
34. Bách Lý Đông Quân - Diệp Đỉnh Chi
Phong Khởi Tố Ái Ý 34.
___
Băng nguyên là mênh mang tuyết trắng, sông băng vô số, sâu bên trong chính là nơi Thiên Ngoại Thiên ẩn dật. Bách Lý Đông Quân nhìn khung cảnh đã từng quen thuộc, trong lòng là bao sóng gió cuộn trào.
Người đời đều nói, khoảng thời gian Diệp Đỉnh Chi chết ở Ma giáo đông chinh là lúc hắn khí phách hăng hái nhất. Khi đó, thiên hạ đại loạn, chính tà bất phân, không ai tránh khỏi bị cuốn vào vòng xoáy này. Mà Bách Lý Đông Quân y, thân là người trong cục, lẽ nào có thể thoát khỏi liên lụy?
Thế nên, Diệp Đỉnh Chi ngã xuống, mà Bách Lý Đông Quân, cũng coi như đã chết từ khoảnh khắc ấy.
Tự vẫn là Diệp Đỉnh Chi, chết đi còn có Bách Lý Đông Quân, bởi vì.... máu tươi loang nửa tấc đất, mùi tanh ngập trời. Ám ảnh đến cũng đủ làm cả đời y bị vây hãm, không thể giải thoát. Một đường kiếm, cứa trên da thịt mong manh, kết thúc một đoạn sinh mệnh, cũng đồng thời bóp chết trái tim của người ở lại.
Từ đó về sau, máu tươi hòa với nước mắt, hóa thành xiềng xích trói buộc Bách Lý Đông Quân suốt một kiếp người. Y mang theo nỗi ám ảnh ấy mà sống, từng giọt huyết tanh thấm vào tận xương, nóng bỏng đến nỗi mỗi lần nhớ lại đều như chìm trong biển lửa. Một đời dài đằng đẵng, chỉ còn xót lại chút hơi ấm của người kia, hơi ấm mà y không bao giờ tìm lại được nữa.
Y không nhớ rõ.
Khi đó chính mình chỉ muốn giúp Diệp Đỉnh Chi giải quyết cục diện rối rắm, giúp hắn mà cũng như giúp y hoàn thành ước nguyện kiếm đãng giang hồ, ngày thường hành hiệp trượng nghĩa, cùng ái nhân và huynh đệ cùng nhau, đạp biến thế gian này.
Nhưng như thế nào lại thành ra như vậy đâu?
Như thế nào lúc sau, y cùng Diệp Đỉnh Chi phải đao kiếm tương hương? Phải một mất một còn đâu?
Diệp Vân...... Diệp Đỉnh Chi........
Diệp Vân...... Diệp Đỉnh Chi! Vân ca! Vân ca ở đâu, y muốn....... Y muốn gặp hắn!
Y đã từng bất lực như vậy.
Y từng tự hỏi, nếu khi đó bản thân đến sớm hơn một chút, chỉ một chút thôi, liệu có thể ngăn được lưỡi kiếm tàn nhẫn ấy?
Hay nếu lúc ấy y nhận ra sớm hơn, nếu y có đủ can đảm nói ra lòng mình, liệu có thể níu kéo sợi tơ sinh mệnh, níu kéo hắn sống sót quay về với ánh dương? Nhưng "nếu như" vốn là điều xa xỉ nhất trong kiếp nhân sinh.
Trong những giấc mộng viển vông, y ôm lấy hắn, trong cõi hư vô, không ai biết được y đã dùng hết thảy sức lực đời mình để kéo người kia vào lòng, tựa như muốn hòa máu thịt hai người nhập thành một. Y run rẩy, không biết là vì lạnh, hay vì sợ hãi người trong lòng sẽ mãi mãi tan biến.
Đúng vậy, Bách Lý Đông Quân không giữ được Diệp Đỉnh Chi, Tiểu Bách Lý không giữ được Vân ca của mình, tựa như giữ không được phong, heo hút.
Ôm trọn người thương, Bách Lý Đông Quân nghẹn ngào, âm giọng khàn đục như thể bao năm kìm nén mới bộc lộ ra được.
" Vân ca, Đông Quân sợ lắm, .... thật sự sợ lắm. Huynh đừng bỏ lại ta, đừng bỏ lại ta mà....."
Một câu nói nhẹ như chạm sương, mà rơi vào cõi lòng lại hoá thành lưỡi kiếm, cứa rách hồn phách.
Y từng tự phụ, từng nghĩ bản thân có thể quên, có thể sống tiếp. Nhưng hoá ra, mỗi hơi thở đều là để tìm kiếm hình bóng người kia. Mỗi đêm dài đều mong vọng hình bóng ấy len vào giấc ngủ chập chờn, mỗi tiếng gió cũng là lời gọi khẽ của một linh hồn chết lặng.
Bách Lý Đông Quân đã sống một đời như thế, giữa mơ mộng và hiện thực, giữa tình yêu và tội lỗi, giữa nỗi nhớ nhung và trừng phạt. Y biết, lời cầu xin ấy không hề có ý nghĩa, người đã đi không thể trở lại, chỉ có y vẫn cố chấp ôm chặt hình bóng kia, trong lòng, trong tâm, trong từng hơi thở, không muốn buông.
Nếu năm đó y không chọn buông tay, nếu y sớm hơn một chút nhìn thấu lòng mình, có lẽ Diệp Đỉnh Chi đã không phải chết trong vòng tay của số phận, có lẽ y và hắn không chia lìa đôi ngả, có lẽ y và hắn sẽ có một kết cục khác.
Đáng tiếc thay, hiện thực như một cú đánh tàn khốc giáng xuống. Giờ đây, một người lạc hồn giữa hoàng tuyền u ám, một người cô độc vọng cầu mạnh bà thang, chờ đợi trong vô vọng mà chẳng ai gọi tên.
Tất cả hối hận đều đã tan thành tro, chỉ còn khói tàn vấn vít nơi tâm thẳm. Tĩnh lặng.
Trước kia không thể trở về sửa chữa lầm lỗi, mà nay, y cũng chẳng biết mình sống vì điều gì. Tâm hồn này đã quá cằn cỗi, nên ngoài việc tiếp tục mang theo ký ức ấy như một hình phạt tự nguyện, trả thù, cố gắng vun đắp, bù lại những lỗ hổng còn thiếu khi xưa.
Diệp Đỉnh Chi.... Vân ca.... Huynh nói xem ta phải làm sao đây?!
Trong đêm tĩnh lặng, gió phiêu qua tàn tro, y ngoái đầu, thường nghe văng vẳng một tiếng cười dịu dàng mà xa xôi, giống như Vân ca đang khẽ gọi:" Đông Quân..... "
. . .
Dưới một mái nhà tranh lẻ loi, một người rồi một người xa lạ, lá vàng rơi rải rác, xoay tròn trong gió như những mảnh ký ức vỡ nát. Trời hôm ấy sáng mà ảm đạm, có tiếng huông kêu như gõ nhịp, có tiếng nước suối chảy như thở than. Diệp Vân thấy một thiếu niên mặc trường bào đen tinh xảo, vạt áo đỏ nổi bật, trên người còn dính máu, gương mặt nhợt nhạt đến vô sắc. Đôi mắt hắn nhìn trời, ánh mắt buông xuôi bi thương đến tê liệt cõi lòng.
Là hắn.
Rồi hắn giơ kiếm.
Một đường kiếm hạ xuống, sắc lạnh như định mệnh không thể tránh. Kết giới tan vỡ như sương khói bị gió thổi. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả bình yên năm xưa, tất cả hẹn ước năm xưa, tất cả yêu thương chôn giấu..... đều tan biến thành tro bụi.
Ngay lúc ấy, có người chạy đến. Tựa như chưa bao giờ rời bỏ!
Bách Lý Đông Quân.
Thiếu niên quỳ xuống giữa nền đất đầy lá vàng, ôm lấy thân thể hắn như ôm lấy cả một đời. Hai tay run rẩy, như sợ dùng thêm một chút lực sẽ khiến người trong lòng tan biến mất.
" Vân ca.... Vân ca.... đừng ngủ.... nhìn ta.... huynh nhìn ta đi.... "
Y không kêu khóc lớn tiếng, giọng y khàn, nghẹn, căng ra khỏi cổ họng như một lưỡi dao tự cắt chính mình. Y dùng chân khí liều mạng chuyền vào, như muốn đem cả sinh mệnh ép vào trong thân thể tàn tạ của hắn. Nhưng cơ thể ấy dần lạnh, huyết không ngừng chảy, bàn tay giơ lên chưa kịp chạm đã buông thõng, không còn đáp lại.
Gương mặt Bách Lý Đông Quân tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu như thú bị dồn đến đường cùng, chết lặng. Sự tuyệt vọng ấy vừa tàn nhẫn, vừa thống thiết đến không ai có thể chịu nổi.
Rồi hắn thấy.... y cũng đổ xuống.
Không khóc. Không gào. Chỉ lẳng lặng bên cạnh mình, kề trán vào trán, như một sinh linh kiệt sức. Như thể chỉ cần hắn không sống, y cũng không còn lý do tồn tại. Thanh kiếm vấy máu trên tay hắn được y cầm lấy, chậm rãi kề vào cổ. . .
Ngay giây đó, nỗi sợ dâng lên như sóng lũ.
Không.
Không được.
Không được như vậy.
Diệp Vân muốn hét lên, muốn lao đến ôm lấy y ngăn cản việc ngu ngốc đó, muốn xé tan giấc mộng ấy. Nhưng cơ thể hắn bị trói trong bóng tối, chỉ có ánh mắt mở to bất lực.
" .... Đông Quân!?!?!"
Diệp Vân mở bừng mắt.
Hơi thở gấp gáp, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Hắn như vừa từ vực sâu bị kéo mạnh lên mặt đất, trái tim đập mạnh đau nhói. Lọn tóc đen dính vào trán, ánh lửa đỏ chập chờn, lay lắt. Hắn mở mắt, nhưng đôi tay vẫn theo bản năng vươn lên, tựa như còn muốn chạm vào một cái gì đó. Môi hắn còn run rẩy, khẽ gọi tên người kia như tiếng nấc bị bóp nghẹn.
Bên cạnh, Tiểu Di - Thương Di của ngày trước, người ám sát Thanh Vương của hiện tại, đã tìm đến để bồi tội với Diệp Vân vì gián tiếp đẩy Bách Lý Đông Quân đến gần kẻ thù không chết không ngừng, vội tiến đến gần hắn.
" Phu nhân! Phu nhân tỉnh rồi! Người gặp ác mộng sao?"
Ánh mắt nàng hiện lên lo lắng, chân thật đến mức giọng nói cũng run nhẹ.
Diệp Vân nhìn nàng. Nhìn thật lâu. Bất động.
Hơi thở hắn lắng xuống, nhưng tâm trí vẫn ong ong một nỗi đau buốt không gọi tên được. Ác mộng đã rơi rụng, nhưng hình ảnh lại tan đi nhanh như sương khói. Hắn nhớ rõ cảm giác tuyệt vọng đến muốn nghẹt thở, nỗi đau như bị giày xéo. . . nhưng vì sao lại đau, hắn không thể nhớ được!
Không nhớ được khuôn mặt trong mộng kia.
Không nhớ được đã nằm mộng thấy cái gì.
Chỉ biết. . . tim vô cớ nhói.
Rất lâu.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, tựa người lên thân cột gỗ trong tòa miếu hoang, môi tái nhợt hé mở như tự nói với chính mình:" Ta.... đã mộng một giấc mộng thật dài, nhưng lại không thể nhớ nổi trong mộng đã xảy ra những gì. Chỉ biết dường như đã quên gì đó.... rất quan trọng."
Không ai trả lời.
Ngoài kia, gió đêm lùa qua tán lá xào xạc, vết nứt đổ vỡ, lửa đỏ tí tách, cùng hơi lạnh từ băng nguyên xa xăm phảng phất.
Diệp Vân nâng mắt, nhìn về phía phương Bắc. Nơi mênh mông tuyết trải tựa hải. Nơi cư ngụ của Thiên Ngoại Thiên. Nơi sơn hà tĩnh lặng như một giấc ngủ dài.
Nơi có Bách Lý Đông Quân đang không ngừng tiến đến.
Hắn không nhớ được điều gì...
Nhưng trái tim đã sớm biết đường.
Bất giác.... hắn khẽ gọi, nhẹ đến mức như sợ gió nghe thấy.
" Đông Quân.... "
Tiểu Di bên cạnh ngẩn ra. Phu nhân là nhớ Hầu gia, đang lo cho Hầu gia?
Diệp Vân nắm chặt lấy vạt áo mình, cảm giác như vừa đánh mất một điều đã từng là tất cả. Ánh mắt hắn chậm rãi, sâu đến như vực, bình thản như băng, nhưng lại chất chứa mưa giông sắp sửa nổi lên.
" Ta.... muốn gặp Đông Quân, sớm nhất có thể."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro