Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

26. Ân Tình Lớn Nghĩa

Phong Khởi Tố Ái Ý 26.

___

Thương Di thấy hai người đã chú ý tới sự tồn tại của bản thân, cũng không muốn biết hai vị chủ tử hơn nửa đêm không ngủ là vì sao, ở trong sân nhàn hạ thoải mái tản bộ, vội vã tiến lên hành lễ, còn cẩn thận cách thật xa Bách Lý Đông Quân, đối với Diệp Vân bẩm báo.

" Phu nhân, nô tỳ .... nô tỳ có chuyện muốn..... cầu kiến với người......"

Nhìn Thương Di ấp a ấp úng trước mắt, lòng hiếu kỳ của Diệp Vân một chút bị gợi lên.

" Chuyện gì? Yêu cầu riêng tư sao?"

Thương Di kêu đúng vậy, Không biết từ khi nào, trong lòng nàng ta cảm thấy phu nhân thật giống như thần tiên hạ phàm phổ độ chúng sinh, không có ác độc xảo trá như Thanh Vương đã nói, ngược lại chu đáo chặt chẽ bố cục, thận trọng từng bước, nơi chốn vì mọi người suy nghĩ, có lẽ, phu nhân mới thật sự là chỗ dựa vững chắc nhất. Còn Hầu gia, xác thật chắc chắn là một đại vai ác rồi, nhìn thì trông có vẻ vô hại, nhưng khi động đến điểm mấu chốt liền như thú hoang nổi điên vậy, cực kỳ đáng sợ,  nàng ta mới không còn ý định nghe theo Thanh Vương nữa, hắn ta đúng là muốn dồn nàng ta vào chỗ chết.

Diệp Vân suy nghĩ trong chốc lát, để ý thấy Thương Di đặc biệt e sợ Bách Lý Đông Quân, mà dường như cũng không muốn chạm mặt y, mới vuốt nhẹ mu bàn tay y.

" Đệ vào nghỉ trước, một lát ta vào sau."

Bách Lý Đông Quân miễn cưỡng đồng ý, trước khi quay người rời đi còn tặng cho Thương Di ánh mắt chết người, làm nàng ta rùng mình lạnh sống lưng.

Diệp Vân thấy y đi rồi, nói với Thương Di:" Đến hoa viên đi."

" Vâng."

Thương Di bước nhanh đi theo Diệp Vân đến hoa viên, vừa đi vừa chà xát hai tay vào nhau, thật là phải bị Hầu gia đóng băng lạnh chết. Cũng không biết phu nhân như thế nào chịu đựng được, mà khoan, hình như Hầu gia chỉ đối với nàng ta mang địch ý lớn như vậy, nghĩ đến đây, da gà da vịt nàng ta đều nổi hết lên, biết ngay mà, chỉ có phu nhân mới tốt bụng hiền từ,  còn không tỏ thái độ khi nàng ta cầu kiến đây này, phu nhân đúng là thần tiên.

" Muộn thế này rồi còn tìm ta, là có chuyện gì sao?"

" Phu nhân bao dung lượng thứ, xin người thu nhận nô tỳ." Thương Di vội quỳ thụp xuống, cũng chẳng thèm quan tâm đến cái gì mà tư thái hay mặt mũi gì nữa, mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất.

" Buồn cười, đúng là thời gian này ngươi an phận thủ thường, nhưng ai biết được mai sau ngươi sẽ ra sao? Chỗ của ta, thiếu một người là ngươi cũng chẳng thiệt cái gì."

" Đúng vậy, nhưng nô tỳ có lòng tin, nhất định sẽ không khiến người thất vọng."

Khuôn mặt đẹp của Diệp Vân khẽ chau lại, có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Thương Di.

" Vậy sao, ngươi nói thử xem, nếu ta thật sự thu nhận ngươi, ngươi có thể làm được gì?"

" Phu nhân, nô tỳ biết trong lòng người có phòng bị với nô tỳ, nhưng cũng biết, nếu đã là người của phu nhân, tất nhiên sẽ nguyện vì người làm tất cả, tuyệt không phụ mệnh."

" Nếu như, ta vẫn không chấp nhận thì sao?"

Không hổ là phu nhân, đặt câu hỏi đúng như nàng ta dự đoán. Thương Di có điểm tự tin trả lời.

" Nếu như người không có ý chấp nhận thì hôm nay đã không nói nhiều như vậy. Nô tỳ biết trong thời gian qua, phu nhân vẫn luôn quan sát, hẳn là trong lòng đã có quyết định rồi."

" Ngươi khiến ta ngạc nhiên đấy, lại có thể đối đáp trôi chảy không vấp chữ với ta như vậy. Nhưng mà, một nữ tử thấp cổ bé họng, chân yếu tay mềm như ngươi, chẳng lẽ không sợ nguy hiểm, không sợ chết ư? Nguyện vì ta mà hy sinh sao?" Diệp Vân khẽ cười, trong lòng bắt đầu thưởng thức sự nhạy bén này.

" Thanh Vương không tiếc lợi dụng, dồn nô tỳ vào đường chết. Cũng nhiều lần đối với Diệp phủ không có ý tốt, vu oan hãm hại. Bên người nô tỳ lại không có vướng bận, cái mạng nhỏ này không tiếc vì phu nhân liều lĩnh một phen."

Diệp Vân quan sát dáng vẻ Thương Di, không thể không nói, nàng ta thật sự rất đẹp, không chỉ hữu dũng hữu mưu, mà tầm nhìn cũng xa hơn người thường rất nhiều, bảo sao không lọt vào mắt tên Tiêu Tiếp kia cho được. Nhưng nếu không biết tốt xấu là gì, giữ lại sẽ trở thành tai họa.

" Ta cho ngươi hai con đường, thứ nhất, ở lại trong phủ chờ đợi, không gây chuyện, ta sẽ bảo vệ ngươi khỏi Thanh Vương, sau một thời gian sẽ đưa ngươi đến nơi an toàn hưởng thụ nhàn rỗi sinh hoạt. Thứ hai, ta sẽ thu nhận ngươi làm ám ngọc nếu vượt qua bài kiểm tra, giúp ngươi tự mình trả thù Thanh Vương, nhưng từ đó trở đi ngươi chỉ có thể vì ta phục mệnh." Diệp Vân im lặng nhìn Thương Di đang quỳ trên mặt đất, giọng nói điềm tĩnh nghiêm cẩn.

" Nếu chưa biết phải quyết định thế nào, thì nghĩ kỹ càng trước rồi lại đến tìm ta."

" Nô tỳ chọn con đường thứ hai!" Thương Di gần như trả lời ngay lập tức.

" Ngươi nghĩ kỹ càng, con đường thứ hai sẽ thực vất vả. Nếu chọn con đường thứ nhất, ta còn có thể tìm cho ngươi một phu quân tốt." Diệp Vân chậm rãi nói.

" Nô tỳ tuyệt đối không hối hận, xin phu nhân thành toàn!" Thương Di dập đầu với Diệp Vân, sợ hắn không cho mình cơ hội này, sợ bản thân sẽ không được ngắm nhìn tình yêu đầy ngưỡng mộ giữa Hầu gia và phu nhân nữa. Hơn nữa, nếu có thể trở nên mạnh mẽ, có thể tự bảo vệ mình khỏi những tên có tâm địa độc ác, nàng ta mới không sợ gian nan.

Thấy nàng kiên quyết như vậy, Diệp Vân cũng không thúc ép gì nữa, ngược lại có chút chờ mong, để xem xem nàng có vượt qua được bài kiểm tra của tổ chức không.

Thế là, Thương Di được giao phó cho hắc y nhân ngày đó, là Tiểu Thịnh đưa đi rèn dũa tại tổ chức sát thủ đệ nhị thiên hạ - Ngọc Ẩn do Diệp Vân làm đại đương gia, nhưng với bên ngoài, Tiểu Thịnh vẫn là chủ thượng.

Còn hỏi tại sao Diệp Vân lại làm đại đương gia, thì phải kể đến chuyện của ba năm về trước, sau sự cố do Thiên Ngoại Thiên kia, mỗi năm hắn đều sẽ đến thăm Thành Càn Đông một chuyến, nơi ngày trước có phủ Trấn Tây Hầu trấn thủ,  còn có Bách Lý Đông Quân của hắn. Vừa hay gặp Tiểu Thịnh - chủ thượng kế nhiệm của Ngọc Ẩn đang trốn chạy ở phụ cận, bị các trưởng lão trong tổ chức truy sát vì tranh giành quyền lực. Kỳ thật Diệp Vân không muốn bị cuốn vào nội đấu gia tộc bùng binh này, nhưng hắn rất ghét giết chóc, nhất là phải chứng kiến cảnh người thân vì khát vọng quyền lực mà đấu đá lẫn nhau, kết quả thì chẳng tốt đẹp gì cho cam. Bởi vì Bách Lý Đông Quân của hắn, gia tộc Bách Lý một phần cũng vì cái gọi là khát vọng quyền lực đó mà diệt vong.

Hắn ngày đó chỉ có một khát vọng duy nhất, đó là Bách Lý Đông Quân, nhưng khát vọng đó đã bị Thiên Ngoại Thiên chôn vùi trong biển máu. Vì vậy, ngay tại khoảnh khắc đó, Diệp Vân nhận ra được một đạo lý sâu sắc.

Quyền lực không thể khiến Bách Lý Đông Quân trở về bên hắn, nhưng quyền lực có thể giúp hắn báo thù cho Bách Lý Đông Quân. Phá hủy tất thảy, để tất cả lót đường cho Bách Lý Đông Quân của hắn, lót đường cho gia tộc Bách Lý.

Vì vậy, Diệp Vân quyết định nhúng tay vào hòn than bỏng tay này, cứu lấy mạng sống của Tiểu Thịnh, hắn lúc đó tuy không mạnh nhưng hắn có tiền, dùng một khoản tiền lớn nhờ cậy đến các đại gia trưởng của Ám Hà - tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ lúc bấy giờ, thay Tiểu Thịnh giải quyết hết tất thảy tai họa còn tại trong Ngọc Ẩn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Sát thủ có quy tắc ngầm của sát thủ,  họ sẽ chỉ quy phục người mạnh hơn họ,  hoặc người có ân tình lớn nghĩa với họ.  Mà điều Diệp Vân làm không chỉ là cứu mạng Tiểu Thịnh, hắn còn dọn sẵn đường đi, ổn định cục diện thay cho Tiểu Thịnh. Cho nên càng thuận lý thành chương trở thành người đứng đầu của Ngọc Ẩn, có điều Diệp Vân không thích phô trương, năng lực lúc đó còn yếu kém, cho nên dành ra ba năm trời rèn luyện tại tổ chức, cũng để Tiểu Thịnh thay hắn ra mặt.

Cho đến hiện tại, Bách Lý Đông Quân đã trở về bên hắn, ý định lúc đó của Diệp Vân dần dần thay đổi, đó là bảo vệ y, bảo vệ những người thương yêu của y.

Hắn đã vô số lần tự hứa với chính bản thân mình, Bách Lý Đông Quân là của hắn, vô luận ai cũng đừng nghĩ ngăn cản hắn cùng y bên nhau, Thanh Vương không được, Thiên Ngoại Thiên không được, cho dù có là thiên địa hoàng tuyền đi nữa, càng không được.



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro