứng, từ trước đến nay sử dụng ngôn ngữ biểu đạt cảm xúc rất khó phán đoán, huống chi là loại sự tình này.

" Sư phụ, ý của người là gì?"

Triệu Viễn Châu môi mỏng khẽ nhếch, im lặng không đáp.

Tức khắc, Diệp Đỉnh Chi có một ý nghĩ táo bạo. Trong lòng yêu thích đến không biết phải làm sao, môi hồng khẽ hôn qua nách tai hắn.

" Sư phụ chính là ghen?"

Diệp Đỉnh Chi nhìn chằm chằm Triệu Viễn Châu, phát hiện nhĩ tiêm người dần đỏ lên, ý cười trên mặt càng sâu. Lại bồi thêm một câu:" Thân thể ta chỉ có sư phụ nhìn qua. Vân nhi cũng chỉ cho người nhìn."

Sư phụ của mình, đúng là chỉ có mình hiểu a.

Thỏa mãn biết được tâm ý của Triệu Viễn Châu sau, Diệp Đỉnh Chi cũng không có chọc phá gì nữa. Nhất thời không gian trở nên im lặng, lại rất đỗi bình yên. Diệp Đỉnh Chi tưởng, cứ như vậy trải qua cả đời này có lẽ cũng không tồi.

Diệp Đỉnh Chi chậm rãi dựa vào đầu vai Triệu Viễn Châu.

Lúc này, một con bồ câu đưa thư đập cánh bay tới, chậm rì rì ngừng ở trước mặt Triệu Viễn Châu.

Là Thiên Ngoại Thiên gởi thơ.

Triệu Viễn Châu lướt qua tin nhắn gửi tới, kêu nhẹ một tiếng thiếu niên đang dựa trên người hắn lim dim vào giấc.

" Vân nhi."

" Ưm?" Diệp Đỉnh Chi khẽ ngâm một tiếng, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy bức thư Triệu Viễn Châu giơ tới trước mặt.

Y nhìn một lát, mặt trên nội dung đại khái là vực ngoại có ý đồ muốn tạo phản, giáo chúng mong tông chủ mau chóng trở về.

Mười phần trịnh trọng nội dung, nếu không có ở tít cuối một hàng chữ nhỏ nói là nhị tiểu thư vẫn luôn mong ngóng ngài.

Diệp Đỉnh Chi hừ lạnh một tiếng, đem thư trong tay Triệu Viễn Châu đánh nát.

Triệu Viễn Châu nhìn đồ nhi một bộ lạnh mặt, nhớ tới thời gian trước đó dường như có một nữ tử đem lòng yêu thích Tiểu Vân nhi của hắn.

Tên là gì nhỉ? Nguyệt Khanh?

Hắn suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói:" Vân nhi, còn không mau đi."

Diệp Đỉnh Chi nghe được lời này, một bộ mặt lạnh tức khắc biến thành bộ dạng ủy ủy khuất khuất, y nắm lấy góc áo của Triệu Viễn Châu, cằm chống nên đầu vai hắn.

" Sư phụ, người nỡ lòng để Vân nhi một mình trở về đó?"

Sắc mặt Triệu Viễn Châu bình tĩnh như thường, giơ tay nhẹ nhàng cốc lên trán y một cái.

" Là tông chủ, vốn nên ở Thiên Ngoại Thiên lo liệu chính sự, chớ có chạy theo ta làm loạn."

Diệp Đỉnh Chi nào có chịu, " Vân nhi cảm thấy cùng sư tôn ở cùng nhau, mới là chính sự."

Khi còn bé, Diệp Đỉnh Chi một thân gầy gò hốc hác, cảm tưởng như chạm vào một cái sẽ nát. Triệu Viễn Châu liền luôn mang y theo bên người, sau lại mấy năm hắn dưỡng hảo, thân thể của y dần trở nên khỏe mạnh có da có thịt. Nhưng thói quen này vẫn luôn duy trì đến bây giờ.

Từ nhỏ đến lớn Diệp Đỉnh Chi đều ở bên Triệu Viễn Châu, nếu có rời đi cũng vì trả mối thù nhà, trừ ra gần như y đều không rời đi hắn.

Triệu Viễn Châu nhàn nhạt mở miệng:" Không được cãi."

Diệp Đỉnh Chi bĩu môi:" Vẫn là đêm qua sư phụ biết thương hoa tiếc ngọc."

Một trận gió thổi qua, chờ khi Diệp Đỉnh Chi định thần lại phát hiện mình đã bị đưa ra ngoài phòng.

Diệp Đỉnh Chi:...


3.

Khi vô tình phát hiện được tin tức vực ngoại có ý đồ muốn tạo phản là giả, Triệu Viễn Châu bỗng có dự cảm cực kỳ không tốt. Vì thế khi hắn đã đứng trên lớp đất đã phủ một lớp băng dày khi, chính là nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Tiểu Vân nhi của hắn một tay nắm chặt một bình rượu, tùy ý mà ngồi dựa vào trên ghế dưới tàng cây, mắt tím mơ màng, trên mặt nhàn nhạt một rặng mây đỏ, làm cho khuôn mặt vốn tuấn mỹ càng thêm vài phần diễm sắc.

Mà nữ tử Nguyệt Khanh kia đang ngồi bên cạnh mê đắm nhìn y, nhìn một lát dường như muốn nghiêng qua hôn y.

Trong nháy mắt vẻ mặt Triệu Viễn Châu âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, giơ lên ngón tay niệm một chữ " cắt ", lá cây sôi nổi rơi xuống bay qua cứa qua da thịt của Nàng ta.

" Á!!!" Nguyệt Khanh vội đứng dậy xoay người tránh né lá cây bay tới, khi xoay người liền nhìn đến Triệu Viễn Châu mặt vô biểu tình đứng ở cách đó không xa, trong lòng căng thẳng lên, đến mấy vệt cắt trên mặt và cổ cũng không để tâm, vội vàng muốn rời đi nhưng nhìn đến Diệp Đỉnh Chi bên cạnh liền không nỡ.

Triệu Viễn Châu cũng chẳng rảnh lo nàng ta định làm gì tiếp theo, lập tức đến bên đồ nhi của mình. Quỳ xuống xem xét Diệp Đỉnh Chi một lát, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Giơ tay đem bình rượu trong tay y bỏ qua một bên, ngay sau đó ôm cả người lên vào trong lòng.

Diệp Đỉnh Chi say rượu lại thập phần phối hợp, cánh tay ngọc vòng qua cổ Triệu Viễn Châu vùi mình vào ngực hắn. Chính là không quá an phận, chóp mũi cọ lên cần cổ của Triệu Viễn Châu ngửi ngửi, thậm chí còn nhẹ cắn một ngụm.

Triệu Viễn Châu cảm nhận được nhân nhi vươn lưỡi liếm lên cổ mình, ấm nóng ướt át.

Hắn vội ôm Diệp Đỉnh Chi rời đi, bỏ qua ánh mắt tiếc hận của Nguyệt Khanh. Đi rồi vài bước liền dừng lại, thanh âm lạnh băng vượt qua gió tuyết lao tới.

" Sau này nếu để ta biết được ngươi có tâm tư không trong sạch với y. Triệu Viễn Châu ta không ngại tiễn ngươi sớm một chút đi gặp tên phụ thân phế vật của ngươi."

Chờ khi hai hồi gia, sắc trời đã cố chút ảm đạm, bất quá tuyết vẫn còn rơi.

Cả người Diệp Đỉnh Chi chôn trong lồng ngực Triệu Viễn Châu, y hơi nghiêng mặt, má trái áp lên vải vóc xa hoa, chỉ dùng đôi mắt đẹp của mình nhìn Triệu Viễn Châu hạ kết giới ngăn tuyết rơi xuống sân viện.

Y thất thần, hoảng hốt như khi trở về tới ngày ấy, ngày mà y gặp được ánh sáng của đời mình. Trong mắt nổi lên một tầng sương, Diệp Đỉnh Chi đơn giản vùi cả khuôn mặt của mình vào cổ Triệu Viễn Châu, cọ cọ hắn.

Triệu Viễn Châu tất nhiên cảm nhận được cử động của người trong ngực, thấp giọng mở miệng nói:" Đau đầu sao?"

Diệp Đỉnh Chi không đáp, chôn ở đầu vai hắn lắc đầu.

Triệu Viễn Châu cũng không hỏi nữa, ôm người trong lòng chặt chút, hướng trạch viện của bọn họ đi tới.

Từng bước một, thập phần vững chắc.

Lúc này, Diệp Đỉnh Chi mở miệng gọi hắn một tiếng, thanh âm mềm mại nỉ non.

" Sư phụ."

" Ừm." Triệu Viễn Châu đáp lại.

" Sư phụ...."

" Ừm."

"... Viễn Châu...."

Triệu Viễn Châu dừng bước, tựa hồ có chút ngẩn ngơ, trầm mặc trong chốc lát mới tiếp tục bước chân.

" Ừm."

Diệp Đỉnh Chi dán ở trước ngực hắn, có thể cảm nhận được khi Triệu Viễn Châu nói chuyện, cũng có thể nghe được nhịp tim đập lên xuống.

Diệp Đỉnh Chi cười cười, giương mắt nhìn đến gương mặt tuấn mỹ của Triệu Viễn Châu, nhịn không được hôn lên xương hàm thật đẹp của hắn.

Nhịp tim của Triệu Viễn Châu nhanh một nhịp, cũng không có buông ra y mà thấp giọng nhắc nhở.

" Không được làm loạn."

Hắn rõ ràng lạnh mặt, thanh âm cũng cực kỳ nghiêm túc, Diệp Đỉnh Chi lại một chút cũng không sợ.

" Sư phụ ngoài miệng nói Vân nhi không được làm loạn, trong lòng lại là dung túng Vân nhi."

Triệu Viễn Châu nhìn Diệp Đỉnh Chi, y cũng đáp lại ánh mắt của hắn. Không biết qua bao lâu, y lại có cử động, đôi tay hãy còn ôm lấy cổ hắn luồn ra phía trước, đầu ngón tay chạm lên mặt hắn lướt nhẹ, cuối cùng dừng lại nơi đầu môi. Diệp Đỉnh Chi ghé vào tai hắn lẩm bẩm, sau đó nhìn chằm chằm môi hắn, hôn lên.

" Người là sư phụ của Vân nhi, cũng chỉ có thể là người của một mình Vân nhi."

Diệp Đỉnh Chi vốn sinh ra đã cực mỹ, ngũ quan thập phần tinh xảo, cho dù đôi con ngươi ánh tím có chút quái dị, lại cũng không che đi được thâm tình trong đó. Triệu Viễn Châu bỗng nhiên tưởng, nếu có thể ngày ngày sau khi tỉnh dậy, được nhìn thấy khuôn mặt của y đầu tiên, y sẽ cười rộ lên nhìn hắn.

Đợi trong chốc lát, Diệp Đỉnh Chi cho rằng Triệu Viễn Châu sẽ không trả lời y. Lại thấy hắn môi mỏng khẽ mở, thanh âm không lớn nhưng Diệp Đỉnh Chi nghe được rõ ràng.

" Hảo, là của Vân nhi."

Diệp Đỉnh Chi có chút bất ngờ, không nghĩ rằng Triệu Viễn Châu sẽ thản nhiên thừa nhận.

Một bậc yêu vương kiêu ngạo cô lãnh, thế nhưng cũng có lúc sẽ nói được lời như vậy.

Triệu Viễn Châu nhẹ nhàng đặt nhân nhi lên giường, cho y dịch hảo góc chăn. Sau cùng muốn rời sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, bất quá nhân nhi trên giường không muốn để hắn đi.

Đôi mắt mong đợi của Diệp Đỉnh Chi nhìn Triệu Viễn Châu, sương mù mờ mịt, ẩn có thủy quang. Nhẹ nhàng bắt lấy góc áo hắn, nhỏ giọng hỏi.

" Người ở lại với Vân nhi."

Diệp Đỉnh Chi nghe thấy Triệu Viễn Châu cười, thanh thanh đạm đạm, như băng tuyết tan chảy. Hắn nói:" Hảo."



4. Phiên Ngoại.

Đã nhiều ngày trôi qua kể từ ngày ấy, Diệp Đỉnh Chi cả người thần thần bí bí, rất yêu thích đi trong thành chơi, còn Triệu Viễn Châu được gọi về Tập Yêu Ti trợ giúp căn bản không nhìn đến thân ảnh của y.

Hôm nay khi Triệu Viễn Châu cuối cùng cũng thấy được Tiểu Vân nhi của mình, lại bị y tống cổ tới phòng nghỉ bắt hắn nghỉ ngơi sau nhiều ngày bôn ba. Y còn nói rằng hãy trở lại trạch viện của bọn họ lúc hoàng hôn.

Thậm chí y còn chuẩn bị hảo điểm tâm, rổ đào hương, trà rượu đầy đủ cho hắn.

Vì thế khi Văn Tiêu vừa mở cửa phòng muốn đi tìm Bùi Tư Tịnh hàn huyên mấy chuyện lặt vặt liền nhìn thấy vị Đại Yêu ngồi vất vưởng dựa vào cây lớn gặm quả đào.

Văn Tiêu xoa xoa mắt, còn tưởng rằng mình mắt mờ, ngạc nhiên mà đi xung quanh Triệu Viễn Châu xem xét.

" Sao ngươi vẫn còn ở đây?"

Triệu Viễn Châu liếc nhìn nàng một cái, như nghe được chuyện hài hước mà hỏi ngược lại : " Chẳng lẽ ta không được ở đây?"

Tất nhiên là không a, Văn Tiêu nghĩ trong đầu nhưng không có nói ra. Nàng nhún vai, biết vị Đại Yêu này tính tình quái gở,  điên điên khùng khùng, tốt nhất không nên đụng vào thì hơn.

" Như thế nào không thấy Tiểu Vân nhi đâu a, y dính ngươi lắm mà?"

Răng rắc*

Là thanh âm của cành cây lớn rụng rời khỏi thân.

Văn Tiêu thân mình run run, thật cẩn thận mà quan sát Triệu Viễn Châu. Hắn sắc mặt bình thường không có biến, lo gặm quả đào. Nhưng là đáng thương quả đào bị hắn gặm cắn như thể đang cực kỳ bất mãn vậy.

Cũng không biết Tiểu Vân nhi chọc gì tên này, chọc liền chọc đi, đem tên này để lại Tập Yêu Ti làm chi, muốn nơi này xập luôn hay gì?

Văn Tiêu âm thầm than thở, thầm nghĩ phải đi gặp Bùi Tư Tịnh hạ hỏa mới được.

Triệu Viễn Châu dĩ vãng chưa bao giờ cảm thấy thời gian có thể trôi qua lâu đến như vậy. Hắn ngóng trông, cuối cùng cũng nhìn được đến sắc trời đổi màu, không một chút luyến tiếc mà rời đi.

Trở lại trạch viện khi, ánh vào mí mắt là từng mảng từng mảng màu đỏ rực, khắp nơi dán đầy chữ hỉ đỏ, ánh nến lung linh lấp lánh, một nơi thanh bình yên ắng bỗng trở nên cực kỳ tươi đẹp nổi bật.

Triệu Viễn Châu ngẩn ra, có vài phần khẩn trương giơ tay đẩy cửa bước vào.

Bàn tay chạm lên cửa một lúc mới dùng lực đẩy nhẹ, bên trong che kín lụa đỏ nến đỏ, nhưng chút vật liệu này không là gì so với bóng lưng nhân nhi một thân hồng y hôn phục đang ngồi đó.

Nhân nhi nghe được thanh âm đẩy cửa bước vào của hắn, xoay người lại nhìn hắn cười rộ lên, khuôn mặt kiều diễm mỹ lệ, đôi mắt từ lúc nào đã trở về màu sắc vốn có của nó, lấp lánh một mảnh sao trời, y nói:" Triệu Viễn Châu, ta tới gả cho chàng."

___end chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro